Thỉnh thoảng nhìn về phía sau, vẫn cảm giác được tung tích của người phía sau!

Không được, phải đi nhanh chút mới được, đoạn đường này địa thế quá hiểm nếu như bọn họ động thủ vào lúc này chúng tôi sẽ xong đời! Vội vàng thúc giục bọn họ đi nhanh một chút! Mọi người mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng không hỏi nhiều, chỉ muốn nhanh được nghỉ ngơi! Sau dứt khoát chạy! Sáu người một người theo sát một người! Người phía sau biết mình bị phát hiện cũng không giấu diếm nữa, dứt khoát đuổi theo chúng tôi! “Thần, chúng ta bị theo dõi rồi” Phỉ đến bây giờ mới phát hiện phía sau

“Cậu thật ngốc! Nếu chúng ta không phát hiện vậy chạy làm cái gì” Hạo gõ nhẹ đầu Phỉ

“Nga, tớ còn tưởng rằng các cậu là muốn thi đấu chứ?” Mọi người ngất!

Rốt cục lên đến nơi có địa thế bằng phẳng hơn một chút, bởi vì Nguyệt nên Vũ bảo chúng tôi đi trước, Hạo và Vũ ở lại giải quyết người phía sau! Phong vốn là cũng muốn ở lại, nhưng là chúng tôi có đến 4 nữ sinh, huống chi! Mấy người này Hạo Vũ dư sức giải quyết! Chúng tôi cũng không nói gì nữa tiếp tục đi về phía trên, mặc dù là mùa đông nhưng là Phong cõng Nguyệt đi vẫn là mệt chết đi, đầu đầy mồ hôi ! Nguyệt lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho Phong! Bộ dáng rất hạnh phúc, mặc dù tôi biết Phong chỉ xem cô ta như em gái, nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái! Nổi giận đùng đùng đi ở phía trước! Phong cõng Nguyệt đuổi theo tôi “Thần, đi chậm chút! Mệt mỏi quá nha” đau lòng nhìn anh gật đầu “Quên đi , chúng ta nghỉ ngơi một chút đi! Thuận tiện chờ hai người bọn họ” Phong để Nguyệt xuống! Chúng tôi đều tự tìm chỗ nghỉ ngơi! Ngồi dưới đất, nhìn dưới chân núi! Chúng tôi đã lên đến giữa sườn núi rồi! Phạm vi nhìn so với trước trống trải hơn rất nhiều! Dưới chân núi mưa phùn lất phất, loáng thoáng nhìn không rõ lắm, Phong ngồi bên cạnh tôi ôm chầm tôi “Có phải là có loại cảm giác rời xa phàm trần không, trên đời chỉ mình ta tỉnh “

“Cái gì chứ! Thế nhân trầm mê lại chỉ có mình cậu tỉnh, không cảm thấy cô đơn a “

“Đúng ha, vậy cậu cùng tớ tỉnh là được rồi! Hắc hắc như vậy ta sẽ không cô đơn nữa” sến chết mất! Vừa nghỉ ngơi trong chốc lát, Hạo và Vũ liền đuổi theo tới, Hạo còn vừa đi vừa oán trách “Thật đúng là, 30 mấy người toàn để cho Vũ một mình dọn sạch, tớ ngay cả cơ hội ra tay cũng không có “

“Ha ha rõ ràng là cậu tài nghệ không bằng ai còn không biết xấu hổ oán trách Vũ a” Mộng nghe xong cười to

“Hừ! Mới không phải? Tớ chỉ là không muốn động thủ mà thôi!” Hạo không cam lòng yếu thế phản bác trở về!

“Phải không? Vậy mới vừa rồi là ai oán trách hả” mọi người cười to!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play