Bách Cơ nhào đến bên Mẫn Hào khi cánh cửa phòng cấp cứu vừa mở , anh hấp tấp hỏi :
- Mẫn Hào ! Phi Hân thế nào rồi ?
Vổ vai bạn , Mẫn Hào cười rạng rỡ :
- Thành công ngoài sức tưởng tượng . Bây giờ thì không còn gì để lo nửa . Tôi đã nói rồi . Phi Hân không nở bỏ chúng ta mà đi đâu
Bách Cơ thở phào , cười tươi :
- Mẫn Hào ! Cậu giỏi lắm . Cám ơn cậu rất nhiều
- Ơ , cái cậu này lạ chưa . Làm gì phải cám ơn mình ? Đó là bổn phận của
mình , vì Phi Hân là đứa em gái duy nhất mà mình thương yêu mà . – Lườm
Bách Cơ , Mẫn Hào tiếp : - Này ! tôi báo cho mà biết . Đây là lần cuối
cùng nhé . Nếu cậu còn làm cho Phi Hân buồn thì không yên với mình đâu
nhé
Bách Cơ rên rỉ :
- Trơi ơi ! một lần là mình đã chết
khiếp đi rồi , ở đó mà có lần sau nữa . À , Mẫn Hào này ! Thấy Phi Hân
ổn rồi , mình mừng lắm , nhưng mình vẫn còn lo ngại . Liệu cô ấy có còn
tha thứ cho mình không
- Cậu yên tâm đi . Phi Hân là người biết
suy nghĩ , biết lẽ phải . Vả lại cô ấy rất có lòng vị tha . Mình tin khi hiểu ra mọi chuyện , Phi Hân không còn giận cậu đâu . Có câu “ sau cơn
mưa trời lại sáng “ mà
- Nhưng mình tàn nhẫn với cô ấy quá . Đã vậy , còn đem Bảo Quyên ra đùa cợt , hòng chọc tức Phi Hân để thoa? lòng bưc. tức.
Mẫn Hào lắc đầu , cười :
- Chắc ông anh này phải ra tay làm sứ giả hoà bình nữa đây . Cậu yên tâm đi . Mình sẽ hết lòng giúp cậu trong chuyện này
Bách Cơ nhìn Mẫn Hào cảm kích :
- Mẫn Hào ! Quả là mình không lầm khi làm bạn thân với cậu . À , Mẫn Hào này ! Mình có thể vào với Phi Hân được không ?
- Bây giờ Phi Hân đang còn mê man vì thuốc, nhưng cũng rất cần ~ lời thì thầm của cậu đấy
- Mình biết m`inh phải làm gì mà , Mẫn Hào . Thôi , mình vào với Phi Hân đây
Bách Cơ vừa quay lưng , chợt Mẫn Hào gọi lại
- Bách Cơ ! Bảo Quyên đâu rồi ?
Bách Cơ ngạc nhiên :
- Chứ không phải cô ấy vẫn đang nằm trong phòng sao ?
- Đâu có , cô ấy không có trong phòng . Vậy chứ từ sáng đến giờ , cậu có gặp cô ấy không ?
- Không . Cô ấy không hề ra đây . Vậy mà mình cứ tưởng cô ấy sau khi lấy máu còn mệt nên nằm trong đó chứ
- Lạ thật . Chẳng lẽ Bảo Quyên đã bỏ đi ?
Nãy giờ đang nép sau cánh cửa , Bảo Quyên đã nghe hết cuộc đối thoại của
Bách Cơ và Mẫn Hào . Khi biết Phi Hân đã qua cơ nguy hiểm , nàng rất
mừng và thấy nhẹ nhỏm Nàng rất muốn đến bên Phi Hân và qùy dưới chân Phi Hân để tạ tội , nhưng nàng thấy nàng không còn xứng đáng để gặp Phi Hân , kể cả Mẫn Hào và Bách Cơ . Dù không muốn xa mọi người , nhưng nàng
thấy mình không còn trong sạch , để sống chung với ~ người tốt nữa , nên chỉ còn có cách là nàng phải đi thật xa . Xem như là chạy trốn . Không
phải là trốn tránh pháp luật vì nàng biết chắc chắn rằng Phi Hân sẽ
không bao giờ tố cáo nàng . Nếu Phi Hân tố cáo nàng trước pháp luật ,
nàng còn thấy dễ chịu hơn , cho nên nàng phải chịu trừng phạt chính mình bằng cách là phải đi xa , dứt bỏ lại tình yêu mà nàng đã tha thiết dành cho Mẫn Hào . Nàng thấy mình không xứng đáng để nhận lấy tình cảm của
anh . Mẫn Hào ơi ! Em tha thiết yêu anh , nhưng em không thể ở lại . Tội em làm , em phải gánh chịu
- Bảo Quyên ơi !
- Bảo Quyên !
Tiếng gọi của Bách Cơ và Mẫn Hào làm Bảo Quyên nép sát vào cửa hơn . Qua khe
cửa , nàng thấy Mẫn Hào và Bách Cơ đang hớt hải vừa chạy , vừa goi nàng . Bách Cơ chạy từ phòng này sang phòng khác . Luc này , nàng rât muốn
chạy ra ngoài nhưng sợ bị phát hiện nên nép sát vào trong góc bờ tưỜng . Nàng nghe giọng Mẫn Hào hỏi một cô y tá
- Kim Liên ! Nãy giờ cô có thấy Bảo Quyên đâu không ?
- Dạ , cách đây hơn một tiếng , em thấy cô ấy lạ lắm , cứ hỏi mãi về chị
Phi Hân thế nào rồi . Em thấy cô ấy có vẻ rất hồi hộp và còn khóc nữa .
Nhìn cô ấy , em thấy dường như cô ấy muốn đi đâu hay sao ấy ,
- Cám ơn kim liên . Này ! Cô nói với mấy người nữa đi vòng vòng tìm xem , nếu gặp Bảo Quyên thì báo ngay với tôi nhé.
- Dạ vâng thưa bác sĩ
Kim Liên đi rồi , qua khe cửa nhỏ , Bảo Quyên thấy Mẫn Hào đang đứng ôm đầu rân rĩ với vẻ thống khổ :
- Bảo Quyên ơi ! Chẳng lẽ em không biết tình cảm của dành cho em như thế
nào ? Bảo Quyên ơi ! Anh biết em rất ân hận và mặc cảm vì chuyện em đã
gây ra cho Phi Hân . Nhưng chuyện qua rồi , anh tin là Phi Hân sẽ tha
thứ cho em tất cả . Mọi người không ai hờn trách em mà còn thương em hơn . Còn em thì loáng một cái là phải tay bỏ lại tất cả không một lời từ
biệt . Như vậy , em có thấy tàn nhẫn quá không Bảo Quyên ? Nếu em ra đi
thì suốt đời , anh vẫn không tha thứ cho em đâu.
Mẫn Hào buồn bã
ngồi xuống ghế đá . . Nhìn cảnh đó , Bảo Quyên không cầm được nước mắt . Nàng nấc lên từng cơn . Nghe tiếng nấc vang lên đâu đó . Mẫn Hào cứ ngỡ mình nghe lầm . Anh lại bình tỉnh và tiếp tục nghe . Lần này tiếng nấc
lại lớn hơn . Mừng rỡ , anh kêu lên thản thốt :
- Bảo Quyên ! Có phải là em không , Bảo Quyên ?
Không có tiếng trả lời , chỉ có tiếng nấc từng cơn , Mẫn Hào reo lên :
- Bảo Quyên ! Nhất định là em rồi . Đến đây với anh đi . Hơn lúc nào hết , bây giờ anh rất muốn được gặp em . Bảo Quyên ! Hãy đến đây với anh
Bảo Quyên không còn kềm chế được tình cảm của mình nữa , nàng lao ra ôm chầm lấy Mẫn Hào , khóc ngất :
- Mẫn Hào !
Ôm người yêu trong tay , Mẫn Hào dâng trào cảm xúc :
- Em khờ quá ! Tại sao lại hành hạ mình như vậy chứ ? Bảo Quyên ! Mọi chuyện đã qua rồi , em đừng lo sợ nữa
- Mẫn Hào ơi ! Em không dám gặp các anh , nhưng em cũng không muốn xa anh . Em yêu anh vô cùng
- Bảo Quyên ! Anh cũng vậy . Anh rất yêu anh . Cả Phi Hân và Bách Cơ cũng thế . Anh tin rằng họ cũng rất thương yêu em
Nhìn Mẫn Hào với đôi mắ t mờ nhào lệ , Bảo Quyên nghẹn ngào :
- Em có còn xứng đáng nữa không anh ? Em đã phụ lòng mọi người mất rồi
- Còn chứ . Em rất xứng đáng . Em không nhớ rằng chính em đã cứu Phi Hân thoát chết đó sao
- Có phải thế không anh ?
- Đúng như vậy . Nhờ những giọt máu của em đã góp phầncứu sống Phi Hân
- Mẫn Hào ! Thế là em đã làm được việc tốt rồi , phải không anh ? Em hạnh phúc quá
- Anh cũng vậy
Nãy giờ đứng chứng kiến Mẫn Hào và Bảo Quyên , lòng Bách Cơ cũng dạt dào
hạnh phúc . Anh mỉm cười tự nhủ : Có lẽ nơi đây không cần anh giúp đỡ
nửa rồi . Anh sẽ đi đây , vì trong phòng bệnh chắc chắn Phi Hân đang chờ đợi anh
Và anh cũng đang khao khát muốn gặp lại nàng sau bao nhiêu ngày sóng gió.
Chương kết
Phi Hân lại thích thú ngồi nhìn qua cửa sổ để thấy những chú ong đang say
mê tìm mật để lo cho cuộc sống còn của đồng loại . Nàng thấy chúng mới
đáng yêu làm sao . Nhìn chúng , nàng lại nghĩ đến mình . Nàng vừa trải
qua một cơn chêt đi sống lại . Nhưng không hiểu sao lần này nàng cảm
thấy yêu đời làm sao . Từ khi tỉnh lại sau một giấc ngủ dài , nàng chưa
gặp lại Bách Cơ và hôm nay anh có một việc rất quan trọng ở ngân hàng
không thể vắng mặt được . Nhưng trong lúc mê man , với tiềm thức của
nàng , nàng dừơng như đã nghe được ~ lời tâm sự của Bách Cơ . Nàng biết
anh đã túc trực ở bên nàng mấy ngày liền khi nàng còn hôn mê . Và nàng
cũng đã cảm nhận được không biết bao nhiêu giọt nước mắt nóng hổi của
anh đã rớt xuống mặt , tay và người nàng . Luc đó , nàng rất muốn đưa
tay ngăn ~ giọt lệ của anh , nhưng lực bất tòng tâm
Sáng nay ,
khi tỉnh dậy , Mẫn Hào đã ân cần kể lại mọi chuyện do Bảo Quyên hiểu lầm . Anh kể tất cả , ngay cả chuyện Bảo Quyên còn tự nguyện hiến máu để
cứu nàng . Chẳng những nàng không thấy giận Bảo Quyên tí nào , mà còn
thấy thương Bảo Quyên hơn . Nàng rất muốn gặp ngay Bảo Quyên để nói lời
tha thứ , nhưng Mẫn Hào bảo vì bị lấy hơi nhiều máu và quá lo lắng nên
Bảo Quyên rât yếu , cần được tỉnh dưỡng
Nghĩ tới Bách Cơ , nàng
rât muốn gặp anh . Nàng biêt anh đang sôt ruột muốn gặp nàng . Nàng nghĩ nếu sau này khỏi bệnh , nàng sẽ tiếp tục giúp đỡ anh sớm làm nên sự
nghiệp . Nghĩ tới ~ ngày sum họp vui vẻ như trước kia , Phi Hân sung
sươ”ng mỉm cười . Bỗng cánh cửa phòng bật mở và Bách Cơ lao vào , anh
kêu lên :
- Phi Hân ! Em đã tỉnh rồi ư ?
Phi Hân chớp mắt để ngăn dòng lệ :
- Bách Cơ ! Em trông anh lắm
Bách Cơ bước đến , ôm người yêu trong tay , dỗ dành :
- Đừng khóc ! Đừng khóc em ! Anh có lỗi với em , cho anh xin lỗi nhé . Mọi chuyện đã qua hết rồi , em yêu
- Bách Cơ ! Bây giờ thì anh đã hiểu và không còn phiền trách em nữa chứ ?
Hôn vào trán người yêu , anh nói :
- Anh mới là người có lỗi với em . Anh hồ đồ quá
- Đừng như vậy mà anh . Mẫn Hào đã kể cho em nghe tất cả . Nếu là em thì
em cũng sẽ làm như vậy thôi . Bách Cơ ! Bây giờ em cảm thấy vui và hạnh
phúc lắm . Nhất là được ở bên anh
- Phi Hân ! Giờ cho trời đất có lay chuyển cở nào , anh cũng không bỏ em một mình đâu
Phi Hân cưỜi e ấp :
- Anh hứa thì phải giữ lời đấy nhé
- Anh hứa . Anh hứa mà
1 lần nữa cánh cửa phòng lại bật mở và Mẫn Hào bước vào . Giọng anh oang oang :
- Phi Hân ! Xem anh đưa ai vào đây.
Bước theo sau Mẫn Hào là Bảo Quyên , cô bước đến bên Phi Hân và qùy xuống , khóc ngấc :
- Phi Hân ! Hãy tha thứ cho mình nhé . Mình thật là độc ác
Phi Hân hoảng hồn
- Đừng làm như vậy mà , Bảo Quyên . Bách Cơ ! Anh đỡ Bảo Quyên dậy đi
Khi Bảo Quyên đứng lên , Phi Hân ân cần nắm tay Bảo Quyên nói
- Bảo Quyên ! Nghe mình nói đây . Đây là lời thật lòng . Sau khi mình
chết đi sống lại , mình đã quên hết mọi chuyện rồi . Và bây giờ , mình
chỉ còn biết rằng mình có một người bạn thân dễ thương như cậu . Xin cậu hãy cùng mình tận hưởng ~ tình cảm mà Mẫn Hào và Bách Cơ dành cho . Có
đồng ý thế không , Bảo Quyên ?
Bảo Quyên ôm chầm lấy Phi Hân , khóc lớn hơn :
- Phi Hân ! Ôi ! Cậu thật là một người cao thượng . Mình không biết phải nói gì đây để cám ơn cậu
Thấy thế , Mẫn Hào kêu lên :
- Thôi , thôi . Bây giờ , mọi chuyện đã qua rồi . Cũng như Phi Hân ,
chúng ta hãy quên hết ~ chuyện không vui đi . Và hãy nhận lấy ~ gì ta
đang có và sẽ có . Bây giờ có đủ mặt rồi , tôi xin báo cho mọi người một tin mừng là sau ca phẩu thuật này , Phi Hân đã khỏi hẳn bệnh tim . Từ
rày về sau , Phi Hân sẽ luôn luôn khoẻ mạnh và không còn lo lắng gì ca?
Mọi người cùng reo lên :
- Ồ ! Có đúng như vậy không ?
- Đúng như vậy . Tôi đã kiểm tra rồi
Bảo Quyên nắm tay Phi Hân :
- Phi Hân ! Mình xin thật lòng chúc mừng cậu
Tiếng Mẫn Hào lại vang lên :
- Còn một chuyện nữa , anh xin báo tin vui cho Bảo Quyên và Phi Hân . Đó
là chuyện bà Kiều My và Gia Minh đã hại gi ađình Bảo Quyên và đoạt gia
tài của Phi Hân
- Thế là thế nào ?
- Các em cũng biết rồi
đấy . Sau khi tên họ sở Gia Minh giúp bà Kiều My phá hoại cơ sở của đình Bảo Quyên và cặp bồ với Kiều Diểm , nên được bà Kiều My rất tin tưởng . Mới đây , sau khi để lại cho Kiều Diểm một cái bầu to tướng , hắn đã
gom hết tất cả tiền bạc vốn liếng của bà Kiều My định trốn đi . Nhưng
xui xẻo cho hắn , bởi tham thì thâm . Trướ ckhi đánh bài chuồn , hắn đã
buôn hàng lậu qua biên giới , nhưng không may cho hắn đã bị công an phát hiện và bị bắt rồi . Hiện giờ hắn đang nằm trong trại giam để nhớ lại
và cung khai ~ gì mà hắn đã làm . Bà Kiều My cũng vậy , việc làm của bà
ta đã đổ bể . Hiện bà ta cũng đang nằm trong nhà tạm giam để điều tra .
Nhất định họ phải trả giá thật đắt ~ gì mà họ đã gây ra
Phi Hân thở dài , buông một câu :
- Không ngờ họ lại gian trá đến như vậy
Bách Cơ nói thêm :
- Anh thấy họ bị như vậy là thích đáng
Mẫn Hào lại hồ hởi :
- Anh có quen với mấy người luật sư giỏi và đã nhờ họ giúp đỡ rồi . Họ
bảo họ rất hứng thú trong việc này , nhất định họ sẽ giành lại công bằng cho các em . Rồi đây , các em sẽ nhận lại ~ gì mà mình đã bị mất
Chợt Phi Hân lo lắng hỏi :
- Thế còn chú em , ông ấy có bị liên lụy không ?
- Em yên tâm , đã điều tra rồi , chú em không dính líu đến việc này . Bây giờ , ông ấy rất nhàn nhã trong vườn hoa nhỏ của mình . À ! Mấy hôm nay , chú ấy cũng rất lo lắng cho em lắm . Ngày nào ông ấy cũng đến thăm em đó
- Vậy thì em yên tâm lắm rồi . sau này , em sẽ lo lắng và chăm soc cho chú Thịnh
Mẫn Hào xoa tay , cười tươi :
- Thôi , mọi chuyện đã ổn thỏa và vui vẻ cả rồi nhé . Sao , Bách Cơ ! hai người bao giờ mới phát thiệp hồng báo tin đây ? Để rồi đến tôi và Bảo
Quyên nữa chứ
Bảo Quyên đứng nép vào Mẫn Hào , với nụ cười e ấp
Bách Cơ nắm tay Phi Hân , đôi mắt anh nhìn Phi Hân đắm đuối . Anh nói đều đều :
- Phi Hân ! Làm vợ anh nhé ? Đây là lời cầu hôn lãng mạn của anh đấy
Trả lời anh là ánh mắt Phi Hân long lanh sáng . Nàng nép đầu vào ngực anh , để cho hai trái tim cùng hoà chung một nhịp đập và để trái tim nàng trả lời thay nàng
Mẫn Hào và Bảo Quyên cũng cười lên sung sướng . Căn phòng chợt tràn ngập nụ cưỜi hạnh phúc.
--- Hết ---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT