“Tịch mịch mới nói yêu, vì sao em lại muốn hư hỏng như vậy “
” Uy “
“Băng Thần, chúng mình đang ở Bar Tịch Mịch, cậu tới đây đi?” Mộng.
“Ân, chờ mình tí “. Cúp điện thoại, lấy được cái chìa khóa ra cửa, lấy xe
của cô hướng Tịch Mịch lên đường. Cô thích đua xe, có thể nghe được
tiengs gió thổi vù vù qua bên tai, nhìn đường phố, người đi đường, xe cộ nhanh chóng lui về phía sau, còn có những chiếc xe khác cùng đua với
nhau… Bọn chúng làm cô khoái cảm, cũng làm cho ta cảm thấy đắc ý, thống
khoái! Không biết đã vượt qua bao nhiêu chiếc, không biết xuyên qua bao
nhiêu xe , rốt cục cô tới . Một thân ảnh xinh đẹp bước xuống xe, tháo
nón an toàn xuống.
“A! Mau nhìn này, cô ả này lái chiếc
Motorcycles, ôi chao! Tuyệt diệu, ta thích”. Mấy tên côn đồ hướng cô đi
tới, nói chuyện đồng thời còn hướng cô vươn tay ra, cô thuận thế bắt
được tay của hắn, đánh về phía sau một cái “Răng rắc” tiếng xương gãy
vang lên. Một cước đá vào bụng của hắn, đá ra xa hai thước, những tên
côn đồ khác thấy thế, rối rít hướng cô xuất thủ.
“Ai nha. “
“A!” Nhìn trên mặt đất bọn chúng nằm trên mặt đất, vỗ vỗ tay đi vào Bar Tịch Mịch. Ánh đèn lập lòe, tiếng nhạc chói tai, âm thanh thật to, khó
nghe.
“Băng Thần, bạn làm sao mới đến a.” Phỉ Phỉ.
“Phải giải quyết một số vấn đề nhỏ.” Gật đầu, lỗ tai cuối cùng thanh tịnh, mở cửa đi vào, ôi chao! Làm sao ba người bọn hắn ở chỗ này, cô nghi ngờ
nhìn hướng Phỉ Phỉ!
Phỉ Phỉ đối cô xin lỗi nhún nhún vai, ý là,
chính bọn hắn muốn tới đùa, cô cũng không có biện pháp a. Ngất! Nha đầu
này, Phỉ Phỉ cùng Tử Hạo ngồi cùng nhau, Thiên Vũ cùng Trình Mộng ngồi
cùng nhau, chỉ có Tĩnh Phong bên cạnh còn có một vị, nhớ tới hành vi hồi sáng của anh ta, không muốn cùng anh ta ngồi cùng nhau, Phỉ Phỉ nhìn cô chậm chạp không vào ngồi, liền ở phía sau đẩy cô một cái, mất thăng
bằng, ngã vào người của Tĩnh Phong, anh lập tức đỡ lấy cô, trời ạ, tim
làm sao lại đập nhanh như vậy, nóng quá! Vội vàng thoát khỏi lòng anh,
ngồi sang bên cạnh. Anh đây là thế nào, bị cô hất ra, lại có một tia mất mác. Nhìn anh mặt ửng đỏ, cô lại có một tia động tâm. Người này này
cũng sẽ đỏ mặt a! Thật thú vị.
Lấy điện thoại di động ra nhìn
thời gian. Mười một giờ rồi, họ cũng đã bắt đầu , nghĩ tới khóe miệng lộ ra một tia Thị Huyết mỉm cười, vừa lúc bị Trình Mộng thấy, Mộng biết cô một khi lộ ra nụ cười như thế, tỏ vẻ cô muốn sát giới rồi, vừa lo lắng
nhìn cô.
“Băng Thần, cậu không đi sao?”
Cô nhìn Mộng lạnh lùng nói “Tại sao phải đi? “
“Nhưng là, mình lo lắng “
“Không nên lo lắng, tin tưởng vào lựa chọn của mình, ok? ” Cô cắt đứt lời Mộng mà nói…, ba người bọn hắn không hiểu hai người đang nói gì.
“Chuyện gì vậy, nghe tới thật giống như rất nguy hiểm” Tử Hạo.
Cô lạnh lùng nhìn anh một cái, ý nói không nên hỏi, bớt can thiệp vào đi.
Anh lúng túng sờ sờ lỗ mũi, xem một chút ngồi ở bên cạnh Phong tiếp tục
uống rượu. Phong trong lòng cũng rất tò mò, đôi môi giật giật, nhưng
cuối cùng cũng không có hỏi ra lời.
Điện thoại di động vang lên, phát tới tin tức: Đã bắt đầu, bên Lang Bang một phần ba đã đi đến quán
bar Tịch Mịch chọn nơi xử lý. Còn có một bộ phận đi đến đó, số ít ở lại
Lang Bang tổng bộ.
Đây là cái gì, giương đông kích tây sao? Muốn đánh nhau trở tay không kịp. Trong dự liệu chuyện. Lập tức có tin tức
mới: Giữ nguyên kế hoạch tiến hành.
Hắc hắc, cô để Lang Bang tối nay trên thế giới đều biến mất hoàn toàn, quanh thân sát khí hiện lên,
khóe miệng không tự chủ lại lộ ra Thị Huyết mỉm cười.
“Người này không dễ chọc” Đây là ý nghĩ của ba chàng trai, lấy ra một chai bia,
giết chết. Đứng dậy rời đi , lưu lại Phỉ Phỉ cùng Mộng và ba người bọn
họ.
Trong phòng.
“Mộng, Băng Thần một thân sát khí muốn làm gì đi a” Thiên Vũ thắc mắc hỏi.
“Nga, chắc là ba của bạn ấy ở công ty xảy ra chuyện gì đó.” Trình Mộng đáp.
“Phải không, công ty gặp chuyện không may cũng không cần đi tìm người liều mạng.” Tử Hạo không tin trả lời.
“Bạn ấy làm việc, không ai có thể hiểu được, chúng tôi sống chung 10 năm cũng không thể nhìn thấu bạn ấy.” Phỉ Phỉ đáp.
“Chỉ có ý niệm giết người trên thân mới sẽ xuất hiện sát khí, không phải sao?” Tĩnh Phong khẳng định rất đúng lời họ nói.
Thiên Vũ, Tử Hạo, Tĩnh Phong nhìn Trình Mộng cùng Phỉ Phỉ, hi vọng hai người
có thể đưa ra một giải thích hợp lý. Mộng ở trong lòng oán trách: Bọn họ làm sao tỉ mỉ như vậy a, Băng Thần, bạn làm bọn mình rơi vào vấn đề khó khăn rồi.
“Ân, đây là bởi vì, bởi vì…” Phỉ Phỉ ấp a ấp úng không nói ra.
“Bởi vì bạn ấy vốn chính là người của hắc đạo, cho nên trên người có sát khí là điều tất nhiên thôi.” Mộng giải thích.
Phỉ Phỉ quay đầu nhìn về phía mộng, làm sao bạn đem những này nói cho bọn họ biết a.
Mộng hướng Phỉ Phỉ ánh mắt bảo cô yên tâm.
Ba người bọn họ nhìn về phía Mộng, hi vọng cô nói rõ ràng “Băng Thần vốn
chính là người của hắc đạo, bất quá cũng là hai năm trước, chúng tôi
cũng là mới biết được. ” Mộng đành phải nói láo, thật ra thì các cô từ
khi 12 tuổi đã lập nên “Hồn tế” rồi, năm năm sau họ đưa “Hồn tế” phát
triển trở thành vì bang phái đứng hàng thế giới, toàn cầu các nơi đều có phân bộ, công ty lớn thế hai trên thế giới Nhật Bổn là do Băng Thần gây dựng nên. Chỉ bất quá những thứ này trừ ba người bọn họ, không có người nào biết!
“Cô ấy tại sao là người của hắc đạo, người bang phái nào? Chịu trách nhiệm gì?” Phong.
“Không biết, về chuyện hắc đạo, bạn ấy chưa bao giờ có cho chúng ta hỏi tới,
nói biết đến càng nhiều sẽ càng nguy hiểm, cho nên về bạn làm gì chúng
tôi thật sự không biết” Mộng.
Người này, sẽ không có nguy hiểm
sao, không được, anh phải nhanh lên làm cho cô rút lui khỏi hắc đạo.
Nghĩ tới cô sẽ gặp nguy hiểm, anh không nhịn được cảm thấy đau lòng. Bên cạnh nhiệt độ trong nháy mắt giảm xuống! Đứng lên đang muốn ra khỏi
cửa.
“Cậu đi đâu vậy” Phỉ Phỉ.
Quay đầu lại nhìn về phía Phỉ Phỉ, lạnh lùng nói “Tìm cô ấy.”
“Mình khuyên cậu không nên đi.” Mộng đi tới bên cạnh Tĩnh Phong.
Nghi ngờ nhìn hướng Mộng “Tại sao?”
“Cậu biết đi nơi nào tìm? Bạn ấy không thích người khác can thiệp chuyện của mình, sẽ làm cho bạn ấy chán, cậu nguyện ý làm cho bạn ấy chán sao?”
Mộng nhìn ra cái người lạnh lùng này đã thích Băng thần rồi, hai người
cũng như vậy kiêu ngạo, lạnh lùng như thế nào ở chung được a. (*__*) hì
hì… , có chút mong đợi nga!
Không, anh không muốn làm cho cô ấy
chán anh, nên làm cái gì bây giờ, tức giận một quyền nện ở trên tường,
thấy tình huống như thế, Quang vũ cùng Tử Hạo ngăn lại hành vi của anh,
đem Phong ở trên ghế sa lon ngồi xuống, azz, thật không đành lòng thấy
anh như vậy, đi tới vỗ vỗ vai anh “Yên tâm đi, Băng Thần có không có
chuyện gì, mỗi lần xong chuyện, bạn áy sẽ gọi điện cho bọn mình báo là
bình an. ” Mộng.
Nhìn người nằm trên mặt đất ngổn ngang, không
ngừng giãy dụa, thật vô dụng, như vậy không lịch sự đánh, chán ghét nhìn bọn hắn một cái, theo mật đạo đi lên lầu hai, khúc quanh “Đứng lại” một cây thương để ở mi tâm của cô.
“Ngươi là sát thủ của “Hồn tế”
?” Người cầm súng hướng về phía cô chính là bang chủ của Lang Bang –
Lang Đầu, hắn từng bước đi tới, cô từng bước lui về phía sau, lui trở về lầu dưới đại sảnh đứng lại.
“Ngươi là ai? Tại sao đánh lén người của Lang Bang ta? Chúng ta có cừu oán với nhau sao?”
Khóe miệng lộ ra mỉm cười khinh miệt, hừ lạnh nói “Ở trên đường thấy nào nhiệt nên vào xem, không được sao? “
“Ngươi, hừ, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Hiển nhiên hắn tức giận rồi “Vạy thì ta không khách khí nữa.”
Nói xong, giơ súng lên, ngón tay chậm rãi bóp cò, chăm chú nhìn chằm chằm
ngón tay của hắn, mắt thấy ngón tay của hắn sẽ phải giữ chặt cò súng,
không có biện pháp, chỉ có liều mạng.
Đối với hắn lộ ra một mỉm
cười khinh miệt, thừa dịp hắn ngây người hết sức, đã sớm giấu ở ống tay
áo ám khí phát ra, hắn cũng là người từng trải, trong nháy mắt kịp phản
ứng, bóp cò, “Phanh” đạn cùng ám khí lần lượt bay ra, thân thể vi tà,
đạn gặp thoáng qua, hắn nhanh chóng tránh không kịp một cây chủy thủ sắp cắm lên người mình, Lang Đầu hai mắt nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt không dám tin.
“Ngươi” Thân thể chậm rãi lui về phía sau, ôm đầu vết
thương, đáng chết, thiếu chút nữa, đi tới bên cạnh hắn, mỉm cười nhìn
hắn “Chết không nhắm mắt sao? Ta là “Hồn tế” tím hồn, ngươi chưa nghe
qua sao, như vậy, chúng ta coi như không cừu không oán sao?”
Tháo mặt nạ xuống, để cho hắn thấy rõ dung mạo của cô, từ trên người hắn
hung hăng rút ra cây đao, máu đi theo phun vải ra, nhuộm đỏ che ở trước
mặt trước, nhìn hoa lệ trước lại một lần bị máu tươi nhuộm đỏ, trên tay
lại giết một cái mạng rồi, bất đắc dĩ a! ( cô giết người ta mà còn báo
là bất đắc dĩ)
Chương 6
Đầu vai bị đạn bắn bị thương còn
đang chảy máu, kéo áo xuống băng bó đơn giản một chút, gọi điện thoại
cho Mộng bảo cô đã bình an.
Trên quầy rượu Bar Tịch Mịch.
Làm sao còn chưa có gọi điện thoại tới a, Tĩnh Phong gấp gáp nhiều lần cũng muốn đi ra cửa, bất đắc dĩ cũng bị bọn họ ngăn cản. Một tiếng nhạc
truyền đến, cô gọi điện thoại tới rồi sao? Mấy người nhanh chóng vây
xung quanh Mộng “Băng Thần, thế nào a ?”
“Ân, hoàn hảo” Đầu bên
kia điện thoại truyền ra thanh âm “Để cho tôi nói chuyện với cô ấy” mạnh mẽ đoạt lấy điện thoại, tiếp theo hướng về phía điện thoại di động rống lên giận dữ “Làm sao cô lại làm như vậy.” .
Người này làm sao
như vậy a, bất kể hắn thật giống như rất quan tâm cô, trong lòng có chút vui vẻ, bất quá trong lòng là nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại lạnh
lùng nói “Chuyện không liên quan đến anh, để cho Mộng nghe điện thoại.”. Tức chết ta, cô ấy làm sao như vậy không biết tốt xấu a. Đưa di động
vẫn trả lại cho Mộng, ngồi một mình ở trên ghế sa lon uống rượu.
“Uy, Băng Thần”
“Ân”
“Mọi chuyện thuận lợi chứ?”
“Hoàn hảo, mình không tới đó nữa, hai người về sớm một chút đi.”
“Ân, bọn mình biết rồi, bạn cũng sớm về nhà nghỉ ngơi một chút đi “
“Ân.” Cúp điện thoại, không biết những nơi khác tình hình như thế nào. Gọi
điện thoại hỏi qua tình huống mọi việc, hết thảy đều thuận lợi, đều ở
trong lòng bàn tay!
Về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ, nằm ở trên
giường nhưng như thế nào cũng ngủ không được , nhìn mình hai tay đã
nhuộm đầy máu tanh, hôm nay đôi tay này lại vừa kết liễu một mạng.
—-
“Băng Thần, chúng mình tới rồi” Phỉ Phỉ.
“Hôm nay làm sao sớm như vậy a”
“Mình cũng không muốn sớm như vậy rời giường a, đều do Tử Hạo, sáng sớm lại
gọi điện thoại đánh thức mình.” Ân? Cô không giải thích được nhìn Phỉ
Phỉ, kỳ quái, cô ấy có cái gì không đúng nga, Phỉ Phỉ thấy cô nhìn chằm
chằm vào mình, mặt đỏ lên, cảm thấy xẩu hổ, Phỉ Phỉ nghĩ côkhẳng định bỏ lỡ trò hay nào đó không có nhìn.
Cô quay đầu nhìn về phía Mộng, hi vọng cô ấy nói cho cô biết!
Mộng ra vẻ thần bí hướng cô ngoắt ngoắt tay “Kê lổ tai vào đây, như thế như
thế, như vậy như vậy” nha. Thì ra là như vậy, tối hôm qua ở Bar Tịch
Mịch rất loạn, có ngườiđi đến đạp phá, bọn họ từ trong phòng đi ra
ngoài, phía ngoài mới vừa kết thúc chiến tranh, hai người nối nghiệp mã
lưỡng bại câu thương, bọn họ năm người không muốn gây chuyện, cho nên
rất cẩn thận muốn từ góc ra bên ngoài lui ra ngoài, một tên côn đồ nhỏ
lầm cho là bọn họ là người của đối phương, muốn đi ra ngoài mật báonên
đứng đằng sau đánh lến, kết quả Phỉ Phỉ không có chú ý thiếu chút nữa bị thương, may là Tử Hạo kịp thời phát hiện cứu Phỉ Phỉ một mạng, tới anh
hùng cứu mỹ nhân, mà mỹ nhân đây tựu khuynh tâm cho ân nhân rồi.
Ha ha, cô đối với Phỉ Phỉ lộ ra rất ánh mắt mập mờ, Phỉ Phỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái, khuôn mặt lại ửng hồng, nha đầu này, lúc nào trở nên dễ
dàng như vậy xấu hổ nữa! Cô muốn tiếp tục trêu chọc cô ấy, Mộng nhìn ra ý của cô, vội vàng ngăn cản nói “Tốt lắm tốt lắm, Băng Thần, bỏ qua cho
Phỉ Phỉ đi, bạn nhìn mình xem, (*__* ) hì hì…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT