Duy mím môi, không nói gì, quay trở về chỗ ngồi của mình. Suốt thời gian vừa qua, cậu sống trong rất nhiều tâm trạng. Lúc giận dữ. Lúc điên
cuồng. Lúc buồn bã. Và nhiều nhất là sợ hãi. Nhưng, chưa bao giờ Duy
thấm thía đau như lúc này. Một số lầm lỗi có thể sửa đổi. Nhưng, khi có
những việc khi đã để cho nó diễn ra, thì người trong cuộc phải lãnh chịu hậu quả tàn khốc. Đẩy một người khác vào tình huống tồi tệ, dù thời
điểm đó Duy có lý do hành động, thì cũng là sự độc ác không bao giờ có
thể tẩy xóa khỏi trí nhớ. Cậu cũng chẳng thể làm gì để sửa chữa sai
lầm.
Hoàng đứng lên chia tay với lớp vào giờ ra chơi. Các thành
viên trong lớp 12A1 sững sờ đến nỗi không nói được gì. Một cô bạn nào đó khóc òa lên. Vái tiếng nức nở khác nối theo. Từ hồi nào đến giờ, Hoàng
được nhiều cô bạn quý mến bởi tính tình xuê xoa, hay đùa bỡn, đôi lúc
giỡn hớt ác miệng nhưng thật ra ai cũng biết bụng dạ cậu ta chẳng có gì
tàn độc. Mãi sau, một câu hỏi của tên bạn nào đó vang lên từ cuối lớp:
“Ê Hoàng, cậu bệnh hay sao mà bỏ đi đột ngột vậy?”. Hoàng nói nhanh:
“Không có đâu. Tớ lên Đà Lạt sống chung với bà ngoại cho vui!”. Rồi cậu
ta đưa mắt nhìn Duy như nhắc nhở lời hứa giữ bí mật.
Nhưng,
không chỉ Hoàng, còn một đôi mắt khác cũng đang hướng về Duy. Ánh nhìn
cảu Ghi tối sẫm, thét lên trong câm lặng: “Hãy nhìn vào những gì cậu gây ra đi! Cậu quá sức tàn nhẫn. Mình căm ghét cậu đến tận xương tủy,
Duy!”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT