Còn 1 mình trong phòng cùng Hoàng, mặc dù ban nãy đã kiểm tra cửa nẻo,
Duy vẫn vén qua bên tấm rèm, thử chốt lại khóa của ô cửa sổ kính chếch
bên giường xếp. Ko khí phòng này lạnh 1 cách khó hiểu. Các mặt kính đọng lại vài giọt nước. Ngoài kia, vệt đèn hắt ra từ 1 khu nhà lưới khiến
các cành hoa và nhánh lá của những cây cúc đồng tiền nhuốm màu nhợt
nhạt, tựa những người quen đột ngột biến thành xa lạ, hoàn toàn khác xa
với vẻ căng mọng và màu sắc rực rỡ ban ngày. Chúng giống hệt như cơ thể
Kiara, khi bị cậu giết chết. Duy liên tưởng, rùng mình khi nhớ lại hình
nhân ngồi trong cỗ xe cách đây vài tiếng đã rơi xuống vực. Cậu kéo mạnh
tấm rèm, quay về giường xếp.
2 luồng sáng xanh. Chúng hắt ra từ
đôi mắt sâu hoắm với mí mắt xanh đen của Hoàng. Mở mắt từ bao h, cậu ta
hướng cái nhìn trừng trừng bất động lên trần nhà. Đôi môi trắng bệch mấp máy, vừa đủ cho Duy nghe:
_Tớ đã chết rồi, Duy ạ. Nhưng, tớ vẫn chờ đợi vì có điều này cần hòi cậu…
Từng giây trôi qua. Mỗi tích tắc kéo dài. Dài như 1 hành trình bất tận.
2 chân Duy biến thành cột băng. Cậu ko thể nhúc nhích. Ko thể ngoảnh nhìn lại nơi cất lên tiếng nói từ phía sau lưng mình. Hơi thở đông lại trong cuống phổi. Nhìn trừng trừng lên bức tường trống rỗng trước mặt, Duy hy vọng những gì mình vừa nghe chỉ là tiếng gió lùa, hoặc cậu mắc chứng ảo thanh cũng được. Miễn những điều vừa nghe ko phải là thật. Mất 1 hồi
lâu, Duy mới cử động đầu chậm rãi. Cậu nhận thấy tiếng nói vang lên từ
chính mình, rời rạc:
_Này, Hoàng…Hoàng ơi!
Im lặng.
_Cậu đang mê sảng hả Hoàng? Cậu chỉ vừa nói mớ gì đấy thôi, có đúng ko?_Giọng Duy lạc đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT