Trong khi Bảo Quyên cố tình tìm cách quấn quýt bên Bách Cơ thì Phi Hân
như người mất hồn lang thang khắp nơi . mang trong lòng nổi oan ức .
Nàng cảm thấy giận Bách Cơ vô cùng . Nàng trách anh sao không tin nàng . Ngay cả anh không tin nàng thì ai còn tin nàng nữa đây . Nàng đã dành
tất cả cuộc đời nàng cho Bách Cơ , thế mà anh lại nhẫn tâm sĩ nhục nàng . Nhưng suy nghĩ lại , Phi Hân thấy anh cũng có lý do riêng của mình .
Những chứng cứ rành rành như vậy , bảo sao anh không tin và không nổi
giận cho được . Phi Hân cảm thấy thương cho bản thân mình và thương cho
anh . Không biết ai đã nhẫn tâm hại nàng và hại anh . Mất số tiền lớn
như vậy , nhất định anh sẽ bị khốn đốn và ngân hàng sẽ gặp khó khăn .
Hơn lúc nào hết , bây giờ nàng rât muốn được ở gần anh để giúp đỡ anh .
Nhưng nàng biết chăc chắn không thể được . Anh không thể chấp nhận nàng . Vì sau sự việc này , có lẽ nàng đã mất anh vĩnh viễn rồi . Nàng cứ suy
nghĩ mãi để tìm một lý do nào đó giải thích cho sự Oan ức của mình ,
nhưng nàng không làm được . Càng giận anh , nàng lại càng nhớ anh da
diết . Nàng đã tìm đến những nơi mà hai người thường đến để tìm lại một
chút hương vị tình yêu của hai người . Như công viên này chẳng hạn . Đã
hơn 10 lần nàng đến đây rồi . Lần nào nàng cũng chọn cái ghế mà lần đầu
tiên hai người đã ngồi và anh đã tỏ tình cảm của anh với nàng . Và nơi
đây , hai người đã từng có những nụ hôn thắm thiết ngọt ngào . Còn bây
giờ , nàng một mình ngồi nơi đây để nghe trái tim mình thổn thức.
- Phi Hân !
Tiếng gọi quen thuộc làm Phi Hân giật mình quay lại , nàng cũng thốt lên :
- Mẫn Hào ! Sao anh biết em ở đây vậy ?
Nhìn Phi Hân với ánh mắt lo lắng , Mẫn Hào nói :
- Phi Hân ơi ! Mấy hôm nay em đi đâu vậy ? Làm anh lo lắng lắm , biết
không ? Anh đã đi tìm em khắp nơi . Cứ sợ em trong lúc quẫn trí quá làm
liều . Phi Hân ơi ! Sao em khờ quá vậy ? Dù có chuyện gì xảy ra chăng
nữa , thì hãy tìm đến anh , vẫn còn có anh lo lắng cho em đây mà.
Gặp được Mẫn Hào và thấy sự lo lắng của anh làm cho Phi Hân vô cùng xúc
động . Những giọt nước mắt mà mấy ngày qua , nàng cố gắng nuốt ngược vào trong bây giờ có dịp trào ra . Phi Hân ngả vào lòng Mẫn Hào , khóc ngon lành , như nàng chưa từng được khóc.
Nhìn đứa em gái bé bỏng xáx xơ tiều tụy , lòng Mẫn Hào vô cùng thương xót . Mẫn Hào vỗ về :
- Hãy thật bình tỉnh đi Phi Hân . Hãy kể những gì đã xảy ra với em . Mặc
dù Bách Cơ đã kể cho anh nghe hết rồi , nhưng anh vẫn muốn chính miệng
em kể lại.
Phi Hân ngẩng lên nhìn Mẫn Hào với khuôn mặt xanh xao , nhoà lệ :
- Mẫn Hào ơi ! Em khổ quá
Bất chợt Phi Hân ôm ngực và khuô mặt trở nên tái xanh , nàng nhăn nhó . Mẫn Hào hố thoảng :
- Phi Hân ! Em sao vậy ? Phi Hân …
- Em .. . em mệt quá
- Chế t! Cơn đau tim lại lên phải không ? Thôi chết rồi ! Em có mang thuốc theo không ?
Phi Hân ngã hẳn người ra ghế và nói :
- Có . Ở .. Ở trong giỏ … Anh … lấy hộ em
Không chần chờ , Mẫn Hào mở giỏ lấy chai thuốc và nhỏ mấy giọt liền vào miệng Phi Hân . Xong , anh làm vài động tác sơ cứu cho Phi Hân . 5 phút trôi
qua , gương mặt Phi Hân giãn ra và hơi thở của nàng nhẹ hơn . Mẫn Hào
hỏi :
- Phi Hân ! Em thấy thế nào rồi ?
Phi Hân ái ngại :
- Em đã khoẻ rồi . Xin lỗi . Em đã làm phiền anh , Mẫn Hào
- Trời ơi ! Bây giờ mà em còn nói như vậy nữa . Em có thếy sưc khoẻ mình suy kiệt lắm rồi không ?
- Em biết , nhưng sức khoẻ đối với em không còn gì quan trọng nữa . Mọi
chuyện đã làm cho em quá chán chường . Mẫn Hào ! Anh có tin là em đã hại anh Bách Cơ không ?
- Làm sao mà anh tin được . Nhưng Phi Hân này ! Tại sao em lại ký vào những sổ sách đó.
- Không phải là em ký , nhưng nghĩ mãi , em vẫn không thể giải thích được vì sao đó chính là chữ ký của em . Mẫn Hào à ! Bây giờ em khổ quá ! Em
không biết làm sao cho mọi người hiểu được là em vô tội , và làm thế nào để lấy lại số tiền mà Bách Cơ đã bị mất.
- Phi Hân ! Dù cho như
thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không tin em là một người xấu . Nhất
định anh sẽ giúp em tìm ra sự thật - Nhìn bộ đồ nhuốm bụi đường và mái
tóc rối tung của Phi Hân , Mẫn Hào hỏi tiếp :- Ờ , Phi Hân ! Mấy hôm nay em đi đâu vậy ? Anh đã đi tìm em khắp nơi mà không gặp
Nước mắt Phi Hân lại tuôn dài :
- Em lang thang khắp nơi
- Trời ơi ! Tại sao em không về nhà.
- Em không dám về nhà . Em nghĩ sẽ không ai tin em . Em sợ những đôi mắt khinh bỉ khi nhìn em . Em sợ lắm , anh Mẫn Hào ơi.
- Đừng . Đừng khóc nữa . Nếu không , em sẽ mệt nữa đấy . Em thật là khờ . Mọi chuyện đều chưa sáng tỏ . Có lẽ nhất thời Bách Cơ tức giận , nhưng
vẫn còn anh , còn Bảo Quyên chi . Ngày nào anh cũng đến nhà tìm em , anh thấy Bảo Quyên lo lắng cho em lắm đó.
Phi Hân lau những giọt lệ , nghẹn ngào :
- Em cảm thấy mình thật có lỗi . Em đã làm phiền đến mọi người.
Mẫn Hào ngồi suy nghĩ khá lâu , anh hỏi :
- Phi Hân này ! Em có nghi ngờ ai đó hại em không ? Hay ở ngân hàng em có gây phiền phức với ai không ?
- Không . Xưa nay , em không làm gì phiền đến ai cả . Còn nghi ngờ người
hại em thì càng khó hơn , vì tất cả hồ sơ sổ sách đều do em giữ , chỉ có người thường xuyên ra vào giúp em là Bảo Quyên thôi . Nhưng Bảo Quyên
không bao giờ hại em và Bách Cơ như vậy
- Chị có em và Bảo Quyên
thôi sao ? Nhưng anh cũng nghĩ như em . Bảo Quyên rất dễ thương và rất
tốt với chúng ta . Cô ấy nhất định không bao giờ làm điều đó.
- Anh Mẫn Hào này ! Thế anh nghe Bách Cơ nói đưa vụ này ra thưa kiện không ?
- Bách Cơ là một người thanh niên giàu lòng nhân ái và chung thủy . Cậu
ấy bảo rất muốn đưa ra tòa , nhưng nghĩ đến những ngày em sẽ bị tù đày
thì cậu ấy cảm thấy đau lòng nên không nỡ . Em yên tâm . Anh cũng có một số vốn riêng . Tạm thời anh đã giúp đỡ cho cậu ấy khăc phục khó khăn về tài chánh . Bây giờ , chỉ cần cậu ấy luôn tỉnh táo thì ngân hàng sẽ sớm được khắc phục và trở về bình thường.
- Vậy thì tốt rồi , có
điều đáng tiếc là chúng ta không tìm ra thủ phạm . Mẫn Hào ! Em cảm ơn
anh đã tin tưởng vào sự trong sáng của em . Nhưng em nghĩ em sẽ không ở
lại được nơi này nữa rồi.
Mẫn Hào hốt hoảng :
- Phi Hân ! Thế em định đi đâu ?
- Tạm thờ em cũng không biêt nữa , nhưng chắc chắn là em sẽ đi xa lắm .
Xa hẳn cái thành phố này để em được yên ổn và quên hẳn Bách Cơ . Em sống nơi đây thấy cảnh củ mà nhớ người xưa , em chịu không nổi
Mẫn Hào thở dài :
- Anh rất hiểu tâm trạng của em . Nhưng Phi Hân à ! Dù có chuyện gì xảy
ra với em đi nữa , thì em phải nhớ rằng em còn có người anh này . Anh
sẵn sàng giúp đỡ em
- Em nhớ rồi Mẫn Hào
Reng … reng … reng …
Câu chuyện của hai người bị cắt đứt bởi tiếng chuông của điện thoại di động của Mẫn Hào reo vang . Anh đưa máy lên nghe , bên kia là giọng hối hả
của cô y tá . Rồi anh trả lời vào máy :
- Được , tôi sẽ về ngay
Quay sang Phi Hân , anh nói :
- Có một ca cấp cứu đang chờ anh . Phi Hân ! Em đã muốn về chưa ? Anh đưa về.
Phi Hân cười nhẹ :
- Cứu người quan trọng hơn , anh cứ lo công việc của mình đi . Vả lại , em cần mua sắm vài thứ ở chợ nữa.
- Thôi được , anh về trước nhé . À mà Phi Hân này ! Nhớ lời anh giặn .
Hãy suy nghĩ . Anh em ta sẽ gặp lại sau nhé . Qua trọng nhất là em phải
chăm lo sức khoẻ của mình đấy
- Em hiểu rồi . Anh về đi , Mẫn Hào
Nhìn chiếc xe đưa Mẫn Hào lao vút trên đường phố , không hiểu sao lòng Phi Hân cảm thấy trống trải lạ thường.
Ngoài sông , trên dòng nước đang chảy xiết có một cánh hoa lục bình đang chơi vơi , cô độc . Mặc cho dòng nước cuốn đi , không biết đến một phương
trời nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT