Ngoài bãi đỗ xe trên nóc tòa tháp số hai mươi mốt, một dãy dài các xe bay đủ các mẫu đa dạng được sắp xếp ngăn nắp trật tự. Lê và Thúy bước nhanh tới giữa hàng số ba, một chiếc xe thoạt nhìn giống như chiếc mô tô bay hiệu Star44F do một công ty liên doanh Việt Nam với Nhật Bản sản xuất, tuy nhiên ít ai biết được tất cả động cơ lẫn những bộ phận quan trọng bên trong đều đã được Lê thay đổi. Chiếc xe bay này kiểu dáng có phần giống xe gắn máy tại Việt Nam những năm 200x. Toàn thân chiếc xe như một mũi tên đỏ, có những đường vằn màu đen xen kẽ chạy dài về phía sau như những ngọn lửa. Trước tay lái có một tấm kính rộng trống ánh sáng chói, vươn bao chùm lấy người lái và cả người ngồi phía sau, mới nhìn liền lầm tưởng như một chiếc “ô tô có hai vị trí và hai bánh”. Từ trên các mép kính, một hợp kim bao chùm. Lớp hợp kim này phối hợp với bộ phận chuyển đổi năng lượng ở đầu xe sẽ tạo ra một lớp từ trường, có tác dụng như dây thắt an toàn nhưng bao phủ ở phạm vi rộng, giữ người lái và người ngồi sau luôn trong trạng thái được ổn định như nằm trong lớp bông, dù xe có nhào lộn thế nào, hai người vẫn yên ổn và không rớt ra khỏi xe.

Chiếc SSS của Lê sau vụ va chạm ba năm trước đã bị rời rạc sộc sệch và còn không đợi hắn tỉnh lại đã bị các thành viên của Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay chiếm hữu để trưng bày ở trước cửa câu lạc bộ khiến hắn buộc phải lắp ráp một chiếc xe mới.

Mỉm cười, nhìn về phía cô gái đi bên cạnh, Lê nói:

- Em không ngại ngồi trên “đồ cổ” chứ?

Thúy nhoẻn miệng, bước tới gần, quan sát một lượt rồi ngồi lên vị trí sau xe cười nói:

- Không tệ. Vẫn chạy tốt.

Nói đoạn giương cặp mắt tròn to của mình về phía sau hỏi:

- Anh định đứng đó cả ngày đấy à?

Bật cười, Lê bước tới ngồi lên vị trí lái. Trong bụng thầm nghĩ: “Tự nhiên lại phân cho hắn một người con gái xinh đẹp như vậy làm chung đề tài, không biết ý đồ của mấy vị giáo sư cao cấp của tòa tháp số một là gì. Chỉ là không nghĩ tới cô bé này chỉ nhìn thoáng qua cũng biết được nội tình bên trong của chiếc xe. Trông sắc mặt của cô bé, cũng không giống chỉ là nói qua loa đơn giản như vậy.”

Tay phải vừa chạm vào tay lái, bốn cột ánh sáng trên tay ga như bốn thiết bị cảm ứng đồng đều phát ra ánh sáng nhè nhẹ, một luồng quang mang quét qua một lượt, xuyên qua lớp bao tay, cảm ứng vào bên trong. Đồng thời một màn hình cảm ứng màu xanh nhỏ khoảng 14inch đột ngột bật lên trên trước mặt, một giọng nói điện tử vang lên:

“Kiểm tra vân tay… Hợp lệ. Kiểm tra ánh mắt…. Hợp lệ. Chào chủ nhân, ngày mới tốt lành. Năng lượng cơ thể dưới trung bình. Khuyến cáo chủ nhân nên sử dụng bữa sáng rồi hãy bắt đầu làm việc …?”

Lê thản nhiên:

Khởi động…

“ Ừ …r m… r m…”

Nghe tiếng Thúy cười khúc khích phía sau, Lê nhún vai:

- Quy trình máy móc luôn rườm rà. Trước toàn dùng hệ thống thông minh đơn giản, không nghĩ tới thông minh quá đôi khi cũng có hại. Tối về có lẽ nên lập trình chỉ cần quét vân tay và vân mắt là lập tức khởi động.

- Hi hi! Em nghĩ là không nên. Dù sao con trai bọn anh luôn cẩu thả. Có người nhắc nhở cũng tốt.

Thúy còn chưa nói hết, bên cạnh đã vang lên tiếng cười lớn:

- Coi kìa tụi bay. Thiên tài nổi tiếng của học viện Bàn Tay Thần không ngờ lại đi con “cà tàng” điều khiển bằng giọng nói. Xấu bộ mặt của trường ta quá… ha ha…

Lê và Thúy quay sang, nhận ra là nhóm thực tập sinh của Thái Lan. Cả đám gần chục người đang cưỡi trên chiếc xe bay số hiệu ST115FF mô phỏng hình dáng của con tàu vũ trụ viễn tưởng huyền thoại U.S.S Enterprise trong phim Star Trek điều khiển bằng sóng não cực kỳ tiên tiến.

Thái Lan trong thế kỷ qua, dưới sự tài trợ hùng hậu của các đế quốc, nhất là Hoa Kỳ đã lọt vào danh sách những nước phát triển mạnh mẽ, cho nên tại học viện nổi tiếng Bàn Tay Thần có mặt của một nhóm thực tập sinh tài giỏi cũng không có gì là ngạc nhiên.

Ba năm qua, Lê “mai danh ẩn tích”. Chỉ có người trong Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay còn có ấn tượng đặc biệt đối với hắn. Những người mới cũng có rất ít người nghe về hắn trong lĩnh vực đua xe bay. Bọn họ chỉ để ý tới quyền ưu tiên cấp hai cực kỳ “chói mắt” trên thẻ thông minh dắt ở dây lưng.

Lắc đầu cười cười, Lê bấm nhẹ cái nút trên tay lái. Mười hai trụ kim loại lớn bằng phích nước gắn cạnh hai bánh xe thì có sáu cái phun ra bốn luồng khí lưu, đẩy chiếc xe từ từ bay lên trên bầu trời.

“Vù…”

Sáu trụ còn lại quay về phía sau, phóng ra khí lưu đẩy chiếc xe bắn mạnh về phía trước. Trên màn hình trước mặt Lê hiên ra một tấm bản đồ, giọng nói điện tử lại vang lên:

“ Đã kết nối hệ thống giao thông vệ tinh, xin cho phép được bật hệ thống tự động phi hành”

- Cho phép.

“Xin xác định điểm tới”

- Đảo Phú Quý.

“Đã xác định địa điểm Đảo Phú Quý ngoài biển khơi thuộc địa phận Việt Nam. Xin thả lỏng và chờ đợi năm phút hai mươi mốt giây…”

“Vù… vù…”

Chiếc xe bay phóng vút đi, để lại trên bầu trời một chuỗi khí lưu cuồng loạn. Chưa đầy một phút, bên tai đã vang lên tiếng la hét chói tai của cánh thực tập sinh Thái Lan:

- Muốn bỏ rơi chúng ta? Không có cửa đâu… ha ha… Việt Nam ngoài lĩnh vực gen xuất sắc thì còn có cái gì? Anh em, cho hắn biết thế nào là công nghệ tiên tiến.

“Vù vù…”

Tiếng la hét còn chưa dứt, chiếc xe bay mô phỏng U.S.S Enterprise đã áp ngay bên cạnh rồi lao vút qua, tạo thành một luồng khí lưu hỗn loạn cuốn xoay chiếc xe bay của Lê xuống phía mặt đất. Phải mất mấy giây, từ trường của xe bay mới ổn định lại, đứng vững trên không trung. Thúy từ phía sau yếu ớt nói lên:

- Anh Lê à! Chúng ta nên tránh xa bọn chúng thì tốt hơn.

Lắc lắc đầu, Lê nói:

- Có lần một sẽ có lần hai. Đối với đám cuồng nhiệt này, nếu không sử dụng biện pháp mạnh, bọn chúng sẽ mỗi lúc một lấn tới.

- Nhưng mà…

- Em ngồi yên đó, để anh xử lý chúng.

Vừa nói, Lê bấm nhẹ chiếc nút nhỏ trên màn hình xanh. Một sợi dây an toàn được thắt qua hai người, gắn vững chắc với chiếc xe. Mặc dù đã có từ trường đảm bảo, tuy nhiên từ những cuộc đua tử thần lúc chưa nhập trường, Lê biết lớp từ trường này hoàn toàn có thể bị vô hiệu hóa bởi các thiết bị tiên tiến của đối phương. Cho nên tốt nhất là chọn liệu pháp an toàn vững chắc trước khi xuất kích, cũng giống như trước khi hành quân ra trận phải chuẩn bị đầy đủ lương thực và vũ khí.

- Tắt hệ thống tự động, ngắt kết nối vệ tinh, giả lệnh đã hạ xuống mặt đất… chuyển sang hệ thống chủ động lái!

“Cảnh báo! Chuyển sang chế độ chủ động lái rất có khả năng xảy ra tai nạn. Có chuyển hay không..?”

- Chuyển.

“Vù..”

Chiếc xe bay lần nữa lao vút đi. Hộp xe bên hông đột ngột bật ra, vừa nhìn thấy những vật chứa trong đó, Thúy lắc đầu cười khổ tự nhủ. “Nhìn bộ mặt hiền lành này của anh chàng phía trước, có cho vàng cũng không nghĩ tới mình lại lên xe với một tên côn đồ…”

Lê không để ý tới tâm trạng của Thúy phía sau, hắn rút từ trong hộp ra một khúc côn nằm xen kẽ nào đao nào kiếm. Khúc côn vừa vào tay trái, lập tức phóng ra một luồng sáng năng lượng, hình thành nên một sợi xích.

- Dám giỡn với lão hổ, gan chúng bay cũng khá to đó.

Vặn tay ga cảm ứng, chiếc xe lao lên, lượn một cung dưới nách cánh phải, áp sát xe bay lớn trong khi nhóm thực tập sinh Thái Lan còn đang vỗ tay ăn mừng bên trên.

“Choang… choang…”

Tiếng kim loại va chạm tiếp đó là tiếng la thất thanh như heo bị chọc tiết của tên cầm lái chiếc xe bay mô phỏng U.S.S Enterprise:

- Khốn khiếp! Làm rách lớp vỏ hợp kim của tao? Mày chết chắc rồi con. Không ai cứu được mày rồi. Anh em… cho hắn một trận…

Tiếng Thúy thất thanh la:

- Không xong. Bọn chúng dùng hàng nóng…

Lê nhếch khóe môi nói:

- Nhằm nhò gì! Chỉ là mấy món đồ chơi mà thôi, không có khả năng bắn chết.

- Nhưng mà điện năng cũng khiến chúng ta tê liệt, xe rơi thì thê thảm rồi.

- Em cứ ngồi đó. Trình độ bọn này, anh còn chưa để vào mắt.

Lê liếm mép hưng phấn, đã ba năm rồi không còn cảm nhận cái cảm giác máu nóng cuồn cuộn chảy trong cơ bắp như hiện tại. Mà ngồi phía sau, Thúy dương cặp mắt to tròn long lanh tò mò đánh giá người thanh niên trước mặt. Quả nhiên là không thể “nhìn mặt mà bắt hình dong”, nhìn bộ mặt đầy hứng thú của hắn thì biết, tên này tuyệt đối là một kẻ cuồng nhiệt ưa mạo hiểm. Không có chút nào giống như vẻ bề ngoài hiền lành “chân đất” của hắn.

Thúy còn mải suy tư, chân phải Lê đã nhấn mạnh, cảm ứng dưới chân nhanh chóng ra chỉ lệnh cho xe bay thắng gấp. Đang nhởn nhơ trước mũi xe ST115FF mô phỏng U.S.S Enterprise, đột ngột thắng gấp khiến tên cầm lái cuống cuồng thét lên:

- Tên điên. Mày muốn chết cũng đừng kéo tao theo.

Nói đoạn bẻ bánh lái sang phía bên phải, nhanh chóng muốn trốn khỏi cú va đập với xe bay Star44F của Lê. Đám còn lại súng ông đầy đủ la hét:

- Hắn đâu rồi.. đâu đâu rồi, mò ra tao cho nó một phát “headshort nốc ao” luôn…

- Nó lượn dưới gầm xe rồi, mau mở lỗ thông phía dưới, tao sẽ xuống làm thịt nó.



Còn chưa hết nhốn nháo, một giọng nói lạnh lùng vang lên ngay bên cạnh:

- Chúng mày còn chưa đủ tư cách.

Nói đoạn Lê vung tay trái vụt mạnh đoạn côn có sợi xích năng lượng vào thành xe khiến lớp vỏ lại thêm một lỗ thủng dài vuông góc với mặt đất. Rồi lại điều khiên xe bay chui xuống phía dưới gầm ST115FF. Mặt tên cầm lái bắt đầu tái xanh rồi. Bỏ tiền ra mua cái xe “xịn” như vậy đâu phải chỉ vài ba đồng? Với số tiền mua xe này đủ để cho một thị trấn ba vạn dân sống yên ổn trong vòng hai năm chứ đâu phải ít. Nay thì thảm rồi… về thế nào cũng bị cha hắn cấm túc tuyệt đối. Cái tên đáng chết, càng nghĩ càng tức giận, tên cầm lái quay về phía sau quát:

- Đám ăn hại bọn bay. Còn không xử hắn. Mau… mau xử hắn cho tao…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play