Khi ba mẹ chồng của Lâm Hân về nhà, chuyện vui càng trở nên rộn rã. Bà Kỷ vội vàng soạn một thực đơn đầy chất dinh dưỡng để tẩm bổ cho con dâu. Ông Kỷ giở sách ra tìm thêm vài cái tên thật hay để đặt cho cháu. Trông ông vui vẻ, trẻ hơn đến cả chục tuổi.
-Hạo Thiên biết chưa?
-Chưa ạ -Hiểu Dung cười nhẹ -Chị hai nói muốn đích thân nói cho anh hai nghe. Nhưng con nghĩ là do chị không muốn anh hai phân tâm trong công việc thôi.
-Vậy cũng được -Ông Kỷ cũng cười -Để vợ nói cho nghe vẫn tốt hơn.
Ông nhớ lại, cảm giác của mình hơn 30 năm trước khi biết mình được làm cha là thế nào nhỉ? Hạnh phúc, bất an khi con sinh ra trong thời điểm khó khăn của thời cuộc. Nhưng con cái sẽ làm con người có trách nhiệm hơn. Ông đã cố gắng hết mình để làm việc, để sống, để có thể quay về cùng vợ con sống những ngày thanh thản bình yên.
Khải Hoa -Khải Lạc cũng được quản gia và bà vú, bà bếp nhắc nhở không được làm phiền mẹ. Khải Lạc hiểu chuyện nên im lặng, chỉ có Khải Hoa là vẫn ngẩn ngơ:
-Vậy là con không được ôm mẹ nữa sao?
-Không phải là không được -Quản gia dịu dàng -Là do mẹ con mới có em bé nên hơi mệt. Hoa Hoa ngoan, để cho mẹ nghỉ ngơi…
Khải Lạc kéo em gái về phòng, bày búp bê ra cho em. Số búp bê này là do Hiểu Dung mua cho, Khải Hoa rất quý chúng. Song cô bé chỉ thích ôm Tiểu Đồng. Chú mèo nhỏ dụi dụi cái đầu vào bàn tay nhỏ xíu. Khải Hoa đưa mắt nhìn anh trai cũng đang bày mớ trò chơi xếp hình ra:
-Vậy chừng nào em mới được ôm mẹ vậy anh hai?
-Mẹ có em bé đó -Khải Lạc xoa đầu em gái -Bụng mang một em bé nữa nên mệt. Khi nào ba về, mình sẽ cùng ba ôm mẹ. Chịu không?
Khải Hoa gật đầu ngoan ngoãn làm Khải Lạc rất hài lòng:
-Đi ngủ đi! Anh hai tắt đèn nha?
-Dạ…
Khải Lạc leo lên giường tầng phía trên, Khải Hoa thì nằm phía dưới. Con gấu bông mềm mại, Tiểu Đồng cũng cuộn tròn cạnh bên cô bé. Nhưng Khải Hoa không buồn ngủ. Nếu không bận gì thì thứ bảy hàng tuần mẹ sẽ đọc truyện cho Khải Hoa và anh hai nghe. Bây giờ mẹ đang mệt nên không làm được. Ba về mới có thể làm cho mẹ hết mệt. Khải Hoa rất thích nghe kể chuyện. Cô bé đã chờ mong thứ bảy từng ngày, vậy mà hôm nay….
Cảm giác thất vọng dâng tràn trong lòng một cô nhóc chưa đầy 6 tuổi. Khải Hoa bật khóc…Nước mắt lăn dài trên má, ướt cả má của chú gấu bông.
-Hoa Hoa…
Có tiếng của Khải Lạc. Cậu bé không ngủ được. Tiếng thút thít của em gái dù rất nhỏ vẫn lọt vào tai.
-Sao vậy?
-Em…em không biết…-Khải Hoa nức nở khi anh trai tuột xuống giường mình- Em thấy ghét em bé. Tại em bé mà mẹ không kể chuyện cho em nghe. Em ghét em bé…
-Không được nói ghét em bé -Khải Lạc đánh vào đầu em gái- Em bé là em bé. Em vì muốn nghe kể chuyện mà ghét em bé là hư lắm. Em bé là em của em, của anh. Hoa Hoa phải thương em bé chứ!
-Nhưng em không thương em bé. Em chỉ ghét em bé thôi. Em bé làm mẹ mệt.
-Vậy anh phải ghét Hoa Hoa chứ- Khải Lạc vò đầu em gái- Hoa Hoa cũng làm mẹ mệt vậy.
Khải Hoa trợn tròn đôi mắt nhìn Khải Lạc rồi lại mếu máo:
-Em không làm cho mẹ mệt. Anh hai đừng ghét em mà…
-Thì em bé nào không làm cho mẹ mệt chứ…Hoa Hoa cũng từng ở trong bụng mẹ như em bé mà.
Khải Hoa im lặng…Rồi cô bé ngẩng lên:
-Vậy giờ làm sao?
-Đi ngủ đi!
-Em không buồn ngủ. Em muốn gọi điện cho ba. Em muốn nói với ba là về nhanh lên. Có ba mẹ sẽ bớt mệt, mau sinh em bé ra hơn.
Khải Lạc nhíu mày như suy nghĩ, rồi gật đầu bước xuống đất:
-Anh nhớ số điện thoại của ba. Chúng ta gọi ba mau về cho mẹ mau bớt mệt đi!
…Bây giờ là gần 12 giờ khuya nhưng Hạo Thiên vẫn còn mở máy. Công việc ở đây nhiều hơn anh nghĩ đã khiến Hạo Thiên không thể về nhà được. Anh vốn định sẽ về với mấy mẹ con Lâm Hân vài ngày cho đỡ nhớ nhưng cuối cùng công việc lại cuốn Hạo Thiên đi.
Có tiếng điện thoại reo. Hạo Thiên nhíu mày. Đã giờ này còn gọi điện chắc là có việc gấp lắm đây.
Nhìn sơ qua thì đó là số điện thoại ở nhà. Hạo Thiên càng khẩn trương hơn.
-Alo?
-Ba hả?
Giọng nói trong trẻo của con gái làm Hạo Thiên thở phào. Anh dịu dàng hỏi lại con:
-Ừ. Con gái hư quá, sao còn gọi giờ này? Đi ngủ đi con!
-Ba ơi! Ba về đi -Khải Hoa thỏ thẻ -Về thì em bé mới mau ra ngoài được. Mẹ đang mệt lắm đó ba.
Hạo Thiên giống như đang đông cứng người. Em bé….Có con? Có con sao?
-Ba ơi! Ba sao vậy ạ?
Khải Hoa lo lắng hỏi lại làm Hạo Thiên mới giật mình:
-Ba không sao. Ba cúp máy đây. Đi ngủ đi con gái!
Anh gần như quăng điện thoại xuống, vội vã vơ lấy chiếc áo khoác và vài tập hồ sơ quan trọng…Chân còn xỏ nhầm giày trái sang giày phải. Hạo Thiên không màng đến việc thu dọn quần áo, vội vã phóng vội xuống quầy tiếp tân.
-Đặt giùm tôi vé về Thượng Hải. Càng nhanh càng tốt! Nhanh đi cô….
Mãi khi đã ngồi trên máy bay rồi mà Hạo Thiên vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy. Anh nhắm mắt, hình dung đến khuôn mặt xanh xao nhưng viên mãn của vợ mình mà lòng ngập tràn cảm giác vui vẻ. Hạnh phúc nào có đâu xa….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT