Linh Hương bất ngờ mở mắt, nhìn thấy đang ngước lên trần
nhà. Lúc này mới bắt đầu để ý, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vài lọn tóc
vương trên khuôn mặt, bết dính lại. Cô vừa mơ một giấc mơ, một cơn ác
mộng. Trong mơ, cô nhìn thấy bóng hình một con quỷ, nó không ngừng phát
ra những tiếng cười man rợ, ngón tay dài ngoằng của nó bóp chặt lấy cổ
cô, móng vuốt sắc nhọn của nó đâm vào da thịt cô, cô ngửi thấy mùi máu
tanh ngòm. Trong bóng tối, cô không thể nhìn ra hình dáng của con quỷ,
thế nhưng cô lại nhìn rõ ánh mắt sáng quắc vằn lên những tia máu đỏ, cô
thực sự khiếp đảm. Ánh sáng dần dần làm sáng rõ khuôn mặt của con quỷ,
cô hoảng sợ nhận ra, đó chính là Cao Thiên Hựu. Thế nên cô tỉnh giấc. Cô cảm thấy từng giọt nước mắt nóng hổi từ từ theo khóe mi lăn xuống gối,
cười buồn một hồi, kì quái như vậy, một cơn ác mộng khiến cô thực sự sợ
hãi, lại có thể khiến cô rơi nước mắt vì đau khổ. Gối ướt đẫm tự bao
giờ, có phải vừa mơ giấc mơ ấy, cô vừa khóc hay không? Có phải tất cả
chỉ là giấc mơ hay không? Cô vẫn không ngồi dậy, chỉ biết lấy tay gõ gõ
đầu, giúp mình phân biệt thực giả, giúp bản thân tỉnh táo lại, để biết
đâu là mơ đâu là thực.
Tối qua, cô cùng Mặc Lâm đi chơi, sau đó
Mặc Lâm nói có việc bận nhắc cô về trước. Cô tò mò đi theo anh và rồi
gặp Tinh, gặp Cao Thiên Hựu. Cao Thiên Hựu đưa Tinh vào khách sạn trong
tình trạng bạn cô không được tỉnh táo. Cô nhớ cô đã khóc, khóc vì mình,
khóc vì liên lụy bạn, cô, cô, cô… rốt cuộc cô còn thế nào mới có thể về
đến nhà? Vỗ vỗ đầu, buồn cười thật, rõ ràng chẳng uống một giọt rượu
nào, trên người cũng chẳng có mùi bia rượu, vậy mà nhất thời chẳng nhớ
được gì, cô say gì chứ, hay là lúc ấy đã không còn nhận thức cái gì cả,
chỉ hành động theo mệnh lệnh của ai đó. Lần này thì cô ngồi hẳn dậy, lắc lắc đầu liên tục. Cô nhớ sau khi cùng Mặc Lâm đưa Tinh đến phòng trọ
của Nhi, cô cùng Mặc Lâm trở về, Mặc Lâm bảo gì, cô làm theo nấy, người
không biết lại tưởng cô nghe lời như một con mèo cưng, thế nhưng cô giờ
nghĩ lại cảm thấy lúc ấy mình giống như một con rô bốt được lập trình
sẵn vậy, bước những bước anh chỉ. Cười buồn, tự nhủ dù sao thì mình cũng đã có thể về đến nhà, ít ra về nhà rồi mới ngã gục, chứ không chỉ sợ
giờ này đã ngất ở xó xỉnh nào ngoài kia. Cô tự trấn an mình, ngày hôm
nay vẫn phải đi làm. Cô bước xuống nhà, chẳng có ai ở nhà hết, lúc này
mới chợt nhớ ra, sáng qua mẹ đã dặn cả nhà sẽ đi xuồng nhà ông bà ngoại
ăn dỗ, cô thì do còn bận công việc, với lại cũng không thích đi lắm nên
cũng viện cớ từ chối. Tính ra đây là chuyện may mắn nhất trong ngày hôm
qua, nếu hôm qua bố mẹ mà không đi vắng, không biết chứng kiến cảnh cô
như cái xác bước vào nhà, họ sẽ sợ đến như thế nào đây? Bước xuống đánh
răng, cô lại nhớ đến một giấc mơ. Cô cũng chẳng dám khẳng định đó có
phải giấc mơ hay không, chỉ biết rằng hình ảnh hiện ra có phần hơi mờ.
Hình như đó là lúc cô mới ngã vật ra giường, liền lập tức nghe thấy
tiếng chuông điện thoại. Cô vô thức đưa điện thoại lên trước mặt. Màn
hình hiện rõ cái tên “thien loi”, cô run rẩy không ngừng, run đến mức
đánh rơi chiếc điện thoại. Tiếng chuông kéo dài, cô không dám tắt máy,
cũng không dám nhấc máy, chỉ biết chờ, chờ cho tiếng chuông dừng lại.
Thế nhưng, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy tiếng chuông ấy khiến cô
khiếp sợ đến nhường nào, cô nhẫn nhịn, nhẫn nhịn bịp tai lại. Bất lực
thay, những hồi chuông ấy không ngừng vọng đến bên tai khiến cô cảm
tưởng mình đang trải qua sự hành hạ trong địa ngục. Hồi lâu sau, khi
tiếng chuông đáng sợ ấy thực sự chấm dứt, cô mới nhìn vào màn hình: Có
tin nhắn mới. Tay cô run run, chẳng biết làm thế nào. Cứ thẫn thờ như
vậy một hồi lâu, sau khi tự thuyết phục bản thân mình bình tĩnh lại, cô
mới mở máy, là tin nhắn của hắn. Nội dung của hắn rất đơn giản: “không
nhận điện thoại của tôi? Được thôi, em chờ hậu quả đi.”. Bàn chải đánh
răng rơi phịch xuống đất đánh thức Linh Hương, giờ cô có thể khẳng định, chuyện ấy không phải là mơ, cảm giác sợ hãi ấy đến tận bây giờ vẫn còn, cho dù là cô đã đọc tin nhắn ấy từ cách đây sáu bảy tiếng trước. Chính
vì tin nhắn ấy, cô đã đi vào giấc ngủ lúc nào, đi vào giấc ngủ trong sự
sợ hãi lần nhục nhã. Linh Hương cố gắng xua đuổi ý nghĩ ấy, rồi sau đó
nhanh chóng đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi làm.
8.15am
Công ty Bình Thái
Linh Hương thấy mọi người đang xì xào bàn tán to nhỏ. Nếu là mọi hôm, Linh
Hương thể nào cũng chạy tới xem mấy bà chị kia tám chuyện gì, rồi cười
sảng khoái chê cái lũ đại gia lắm tiền nhiều của suốt ngày dính chuyện
thị phi kiện cáo. Lại một lần nữa từ “thế nhưng” xuất hiện trong đầu,
phải rồi, thế nhưng hôm nay cô tâm trạng đâu có tốt, chuyện công việc
còn chưa chắc có thể bình tĩnh giải quyết, lấy đâu hơi sức mà đi hóng
chuyện thừa hơi. Cô mỉm cười chào mấy bà chị trong công ty, tiến thẳng
vào phòng giám đốc. Thói quen khó bỏ, Linh Hương chẳng buồn gõ cửa phòng làm việc của Kiến Phong, tự tiện đẩy cửa bước vào. Cô thấy Kiến Phong
đang nhâm nhi tách café, mắt chăm chú nhìn tờ báo đang cần trên tay.
Nhìn điệu bộ của anh thế kia, cô chắc mẩm hôm qua anh ở lại công ty hoàn thành nốt một dự án nào đó. Cô thở dài, nói với giám đốc:
- Em đi mua chút đồ ăn sáng về cho giám đốc nhé! Mới sáng ra mà đã uống café là không tốt đâu?
Kiến Phong kinh ngạc ngẩng đầu lên, con bé từ khi nào đã xuất hiện trong phòng anh. Linh Hương cười phì:
- Từ trước đến nay em vẫn vậy, có thấy bao giờ giám đốc bày ra cái bộ mặt ngạc nhiên này đâu chứ?
Anh thầm nghĩ cũng phải, mọi lần cô vào, anh căn bản đều biết, thế nhưng
hôm nay là đang tập trung, thực sự tập trung đến nỗi không biết có người bước vào. Vốn dĩ mới hoàn thành xong kế hoạch phát triển cho một dự án, chỉ muốn nghỉ ngơi, nào ngờ khi nhìn thấy tờ báo này, anh bỗng thấy
tỉnh táo đến ngạc nhiên. Anh nhìn Linh Hương hồi lâu, nhíu mày hỏi:
- Vẫn còn đi làm được sao?
Cô ngơ ngác nhìn anh, chẳng thể hiểu anh đang nói cái gì. Anh tặc lưỡi rồi nói:
- Nhìn cô xem, mắt sưng vù lên rồi kìa. Về nhà mà nghỉ ngơi, hôm nay cho cô nghỉ.
Linh Hương nhắm mắt rồi đặt tay lên đôi mắt, đúng là cảm thấy nóng ran ở
vùng mắt, lại còn quả thật có hơi sưng. Cô tươi cười nhìn giám đốc:
- Giám đốc thật biết quan tâm nhân viên, thế thì em cũng không thất lễ
được. Em đi mua chút đồ ăn cho giám đốc nhé. Còn chuyện nghỉ phép, em
không cần đâu, chỉ là xem phim tình cảm cả tối, khóc nhiều quá ấy mà hề
hề.
Linh Hương nói rồi nhanh chóng bước ra ngoài mua đồ ăn. Đến
khi quay lại thì bỗng thấy mọi người cứ nhìn chằm chằm vào mình rồi quay sang thì thào bàn tán với nhau cái gì đó. Trong đám phụ nữ đó, Linh
Hương nhận ra có Lan- thư kí của giám đốc, cũng là bà chị “tốt” của cô.
Cô có thể khẳng định, nếu có bà Lan trong đám bàn chuyện về cô, thì
khẳng định điều đó sẽ chẳng tốt lành gì. Cô nghiêng người đi qua họ,
thôi thì cứ giả câm giả điếc. Thế nhưng bà Lan ấy nào có chịu tha cho
cô, tự dưng tươi cười kéo cô lại nói:
- Linh Hương à, chúng ta
làm chung với nhau lâu như vậy, tình cảm cũng được coi là tốt đẹp, thế
mà ngay cả chuyện này em cũng giấu chị!
Linh Hương thầm khinh
thường, cái gì mà quan hệ tốt đẹp, tốt đẹp hay không trong lòng người
đàn bà đó rõ nhất, giả dối đến kinh tởm. Cô tươi cười:
- em đâu có gì mà giấu chị chứ. CHị tốt với em như vậy, ngay cả chuyện em thiếu nợ còn không ngại nhờ cậy chị nữa cơ mà!
- GÌ mà thiếu nợ chứ, em cứ khéo đùa chị. Em có người chống lưng to như
vậy, thiếu tiền là thiếu thế nào đây, chỉ sợ nhiều đến nỗi không biết
tung vào việc gì ấy chứ.
Linh Hương nhăn mặt, rốt cuộc chị ta đang nói đến chuyện gì?
- Em không cần phải giấu đâu, có chỗ dựa tốt đâu cần phải ngại, chị mà
như em, chắc là còn khoe không kịp ấy chứ- giọng điệu Lan mang theo phần châm biếm
- Chị nói gì? Em không hiểu?- Linh Hương trong lòng thoáng qua một nỗi sợ hãi mơ hồ.
- Ban đầu chị cũng lấy làm lạ, tại sao một người bằng cấp bình thường,
kinh nghiệm chưa có như em, tại sao lại được giám đốc của chúng ta chọn
làm trợ lý cơ chứ, rồi thì hợp đồng với Tân Thụy cũng giao cho em. Thì
ra là có tính toán trao đổi hết cả rồi- Lan mỉa mai
- Chị nói
thẳng ra đi, không cần vòng vo nữa- cô không còn bình tĩnh được, chị ta
đã bày cái đuôi cáo ra rồi, cô cũng không cần cùng chị ta đóng màn kịch
kinh tởm nữa.
Lan im lặng không nói, lặng lẽ đưa lên trước mặt
Linh Hương một tờ báo. Đập vào mắt cô là hình ảnh một người con trai một người con gái ôm ấp nhau,Cao Thiên Hựu đang mơ màng ngủ say, khuôn mặt
cực kì rõ nét, còn cô gái kia, ảnh hơi mờ, nhưng quả thật lại giống cô
đến năm sáu phần.
- Thế nào, cô gái đó không phải là em chứ! Em không phải là người tình của Cao tổng Tân Thụy hay sao?
Mặt Linh Hương bỗng chốc trắng bệch. Cô nhớ đến tin nhắn của Cao Thiên Hựu, ý hắn là, cô sẽ hối hận vì chuyện này ư? Thế nhưng, bức ảnh này, tại
sao lại ở trong tay hắn? Cô lại không biết nên giải thích thế nào với
bọn người này, cô với Cao Thiên Hựu, từng có mối quan hệ gì đây.
Biểu hiện của Linh Hương không thể không khiến người khác hiểu lầm. Mấy người phụ nữ đó nhanh chóng bàn tán:
- Thì ra đúng là vậy. Hóa ra Cao tổng không muốn dính chuyện thị phi nên
mới để cô ta sang đây làm, rồi tiện dùng quyền lợi hợp tác để trao đổi.
Tưởng gì…
Cô chẳng biết giải thích thế nào, cũng chẳng muốn giải thích gì nữa, chỉ nghĩ rằng rốt cuộc bức ảnh này ở đâu ra mà thôi,
chẳng nhẽ Cao Thiên Hựu đã dùng cách nào đó ép Tinh giao ra nó. Cũng
phải thôi, hắn là ai chứ, cái gì hắn cũng có thể làm được, chỉ cần ai
làm hắn tức giận, cái gì hắn cũng có thể làm. Chỉ cần hắn muốn, cái gì
cũng phải có được. Thế nhưng, cô vẫn không rõ, tại sao Cao Thiên Hựu
biết sự tồn tại của bức ảnh này, cô nhớ rất rõ, ngoài cô và ba đứa bạn,
chẳng ai được vũ khí bí mật này. Không phải trong tình huống bắt buộc,
nhất định sẽ chẳng ai dại gì lôi bức ảnh ra uy hiếp CAo THiên Hựu, vậy
thì chuyện gì đã xảy ra.
- Chỉ vì một khuôn mặt gần giống nhau, các người bèn khẳng định đó là Linh Hương sao?- giọng nữ lạnh lùng vang lên.
Mọi người nhanh chóng chuyển sự chú ý qua người con gái đó, cô gái có vẻ đẹp lạnh lùng- Trần Thảo My. Thảo My mỉm cười cầm lấy tờ báo từ tay
Lan, nhìn một hồi rồi chăm chú nhìn Lan:
- Sao chị khẳng định đó là Linh Hương?
- Chẳng nhẽ cô nhìn mà không cảm thấy giống, cô coi đi, ở dưới còn nói
Cao tổng và một cô nhân viên bình thường cơ mà. Cô chắc không trông thấy sắc mặt Linh Hương ban nãy, chẳng phải là…
- Chẳng phải là có
tật giật mình chứ gì- Lan chưa nói hết câu Thảo My đã ngắt lời nói thay- Chị nghĩ cái đó có thể nói lên được cái gì, theo tôi thấy thì giống như Linh Hương đang kinh ngạc vì có người giống mình. Cô cũng nhìn thấy bức ảnh này cô gái kia nhìn không rõ mà. Cô lại nhìn xem, bức ảnh này chụp ở góc độ khá gần, chứng tỏ ngoài hai người kia còn có người thứ 3. Thư kí Lan nên biết, Cao tổng Tân Thụy xưa nay chưa từng công khai bất kì mối
quan hệ mờ ám nào với người khác phái, vậy mà bỗng dưng lại có ảnh anh
ta với người phụ nữ thân mật trên giường. Cô nghĩ Cao Thiên Hựu có thể
để người như cô đoán ra người phụ nữ bên cạnh hắn là ai ư? Cô ấu trĩ đến mức độ ấy là cùng- Thảo My thản nhiên nói từng lời
Khuôn mặt Lan xám lại, ả ta cắn răng không biết nói gì. Thảo My cười nhạt:
- Theo tôi thấy, chị chẳng qua chỉ là ghen ghét với năng lực của Linh
Hương. Cô ấy vừa vào công ty không lâu đã kí được hợp đồng lớn, vừa vào
đã được giám đốc trọng dụng, trong khi chị phải dùng bao nhiêu chiêu rác rưởi mới có thể lên đến chức thư kí này
- Cô…cô..- Lan ấp úng chỉ tay vào Thảo My, nói không lên lời
- Chuyện của chị vốn dĩ tôi chẳng muốn quản, cũng chẳng buồn bới móc. Thế nhưng Linh Hương là bạn tôi, chị bêu xấu cô ấy, chính là bêu xấu tôi,
tôi không thể để yên được- Thảo My vẫn thản nhiên nói, từng lời nhẹ
nhàng nhưng lại rõ ràng, từng lời đều đánh trúng vào yếu điểm của đối
phương.
Lan nhất thời không nói được gì, cùng đám lắm chuyện kia nhanh chóng giải tán.
Linh Hương vẫn đang theo dòng suy nghĩ của bản thân, chưa hề ý thức được
điều gì, mãi cho đến khi Thảo My lay người cô, nói cho cô biết bọn người rỗi việc kia đã đi rồi, cô mới ấp úng:
- Thảo Mý, thực sự cảm ơn cô đã đuổi giúp tôi. Cô có tin người con gái trong ảnh là tôi không?
Thảo My cười dịu dàng, nhìn tờ báo trên tay, xé chúng ra làm tư rồi vứt vào thùng rác, đoạn quay sang nói với cô:
- Tôi biết cô với Cao tổng quan hệ kì thực không bình thường, anh ta có
thể vì cô mà cho người đến biệt thự của nhà tên Bình, đủ thấy mối quan
hệ ấy không phải chỉ là xã giao. Thế nhưng tôi tin, cô không phải là
người như vậy
- Tại sao?- Linh Hương hỏi.
Thảo My hơi lắc đầu:
- Không biết được, tôi chỉ cảm thấy cô có điểm giống tôi. Mà tôi, sẽ chỉ
trao mình cho người đàn ông khi thực sự biết tôi yêu anh ấy. Còn nếu
người con gái trong ảnh là cô, vậy thì có sao, điều đó cô rất yêu anh
ta, nhưng mà lại vô tình vì điều đó mà bị người khác lợi dụng, như vậy
chứng tỏ cô rất chân thành. Người chân thành không có tội, kẻ lợi dụng
sự thật lòng của người khác mới thực sự đáng trách
- Cảm ơn cô,
Thảo My- Linh Hương chợt cảm thấy rất ngưỡng mộ cô gái này, ở bên cô ấy, cô cảm thấy lạc quan hơn. Thế nhưng không hiểu vì sao nghĩ đến câu nói
ban nãy của Thảo My, cô khẽ thở dài- Tuy nhiên Thảo My à, anh ta đến cứu tôi và cô, không hẳn là vì tôi, không hẳn là vì giám đốc Kiến Phong, mà thực chất chính là vì anh ta.
Thảo My hơi ngẩn người, nghĩ ngợi một hồi rồi lắc đầu:
- Không thể đâu. Có thể lúc ấy cô hôn mê nên không biết, lúc nhìn thấy cô ở trên xe, ánh mắt Cao tổng đó quả thực rất kì lạ.
Linh Hương cười chua xót:
- Đó là bởi vì anh ta che giấu quá giỏi, che giấu giỏi tới mức không ai
hiểu rõ anh ta là người như thế nào.- Cô nhanh chóng chuyển đề tài- mà
thôi, tôi vào đem đồ ăn sáng cho giám đốc, có mua nhiều lắm, cô vào ăn
cùng chứ.
- Ừm…tôi…tôi….có lẽ…- Nhắc đến Kiến Phong, Thảo My trở nên ấp úng lạ thường
“mọi người biết tin gì chưa. Vụ giám đốc với cô nhân viên nào đó đang ầ, í trên báo kìa”
“Phải không, hay chỉ là tin lá cải như mọi lần. Rồi chẳng mấy lại đi đính chính”
“Không biết nữa, nhưng nghe nói cô gái kia là nhân viên văn phòng. Thử nói
xem, chuyện này rõ ràng quá khó tin, ai mà dám nói chuyện khó tin này
chứ”
“Cũng phải, trừ phi chuyện khó tin ấy là thật”
Scandal của Thiên Hựu và cô nhân viên nào đó nhanh chóng lan rộng khắp công ty, mọi người bàn tán sôi nổi, thế nhưng chỉ là bàn chuyện sau lưng giám
đốc, chứ chỉ cần nhìn thấy Thiên Hựu từ xa, mọi người không ai bảo ai
bèn tắt loa ngay lập tức. Người trong công ty không ai không thấy lạ,
bởi nếu mẩu tin này là giả, mà dù có là thật đi chăng nữa, thì sao vẫn
chưa bị dìm xuống. Mọi người không ai không hiểu giám đốc mình, thế nên
ai cũng đặt dấu chấm hỏi to đùng, nhưng chẳng ai dám trực tiếp hỏi cả,
thế là người nọ đoán thế này, người kia đoán thế kia, không khí càng
thêm hỗn loạn.
Linh Hương không muốn giữ thắc mắc này thêm nữa, cô nhanh chóng gọi cho Tinh, hẹn gặp nhau ở quán nước gần Tân Thụy.
- Hương, mày muốn hỏi tao về chuyện tấm ảnh?- vừa vào đến nơi, Tinh đã nhanh chóng hỏi con bạn
- Mày biết rồi đầy. Tao thật sự nghĩ không ra là vì sao, nên quyết định
đến hỏi mày. Mày cũng biết, nếu tình bạn giữa chúng ta trước nay cứ úp
úp mở mở, thì sớm đã chẳng còn tình bạn cho tới bây giờ. Thế nên tao
trực tiếp đến hỏi mày- Linh Hương thẳng thắn nói
Tinh nhìn bạn, rồi ngồi xuống. Cô ngập ngừng một lúc, rồi nói:
- Vậy, mày nghi ngờ tao?
- Mày bị điên hay sao- Hương hơi giận- mày nghe cho kĩ đây con dở, thà
tao nghi ngờ chính tao, chứ nhất quyết không nghi ngờ mày, huống hồ,
người trong ảnh cũng đâu phải là tao.
- Thôi được rồi tao xin lỗi mà- Tinh rối rít xin lỗi- vậy mày muốn biết cái gì?
Linh Hương nhìn thẳng vào mắt Tinh, nói rõ ràng:
- Tao muốn biết, Cao… hắn lấy gì uy hiếp mày?- Linh Hương thực sự đang
trốn tránh, trốn tránh việc nhắc đến cái tên ấy, bởi cô biết, chỉ cần
nghe đến cái tên ấy, cô lập tức quặn đau.
- Cao Thiên Hựu ấy quả thực rất nham hiểm. Hắn ngay từ khi bảo tao làm việc cho hắn đã nắm rõ
tao như lòng bàn tay. Cách đây vài hôm, hắn thản nhiên nói với tao, hắn
nói tao giao ảnh ra. Lúc ấy tao rất bất ngờ, chưa kịp nói gì thì hắn đã
lại bảo tao rằng hắn biết tao sẽ giữ lại con bài cuối cùng phòng thân.
GIờ tao làm việc cho hắn rồi, nên lập tức đưa ra cho hắn. mày cũng biết
Cao Thiên Hựu chưa bao giờ chịu ai cái gì cơ mà, hắn nhất quyết bắt tao
đem ra bằng được, rồi sau đó uy hiếp tao. Lúc ẩy tao chỉ đơn giản nghĩ
rằng, dù sao thì đứa con gái kia không phải mày, thực tế giờ hắn không
muốn hại chúng ta nữa, vì vậy có bức ảnh đó hay không cũng không quan
trọng, tao bèn đưa trả hắn. Tao cũng không thể ngờ hắn lại đưa lên báo
- Hắn đã biết chuyện chúng mình lừa hắn- Linh Hương thảng thốt
Tinh lặng gật đầu. Sau đó cả hai đều im lặng, không nói được gì. Dù sao thì
Linh Hương và hắn cũng chấm dứt rồi, chỉ chút chuyên nho nhỏ này vốn
chẳng thể hủy hoại cô. CHỉ có điều, cô cảm thấy nhói đau, bởi vì ngay cả chuyện rất nhỏ này, hắn cũng nhẫn tâm đem ra để chà đạp cô, để người
khác hiểu lầm cô. Cô từ từ đứng dậy ra về. Không muốn đi xe bus, chỉ
muốn đi bộ, đi được đến đâu thì đi, đi bộ như thế, có lẽ sẽ đỡ ngột ngạt hơn là ở trên xe bus.
Một chiếc xe từ từ tiến đến gần Linh
Hương, lặng lẽ đi theo Linh Hương một đoạn dài. Linh Hương mải nghĩ ngợi lung tung, từ lâu đã không để ý đến xung quanh, thế nên không thể nhận
ra sự có mặt của chiếc xe. Đến khi còi bấm inh ỏi, cô mới giật mình quay sang nhìn, bên cạnh, chính là chiếc xe của hắn. Cô sợ hãi bước nhanh
hơn, không dám đối mặt với hắn.
Cao Thiên Hựu nhanh chóng xuống xe, đuổi theo Linh Hương và nói:
- Tôi có chuyện muốn nói với em!
Linh Hương coi như không nghe thấy, tiếp tục bước. Đến khi bị Cao THiên Hựu
giữ chặt cổ tay, cô mới buộc phải quay lại nhìn hắn. Cô cố gắng bình
tĩnh nhìn thẳng vào hắn, lạnh lùng nói:
- Tôi thì chẳng còn gì
để nói với anh cả. Tôi làm đồ chơi của anh lâu như vậy, anh hẳn chán rồi chứ? Đi tìm người khác đi, tôi mệt rồi?
- Em dám?
- Tại sao tôi không dám, anh nghĩ anh là luôn là người chiếm lợi thế hơn à.
Anh nghĩ anh làm tổn thương tôi như thế sẽ thực sự khiến tôi đau lòng à. Tôi sẽ khiến anh thua, tôi cho anh biết chuyện hôm nay đối với tôi
chẳng là gì, anh cũng rõ, người trong ảnh chẳng phải là tôi- giọng điệu
Linh Hương có phần gấp gáp
Thiên Hựu buông tay Linh Hương, để cô đi một đoạn, anh mới nói:
- Em nghĩ tôi chỉ làm được đến thế, em có nghĩ nếu tôi dám đưa bức ảnh ấy lên, thì cũng dám công bố người con gái ấy là ai không? Tôi nói là ai,
thì báo chí nhất định nói là người đó. Huống hồ, nhìn qua bức ảnh ấy, ai dám khẳng định đó không phải là em
Linh Hương giật mình quay
đầu, thì ra điều hắn nghĩ, điều hắn muốn làm còn sâu sa hơn rất nhiều so với điều cô nghĩ. Cả người cô cứng đờ, hồi lâu sau mới nói:
- Tùy anh
Cô bước đi những bước loạng choạng, chỉ sợ một làn gió nhẹ thổi tới cũng
khiến cô ngã nhào. Cao Thiên Hựu chỉ đứng từ xa, lặng nhìn cô bước đi,
rồi nói nhỏ, đủ để bản thân nghe thấy: “thì ra, em cho rằng, tôi là
người như vậy”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT