Duy rẽ phải, rảo nhanh hướng ra đường lớn. Vẫn có thể bắt kịp một tuyến xe bus 702. Đoạn đường vẫn vắng lặng. Hồ như có một ai đó bám theo, lúc ở sát sau lưng. Lúc lại biến mất. Bỗng Duy bật cười. Chỉ là cái bóng ẩn hiện dưới chân cậu, khi đi qua các khoảng tối sang đan xen.

“Đứng lại ngay!”

Một tiếng gọi lớn, vang lên đột ngột, như một mũi tên xé gió vút đi. Duy hơi khựng lại, vẫn bước tới. Nhưng giảm nhịp độ. Cậu hơi cúi đầu, không vội ngoảnh hẳn về phía sau.

“Quay lại đi! Đừng chạy trốn! Duy!”

Mũi tên thứ hai bắn đi tiếp, từ khoảng cách ba mươi mét, rõ rang nhắm vào cậu. Giờ thì cậu biết, giọng nói của lớp trưởng.

Duy ngừng hẳn, xoay người lại, hơi cau mày. Lớp trưởng hột tốc chạy lên phía cậu, thở hổn hển, ánh mắt như lạc đi, trong tay cầm một mẩu giấy trăng trắng. Còn cách Duy dăm bước chân, lớp trưởng đúng lại, rõ rang muốn giữ khoảng cách an toàn. Duy lên tiếng trước.

-Sao cậu không chờ xe cứu thương đến và đưa Tiên đi?

-Sao cậu lại lén lút bỏ đi không cho ai biết?- Việt gằn giọng.

-Mọi người trong lớp lo cho Tiên là được rồi…- Duy phân vân. Có lẽ nhắc tên Hoàng vào lúc này không thích hợp. Sẽ chẳng ai tin một chuyện kỳ dị như vậy. Cậu nói nhanh, tiếp tục- Tớ có việc cần ra ngoài một chút…

Cánh tay lớp trưởng đưa lên ngang mặt. Trong tay cậu ấy, mạnh giấy trắng chi chit chữ, rất giống bức thư. Ánh mắt Việt lóe lên tia sang giận dữ không thể kìm nén”

-Cái gì đây?

-Tớ không biết!- Duy nhún vai. Cậu chưa từng thấy mảnh giấy này bao giờ- Nó là gì vậy?

-Thư của Hoàng. Cậu ấy để nó trên tủ kệ trong phòng khách nhà tớ- Giong5 lớp trưởng đều đều, báo hiệu một cơn giận sắp bùng nổ- Tất cả bí mật của cậu, Hoàng đã kể hết trong bức thư này…

- Bí mật gì?- Duy rùng mình.

- Về những tai nạn ghê rợn, không nguyên cớ đã đột nhiên xảy ra với hơn mười học sin trường mình năm học vừa rồi. Về tai nạn của anh Viễn, người hướng dẫn viên du lịch đã đưa lớp mình đi cắm trại ở rừng nguyên sinh. Và cả khả năng có thể them một nạn nhân nữa trong bữa tiệc hóa trang nữa. Khả năng ấy đã xảy ra rồi đó. Chính là Tiên. Tất cả là do cậu gây ra, đúng không Duy?

- Bằng chứng các vụ việc ấy do tớ gây ra?- Duy chống cự yếu ớt. Hơn ai hết, câu hiểu rõ, trước kia cậu có thể mù quáng hành động tàn nhẫn theo thôi thức của tham vọng tăm tối. Nhưng trước đây và cho đến bây giờ, cậu vẫn không có khả năng nói dối. Vĩnh viễn. Mọi bao biện sẽ thất bại trước sự thật đã được nói thành lời.

- Được thôi. Cậu đang chối cãi, đương nhiên. Nhưng , nếu các tai nạn trên có thể là bịa tạc, còn vụ tai nạn khiến Hoàng chấn thương vùng đầu thì sao? Trận ốm khiến cậu ấy phải lên Đà Lạt, do ai gây ra?- Việt mở rộng hai trang giấy, đưa về phía trước như muốn Duy phải nhìn rõ bằng chứng- Cậu ấy viết ra đây này, chính vì cậu quá mạnh, Duy ạ, mà Hoảng biết không thể kháng cự được, nên đành phải nghỉ học, lên Đà Lạt, ở với bà ngoại, để lẩn tránh sự săn lung của cậu. Tất cả những điều ấy, có gì sai sự thật không?

- Tớ thừa nhận đó là sự thật. Nhưng, không phải tất cả. Chẳng hạn trường hợp của Tiên…

- Thôi đi!- Lớp trưởng quát lên. Giọng lạc hẳn.

Mọi sắc thái biểu cảm trên nét mặt Việt lúc này biểu lộ một sữ đau đớn, căm ghét, tức giận, và cả ghê sợ tột độ. Những xúc cảm ấy ném thẳng vào người đối diện. Lúc này, Duy mới nhận ra lớp trưởng đứng ngay dưới vùng đèn vàng tỏa sang. Còn cậu, chìm trong khoảng tối. Sáng và tối. Người ngay và kẻ ác. Người kết tội và kẻ phạm tội. Mọi thứ rõ rang, không thể nào lay chuyển. Hít một hơi, Duy nói”

-Hãy nghe tớ, đôi chút thôi củng được… Tớ đồng ý một số điều Hoàng nói trong thư là thật. Nhưng cậu biết không, phía sau sự thật này, còn có một sự thật khác, đáng sợ hơn. Tớ sẽ nói cho cậu biết, vào lúc thích hợp. Còn bây giờ, hãy để cho tớ đi. Tớ cần phải tìm ra Hoàng, cho kịp!

Phía sau lưng lớp trưởng, những bóng người lố nhố hiện ra. Những người bạn trai của lớp hẳn cũng đã dọc hết bức thư của Hoàng. Trong đám đông ấy, tỏa ra hơi nóng của cơn tức giận tập thể và mong muốn trừng phạt kẻ gây ác.

” Duy, cậu diễn trò hay lắm!. ” Đừng tìm cách lẩn trốn, Duy!”. ” Mọi người trong lớp biết hết rồi. Cậu đang chơi trò phù thủy” .” Không ngờ cậu tàn nhẫn thế, Duy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play