Ngôi nhà gỗ thấp hiện ra giữa khu vườn rộng mênh mông. Tiếng kêu âm u của bầy côn trùng bỗng dưng im bặt. Mùi thơm lạnh lẽo của những luống
hoa khiến Ghi hắt hơi nhẹ. Cô ko để Duy cõng nữa, tự bước tập tễnh.
Ko cần gọi cửa vì nhà ngoại Hoàng ko cài khóa. Mấy ngọn đèn trong nhà sáng mờ mờ. Phòng khách trống rỗng, ko bóng người. Nếu ko kể trong góc nhà,
ống nghe của chiếc điện thoại kiểu cổ treo lơ lửng đang phát ra từng hồi những tiếng tút tút ngắn như có ai đó vừa nhấc nó ra khỏi bàn máy, thì
ko khí hoàn toàn tĩnh lặng. “Có ai ko?- Ghi đưa mắt nhìn quanh, lên
tiếng. Duy nhìn kĩ sàn nhà và đồ đạc. Mọi thứ sạch sẽ, ngăn nắp. Ko có
dấu vết của kẻ đột nhập. Thế nhưng, ko khí phảng phất nguy hiểm. 2 người bạn nhón gót, thận trọng đi xuống phía nhà sau, nơi có 1 căn phòng cửa
mở hé. Khi Duy đẩy cửa, hồ như có 1 bóng mờ nhảy vọt qua cửa sổ. Phải
chăng là 1 con mèo? Vệt gió thốc lại khiến tấm rèm cửa bay lên nhẹ
nhàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT