Tuấn Điệp vẽ ra một lộ tuyến tránh né cực kỳ tinh vi. Với kinh nghiệm của mình cùng những thông tin thu được trên ra đa, hắn phán đoán tốc độ xoay của vòng xoáy và quán tính của xe cùng nhiều yếu tố khác đủ để cho xe của hắn vượt qua cả vòng xoáy cấp mười một. Tuấn Điệp muốn chứng minh quyết định bỏ xe của đội trưởng là một sai lầm.

Khởi động hệ thống phóng người lái, cả người Tuấn Điệp lẫn chiếc ghế đang ngồi được phóng vút lên trên không trung, ánh mắt của hắn vẫn chằm chằm nhìn vào chiếc xe bay đang lao vào dòng xoáy. Nhưng rất nhanh sắc mặt của hắn mỗi lúc một trắng bệch.

Chiếc xe được lập trình sẵn cố tình muốn lách qua vòng xoáy để sang bên kia. Tuy nhiên vòi rồng lại đột nhiên đổi hướng cuốn chiếc xe vào trong. Điều này cũng năm trong dự đoán của Tuấn Điệp và hắn cũng ra lệnh đề phòng tình huống này. Tuy nhiên Tuấn Điệp quên mất một điều hoặc hoàn toàn không nghĩ tới, tốc độ vòng xoáy của vòi rồng này không phải cố định trong một khoảng dao động như các vòng xoáy trên các đường đua khác mà nó bị Lê điều khiển. Chỉ cần chiều xoay của vòng xoáy lệch đi ba mươi độ là đã vượt khỏi tầm kiểm xoát của cả người lái lẫn hệ thống điều khiển thông minh rồi.

Ban đầu, Lê chỉ muốn vây khốn tay đua đội bạn ở trong vòng xoáy hoặc tìm cách làm hỏng động cơ của hắn để hắn phải hạ xuống đất. Dù sao đây cũng chỉ là cuộc đua giao hữu, không phải cuộc đua sinh tử như những đường đua tử thần mà hắn tham gia trước kia Tuy nhiên khi hệ thống thông báo đã thắng cuộc, lại nhìn loáng thoáng qua cơn lốc xoáy ra bên ngoài thấy một vệt trắng bắn thẳng lên trời, Lê biết đối phương đã rời bỏ xe. Máu sát phạt nổi lên, hắn quyết định “chơi” một trận lớn.

Vòng xoáy đang xoáy chếch xuống dưới một góc bốn mươi lắm độ lúc này chậm chậm thay đổi hướng chếch lên trên. Sai số quán tính quá lớn, chỉ thấy chiếc xe bay cồng kềnh đột ngột bị kìm hãm rồi thoáng chốc bị xé thành ngàn vạn mảnh nhỏ văng ra tứ phía như một quả bom vừa xoay vừa nổ.

May mắn, năng lượng được để trong hộp thiết kế theo siêu kết cấu bảo vệ khiến nó không phát nổ. Nếu không dù là Lê ở tầng đường bên trên dù không chết cũng bị lột da. Hắn theo quán tính bắn vút ra ngoài, loạng choạng va quẹt nhẹ một hồi với vách đá mới đứng vững. Đã thắng cuộc, Lê cũng không cần phải theo đường đua tới đích, mà hắn trực tiếp vượt qua “độ cao cho phép”, bay lên trên cao rồi theo hướng quảng trường đường đua Chư Minh bay tới.

Về đến nơi, hắn cũng chẳng buồn ăn mừng hay chào hỏi ai. Chỉ buông lại một câu: “Đội trưởng thu tiền”, rồi lăn ra ngủ.

Các công tác kiểm tra nhanh chóng được tiến hành. Khi thông tin không có gian lận được trường đua công bố, tất cả các phóng viên đều vui mừng quá đỗi, ăn nói lắp ba lắp bắp. Ở học viện, những nơi đang truyền hình trực tiếp cũng lâm vào tình trạng điên cuồng. Hoàn toàn điên cuồng rồi, khắp nơi đều vang lên tiếng reo hò tiếng cảm thán.

- Kỳ tích… kỳ tích thực sự phát sinh.

- Quá đã! Không nghĩ tới học viện chúng ta lại có một thành viên khủng bố như vậy.

- Ha ha! Mày thấy không? Từ giờ ai dám nói đám nghiên cứu sinh của học viện Bàn Tay Thần đều là những tên ẻo lả.

- Ôi! Yêu anh chàng này mất rồi.

- Không được! Ta quyết định ra nhập Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay của học viện…



Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay lần nữa “sống lại” đem về niềm kiêu hãnh khiến ai nấy đều hưng phấn. Các cuộc ăn mừng diễn ra khắp nơi. Lúc đoàn người Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay trở lại học viện, có tới hơn năm ngàn người trực tiếp bay xe ra xếp thành hàng hàng chào đón làm ách tắc giao thông một quãng thời gian. Quang cảnh thật hoành tráng, mãnh liệt đánh vào thị giác. Con người luôn là động vật ưa đám đông. Kết cả những chuyến xe bay không phải của học viện khi gặp quang cảnh này cũng tham gia một chân cho náo nhiệt. Và khi được tận mắt xem lại những thước video của cuộc đua, tất cả lần nữa lâm vào điên cuồng hò hét. Kỹ thuật thần kỳ, trí tuệ tuyết đối cùng với một tinh thần thép, chỉ cần sở hữu một trong ba yếu tố đó đã được người người ngưỡng mộ. Không nghĩ tới cả ba đều có trên một thanh niên trẻ tuổi, không muốn kinh ngạc cũng không được.

Đáng tiếc, nhân vật chính lại lăn quay ra ngủ trong xe công cộng, không hề hay biết rất nhiều người đang muốn tận mắt được chứng kiến hắn.

Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay dưới sự đảm bảo của nhiều nhân viên bảo vệ đã về cơ sở của bọn họ an toàn. Những người trước kia luôn khinh bỉ coi thường đám Phong lão đại thì giờ càng thêm thân cận giáo tiếp. Những lời khen tặng liên tiếp bay tới khiến cả mười một thành viên đều ưỡn ngực hếch mặt mà đi, miệng không ngớt ngoác ra cười.

Hôm sau, trái ngược với tình hình náo nhiệt bên ngoài câu lạc bộ, cả mười một thành viên giờ này đang rất nghiêm túc nhìn bản kế hoạch tương lai sắp tới của Lê. Mua xe bay cho từng thành viên và lên kế hoạch tập luyện. Chương trình tập luyện khó khăn tới mức sắc mặt của mười một thành viên thoạt xanh thoạt trắng. Bất quá ẩn sau trong mắt bọn họ chính là vẻ hưng phấn cùng kích động. Mà nguyên nhân chỉ bởi một câu nói rất bình thường của Lê:

“Mình tôi chỉ làm nên danh tiếng nhất thời. Cái tôi muốn là tất cả người trong Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay chúng ta đều là những thành viên siêu đẳng, và khi nhắc tới những đặc trưng nổi bật của học viện Bàn Tay Thần, người khác cũng không cách gì quên được chúng ta.”

Ngay chiều ngày hôm đó, khi ngoài cửa Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay của học viện còn rất nhiều người quây quần muốn xin chữ ký hoặc chụp một kiểu ảnh với thần tượng trong lòng thì một tin tức được Phong lão đại, đội trưởng của Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay truyền ra.

“Câu lạc bộ chuẩn bị tuyển thành viên. Tiếp đó sẽ ngừng các trận thi đấu để bước vào giai đoạn “bế quan tập luyện”. Những ai có năng khiếu về đua xe bay và có khả năng chịu khó, chịu khổ thì xin đăng ký tham gia”.

Tin tức như một quả núi ném xuống hồ nước nhanh chóng như sóng nước lan ra bốn phía học viện. Dòng người ùn ùn kéo về khiến cho tòa tháp số ba mươi sáu vốn khổng lồ thoáng chốc như nhỏ đi và cực kỳ trật trội. Người đăng ký tham gia cũng không quá năm ngàn, nhưng người xem náo nhiệt thì gấp mấy lần khiến nhân viên bảo vệ của học viện phải làm việc cực kỳ vất vả. May mắn, bọn họ cũng không có biểu hiện gì không vui.

Mọi hoạt động đã lên kế hoạch, vất vả lách khỏi đám đông cuồng nhiệt, Lê lại trở về ký túc xá và trốn biệt trong đó. Cứ nghĩ tới cảnh em gái vẫn nằm liệt giường, hắn càng thêm điên cuồng học tập.

Nhiều người đăng ký tham gia, nhưng Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay chỉ tuyển thêm hai mươi bốn thành viên nữa, nâng số người của câu lạc bộ lên ba mươi sáu. Hơn nữa có tới bốn người trong số mười một thành viên cũ do không có thiên phú nên được chuyển sang làm công tác hậu cần do Hùng trọc và Gà còm cầm đầu. Bọn họ cũng vui vẻ đảm nhận trách nhiệm này, dù sao lần nào thật sự bước vào đường đua, tinh thần của mấy người này cực kém, thường xuyên ôm mặt ngồi choáng váng khi gặp tình huống khẩn cấp mà không làm ra phản ứng nào khiến cả đám mém chút mất mạng mấy lần.

……

Ba năm nhanh chóng qua đi, hình ảnh của Lê dần biến mất trong mắt các thành viên của học viện. Ngoại trừ những lúc hắn tới trường đua để chỉ đạo cho các thành viên Câu Lạc Bộ Đua Xe Bay tập luyện thì hắn đều ru rú trong ký thúc xá học tập kiến thức, hoặc ở phòng thí nghiệm thực thành, hoặc tới gặp vị giáo sư số mười ba để học hỏi thêm những kiến thức mà hệ thống BTT không có. Lê phát hiện ra sự thông tuệ tuyệt đối của vị giáo sư này khi hắn tới để thông qua nhiệm vụ tìm hiểu về viên xá lợi. Vị giáo sư khi thấy hắn trong thời gian ngắn như vậy tìm ra cách sử dụng viên xá lợi, lại biết cách biến tấu sóng tinh thần cực kỳ mạnh để phối hợp với nó thì cực kỳ kinh ngạc. Lòng mến tài khiến vị giáo sư dốc lòng bồi dưỡng, giảng giải rất nhiều kiến thức về gen con người và gị gen mà Lê thậm chí còn không tìm thấy ở BTT khiến hắn như được mở rộng tầm mắt.

Ngoài ra, vị giáo sư số mười ba còn dạy cho Lê phương pháp tu luyện “Phật Pháp Viễn Sinh 3.0”. Nói theo phong cách kiếm hiệp thì là một bản công pháp đã cải tiến lần thứ hai. Phương pháp này là sự kết hợp giữa nhiều yếu tố trong cuộc sống, từ ăn uống cho tới hoạt động rồi đến “thổ nạp”, “dưỡng khí”… Nhiều yếu tố sinh hoạt sao cho thuận lợi nhất cho việc kết xá lợi. Việc tu luyện này khiến cho sức khỏe của Lê tăng lên, thân hình cũng không còn gày gò ốm yếu mà trở nên cân đối hài hòa và tiềm ẩn sức mạnh vượt trội nhiều lần so với người thường.

Với sự hỗ trợ từ hạt xá lợi của vị giáo sư số mười ba, việc học tập của Lê tại tòa tháp nghiên cứu gen con người cũng có những tiến bộ kinh người. Những giáo sư tại tòa tháp số một này đều biết tới tên của hắn. Cấp độ ưu tiên của Lê cũng tăng lên cấp hai tới mức tương đương với những giáo sư xuất sắc nhất. Hắn hoàn toàn có quyền tìm hiểu những kiến thức bí mật nhất lưu trữ trong hệ thống BTT. Thực tế là từ một năm trước, Lê đã đủ điều kiện để tốt nghiệp, tuy nhiên mục tiêu của hắn không phải là tấm bằng của học viện. Hiện tại, Lê tự tin mình dưới sự giúp đỡ của máy móc hoàn toàn có thể chữa khỏi căn bệnh của em gái. Chỉ cần hoàn thành nốt “bài tập lớn” lần này, hắn có thể xin nghỉ phép về quê để đưa em gái tới học viện chữa bệnh.

Chí có một điều tiếc nuối duy nhất là vào một năm trước, vị giáo sư đáng kính ở tòa tháp dị gen kia đột ngột biến mất. Những người ở trong tòa tháp vắng vẻ khổng lồ cũng không ai biết rõ ông ta đi đâu, chỉ lưu thông tin ở BTT rằng vị giáo sư đó đã xin nghỉ phép một thời gian.

Đề tài nghiên cứu lần này là tới đảo Phú Quý và phối hợp với một số thiên tài nghiên cứu sinh về gen thực vật ở đó để tìm một số gen tốt của thực vật đối với thân thể con người. Và lần này Lê được một vị giáo sư cao cấp ở tổng bộ nghiên cứu gen con người cử đi cùng một cộng tác viên. Đó là một nữ nghiên cứu sinh có quyền ưu tiên cấp hai như hắn….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play