Trước mặt Phong và Kris là một cánh cổng cao cài then kín mít. Được khoảng 5 giây thì một tấm bảng điện tử hạ xuống. Phong đút tay vào túi quần, lãnh đạm

- Rei

Những đường sóng tần số nhấp nhô, rồi một giọng nói máy móc vang lên

- Welcome home Rei

Và ngay lập tức cánh cổng mở ra.

Bãi cỏ xanh rì được cắt tỉa cẩn thận mọc ngay ngắn 2 bên tạo thành một đường đi thẳng tắp. Phía cuối đó là một ngôi nhà to lớn màu kem nhạt sang trọng. Phía trước nhà đã đậu sẵn rất nhiều chiếc xe hơi đen bóng xếp thành hàng dài tựa như đang có một bữa tiệc diễn ra, nhưng tuyệt nhiên không thấy một bóng người nào

4 năm trước, Phong đã tỉnh dậy trong căn nhà này với một kí ức hoàn toàn mới, một cuộc đời mới, những người sống trong ngôi nhà đó chẳng bao giờ tệ bạc với Phong, và hắn dửng dưng để mặc mọi chuyện không quan tâm người khác vẽ gì vào cuộc đời của mình, nhưng ngay từ giây phút nhớ lại, Phong đã chắc chắn hắn sẽ trở về đây, để thanh toán món nợ. Bọn người kia chắc chắn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Phong, nhất là từ khi hắn có nguy cơ hồi phục lại trí nhớ. Nếu Phong chết, chúng sẽ hao tổn một nhân tài, nhưng nếu Phong sống và nhớ lại, với cá tính của hắn, thì chúng sẽ chẳng bao giờ toàn mạng, đó là lý do vì sao Lưu Mẫn Nhi không xuất hiện khi Phong tỉnh lại, nhưng cánh cổng vẫn lưu giữ giọng nói và cho phép “Rei” vào, cho thấy sắp sửa diễn ra một cuộc thanh trừng

2người dừng bước trước bậc thang dẫn vào nhà

- Xem ra đang có một bữa tiệc “chào mừng”

Phong nhìn cánh cửa chính đóng im ỉm, giễu cợt. Kris nhếch miệng, thái độ thách thức

- Vậy đừng để họ thất vọng

Và 2 người đẩy cửa bước vào,. Quả không sai, hàng trăm người đang chờ “nghênh tiếp” họ

Những người hàng ngày vẫn gật đầu kính cẩn cúi chào Phong giờ trong tay lăm lăm vũ khí và khuôn mặt đầy sát khí. Phong khinh khỉnh cười

- Rei, chào mừng con về nhà

Một bà già mặt mũi nghiêm nghị, gian ác bước lên, ngọt ngào nói

Phong hừ mũi, đưa tay quàng qua cổ Kris kéo nó lại

- Đùa, đây mới là “nhà” của tôi

Mẫn Nhi không dám lên tiếng mắng chữi như thường ngày nữa mà đứng sau lưng bà già lúc nãy, tuy không nói gì nhưng khuôn mặt cô ta biểu thị rõ sự ghen tức

Bà Tổng quản (bà già) nhìn sang Kris, nhìn từ đầu đến chân, có cảm giác như đôi mắt diều hâu của bà ta đang soi mói đến từng tế bào của nó

- Không tệ, nhưng xem ra chẳng có bản lĩnh gì

Bà ta liếc mắt khinh thường, Kris không đáp, khẽ cười

- Ta biết lý do con đến đây, nhưng hãy luôn biết rằng, con là một phần trong gia đình của chúng ta và chúng ta thật sự yêu thương con

Phong nhếch miệng cười

- Định nghĩa “gia đình” của bà thật dơ bẩn, bà cứ việc sống trong đó đi, tôi đã có gia đình của tôi rồi

Vừa nói Phong vừa quay sang Kris, nó cũng nhìn hắn mỉm cười

Mẫn Nhi mím chặt môi, buồn bực nhìn sang nơi khác

- Haha, gia đình bé nhỏ của 2 người, thật lãng mạn quá. Ta thật sự muốn chúc phúc cho cả 2, nhưng đáng tiếc, ta không thể để 2 ngươi toàn mạng ra khỏi đây được

- Tôi cũng không có ý định để ai sống sót rời khỏi đây đâu

Kris nhìn tổng quản, vẻ mặt đầy thách thức, bà ta quay sang nhìn nó, đôi mắt quắc lại

- Khẩu khí không tầm thường, quả không hổ danh là con gái của Hàn Thiên

Kris cười nhẹ, tổng quản tiếp

- Đừng bất ngờ, ta còn biết cả mẹ của cô – Bạch Dĩ Thuần

- Tôi biết

Bà ta hơi khựng lại, Kris vẫn điềm tĩnh nhìn bà

- Bà chính là người đã gửi tấm ảnh đó cho tôi?

Có chút kinh ngạc, bà tổng quản hơi bước về phía nó

- Cô đã biết?

- Thân tín lâu năm của Giang Tĩnh Nguyệt, sau này chuyển về nhà họ Lưu làm quản gia, đúng chứ? Trương Thúy Hoa

- Không sai

Tuy bất ngờ, nhưng bà ta vẫn giữ được bình tĩnh, thản nhiên trả lời

- Nhưng vẫn còn rất nhiều điều ngươi chưa biết, cô gái ạ

- Không sao, vì bà sẽ nói tôi nghe

- Điều gì khiến cô tự tin như thế?

- Nếu bà còn quý trọng mạng sống…

- Haha, không hù dọa được ta đâu. Muốn giết ta, cứ việc

- …của con trai mình

- ..sa.o…cơ

Lần này, Tổng quản mở trừng mắt. Kris điềm nhiên nói tiếp

- Làm quản gia mà có con riêng ở ngoài, đây quả là một tiếng dơ để đời. Tôi không quan tâm đến chuyện riêng tư của bà, nhưng nếu bà ngoan cố, hậu quả như thế nào, đứa con 9 tuổi của bà sẽ lãnh hết

Bà ta chớp mắt, tay lồng vào nhau nắm chặt. Được một lúc thì đột nhiên ngẩng cao mặt, hét to

- Giết chúng cho ta

Đám người phía sau nhanh chóng lao vào Kris và Phong như vũ bão. Nó nhìn bà ta, nhún vai rồi lao vào cuộc chiến

Tiếng loảng xoảng của đồ vật rơi thật chói tai. Mẫn Nhi và bà tổng quản đứng ngoài cuộc quan sát

- Tổng quản, đừng làm anh Rei bị thương

- Tiểu thư, bây giờ Rei đã nhớ ra rồi, nếu để cậu ta sống, thì rất nguy hiểm

- Nhưng…

Nhi mím môi. Lời bà tổng quản nói rất đúng, chỉ riêng việc lừa dối Phong trong 4 năm đã khó sống rồi, huống hồ họ còn làm nhiều chuyện không thể tha thứ hơn



Âm thanh đầy ám ảnh đối với Lưu Mẫn Nhi chợt vang lên khiến cô ta lạnh hết sống lưng, quay lại nhìn thì thấy đã tàn cuộc, khắp người Phong và Kris dính đầy máu, nhưng đương nhiên không phải là máu của họ

Mẫn Nhi sợ hãi quay sang nhìn bà tổng quản, thì đã chẳng thấy bà ta đâu, hoảng loạn, cô ta bước lùi về sau rồi chạy nhanh đi

Thật không khôn ngoan khi cô ta chọn chạy lên hướng sân thượng

Hết đường rồi

Lúc quay lại, đã thấy Kris đứng chặn ở cửa

- Chị..

- Tôi đã nói sẽ đến đòi lại mạng của cô

Nhi lùi dần, miệng lắp bắp, 1 lần trước thôi đã quá đủ rồi

- Tôi..tôi….không làm gì chị cả

Kris rút một con dao ra

- Chắc chứ?

Nhi nuốt khan, mắt trân trối nhìn vào con dao sáng bóng

- Tôi..tôi không liên quan gì đến vụ tai nạn 4 năm trước cả

Kris cười

- Chắc chứ?

Nó lặp lại câu hỏi đó, nghe thật đáng sợ. Mẫn Nhi cứ tiếp tục lùi lại, thì bỗng không đi tiếp được nữa, cô ta hoảng loạn quay lại nhìn, thì ra đã đụng lan can rồi



Và chợt nhanh như cắt, một bàn tay xô cô ta ngã xuống



Nhưng còn may, Mẫn Nhi đã tóm được vào thanh ngang. Kris chống tay lên lan can, nhìn xuống

- Nếu sống sót, thì đừng phí phạm cuộc đời mình nữa



Nhi đang khó nhọc với tư thế lơ lửng, toàn bộ sức nặng cơ thể đè lên cánh tay yếu đuối, chưa kịp hiểu chuyện gì thì chợt thấy một cảm giác nhói đau ở bàn tay

Một con dao cắm ngập sâu vào mu bàn tay cô ta, đóng tay Nhi và lan can thành một

Mẫn Nhi hét lên đầy đau đớn

- Nếu có trách, thì hãy trách chính bản thân chị đi, chính chị đã khiến sư phụ chị và cả Rei trở nên như vậy…

Cô ta nuốt khan, mồ hôi vã ra như tắm, nuốt cơn đau xuống, Nhi tiếp tục hét to

- Chủ mưu vụ tai nạn đó, chính là cha của chị

Kris đã quay lưng đi, không để ý những gì Nhi nói, nhưng được mấy bước, thì nó chợt quay lại, nói khẽ

- Tôi biết

Rồi đóng sầm cửa lại

Còn bà tổng quản, là phần thưởng của Phong

Tra tấn phụ nữ, vả lại còn là người già, Phong không có hứng thú, hắn lấy trong tủ khẩu súng

- Khoan….khoan đã, cậu chủ, xin cậu, hãy nể tình mẹ của cậu mà tha cho ta



Phong vẫn như chẳng nghe thấy gì, lạnh lùng chĩa họng súng vào cổ bà ta

- Cậu….không muốn biết sự thật về tao nạn đó sao????

- Không hứng thú

- Không phải 4, mà là 10 năm trước

Mặt Phong có chút dao động, bà tổng quản mừng như bắt được vàng, nhanh chóng nói

- Nếu cậu để…

- Nói

Họng súng chỉa thẳng vào mắt bà ta, biết cá tính của Phong, bà ta liền run rẩy kể

- Ai cũng nghĩ tai nạn đó là do phu nhân sắp đặt, đó là sự thật, nhưng, chủ đích của phu nhân không phải là giết Bạch Dĩ Thuần, mà chính là Chủ tịch Hoàng Thiên Hùng, cha của cậu..

Phong vẫn điềm nhiên nghe, mặt không biến sắc

- Nhưng không ngờ Chủ tịch lại cho Bạch Dĩ Thuần đi nhờ xe, thế là một mũi tên trúng 2 con nhạn…

Tay Phong tiến dần đến cò súng, tổng quản nhanh chóng nói tiếp

- Nhưng sự thật không ai biết chính là, không phải 1, mà là 2 toán người đuổi theo chiếc xe của Chủ tịch..một xe của phu nhân, và xe còn lại, chính là của…..Hàn Thiên..

- ….

- ..Chủ tịch Hàn đã thuê sát thủ đuổi giết cha của cậu

Phong vẫn chẳng mảy may manh động, bà tổng quản im bặt, mắt mở to, nhưng không phải vì sợ, mà là kinh ngạc

- Cậu chủ…người đã biết rồi sao????

Phong điềm nhiên nhìn vào mắt bà ta, thay cho câu trả lời

- Cậu đã biết cô ta…là con gái của kẻ đã giết Chủ tịch, sao cậu chủ….lại còn yêu cô ta??

Khẩu súng vẫn dí sát trán của tổng quản, nhưng đôi mắt Phong như rơi vào xa xăm. Nếu Kris từng nói Phong là kẻ thù của mình, thì Kris cũng là kẻ thù của Phong



Phong lạnh lùng nhìn bà tổng quản gục xuống, vất khẩu súng sang một bên



Thanh kiếm rơi xuống sàn

Kris đứng ở cửa

Mắt mở to

Phong quay sang, tuyệt nhiên không chút bất ngờ, thản nhiên đối mặt Kris. Nó cũng chăm chăm nhìn hắn, rồi cúi đầu xuống, miệng nói khẽ

- Là thật sao?

Trong lòng Kris lúc này hoảng loạn vô cùng, lời bà tổng quản cứ vang lên

- ..con gái của kẻ thù……

- ..toán thứ 2 chính là do Hàn chủ tịch…..

- ….vụ tai nạn 4 năm trước chính là cha chị chủ mưu…..

Vậy rốt cuộc, 4 năm trước, phát súng đó, là vì cái gì

Phong chợt bước nhanh đến bên Kris, kéo nó ôm vào lòng, nhưng Kris đẩy mạnh hắn ra, quay người bước đi như trốn chạy

Ngoài trời chợt mưa

Cơn mưa to và dai dẳng

Giống như cơn mưa của 4 năm trước

Lạnh nao lòng

Mưa tạt thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Kris, cũng như chính sự thật kia đang đâm thẳng vào tim nó

Vô tình đến tàn nhẫn



1 bàn tay nắm chặt lấy tay Kris, kéo giật nó lại

Phong đau lòng nhìn gương mặt của người con gái hắn yêu ướt đẫm vì mưa, nhưng hơn hết là nó đang nhìn hắn với đôi mắt đầy giận dữ

- Tại sao? Tại sao không nói cho tôi biết?

- ……

- Tại sao lại để tôi oán hận anh???

- ….

- Tại sao lại lãnh lấy viên đạn đó????

Kris hét lên trong làn mưa, nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng đến vô tình của Phong. Nó tức giận gạt tay hắn ra, xoay người bỏ đi

- …vì anh muốn em nợ anh

Kris khựng lại, ngạc nhiên khi nghe thấy những gì Phong vừa nói. Rồi nhanh như cắt, nó rút trong người ra khẩu súng, nhét vào tay Phong

- Anh nói không sai, tôi nợ anh. Hãy bắn đi

Phong nhìn khẩu súng, giơ lên, và bấm…cho băng đạn trượt xuống, vất ra xa

- Nếu bắn, người đau sẽ là anh

Kris mím chặt môi, mắt nhìn sang nơi khác

- Anh biết từ lúc nào?

- Ngày đầu tiên chạm mặt ở E.K

- Vậy tại sao còn….

Kris chưa kịp nói xong thì Phong bỗng ôm chầm lấy nó

- Rất đơn giản, vì anh yêu em

Kris im lặng, nó buông thõng tay, mắt khẽ nhắm, để mặc cơn mưa và nước mắt rơi trên khóe mi

Đây là lần đầu tiên Kris đến nhà của Phong

Ngôi nhà màu xám lạnh lẽo nằm sâu trong con phố đắt đỏ nhất thành phố. Đồ đạc bày biện rất đơn giản, nhìn qua chỉ thấy 3 màu trắng đen và xám, khi phối lại với nhau trông rất độc đáo. Kris từ phòng tắm bước ra, trên người là chiếc áo sơ mi trắng của Phong, mái tóc rũ xuống ướt sũng càng làm Kris trở nên quyến rũ, nhưng đôi mắt lại lạnh căm vô hồn

Phong với tay lấy chiếc khăn khô, kéo Kris ngồi xuống giường, và bắt đầu lau tóc cho nó. Kris nhìn Phong, mái tóc chưa khô hẳn che khuất khuôn mặt tuấn tú càng làm tăng vẻ đẹp ngang tàng, chiếc bông tai nhỏ phát ra ánh sáng lấp lánh tuyệt đẹp gợi nhớ cho nó về buổi tối của 4 năm trước

Kris quay mặt đi

Phong dừng tay lại. Khẽ thở dài rồi đứng lên bước vào nhà tắm

Nước lạnh từ vòi sen tuôn ra khiến cho Phong dễ chịu phần nào. Đối với Phong, ban đầu hắn chỉ đơn thuần muốn trả thù cho cha, nhưng khi đã tiếp xúc với Kris rồi, hắn mới biết sự thật người giết cha mình lại chính là người mà hắn gọi là mẹ, và người phụ nữ vô tội nhưng yểu mệnh kia lại là mẹ của Kris, càng không ngờ công ty mà Phong ép đến bước đường cùng năm xưa theo lệnh của Giang Tĩnh Nguyệt lại là công ty của ông Ngoại Kris. Và suy cho cùng, Phong và Kris, cũng chỉ là nạn nhân của trò chơi thù hận này thôi, Phong không hề muốn chuyện này kéo dài, nhưng từ sau cái chết của sư phụ Kris, hắn biết, chuyện này sẽ chẳng bao giờ kết thúc, trừ phi một người bỏ cuộc…

Kris lắng nghe tiếng nước trong nhà tắm, đứng lên tiến về phía cửa kính, nhấc điện thoại

- Tôi có chuyện muốn nói

Bệnh viện

Trời tờ mờ sáng, tiếng dung dịch truyền đều đều



Tiếng gõ cửa vang lên khô khốc, Lưu Mẫn Nhi khẽ nheo mắt



Không đợi sự cho phép của bệnh nhân, người bên ngoài đã tự tiện bước vào

Và Mẫn Nhi choàng tỉnh

- Chị…đến đây làm gì??

Có chút hoảng loạn trong giọng nói, cô ta nhìn Kris rồi liếc nhìn chuông báo động trên đầu

- Đừng nghĩ đến chuyện đó

Kris nói nhẹ nhàng nhưng khiến Nhi như đứng tim, cô ta nuốt khan, nhắc lại câu hỏi

- Chị đến đây làm gì???

- Thăm bệnh

Nhi nhếch mép khinh khỉnh

- Rốt cuộc chị muốn biết gì, đừng vòng vo nữa

Kris cười nhẹ, ngồi xuống chiếc ghế đặt sát giường bệnh

- Tại sao cô lại xen vào chuyện này?

- Chuyện này? Ý chị là việc trả thù nhàm chán của chị sao?? Xin lỗi nhưng tôi không có hứng thú đâu, tôi chỉ giành lại anh Blue của mình thôi

- Phong không phải là của ai cả

- Không, Blue chính là của tôi, chúng tôi đã có đính ước từ nhỏ rồi..

- …..

- Trước sau gì chị cũng biết, vậy thì tôi cũng không ngại nói. Từ nhỏ tôi và anh Blue đã có hôn ước với nhau, chuyện này là do chính mẹ của anh ấy làm chủ..

- “Blue là của con, nếu có ai cướp mất Blue, con nhất định phải dùng mọi thủ đoạn để giành lại..”. Đó chính là lời cuối cùng mà Giang Tĩnh Nguyệt đã nói với cô phải không?

- …tại sao….tại sao chị lại biết????

Lưu Mẫn Nhi mở to mắt kinh ngạc, Kris không đáp, phóng tầm nhìn ra cửa sổ.

Rốt cuộc, Mẫn Nhi cũng chỉ là con rối thôi. Thân tín của bà ta gữi tấm ảnh đó cho Kris mục đích là để nó đến E.K, để nó gặp được Phong, và chắc chắn bà ta đã đoán được tụi nó sẽ yêu nhau, lúc đó Lưu Mẫn Nhi nhất định sẽ xuất hiện để phá hoại, không bao giờ có thể khiến Phong yêu cô ta nhưng mục đích chính của Giang Tĩnh Nguyệt là dùng Nhi để khơi ra mối thù giữa nó và Phong. Và viên đạn của 4 năm trước, chính là kết quả mà bà ta muốn thấy. Vì mục đích của bà ta là khiến cho con gái của Bạch Dĩ Thuần phải chịu đau khổ, dù cho phải làm tổn hại đến chính con ruột của mình. Đúng là một người đàn bà độc ác nham hiểm

- Tôi…vẫn có một chuyện luôn thắc mắc….

Mẫn Nhi chợt lên tiếng

- Tại sao..chị lại biết chính tôi là người đã giết Giản Hựu????

Kris nhếch miệng

- 4 năm trước lúc vào nhìn mặt sư phụ lần cuối, tôi thấy trên bàn tay của người có một vết giày, đó là giày con gái cỡ 37, không khó để suy luận ra cô là người đã đạp tay sư phụ khiến người rơi xuống vực

Mẫn Nhi thoáng rùng mình. Kris đứng lên, nhìn vào bàn tay băng trắng toát của cô ta, lạnh nhạt nói

- Thế nào, giờ đã hiểu cảm giác của ông ấy rồi chứ??

Cửa đóng sầm lại. Lưng của Mẫn Nhi đã ướt đẫm mồ hôi

- Ta ghét đợi

Hàn Thiên không xoay người lại, nói với giọng không hài lòng. Kris dừng lại sau lưng ông, không để tâm

- Tại sao ông có thể làm như vậy với mẹ??

- …..

- Chính ông đã giết chết bà ấy

- Im ngay, ai cho con phát ngôn bừa bãi như vậy

- Vậy ông muốn tôi phải hiểu như thế nào?

Hàn Thiên im lặng, ông hướng mắt nhìn xa xăm. Lúc biết được Dĩ Thuần có mặt trên chiếc xe đó, ông đã đau đớn và tự trách mình nhiều như thế nào, nhưng tất cả đã quá muộn

- Trả lời đi

- Ta không hề biết mẹ con có mặt trên chiếc xe ấy

- Vậy tại sao ông lại thuê người đuổi giết chủ tịch Hoàng?

- Chuyện làm ăn

- Dương Thiên Phong có liên quan gì?

- Con của kẻ thù

- Vậy còn tôi?

- …..

- Tại sao ông có thể làm vậy với tôi?? Ông khiến tôi phải bắn người tôi thương yêu nhất, ông khiến chúng tôi phải chia ly 4 năm. Rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng gì cả, chỉ để thỏa mãn cơn hận thù của các người mà thôi

- …..

- Giờ ông bảo tôi phải làm sao để đối diện với Phong đây

- Quên nó đi

- Như cách ông quên mẹ sao?

Kris chợt nhếch miệng cười chua chát

- Ngay đến giây phút cuối cùng mẹ còn sống, ông cũng không xuất hiện, nhưng bà ấy thì vẫn gọi tên ông. Ông không đủ tư cách để nói yêu mẹ

- …..

- Nếu muốn báo thù cho mẹ, thì ông nên lấy súng tự bắn vào đầu mình đi

Những lời này thật tàn nhẫn, nhưng cơn căm phẫn trong lòng Kris đã khiến nó không còn đủ tỉnh táo

- Chẳng phải “tình yêu” của con cũng vậy sao?

Hàn Thiên chợt nói khi Kris quay người bước đi

- Nếu yêu nó, con đã không bóp cò rồi

Kris xoay người lại, khẽ cười

- Nếu tôi không nổ súng, thì những tay súng bắn tỉa của ông ở gần đó cũng sẽ bắn thôi

- Đó không phải là cái cớ để tự tay bắn chết người mình yêu

- Phong vẫn chưa chết

- Àh phải, điều đó thật làm ta ngạc nhiên

- …còn tôi thì không

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play