“Còn nói sao, bản thân bị thương cũng không nói
cho bọn tớ biết, cậu còn coi bọn tớ là bạn sao?” Mộng vừa nói nước mắt
liền rơi.
“Tớ không phải là sợ các cậu lo lắng hay sao? Hơn nữa tớ không phải là rất tốt đấy sao? Đừng khóc nữa, tớ thật không sao “
“Thần, cậu có biết loại người có tính cách quật cường như cậu rất đáng giận
hay không! Tất cả mọi người là bạn, có cái gì không thể nói chứ?” Hạo
“Đúng vậy a, bạn là vậy sao, muốn làm cái gì cũng tự mình gánh chịu, còn nghĩ chúng ta là bạn sao” Vũ
“Cậu có biết cậu làm như vậy sẽ khiến người khác tổn thương không? Tớ cảm
giác như cậu không cần cả nhóm, cậu bảo vệ chúng tớ, chúng tớ cũng muốn
bảo vệ cậu a” Phỉ
Tôi quay đầu nhìn Phong “Cậu cũng nghĩ như vậy sao? Trách tớ cái gì cũng không nói cho cậu biết phải không? Cậu giận
tớ cũng là bởi vì cái nguyên nhân này sao?”
Phong nhìn tôi, gật
đầu. Vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của tôi “Đúng! Tớ giận cậu vì cái gì cậu cũng không muốn nói cho tớ biết, giận cậu chuyện gì cũng chống đở một
mình, giận cậu vì cậu không tín nhiệm tớ, càng tức giận cái tính khí
quật cường của cậu” cúi đầu suy nghĩ, một lát ngẩng mặt lên nhìn mọi
người nhìn Phong.
“Tớ biết rồi, sau này sẽ không thế nữa, có
chuyện gì tớ sẽ thương lượng với các cậu, sẽ không tự mình hành động”
trên mặt cả nhóm rốt cục cũng lộ ra mỉm cười, nhìn tôi và Phong, sau đó
đi xuống lầu.
“Phòng bếp nấu chút cháo, ăn một chút đi! Tớ đút
cậu” Phong ôn nhu nhìn tôi, đem thìa cháo đưa tới bên miệng tôi, há
miệng ăn, thơm quá a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT