Tấm hình trong điện thoại, không biết Kỷ Hạo Thiên đã ngắm đi ngắm lại bao nhiêu lần rồi.
Cô bé, như một ánh mặt trời trong ngày đông giá rét. Dịu dàng, e ấp nhưng lại ấm áp đến mức mê người.
Đôi mắt to đen trong trẻo, cô bé nào cũng vậy sao? Mắt trẻ con không như người lớn. Chúng không có tạp niệm,
thuần khiết, khiến Kỷ Hạo Thiên càng ngắm lại càng không thể nào quên.
Đôi mắt này gợi nhớ….Nhớ cho anh một đêm lạnh của năm năm trước. Có
một giọt nước mắt nào đã rơi đầy trên gương mặt một cô gái. Men rượu,
đêm đen mờ mịt khiến anh mơ hồ không nhìn rõ gương mặt….Nhưng ấn tượng
về một đôi mắt trong trẻo, đen láy, u buồn vẫn như một sợi dây leo quấn
quanh tim Kỷ Hạo Thiên ngần ấy năm.
Nhớ khi tỉnh dậy, người anh đã được đắp lên chiếc mền mỏng, quần áo
treo ngay ngắn trong phòng tắm. Chỉ có số tiền hơn 10 vạn tệ mang theo
là mất. Số tiền đó Kỷ Hạo Thiên mang theo để hoàn thành việc mua bán nhà với một bà cụ người bản xứ. Bà chỉ muốn tiền mặt nên Kỷ Hạo Thiên đành
phải chiều theo.
Khi phát hiện số tiền đó mất, anh đã thở phào nhẹ nhõm. Sợi dây leo
quấn quanh tim cơ hồ được tháo ra…Cô gái ấy chỉ là kẻ trộm, nhân lúc bạn tình ngủ say mà cuỗm đi tiền bạc. Chuyện đêm qua, số tiền 10 vạn tệ coi như một cái giá, dù hơi đắt, nhưng mà cũng đáng để bỏ ra.
Kỷ Hạo Thiên không cần phải áy náy gì nữa, không cần phải quan tâm đến chi tiết…Anh là người đàn ông đầu tiên của cô ta.
Một tai nạn, một vụ mua bán, chỉ là vậy, là thế thôi.
Nhưng rồi…đều đặn hàng tháng một số tiền được gửi đến nhà anh. Chỉ
vỏn vẹn có 1000 HKD, tháng nào cũng có. Không có thông tin người gửi,
chỉ đơn thuần là một lệnh chuyển tiền.
Kỷ Hạo Thiên hiểu ra, đây là số tiền của cô gái đó gửi. Cô ấy có lẽ
đêm hôm đó có chuyện gì quan trọng. Số tiền 10 vạn tệ rất cần thiết cho
cô giải quyết vấn đề. Bây giờ cô đang gửi lại cho anh…Một cô gái không
đơn thuần lên giường vì tiền như Kỷ Hạo Thiên đã nghĩ.
1000 đồng và cô gái lạ…Sợi dây leo càng lúc càng dài. Kỷ Hạo Thiên có đi đâu đi nữa, câu đầu tiên anh hỏi lúc về nhà sẽ là:” Đã chuyển tiền
tới chưa?”
Năm năm nay, 54 ngàn HKD anh bỏ trong một chiếc hộp nhỏ, thỉnh thoảng lại lấy ra vuốt cho phẳng những tờ tiền trong đó. Lòng chùn xuống…Đôi
mắt trong trẻo năm nào bất giác lại hiện lên.
Cuối cùng Kỷ Hạo Thiên quyết định sang Hong Kong một lần nữa. Anh
muốn tìm cho ra cô gái ấy. Anh muốn nói…Số tiền ấy em không cần trả nữa. Năm năm rồi, tôi vốn chẳng cần chúng. Tôi chỉ muốn biết… Đêm đó…Chúng
ta đã có quan hệ. Em có muốn nối lại một lần không?
Quan trọng hơn nữa, Kỷ Hạo Thiên muốn có câu trả lời cho những cảm
giác mập mờ suốt năm năm nay luôn ám ảnh. Hơn 4 năm trước, có một ngày
bỗng nhiên ruột gan anh như lửa đốt. Có một ngày đột ngột tim Hạo Thiên
thắt lại vì đau đớn…Rồi cũng có những lúc anh chợt bật cười vô cớ. Vì
một lẽ gì đó…Cả anh cũng không hiểu nổi, những cảm giác ấy có nghĩa gì?
Ba Hạo Thiên bảo, có những ràng buộc vô hình mà ta không thấy được.
Có những mối quan tâm ta cũng không hình dung rõ. Nhưng tạo hóa lại tạo
ra những cầu nối rất đặc biệt, kết nối những cá thể độc lập lại gần
nhau.
Hạo Thiên chợt nhớ, đêm hôm đó anh say mèm nhưng vẫn xảy ra quan hệ
cùng cô gái đó. Khi hai người thân mật, cô ấy run lên vì đau đớn. Hưng
phấn trong người anh như được tiếp thêm từ men rượu. Cả hai không chỉ có một lần…Anh nhớ mình đã thả mình phóng thích vào người cô bao nhiêu
tinh túy…Không có biện pháp nào dùng để đề phòng. Có khi…
Cụm từ ” quan hệ một lần có thể có thai không?” từng là cụm từ Hạo
Thiên tìm kiếm nhiều nhất trên Baidu. Bạn bè anh từng cười cợt Hạo Thiên không biết bao nhiêu lần. Cô gái ấy anh gặp ở Lan Quế Phường, là một
chốn ăn chơi nổi tiếng. Con gái Hong Kong chứ có phải nào gái nông thôn
Trung Quốc? Cô ta chắc chắn còn sợ chuyện mang thai hơn ai hết…Thuốc
ngừa thai cấp tốc, con gái nào mà chẳng biết mua.
Mọi chuyện chỉ có thể làm rõ nếu anh gặp được cô gái ấy….Mọi linh cảm dù là mơ hồ cũng chỉ có thể lùi vào dĩ vãng khi Hạo Thiên chính thức có câu trả lời từ hiện thực, từ những gì anh đã thấy, đã nghe.
-Thưa ông…Hôm nay chúng ta đi đâu không ạ?
-À…
Hạo Thiên vỗ nhẹ trán. Mấy ngày nay sang Hong Kong, chưa quen đường
nên anh có thuê riêng một tài xế bản địa. Trước mắt Hạo Thiên bỗng hiện
ra gương mặt thiên thần của cô bé ấy. Khóe môi anh nhếch lên một nụ cười rất khẽ, anh nhẹ nhàng:
-Đến khu hôm qua đi chú. Tôi muốn mua một ít đồ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT