Hạo Thiên cầm bó hoa đến quán ăn thì mới biết Lâm Hân đã về nhà lâu
rồi. Bà chủ chỉ nhẹ nhàng bảo anh nên về với vợ. Dù bà không nói song
nhìn vào ánh mắt, Hạo Thiên mơ hồ cảm thấy những gì bà muốn nhắn gửi
mình có rất nhiều.
Anh khẽ khàng đặt tay lên nắm cửa…Căn nhà im lặng…Nhưng bên trong có mùi thơm thức ăn ngào ngạt. Là mùi của món
gà nấu nấm, là món Hạo Thiên rất thích.
-Anh về rồi à?
Lâm Hân bước ra từ phòng bếp. Tóc cô buộc cao, người khoác tạp dề, nụ cười rất đẹp, rất ngọt ngào. Hạo Thiên cũng bất giác mỉm cười theo vợ.
Anh cầm bó hoa hồng trao cho cô, lòng tràn ngập cảm giác ấm áp khi nhìn
vẻ mặt ngạc nhiên sau đó chuyển sang rạng rỡ như hoa buổi sáng của Lâm
Hân:
-Tặng em…
…Bữa cơm của hai vợ chồng không trải qua dưới ánh nến lãng mạn như
trong các bộ phim thường thấy. Song Lâm Hân lại cảm thấy niềm vui tràn
ngập. Thì ra khi người ta buông bỏ những nghi ngại để đi tìm kiếm hạnh
phúc, cảm giác nhẹ nhõm lại tuyệt vời đến vậy sao?
-Hoa hồng rất đẹp.
-Ừ. Vậy em có thích hoa hồng không?
Con gái nào không thích hoa hồng chứ? Nhưng ở nơi Lâm Hân sống, hoa
hồng là một thứ xa xỉ phẩm. Những người phụ nữ trong làng tất bật suốt
ngày với công việc, họ cũng chẳng bỏ ra mấy chục đồng mua hoa hồng làm
gì cho phí phạm. Cánh đàn ông ở đó cũng chẳng bao giờ tặng cho phụ nữ
một cành hoa.
Bây giờ Lâm Hân lại được nhận một bó hoa to đến vậy. Ít ra cô cũng hạnh phúc hơn rất nhiều người, có phải không?
-Sao lại cười? – Hạo Thiên hơi cúi người, mặt kề sát vào má vợ -Anh không có ý gì đâu. Chỉ là…
-Không có gì đâu -Lâm Hân cười khẽ, bất chợt hôn nhẹ lên môi chồng -Cảm ơn anh…
Hạo Thiên ngẩn ra trong phút chốc. Như là hai người chưa bao giờ giận nhau vậy. Mọi thứ ngọt ngào đến lạ…Sự ngọt ngào không ẩn chứa bão giông nào trong đó chứ? Không phải là…
….-Em không định làm gì đó chứ?
-Làm gì là làm gì?
Lâm Hân vừa bước ra từ phòng ngủ. Cô mặc một chiếc áo ngủ khá bảo thủ nhưng so với những bộ đồ kín mít từ đầu tới chân xưa nay thì bộ đồ ngủ
này là một sự tiến bộ vượt bậc. Đây vốn là quà tặng của cô em chồng Hiểu Dung trước đó song Lâm Hân không quen mặc đồ ngủ kiểu này nên cứ để nó
trong một góc tủ quần áo của mình.
-Anh cứ nghĩ….em sẽ làm một cái gì đó…Ví dụ như là cho anh vài thời
gian hạnh phúc rồi bỏ đi chẳng hạn, hay là…hay là đòi li dị anh…Anh thấy hơi lo..
Thì ra ông chồng của Lâm Hân cũng bị ảnh hưởng bởi phim truyền hình
thì phải. Cô nhìn anh một lát rồi không kềm được, lại bật cười.
-Này…-Hạo Thiên ôm lấy vợ -Không được cười như vậy chứ.
-……..
Lâm Hân quả nhiên không cười nữa. Nhưng cô lại quay mặt đi chỗ khác,
một chút sau lại run run bờ vai mảnh khảnh. Cô vẫn cười, càng lúc càng
sảng khoái hơn.
-Được rồi. -Hạo Thiên cũng cười theo vợ, gác má trên vai cô -Cứ cười đi. Cười thoải mái đi.
Lâm Hân không cười nữa. Cô quay mặt lại, đối diện với Hạo Thiên.
Ngón tay di chuyển trên gương mặt anh…Chậm rãi, từ tốn.Ánh mắt cả hai không rời khỏi đối phương.
Say đắm.
Nồng nàn.
Sau đó họ hôn nhau.
Hạo Thiên kéo vợ xuống giường. Lâm Hân không như thường lệ. Song anh
lại cảm thấy dễ chịu vì điều ấy. Bên trong cô không có sự căng cứng chịu đựng nữa. Lâm Hân chủ động ôm lấy chồng, từ từ, ngập ngừng sau đó mãnh
liệt đáp lại Hạo Thiên.
Lần đầu trong đêm vắng, Hạo Thiên nghe được tiếng rên rỉ thoát ra
khỏi bờ môi mọng…Lâm Hân đang cùng anh tận hưởng cảm giác tuyệt đỉnh của cuộc sống chồng vợ. Mọi thứ như một giấc mơ.
-Hôm nay em lạ lắm phải không?
Nằm trong lồng ngực ấm áp của Hạo Thiên, Lâm Hân chợt hỏi. Hạo Thiên chỉ khẽ chau mày:
-Ừ.
-Ngày mai em không bỏ đi đâu.
-Ừ.
-Em cũng không ly dị anh đâu.
-Ừ.
-Ngày mai em sẽ đến trường để hỏi về việc chuyển trường cho Khải Lạc và Khải Hoa.
Bàn tay vuốt tóc cô của Hạo Thiên khựng lại. Lâm Hân rúc sâu nữa vào lòng anh, nhẹ nhàng:
-Em sẽ theo anh về Thượng Hải. Thật ra trước đây em từng làm bán hàng ở khu trung tâm nên cũng nói được tiếng Quan thoại…Cũng không đến nỗi
nào đâu.
Hạo Thiên bỗng ôm chặt lấy Lâm Hân hơn chút nữa. Mùi hương tóc của cô rất nhẹ. Càng lúc, cảm giác yên ổn càng tràn ngập trái tim anh.
-Anh xem như em tỉnh ngộ cũng được, theo tinh thần AQ cũng được. Em
chỉ cảm thấy mình đã có được một người chồng tốt…Em không thể để người
khác cướp lấy người chồng tốt này được. Em sẽ giữ lấy anh…Nhất định phải giữ lấy anh.
Bà chủ nói đúng. Nếu đàn ông đã muốn bỏ rơi ai đó, Thượng Hải hay
Hong Kong cũng vậy, đều không thể giữ chân họ được. Lâm Hân không quen ở Thượng Hải, Hạo Thiên cũng vậy. Nhưng anh đang sống ở Hong Kong, chấp
nhận xa những người ruột thịt, chấp nhận ảnh hưởng sự nghiệp cũng vì ba
mẹ con cô. Thế thì…tại sao Lâm Hân lại không chịu nhún nhường một chút.
Tại sao cô lại phải để hạnh phúc của họ có một vết mờ nào đó? Tại sao cô lại tự tạo ra cơ hội để chia rẽ tình cảm của chính mình?
Lâm Hân sẽ giữ lấy người đàn ông tốt này. Không chỉ vì hai con mà còn vì chính bản thân mình nữa. Hạo Thiên là đàn ông tốt, người như vậy nếu không giữ lấy, đến khi mất rồi biết phải tìm đâu!
-Em xin lỗi!…
-Anh xin lỗi!
Cả hai đột ngột đều hướng về nhau mà nói câu xin lỗi. Lỗi lầm trong
cuộc đời chồng vợ, liệu đời người có mấy khi được thật lòng xin lỗi nhau đâu.
Hạo Thiên và Lâm Hân lại cười. Lần này là cả hai cùng cưới. Hạo Thiên hôn nhẹ lên trán vợ, giọng đầy yêu thương:
-Nói được thì phải làm được. Ráng giữ anh cả đời em nhé! Anh cũng sẽ giữ em thật chặt….Biết không?
Trong mắt Lâm Hân hình như có nước mắt. Quãng đời sau này thế nào
không biết, nhưng cô tin là chỉ cần hai người vẫn còn muốn giữ lấy nhau
là được -sóng gió dù không thể tránh cũng có thể cùng nhau cố gắng bước
qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT