Duy bỏ giờ bơi chiều. Phơi tấm lưng trần với dấu tích kỳ dị trước
mắt người khác khiến cậu lo sợ. Cậu chỉ duy trì thói quen các buổi chạy. Khoảng chín giờ đêm, cậu nói với ba mẹ chạy một vong quanh khu phố nhỏ
cho dễ ngủ. Khoác lên người bộ đồ thể thao dài tay, cậu ra khỏi nhà.
Những bước chạy dài và đều đặn. Duy có thể chạy nhanh hơn, tốc độ gấp
đôi lúc này. Nhưng cậu không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý. Bàn
chân cậu lướt trên mặt vỉa hè lót gạch một cách nhẹ nhàng, nhưng đầu cậu rối bời các ý nghĩ nặng trĩu.
Cách đây chưa lâu, tình cờ đọc
mẩu viết nhỏ trên một diễn đàn cảu dân teen, Duy biết tin Anny, cựu đối
thủ của Ghi trong cuộc đua tranh vị trí host cho cái reality show Ngôi
sao pha lê, đã chết sau một thời gian dài rơi vào hôn mê. Khi nhìn vào
đáy mặt kiệt quệ sinh lực của Hoàng, Duy hiểu, điều đang chờ cậu ta phía trước chính là cái chết. Xâu chuỗi các sự kiện, Duy chợt hiểu, tác động của ma thuật đen lớn hơn hiểu biết của cậu rất nhiều. Góp phần cho sự
tái sinh của Tutankhamun, máu và các vết thương tích chỉ là một khởi
đầu. Sinh mạng của các nạn nhân trẻ tuổi mới là thứ mà sứ giả muốn cướp
đoạt. Và cậu chính là một thứ công cụ giết người.
Khám phá này
khiến Duy bỗng dưng như phát điên. Cậu đứng yên trên vỉa hè, đảo mắt
nhìn quanh. Ngoài vài vệt đèn xe máy thi thoảng phóng vút qua, bao quanh cậu chỉ là bóng tối. Một thứ bóng tối trống rỗng, nhưng đầy đe dọa.
Chẳng có gì để bấu víu. Chẳng có ai đưa tay ra nâng đỡ tinh thần cậu.
Run bẳn lên, hai cánh tay áp chặt be sườn, mất hẳn kiểm soát hành vi,
Duy guồng chân lao đi như bay. Gió vun vút quất bên tai. Trước mắt cậu,
đột nhiên hiện ra dải ánh sáng màu tím xanh lạnh lẽo. Một cách vô thức,
cậu đã chạy đến tiệm kẹo Chuồn chuồn xanh.
Cửa hàng sắp tới giờ
đóng cửa. Các nhân viên hình như không còn ai. Duy đứng im nhìn qua cửa
sổ. Hơi thở của cậu làm mờ mặt kính. Các bóng đèn ở các dãy bày hàng
đang lần lượt tắt đi. Mắt cậu dừng lại ở một vật thể vừa động đậy nhẹ.
Vì nó gần như trong suốt, nên lẫn vào đám bông xốp trang trí khu vực kẹo lollipop. Mắt Duy mở căng đau nhức. Không ngồi dưới sàn nữa, vật thể
được tạo ra bởi thứ hợp chất trong suốt bắt đầu bò, rồi chậm chạp nhỏm
hẳn lên. Tim Duy như như ngưng lại. Chính là Kiara. Cô gái ấy rất giống
hình ảnh cái vật thể trong suốt nằm dưới gầm giường.
Kiara này
không phải người thật. Cũng như cái vật thể sao chép chính mình hôm vừa
rồi, cô ta cũng là một vật sao chép từ một Kiara nào đó! Mọi thứ bỗng
dưng sáng rõ. Duy giật lùi. Viên gạch viền hàng rào trang trí làm cậu
vấp chân, ngã phệt xuống. Ngay khi cậu trở dậy, bước đi, một bàn tay
bỗng đặt lên vai, nhẹ nhàng, nhưng đầy uy lực:
- Mấy hôm nay anh không trả lời điện thoại và tin nhắn của Kiara, sao vậy?
- Tôi bận… – Giọng Duy lạc đi, tắt ngấm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT