Rồi nó chợt mở bừng mắt ra, nhìn thẳng vào khuôn mặt Phong,
ngắm thật kĩ những đường nét thân quen, thật kĩ, thật kĩ
Vì đây
Sẽ là lần cuối
- Em nhất định sẽ tìm anh
Kris khẽ nói, đôi mắt trong khoảnh khắc chuyển thành cái
nhìn đầy yêu thương
Phong nhoẻn miệng cười, nụ cười mà Kris thích nhất
- Vậy ra 2 ngươi đã biết rồi
Hàn Thiên cũng quay ra hướng khác, giọng nói có chút ngạc
nhiên những vẫn điềm tĩnh lạnh lùng
Đã bao nhiêu lần Phong ôm Kris trong vòng tay của mình, nó
đương nhiên có thể dễ dàng nhận thấy nhịp đập trái tim của hắn là ở bên phải.
Không những thế, Kris cũng biết tất cả đều là kế hoạch của Hàn Thiên, và Giang
Tĩnh Nguyệt. 4 năm trước trên bãi biển, Phong và Kris biết họ đã bị mai phục, nếu
không “diễn” đúng chính xác những gì Hàn Thiên muốn thấy, thì chỉ có con đường
chết, vì thế mặc dù rất đau đớn, nhưng Kris vẫn phải chọn kế sách vẹn toàn nhất
- Tôi đã cho ông thưởng thức một vở kịch hay, nên, bây giờ kết
thúc được rồi
- Sao con lại tự tin cho rằng ta sẽ không tiếp tục tìm giết
tên nhóc đó nữa
Khóe môi của Kris hơi cong lên, tạo thành một nụ cười thoảng
- Nếu ông làm vậy, tôi sẽ tự tay bóp chết tập đoàn LKey
- Vậy ra 4 năm nay con ngoan ngoãn làm việc cho ta chỉ vì mục
đích này
- Có lẽ
- Được, ta sẽ không động tới nó nữa
- …vì sao??
Kris hơi bất ngờ, hủy hoại tập đoàn LKey của Hàn Thiên, nó
có thể làm được, nhưng ông không phải người có thể uy hiếp như thế này, chắc chắn
còn có nguyên nhân nào khác
Hàn Thiên đút tay vào túi áo khoác, quay người bước đi, Kris
chạy nhanh lên trước, chặn trước mặt ông, ánh mắt cương quyết. Hàn Thiên dừng lại,
và lần đầu tiên, ông nhìn thẳng vào mắt Kris. Đôi mắt màu nâu sữa tuyệt đẹp,
ông nhớ mình đã yêu say đắm một người con gái cũng có đôi mắt đẹp như vậy
- Vì…con là con gái của ta
Lần đầu tiên, Kris cảm thấy tình yêu của cha hiện hữu, nó sững
người kinh ngạc, trong khi đó Hàn Thiên đã đi khuất sau cánh cửa. Kris quay lại
nhìn ông. Dáng người oai nghiêm bước đi thật đĩnh đạc uy quyền, nhưng trong suốt
4 năm, Kris vẫn là chỉ thấy hình ảnh ông bước đi một mình, kể cả trong những bữa
tiệc, khi các ông chủ lớn thường sánh bước với người đẹp bên cạnh. Suốt 10 năm
qua, không hề có bản tin nào viết về ông mà có dính đến phụ nữ. Chủ tịch Hàn
Thiên của tập đoàn LKey danh tiếng bậc nhất thế giới có tất cả mọi thứ trong
tay, nếu muốn cưới 1 người vợ khác, thậm chí là 10 người, ông cũng hoàn toàn có
thể làm được, nhưng ông không muốn, và cũng chưa từng có ý nghĩ đó, vì vị trí
đó, và cả trái tim của ông, mãi mãi cũng chỉ dành cho một người
Sáng hôm sau. Trường đại học Quốc gia
- Hôm trước em bỏ đi đâu vậy??? Người con trai đó là
ai??????
Jun liên tục hỏi đủ thứ, Kris như thường lệ đang định nhét
headphone vào tai thì Jun đột nhiên giật lấy và ném xuống đất
- Sao em có thể khinh thường người khác như vậy?
Kris vẫn lãnh đạm trước hành động của Jun, nó nhìn tai nghe
bị giẫm nát dười sàn, rồi nhìn vào mắt Jun
- Tôi không khinh thường người khác. Tôi khinh anh
Jun hơi giật mình trước giọng nói lạnh như băng của Kris
- Em…nói vậy là sao?
Kris nhếch mép khinh bỉ, bước về phía Jun, ghé sát tai cậu
nói khẽ
- Vì sao Lưu Mẫn Nhi có thể biết đến tấm hình đó?? Hoàn toàn
không phải ngẫu nhiên, phải không ???
Jun mở to mắt kinh ngạc. Tấm hình mà Kris nói đến chính là bức
chụp Phong và Kris ở bãi biển. Có một lần Jun đã tình cờ thấy khi Kris lấy từ
trong balo ra cất vào người. Còn giữa Jun và Nhi chẳng có mối quan hệ nào ngoài
mục đích chung là chia rẽ Phong và Kris, vì thế, chí lớn gặp nhau thôi
- Anh…không biết em đang nói gì……
Kris vô cảm nhìn Jun
- Cút đi
Kris từ tốn xoay người bước đi, giờ nó không muốn truy cứu
những chuyện đã qua nữa, vả lại chuyện cũng chẳng đáng để động tay
- Anh hà tất phải bận tâm đến cô ta như thế chứ
Annie từ sau đi lại, đưa tay vuốt khẽ khuôn mặt của Jun. Cậu
vẫn mải nhìn theo bóng dáng xa dần của Kris, cho đến khi nó khuất sau dãy hành
lang, thì Jun bất giác cười, rồi quay sang hôn vào môi Annie
- Đồ chơi không thú vị nữa. Phá cho hư thôi
Annie vòng tay ôm lấy cổ Jun, khóe mắt ánh lên vẻ thích thú,
rồi lại đặt lên môi cậu một nụ hôn say đắm
Quảng trường
Phong đứng dựa lưng vào tường, đôi mắt lạnh không để bất cứ
thứ gì vào tầm nhìn, chỉ mải chăm chú với đôi headphone bên tai. Vẫn phong cách
cũ, áo thun xám, quần jeans đen vào đôi sneaker xanh đen, chỉ khác bây giờ trên
tai của Phong có thêm chiếc bông tai nhỏ thi thoảng lại phát ra ánh sáng lấp
lánh.
Một con người nổi bật như thế, nghiễm nhiên lại trở thành
trung tâm của mọi ánh nhìn
- Xin…lỗi, anh có thể chỉ cho em đường đến….được không ạ????
Một cô gái xinh xắn tiến đến bắt chuyện, không biết đây đã
là cô gái thứ bao nhiêu trong vòng 15 phút qua đến “hỏi đường” Phong. Vẫn như mọi
khi. Không quan tâm
- Này tránh ra
Bỗng nhiên một cô nữ sinh mặc đồng phục hùng hổ đi tới, đẩy
cô gái kia sang một bên
- Biến đi đừng đụng vào bạn trai của tao
Không thấy Phong phản bác lại. Cô gái kia và cả những người
đang đứng đó “ngắm” há hốc mồm. Cô nữ sinh kia nhan sắc không tệ, nhưng nói
chuyện thì thô lỗ thế kia không ngờ lại là bạn gái của “chàng trai hoàn mĩ”. Thấy
mọi người trơ ra nhìn mình, cô ả trợn ngược mắt lên
- Còn nhiều chuyện àh?? Chán sống sao hả??????
Thấy giọng điệu dữ dằn của ả, mọi người mới bắt đầu tản ra
- Anh đẹp trai, hôm nay đi chơi với em nhé
Cô ta sà đến bên Phong, giọng ngọt như mía lùa khác hẳn với
lúc nãy. Không ngờ loại con gái mặt dầy trơ tráo như cô ta còn tồn tại trên thế
gian này
Phong vẫn dửng dưng không nhìn không nghe không đáp, khiến
cô ta càng cảm thấy thích thú hơn
Một vài cô ban nãy vẫn hiếu kì đứng lại xem, thấy Phong có vẻ
cũng chẳng đoái hoài đến cô nữ sinh kia, nên bất bình tiến lại
- Này, cô nói đây là bạn trai cô àh??? Căn cứ vào đâu???
- Ơ hay con này, ngon nhỉ, tao nói anh ấy là bạn trai tao
thì là bạn trai tao
- Từ lúc nào???
- Bắt đầu từ bây giờ
- Hahaha, thì ra cô cũng giống bọn tôi. Thôi mặt dầy quá rồi
đấy
- Mày nói gì hả??? dám nói tao vậy sao?????@$#!$!#$
- @$@!$#$#%^^’5
- ^$$^^6′*^
Thế là chỗ đứng của Phong vô tình biến thành một chiến trường,
tiếng cãi vã ồn ào đinh tai, càng thu hút người đi đường hơn, trong phút chốc
đã nghẹt kín người đứng
- Đến muộn rồi
Một giọng nói lạnh và nhẹ như cơn gió thoảng chợt cất lên,
âm lượng rất nhỏ so với tiếng ồn ào ở đây nhưng dường như là ngay lập tức,
Phong đã hướng mắt đến nơi phát ra tiếng nói. Hắn rẽ đám đông, bước đến nơi
Kris đang đứng
Vẫn im lặng không nói nửa câu, Phong khẽ đưa tay vuốt lại
mái tóc rối và lau vài giọt mồ hôi trên trán của Kris. Đám người xung quanh được
dịp rộ lên, vài người ý tứ đã bỏ đi ngay từ lúc Kris xuất hiện, nhưng một số vẫn
rất “vô tư” đứng xem
Phong đột nhiên nhanh như cắt nắm lấy tay Kris kéo đi, Nó im
lặng, hơi mỉm cười. Kris biết Phong không thích nơi đông người, vì lúc nào cũng
sẽ bị người khác “ngắm”, giống như hồi trong tiệm kem Buddy 4 năm trước vậy
Chợt Kris kéo giật Phong lại
Và họ dừng trước một cửa hàng nón
- Như vậy sẽ không sao
Kris nghiêng đầu cười sau khi đội cho Phong 1 chiếc nón lưỡi
trai đen. Thật ra Kris cũng khó chịu lắm khi người khác “ngắm” Phong của nó
Phong chộp lấy 1 chiếc nón khác màu xám đội vào cho Kris
- Như vậy mới công bằng (cả nhà có ai hiểu ý của Phong ka
không)
Phong cười ma mãnh rồi nắm tay Kris bước ra khỏi tiệm
St. Sakura
Đây là con đường rất nổi tiếng của thành phố vì suốt dọc con
đường này chỉ trồng toàn hoa anh đào. Vào cuối tháng 3 đầu tháng 4, là thời điểm
đông người nhất vì đó là mùa hoa đào nở rộ
Bây giờ, là cuối tháng 1
Những cành cây xơ xác trơ trụi không một bông hoa vì mùa
đông chỉ vừa qua, đó cũng là lý do St.Sakura giờ đây không một bóng người nào
ngoài Kris và Phong
Khung cảnh thật lạnh lẽo cô tịch, khiến cho con đường như
dài vô tận. Đây hoàn toàn không phải là nơi lý tưởng để hẹn hò, ít ra là trong
khoảng thời gian này, vì nó khiến ta liên tưởng đến điều gì đó rất buồn bã đau
thương
Nhưng Kris rất thích thú với nơi này
Phong nhíu mày, những địa điểm Kris chọn để hẹn hò luôn làm
hắn thắc mắc
Thấy Phong nhìn mình, Kris nghiêng đầu nhìn lại, tựa như
đang chờ một câu hỏi
- Tại sao lại chọn chỗ này?
Kris bật cười, lần nào nó chọn chỗ, Phong cũng hỏi câu này.
Kris không đáp, đan tay mình vào tay Phong, từ tốn dạo bước. Đi được đến nửa đường,
Kris chợt dừng lại, nhẹ nhàng ôm lấy Phong
- Vì khi đi giữa những làn gió lạnh như vậy, em mới cảm nhận
được hơi ấm của anh