Kris xoay người lại, chẳng hề để ý 4 người đang nhìn mình chăm chú, trong đôi mắt chỉ có duy nhất màu tuyết trắng xóa. Còn 3 chàng trai của nhóm LIVE cứ ngẩn ra nhìn, vì người con gái đó quá đẹp. Dáng người chuẩn, khuôn mặt hoàn mĩ, và đặc biệt là đôi mắt màu nâu sữa với ánh nhìn lạnh đầy cuốn hút.

Kris bước đi, đôi chân nhịp nhàng trên tuyết. Khi nó đi lướt qua, Jun như sực tỉnh, gọi với theo

- Đợi đã

Cậu rượt theo, chắn trước mặt Kris. Nó dừng lại

- Cô còn nhớ tôi không? Chúng ta đã gặp ở studio 4 năm trước

Lúc này Kris mới nhìn cậu. Cậu ta chính là người Sky đang tạo kiểu khi nó đến tìm cô để hỏi về chuyện của mẹ. Chỉ gặp một lần và không có ấn tượng gì, nhưng Kris là người có trí nhớ tốt

- Không

Nó đáp gỏn lọn, rồi bước tiếp. Chuyện của 4 năm trước, nó không muốn nhớ, cũng không muốn nhắc lại

Jun ngớ người nhìn theo. Không thể nhầm được. Đặc biệt là với một người đẹp thế này. Nói thật, từ lần đó, Jun luôn hi vọng có thể gặp lại người con gái xinh đẹp ấy lần nữa. Đã 4 năm rồi, nhưng ấn tượng của Kris trong cậu chưa bao giờ nhạt đi

Jun lắc đầu. Không được. Lần này tuyệt đối không thể để mất nữa. Cậu đuổi theo, nhưng Kris dường như đã biến mất trong màn tuyết. Jun nhìn quanh, khẽ thở dài

Anni trong lòng vô cùng tức giận. Không ngờ người con gái đó lại đẹp đến thế. Chứng kiến những hành động của Jun, ả càng điên tiết lên. Nếu có lần sau, Anni nhủ thầm, ả nhất định sẽ “bóp chết” nó, để tránh đêm dài lắm mộng

2 tuần sau

Kris đứng trước cổng trường đại học. Mắt không hề liếc nhìn cái bảng tên trường, nhét headphone vào tai, nó bước vào

Lúc này các sinh viên đều đang trên giảng đường. Kris băng qua các dãy hành lang, tiến đến phòng hiệu trưởng



- Mời vào

Kris mở cửa bước vào. Đằng sau bàn làm việc là một người đàn ông trung niên đầu hói đeo kính. Ông ta đan chéo bàn tay vào nhau, dáng vẻ như đang chờ đợi. Ông khẽ đẩy gọng kính lên, nhìn Kris. Rồi mỉm cười

- Em chắc là sinh viên mới chuyển đến??

Kris ngồi xuống ghế đối diện, không đáp. Thầy hiệu trưởng gật gật đầu rồi nói tiếp

- Tôi đã xem qua bảng thành tích của em. Rất ấn tượng, có dư khả năng vào những trường đại học hàng đầu của Mỹ. Tại sao em lại chọn trường này??

- Ý thầy trường này không tốt?

- Ồ, không hề. Tôi dám đảm bảo em sẽ hoàn toàn hài lòng khi học ở đây…

- Em sẽ rất hài lòng nếu thầy nói em biết lớp học ở đâu

- Àh..tất nhiên, thầy rất sẵn lòng

Thầy hiệu trưởng ấp úng. Kris nói đều đều, tông giọng ngang phè, khiến ông run cả người. Cô gái này thật không tầm thường

Thầy hiệu trưởng dẫn Kris đến phòng Z1. Một học sinh mới được đích thân thầy hiệu trưởng đưa đến lớp thật sự rất hiếm. Vị giáo sư già đang đứng lớp ngừng giảng bài, toàn bộ sinh viên cũng tập trung vào cửa lớp. Thầy hiệu trưởng trao đổi vài câu với vị giáo sư, ông nhìn sang Kris, mỉm cười gật đầu.

- Các em, hôm nay lớp chúng ta có một bạn sinh viên mới đến học. Em ấy mới từ Mỹ chuyển đến nên sẽ có chút bất tiện, hi vọng lớp chúng ta sẽ nhiệt tình giúp đỡ

Vị giáo sư nói. Nhưng dường như chẳng ai quan tâm ông đang nó gì nữa, chỉ chăm chú nhìn Kris

- Giáo sư, bạn ấy là học sinh tiểu học hay sao mà phải giới thiệu như vậy???

1 giọng mỉa mai vang lên. Cả phòng học cười rộ. Kris nhìn người vừa nói. Là 1 trong 4 người nó gặp 2 tuần trước. Anni cũng nhìn lại nó, mặt khinh khỉnh

Kris im lặng, bước đến 1 chỗ sát cửa sổ ngồi, tai vẫn đeo headphone

Buổi học tiếp tục

Giờ ăn trưa

Lớp học ồn ào như vỡ chợ. Có nhiều đám tụm lại vừa nói vừa chỉ trỏ về phía Kris, sau đó lại phá lên cười. Rồi đột nhiên tụi con gái trong lớp hét lên sung sướng, không chỉ trong lớp mà cả ngoài hành lang cũng vậy, tất cả mọi người đều vây kín phòng Z1

- Hi, lại gặp rồi

Jun ngồi trước mặt Kris, nở nụ cười. Việc có một sinh viên mới xinh đẹp chuyển đến đã nhanh chóng lan khắp trường, lúc nghe tả xong, Jun lập tức phóng đến xem, quả nhiên là nó

Kris không đáp, mắt vẫn nhìn vào cửa sổ

Jun dường như cũng đoán được nó sẽ phản ứng như vậy nên vẫn vui vẻ nói tiếp

- Không ngờ em cũng học trường này?? Kể ra chúng ta cũng có duyên quá nhỉ?? Em tên gì?

Vẫn im lặng. Jun không hề nao núng, cậu khẽ mỉm cười

- Hỏi vậy thôi chứ anh thừa sức biết được tên em, Hàn Tiểu Phong

Đôi mắt nâu vẫn không chút lay động, chỉ có hàng lông mi rậm khẽ rung. Đã lâu rồi không ai gọi tên nó thế này. Kris khẽ thở dài, trước khi đứng lên, nó lạnh nhạt nói

- Kris

Jun cười, bước theo nó

- Anh là Jun..

Rồi cậu gợi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Trong lòng thầm đắc thắng, vì Kris đã cho cậu gọi bằng tên thân mật như vậy nghĩa là chuyện nó sà vào vòng tay cậu chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Jun là bậc thầy về tán gái, với “bảng thành tích” của mình, Jun rất tự tin có thể cưa đổ được Kris. Có thế nói Jun là một tên khốn chính gốc vì sở thích sưu tầm bạn gái, nhưng đám con trai vẫn rất ngưỡng mộ và ganh tị với cậu, còn đám con gái vẫn cứ sà vào chàng badboy này,có lẽ chính tính cách của cậu khiến họ bị mê hoặc

Nhưng Jun đã lầm. Kris cho cậu gọi bằng đơn giản vì nó không muốn nghe Jun gọi tên nó. Hàn Tiểu Phong, cái tên này, chỉ dành cho một người, một người duy nhất gọi thôi

Jun và Kris đi lướt qua Anni, đúng hơn là không để ý đến sự có mặt của ả. Có vài tiếng xì xào vang lên

- Ôi trời anh Jun không để ý gì đến Anni luôn kìa

- Không phải họ đang quen nhau sao??

- Ừ, nhưng cứ đà này thì chắc cũng sắp game-over rồi

- Cứ tưởng họ sẽ quen được lâu vì chẳng ai sánh bằng với con Anni nữa

- Ôi, ả Anni cũng như mấy nhỏ bạn gái trước của anh Jun thôi

- Cũng khó trách, cô gái kia đẹp quá cơ mà

- Tội thật, thấy bạn trai đi với người khác mà không nói được câu nào..

- @$%^$^

- *’#$%@#

Anni nắm chặt tay giận dữ. Ả hoàn toàn hoang tưởng rằng Kris khinh thường ả và đang cố cưa cẩm Jun

- Jun là của tao

Anni gằn từng tiếng, quay người bước đi và nhếch mép cười gian xảo

- Các em chú ý, tuần sau chúng ta sẽ đi khảo nghiệm thực tế. Sau chuyến đi này mỗi em nộp cho tôi 1 bài tiểu luận về……

Giáo sư đứng trên bục thông báo về nội dung học của tuần sau. Jun quay sang Kris, nó vẫn lơ đễnh nghe nhạc như mọi khi

- Này, em có đi không?

- Không đi được sao?

- Vậy mình đi chung nhé?

Thấy Kris không đáp, Jun cũng không nói nữa

- ….sáng thứ 2 các em tập trung ở sân bay, chúng ta sẽ bay chuyến 9h…

- Em có biết chúng ta đi thực tế ở đâu không??

Im lặng. Jun chống cằm nói

- Nhật Bản

Những ngón tay thon dài đang nhịp nhịp trên bàn chợt khựng lại

Đôi mắt cụp xuống

Tim khẽ nhói

Nhật Bản

Giáo sư nhìn vào đồng hồ

- Các em có 24 tiếng đi thực tế, và nộp bài tiểu luận cho tôi nội trong tuần này, đây sẽ là bài thi giữa kì của các em, vì thế hãy làm thật nghiêm túc và hoàn thành cho tốt. Goodluck

Các sinh viên bắt đầu tản ra và phần lớn họ đi theo từng nhóm với nhau. Kris nhìn xung quanh, khung cảnh thật thân quen, và cũng thật trùng hợp khi đây cũng là ngày cuối cùng của lễ hội Obon.

- Kris, em muốn đi đâu trước. Bảo tàng? Khu di tích?

Jun vừa nhún nhảy đi cạnh Kris vừa hỏi. Cậu đã bỏ tất cả những show diễn để có được nhiều thời gian bên cạnh nó hơn. Đã gần 1 tuần rồi, nhưng đáp lại sự nhiệt tình “thái quá” của Jun luôn là những cái im lặng đầy thờ ơ

Kris cứ đi, chân bước đều đều qua từng con phố. Và rồi bước chân nó dừng lại

Speed Race

Kris vô thức bước vào




Một loạt những chiếc mô-tô sáng bóng xếp thành dãy dài. Sắp diễn ra một cuộc đua.

Kris ánh mắt lạnh căm, đi đến chỗ một tên to con, nói gì đó rồi sau đó cầm nón bước đến bên một con xe đen bóng

- Này em điên rồi àh, đang làm gì vậy????

Jun chạy lại sốt sắng hỏi

- Đua

Kris bỏ lại câu trả lời trước khi tiếng súng báo hiệu bắt đầu vang lên. Tất cả con xe gào rú lên 1 lượt rồi đồng loạt phóng đi

Đến ngã rẽ đầu tiên, Kris không còn nằm trong top cuối nữa

Ngã rẽ thứ hai, nó đã bám kịp người thứ nhất. Kris để ý thấy người này luôn tăng tốc ở mỗi ngã rẽ. Nó nghi hoặc, nhanh như cắt rồ hết ga, nhưng chiếc xe kia đi quá nhanh

Đến ngã rẽ thứ ba, chiếc xe đó vẫn tiếp tục tăng tốc, nhưng tên đó dường như mất lái, chiếc xe đổ kềnh xuống, chà xát xuống lòng đường. Có vẻ người kia vẫn chưa tới số khi không bị rơi xuống hẻm núi. Gã tháo nón bảo hiểm ra, lấy chân đạp mạnh chiếc xe đáng thương, miệng không ngừng chữi rủa

Kris chạy vượt qua. Đôi mắt thoáng thất vọng. Thì ra chỉ là một gã học đòi

Đã thấy vạch đích rồi, nhưng nó đột nhiên rẽ, nhanh chóng biến mất khỏi đường đua

Kris dừng xe trước một ngôi đền. Đây là ngôi đền rất linh thiêng của Nhật, vào lễ hội Obon, người ta hay đến đây để mua lồng đèn. vào lúc 12h, họ sẽ viết những điều ước, những mong mỏi, những lời chúc, lời nhắn nhủ gữi đến người đã khuất. Những lồng đèn này chỉ bán vào ngày cuối của lễ hội, tuy làm với số lượng rất lớn nhưng năm nào cũng bán sạch hết, vì thế ai ai cũng tranh nhau mua.

Khó khăn lắm Kris mới len lỏi vào được. Và nó cầm lấy một chiếc lồng đèn, vừa lúc đó, cũng có 1 bàn tay khác chạm vào chiếc lồng đèn

- Tôi thấy nó trước

Không phải ai xa lạ, đó chính là cô nàng Anni đỏng đảnh chảnh chọe. Hoàn toàn chẳng có ý định mua lồng đèn, ả chỉ muốn giành với Kris, vì đây…….là chiếc lồng đèn cuối cùng

Đương nhiên Kris không phải loại dễ bắt nạt, càng không phải tuýt người nhường nhịn. Đối với những chuyện nhảm nhí xung quanh Annin nó chẳng quan tâm, nhưng lần này, đối với Kris, chuyện này không-hề-nhảm-nhí

- Buông

Kris nhìn Anni, nói gỏn lọn. Ả có chút run, nhưng bây giờ mà bỏ ra thì nhục lắm vì hầu hết những người trong đền đang nhìn tụi nó

Tình hình có vẻ khá căng vì không ai nhường ai , một vị sư chậm rãi tiến lại

- 2 vị nữ thí chủ, xin đừng vì chuyện nhỏ mà xé ra to

Anni vẫn hậm hực nhìn Kris, dáng vẻ lì lợm, nó không nhìn cô ta mà lơ đễnh nhìn đâu đó, rồi nó buông tay ra. Trước khi đi lướt qua Anni, Kris nói khẽ đủ để cô ta nghe

- Tôi sẽ đòi nợ

Buổi chiều

Kris phóng xe ra bờ sông Obon. Mặt nước lay động gợn gió. 4 năm trước, chính tại nơi này, Kris đã có một first kiss đầy lãng mạn với người con trai mà nó yêu thương nhất. Và bây giờ, nó lại đứng đây, nhưng, thật cô đơn và lạnh lẽo, vì người con trai ấy, đã không còn..

- Ten ten

Nó hơi giật mình. Một chiếc lồng đèn trắng hiện trước mặt, nó quay sang nhìn Jun

- Bất ngờ lắm phải không? Khó kiếm lắm đấy

Kris nhìn mặt Jun lấm tấm mồ hôi giữa trời lạnh như vậy, thường người con gái sẽ thấy rất cảm động, nhưng với nó thì….hoàn toàn không

- Cám ơn

Kris buông gỏn lọn một câu, cầm lấy chiếc lồng đèn mân mê. Dù vậy nhưng Jun cũng đã cảm thấy rất vui. Cậu chẳng biết tại sao lại có thể vì 1 người con gái làm nhiều việc đến vậy. Vì nó đẹp chăng? Hoàn toàn có thể, vì ngay từ đầu Jun đã bị hớp hồn bởi vẻ đẹp hoàn mĩ đó. Nhưng khi tiếp xúc dần với Kris, Jun bắt đầu nhìn nó từ 1 khía cạnh khác. Cậu đã bị ám ảnh, không phải khuôn mặt thiên thần, mà là đôi mắt u buồn và dáng vẻ cô đơn của Kris. Mỗi khi nhìn thấy nó như vậy, cậu chợt cảm thấy đau lòng và mong muốn ôm lấy bảo vệ nó trở nên thật mãnh liệt, ngày càng mãnh liệt…

Trời sập tối. Và vẫn theo truyền thống, không có ánh đèn nào được bật. Kris tựa người vào tay vịn, mắt khẽ nhắm lại, hi vọng cảm nhận được chút hơi ấm năm xưa còn sót lại…

- Lần sau mặc cái đó đi

- Cái đó?

- Yukita

- Tại sao?

- Muốn thấy

- Tại sao?

- Vì..chắc sẽ rất..đẹp

- Thế bình thường em không đẹp sao? – Kris nghiêng đầu cười cười hỏi

- Đẹp….nhất là lúc này

Vừa dứt lời Phong liền vòng tay kéo nó sát lại, đặt nhanh một nụ hôn lên làn môi mềm. Mặt Kris trong phút chốc đỏ bừng, nó liếc hắn, rồi nhanh chóng quay mặt đi tảng lờ, Phong bật cười, nụ cười ranh mãnh Kris vẫn thích..nụ cười đẹp nhất……nụ cười..chỉ còn trong hồi ức

Kris cúi nhìn chiếc lồng đèn. Rồi nó lấy bút, bắt đầu viết

Đã 12h

Toàn bộ khu vực sông Obon sáng lên, cả ngàn người đứng chật kín cả trên bờ và dưới sông, trên tay mỗi người là 1 chiếc lồng đèn đã được thắp sáng. Tất cả đang đợi hiệu lệnh thả đèn

Trong khi Jun thích thú ngắm nghía chờ đợi, thì Kris lơ đễnh nhìn quanh. Và…không gian như đóng băng lại, khi nó bắt gặp bóng người thân quen

Người con trai đó đứng cách Kris khá xa, mái tóc lòa xòa che khuất khuôn mặt nhìn nghiêng, nhưng vẫn có thể thấy được sống mũi cao và đôi môi quyến rũ. Dáng người cao, từng đường nét đẹp như tượng tạc. Kris mở to mắt, chăm chú nhìn, rồi như có linh cảm, người con trai kia cũng từ từ xoay mặt qua



Tiếng báo hiệu vang lên. Lập tức các lồng đèn đồng loạt được thả lên trời, vì thế vô tình che khuất đi người con trai kia. Kris bàng hoàng, vội vã lách qua đám người chen chúc để chạy đến chỗ anh ta

Nhưng

Người đó đã biến mất

Kris dáo dát tìm quanh

Xung quang người chật ních, toàn những khuôn mặt xa lạ

Nó thở dài, đôi mắt sâu thẳm

Thất vọng

*

*

Chợt

*

Một bàn tay ấm áp nắm lấy tay Kris

- Em chạy đi đâu vậy? Không thả lồng đèn àh??

Kris không cần quay lại nhìn cũng biết đó là Jun, vì nó hoàn toàn không cảm nhận được gì từ bàn tay xa lạ này. Kris rút tay ra, đi đến bên bờ sông, thả chiếc lồng đèn rồi nhìn nó bay lên, bay mãi đến khi hòa vào muôn vàn chiếc lồng đèn khác, đến khi ánh sáng nhỏ nhoi mất hút giữa bầu trời đêm

Jun nhìn Kris, vẫn là ánh mắt u buồn đó. Jun biết chắc hẳn Kris từng có một mối tình sâu đậm, và nó đã để lại cho Kris một vết thương rất sâu, Jun muốn làm người chữa lành vết thương đó, muốn làm người, một lần nữa, mang lại nụ cười cho Kris

- Kí ức về người đã khuất bao giờ cũng rất đẹp

- ….

- …nhưng chúng ta không thể cứ mãi nhìn nó mà sống được..

- Kí ức là thứ duy nhất khiến tôi sống đến ngày hôm nay

- Nhưng con người phải biết nhìn vào tương lai, người đã chết rồi không thể…

- Tôi không hỏi ý kiến của anh, cuộc sống của tôi, hoàn-toàn-không-liên-quan đến anh

Kris nói đều đều, không một lần liếc nhìn lấy Jun, rồi quay người bước đi. Jun đứng sững, nhưng rồi cậu chợt mỉm cười

- Không-liên-quan sao? Đứng sớm kết luận như vậy, em sẽ nhanh chóng thuộc về anh thôi

Kris bước nhanh hơn, gần như là chạy khỏi đó. Dáng người lúc nãy có thực sự là Phong, hay chỉ là ảo ảnh do nó tự vẽ ra. Kris không biết, cũng không muốn biết, bây giờ nó chỉ muốn đi thật nhanh ra khỏi nơi đó, nơi đã từng lưu lại hình bóng của Phong.

Những tưởng sau 4 năm, Kris đã sẵn sàng để đối diện với sự thật, nhưng nó đã lầm, khi nhớ lại những kỉ niệm ấy, lòng Kris vẫn quặn đau..

Phong !

Anh..có khỏe không?

Em trở về để thực hiện lời hứa của mình đây. Nhưng..Phong, em không còn thấy sao nữa, bầu trời giờ đây chỉ toàn một màu đen thăm thẳm, hoặc có lẽ đó chỉ là “bầu-trời-của-em”, vì ngôi sao sáng nhất của em, đã bị chính tay em dập tắt rồi.

Phải làm sao đây..

Em không thể tìm được anh nữa

Nhưng em vẫn sẽ không từ bỏ hi vọng

Dù cho

Niềm hi vọng đó khiến tim em đau đớn

*

*

Em

Rất nhớ anh..,Phong…

……..

Tiểu Phong

Hàn Quốc

Suốt tuần đó hầu như không dạy gì nhiều, giáo sư chỉ hướng dẫn các sinh viên làm bài tiểu luận, nên phần lớn thời gian là tự học, vì thế các cuộc tán dốc mặc nhiên “hoành hành”

- Này nghe nói tuần sau có buổi giao lưu

- Àh, buổi giao lưu thường niên giữa các trường phải không?

- Ừ, không biết năm nay trường mình giao lưu với trường nào?

- Mà này, giao lưu là làm gì vậy??

- Trời cậu vào đây học mà chẳng tìm hiểu trường gì cả. Đó là ngày 2 trường bất kì trong thành phố sẽ cho sinh viên của mình sang giao lưu kết bạn với nhau, để thắt chặt tình đoàn kết với mở rộng quan hệ đó mà. Thường trong ngày giao lưu đó 2 trường sẽ cùng nhau tổ chức những cuộc thi thố tài năng v.vv. Và kết thúc bằng 1 buổi vũ hội

- Chà, nghe thú vị quá

- Đương nhiên rồi, đây cũng là dịp cho tụi độc thân tụi mình đấy

- Ôi ước gì được làm quen với anh nào đẹp trai

- @$^’*

- Này mấy em kia, im lặng

Xem ra tuần sau sẽ rất vui đây. Và sẽ càng thú vị hơn nữa khi biết trường Đại học Quốc gia sẽ giao lưu với trường đại học………..Easthern King.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play