Linh Hương kết thúc ngày làm việc trong tâm trạng hồi hộp. Cô chẳng rõ
vì sao lại muốn chạy ngay đi gặp Thùy Vân, nhưng công việc không cho
phép cô làm thế, vì vậy cô phải cố gắng hoàn thành nốt công việc rồi sau đó xin Kiến Phong cho về sớm. Kiến Phong nhìn ra được tâm trạng của
Linh Hương, bèn đồng ý cho cô về trước, dù sao có ở lại thêm thì công
việc đang gọn gàng cũng bị cô ấy làm rối thêm thôi.
Linh Hương
cũng đã nghĩ rất nhiều về cuộc trò chuyện này. Cô vốn đoán được Thùy Vân và Thiên Hựu không phải mối quan hệ bình thường, cô lo lắng, bởi vì
biết trong lòng Cao Thiên Hựu, Thùy Vân chiếm một vị trí rất quan trọng, Thùy Vân ấy vốn chẳng giống những mối tình thoáng chốc của Cao Thiên
Hựu. Cô lại nghĩ, có phải Thùy Vân là người yêu cũ của Cao Thiên Hựu hay không. Cô đọc không ít tiểu thuyết, và nhận ra một mô típ quen thuộc,
đó chính là nam chính A từng yêu sâu sắc một người con gái B, nhưng
người con gái ấy làm tổn thương nam chính, lặng lẽ rời bỏ nam chính. Từ
đó nhân vật nam trở nên tàn nhẫn, lạnh lùng. Thế rồi sau đó nữ chính C
xuất hiện, thay đổi nam chính, đem lại nụ cười hạnh phúc cho A. Rồi khi
hai người bắt đầu nhận ra mình yêu nhau, thì cũng là lúc cô gái B trở
về. Giật thót, từng đặc điểm này đúng là không khác hoàn cảnh của Cao
Thiên Hựu. Linh Hương nhắc nhở mình phải bình tĩnh, Thùy Vân có thể sẽ
quay lại đòi Thiên Hựu, rồi tìm mọi cách để phá hoại cuộc tình của cô.
Cô nhất định phải bình tĩnh mới được.
Bước vào quán café, cô đảo mắt tìm Thùy Vân. Nhận ra Thùy Vân kì thực rất dễ dàng, mặc dù cô ấy ăn mặc rất đơn giản. Linh Hương còn nhớ, lần đầu tiên gặp Thùy Vân, cô ấy
mặc chiếc váy bó sát cơ thể, để lộ từng đường cong hoàn hảo, ánh mắt thì lạnh lùng quyến rũ, vừa như một ác quỷ lại vừa như một thiên thần. Hôm
nay cô ấy ăn mặc giản dị hơn, cũng không trang điểm gì cả. Thùy Vân mặc
bộ váy màu hồng nhạt, khí chất cao quý. Linh Hương nhanh chóng tới chỗ
cô ngồi, mỉm cười chào cô.
Thùy Vân mỉm cười:
- Cô ngồi đi!
Linh Hương gật đầu nhìn Thùy Vân rồi ngồi xuống.
- Cô uống gì?- Thùy Vân quan tâm
Linh Hương hơi ngạc nhiên. Cô không nghĩ rằng Thùy Vân có thể thân thiện với cô như vậy. Cô cứ nghĩ cuộc gặp gỡ này phải căng thẳng lắm chứ, thái độ của Thùy Vân khiến Linh Hương bất động luôn.
- Vậy tôi gọi hai tách café nhé?- Thùy Vân tiếp tục nói khi không thấy Linh Hương đáp lời
Linh Hương nhất thời không nói được, đành gật đầu. Café đưa đến, cả hai chỉ
chăm chú vào tách café, không ai nói một lời nào. Cho đến khi Linh Hương nôn nóng không nhịn được, cô mới hỏi Thùy Vân:
- Chị tìm tôi có phải chuyện liên quan đến Cao Thiên Hựu không?
Ánh mắt Thùy Vân bỗng trở nên bi thương. Cô cười buồn, nhìn vào tách café
rồi nhìn ra ngoài. Điều đó càng khiến cho Linh Hương tò mò, cô cảm nhận
được cô gái này không xấu, lại nhìn ánh mắt của cô ấy, Linh Hương tin
rằng trước đây giữa hai người phải xảy ra chuyện gì rất đau lòng. Cô bất giác quên mất Thùy Vân là tình địch của mình, trong lòng chỉ cảm thấy
Thùy Vân ấy rất đáng thương. Khí chất cao ngạo của cô ấy, đâu phải người bình thường nào cũng có được.
- Nhìn thấy cô, tôi chợt cảm thấy giữa hai chúng ta rất giống nhau- Thùy Vân bất chợt lên tiếng, nhìn vào Linh Hương.
- Tôi và chị?- Linh Hương thắc mắc.
Thùy Vân không đáp, khẽ nâng tách café lên, nhấp một ngụm. Hồi lâu sau, cô tiếp tục nhìn ra xa, tiếp tục nói:
- Lương duyên và nghiệt duyên, cô đã bao giờ thử phân biệt chưa?
Linh Hương chẳng biết nói thế nào cả, có lẽ, Thùy Vân đang tự hỏi chính
mình. Cô ấy đã bắt đầu kể chuyện rồi, cô bây giờ chỉ cần chú tâm nghe mà thôi.
- Nghiệt duyên, thứ nghiệt duyên ấy đã từng khiến tôi một mực lầm tưởng đó chính là lương duyên. Tôi đã từng nghĩ gặp anh chính
là định mệnh, thế nhưng nào ai có ngờ, chỉ thoáng chốc, định mệnh ấy
nhấn chìm tất cả, tất cả của tôi- Thùy Vân cười chua xót- anh ta từng là cấp dưới của tôi khi tôi mới về công ty giúp đỡ bố. Bố tôi tin tưởng
anh ta, và muốn anh ta bên cạnh giúp đỡ tôi. Cô biết không, ngay từ lần
đầu gặp anh, tôi rất ghét anh ta. Tôi cảm thấy anh ta lúc nào cũng như
một con rô bốt, chẳng bao giờ chịu nói chuyện… ha ha ha ha
Linh Hương để ý khuôn mặt Thùy Vân, đôi mắt như đang khinh thường, khinh thường chính mình.
- Tôi làm khó anh ta mọi chuyện, rồi sau đó dẫn anh ta đi bar. Tôi chẳng
phải là loại tiểu thư ăn chơi như cô nghĩ đâu, bất quá tôi vào đó chỉ là muốn chọc anh ta thôi. Tôi ép anh ta uống rất nhiều rượu… tôi… tôi… nếu có thể ước, tôi mong ngày hôm đó mãi mãi không xảy ra… Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ánh mắt đau khổ tuyệt vọng của anh ta. Tôi đã giật mình,
không thể ngờ được một con rô bốt lại có thể biết buồn. Anh ta khóc, anh ta liên tục gọi mẹ, anh ta ôm chầm lấy tôi…
Thùy Vân bỗng ngắt
đoạn, hít một hơi thật sâu để có thể điều hòa lại khí thở. Cô không thể
kiểm soát tâm tình, mỗi một lời nói ra, kí ức lại hiện về khiến tim cô
thắt lại, ánh mắt ấy, cái nụ cười nhạt ấy dường như hiện hữu ở ngay đây, cô như nhìn thấy tất cả…
- Anh ta nghẹn ngào nói với tôi:
“mẹ…xin mẹ…,xin mẹ ở lại với Hựu Hựu. Con sẽ làm tất cả… mẹ… mẹ… chỉ
cần… mẹ hạnh phúc….”- Thùy Vân nấc lên liên tục, cô nói lại từng câu,
từng từ, vừa nói vừa nấc- Sau này tôi mới biết được rằng, ngày hôm ấy
chính là ngày mẹ anh mất.
Linh Hương cảm thấy nghẹn ngào, cô có
thể tưởng tượng, có thể nhìn thấy khuôn mặt cô độc vô hồn của Cao Thiên
Hựu, cô có thể nhìn thấy sự mệt mỏi của anh. Có lẽ, mẹ của anh chính là
lý do khiến anh trở thành người như ngày hôm nay. Có phải anh cho rằng,
khi anh có quyền lực thì không ai có thể làm hại người thân của anh, có
phải không.
- Tôi biết, tôi rất rõ, anh ấy không phải nói với
tôi, nhưng tôi thấy đau lắm Linh Hương à, tôi cũng mất mẹ, tôi rất hiểu
nỗi đau mà anh ấy phải chịu đựng… Tôi đã yêu anh ấy từ hôm đó. Lúc ấy
tôi đương nhiên không nhận ra mình yêu anh ấy, tôi chỉ biết rằng tôi
muốn anh cười thật nhiều, tôi muốn sưởi ấm trái tim của anh… Tôi trêu
đùa anh, tôi ở bên anh mọi lúc mọi nơi… chẳng biết anh cảm thấy thế nào, nhưng dần dần tôi đã nhận ra, tôi thực sự thích anh…
Thùy Vân mỏi mệt dừng câu chuyện, cảm thấy cổ họng khô khốc, cô nhấp một ngụm café để tỉnh táo trở lại, rồi lại tiếp tục:
- Ngày anh chấp nhận tôi, tôi đã reo lên vì vui sướng, tôi đã mừng đến
phát khóc. Tôi cứ tưởng rằng cuộc đời mình đã được ông trời ưu ái, đã
cho tôi một người cha tốt, đã cho tôi một cuộc sống vui vẻ, và quan
trọng nhất chính là đã đưa anh đến bên tôi. Thế nhưng, ông trời chẳng
cho không ai cái gì cả, nếu không có đau khổ thì đã chẳng thể là cuộc
sống… Công ty của bố tôi phá sản, bố tôi phải vào tù… ha ha ha… lúc ấy
tôi sụp đổ, tôi chỉ biết tìm đến anh để mong nhận được sự an ủi… Tôi đã
sụp đổ hoàn toàn khi biết, anh ta chính là con trai đối thủ của công ty
tôi, anh ta đến Vân Đồn với mục đích lật đổ công ty bố tôi, để được trở
thành người thừa kế Tân Thụy.
Linh Hương giật mình, thì ra, thì
ra Thùy Vân chính là con gái của chủ tịch Vân Đồn, thì ra câu chuyện mà
Mặc Lâm nói có thật, thì ra…
- Anh ta vốn không hề yêu tôi, tất
cả là lừa dối, lừa dối… Ngay cả cái ngày tôi dẫn anh ta vào bar, cũng do anh ta sắp đặt. Cao Thiên Hựu nào có thể say dễ dàng như vậy chứ, anh
ta bày ra màn kịch ấy, ngay cả câu nói ấy cũng nằm trong kịch bản của
anh ta…
Linh Hương bàng hoàng, cô không thể ngờ, không thể ngờ ngay cả lời nói
ấy cũng là giả, ngay đến cô cũng cảm thấy căm phẫn, vậy thì Thùy Vân-
người trong cuộc sẽ cảm giác thế nào đây. Cao Thiên Hựu rốt cuộc là loại người gì, Linh Hương bắt đầu nghi ngờ không rõ có phải Cao Thiên Hựu
với cô cũng là giả dối hay không, lời nói của hắn, ai có thể phân biệt
thật giả đây? Nếu Thùy Vân nói dối, vậy thì nỗi đau ấy từ đâu, nước mắt
ấy là vì cái gì, cô có thể không tin chuyện này ư?
- Tôi xin lỗi, Linh Hương!- Thùy Vân nói
- Chị… chị có lỗi với tôi ư?- Linh Hương cảm thấy kì quái
- Tôi trở lại đây, vì muốn đòi lại những gì đã mất, vì vậy, tôi.. tôi thật sự có lỗi với cô…
- Chị, chị không phải muốn Cao Thiên Hựu
Thùy Vân lắc đầu:
- Tôi đã quá mù quáng mất rồi. Tôi đã cá cược cùng Cao Thiên Hựu, nếu anh ta có thể làm cho cô yêu anh ta, và có thể làm tổn thương cô, thì tôi
sẽ tha thứ cho anh ta, ngược lại, nếu anh ta yêu cô thì anh ta, phải trả lại tất cả những gì đã nợ tôi.
Linh Hương kinh hãi, cô chợt cảm thấy ghê tởm ánh mắt của Cao Thiên Hựu. Cả người cô run rẩy. Thế nhưng, lý trí níu cô lại, cô không tin Cao Thiên Hựu sẽ chấp nhận trò đùa vớ
vẩn này. Thùy Vân hình như nhận sự biến đổi của Linh Hương, bèn chậm rãi mở một đoạn ghi âm. Linh Hương nhận ra, đó là giọng của anh.
…
“Nếu anh thể khiến cô ấy vừa yêu anh vừa hận anh thấu xương, thì tôi chấp
nhận tha thứ cho anh. Bằng không, anh phải trả lại Vân Đồn cho tôi”-
Thùy Vân cất tiếng
“Tại sao là cô ấy”- Thiên Hựu
“Cao tổng chẳng lẽ yêu cô ta”- Thùy Vân mỉa mai
“Em có thể tha thứ cho anh sao?”
“Có thể”- Thùy Vân trả lời
Thoáng im lặng.
“Được”- Thiên hựu lên tiếng
“Cao tổng tại sao đồng ý nhanh như vậy. Nếu thật sự thua, anh có thực hiện đúng lời hứa hay không?”
“Anh nhất định khiến em tha thứ”
….
Linh Hương nhận ra sự tự tin trong giọng nói của Cao Thiên Hựu. Ngay từ đầu
khi bắt đầu cô đã đem hạnh phúc ra cược một lần, bây giờ lại nhanh chóng nhận ra vụ cá cược này, cô thua, thua thật rồi. Tại sao không ai khác
ngoài cô, tại sao người con gái xui xẻo đó lại là cô. Cô vẫn không muốn
tin.
- Cô hẳn biết Cao Thiên Hựu khi đã làm chuyện gì thì chắc
chắn đã nắm phần thắng trong tay. Anh ta chấp nhận lời đề nghị của tôi,
chỉ có một lý do, anh ta tự tin rằng mình có thể thắng tôi. Điều này
cũng cho thấy, trong lòng Cao Thiên Hựu vốn không có cô.- Thùy Vân nói
Linh Hương rất muốn hét lên, rất muốn mắng chửi cho đã đời, rất muốn khóc thật to. Thế nhưng lúc này cô kìm nén tất cả, cô hỏi:
- Tại sao các người lại chọn tôi, tại sao lại lôi tôi ra làm trò đùa. Tại sao?
Ánh mắt Thùy Vân lạnh lùng:
- Bởi lẽ, cô rất giống tôi!
Linh Hương đập bàn đứng dậy:
- Cô điên rồi, cô điên rồi. Tôi không tin những lời cô nói.
Thùy Vân cười lạnh:
- Tôi điên, hay cô yêu Cao Thiên Hựu đến điên rồi. Cô! Tỉnh lại đi.
- Các người cảm thấy lôi tôi ra làm trò đùa là chuyện vui lắm à. Cô nghĩ
tôi không muốn bình thường lắm hay sao. Thế nhưng, tôi muốn thì có được
gì, các người có cho tôi yên hay không?
Linh Hương nói rồi loạng choạng bước ra khỏi quán.
- Chị có cảm thấy vui vẻ hay không?- tiếng một người con trai cất lên sau khi Linh Hương rời khỏi quán café.
Thùy Vân quay lại nhìn Mặc Lâm, từ tốn nói:
- Khi hạ quyết tâm trả thù hắn, chị đã rõ mình không thể vui vẻ được nữa rồi?
- Chị đang làm tổn thương cô ấy, chị… chị…tại sao
Mặc Lâm cảm thấy tức ngực, có phải vì lo cho chị, vì sợ chị làm điều dại
dội hay không? Thế thì tại sao khi nhìn thân ảnh lẻ loi của cô gái ấy,
anh lại muốn trào nước mắt. Hay là, anh thương cô ấy, và cũng là đau cho quá khứ của chị. Anh rất muốn chạy thật nhanh tới bên cô gái kia, muốn
an ủi cô, muốn chọc cho cô cười, thế nhưng anh lại lo, lo chị ở đây một
mình. Anh biết, chị của anh không phải người xấu, anh biết, chị chỉ vì
bất đắc dĩ mới làm tổn thương cô ấy.
- Có trách thì chỉ trách Cao Thiên Hựu mà thôi!- Thùy Vân lạnh lùng nói, ánh mắt lóe lên tia độc ác
Mặc Lâm như không tin vào mắt mình, anh không thể ngờ sau một năm, chị lại
trở nên như vậy. Từ một cô gái hồn nhiên, chị biến thành một người phụ
nữ thủ đoạn, chị bây giờ vô tình giống Cao Thiên Hựu vậy. Anh cảm thấy
trước mặt anh là một người khác, là một người vô tình và máu lạnh, là
một người mà trước nay anh chưa từng quen biết.
- Chị làm em quá thất vọng, chị đem hạnh phúc của người khác ra trêu đùa, rồi lại biện
minh đó là hành động báo thù. Kì thật, đó chính là chị yêu Cao Thiên Hựu đến phát điên rồi, chị ích kỉ đến nỗi dù biết mình với hắn không thể
đến với nhau cũng không cho phép hắn yêu ai. Chị làm em quá thất vọng.
Mặc Lâm nhanh chóng chạy đuổi theo Linh Hương. Anh không muốn có chuyện gì
xảy ra với cô. Anh biết, lúc này, Linh Hương rất cần có một bờ vai, cần
có một người để an ủi.
Thùy Vân tiếp tục đứng vững, nét mặt
không thay đổi, ánh mắt thù hận nhìn về phía Linh Hương. Cho đến khi Mặc Lâm vừa đi, cô mới cười chua xót: “Mặc Lâm, xin lỗi em.”
Linh
Hương cứ đi như người mất hồn, cô chẳng biết đi về đâu, đôi chân chỉ vô
thức bước những bước xiên vẹo. Nụ cười của hắn là giả, sự dịu dàng ấy là giả, sự vui vẻ ấy là giả…toàn bộ đều là giả, toàn bộ đều chỉ để phục vụ trò chơi bệnh hoạn của những lũ người điên. Hắn điên, Thùy Vân cũng
điên, Huỳnh Thư cũng điên, và cả Bình nữa. Thế giới của họ, là tính
toán, là trả thù, là ghen tỵ, là độc ác, là tuyệt tình. Hắn nói hắn yêu
cô, chẳng qua chỉ là muốn cô yêu hắn. Hắn thành công rồi đấy, bây giờ,
cô vừa yêu vừa hận. Lúc này, cô còn đâu để nghe trái tim mách bảo, cô
chỉ biết rằng, sự thật hiện ra trước mắt, hắn coi cô chẳng khác gì thứ
đồ chơi, và đương nhiên, nhục nhã hơn là những ả người tình của hắn. Ít
ra trong mối quan hệ của hắn với bọn họ còn có chữ “người”, còn cô thì
sao, cô lại trở thành một đồ vật. Cô không vô chi vô giác như đồ vật,
nhưng lại bị coi là một thứ đồ vật có cảm xúc ngu ngốc, thứ đồ có thể bị người khác đánh lừa dễ dàng. Nước mắt chực trào ra, cô rất muốn khóc,
thế nhưng…
- Linh Hương! Đợi tôi với
Cô nhận ra tiếng của Mặc Lâm. Cô không thể để anh ta biết chuyện này.
Rồi anh ta cũng sẽ cười cô, cười sự ngu ngốc của cô, cười cô dù đã biết
trước kết quả là đau đớn mà vẫn lao đâu vào. Cô nén từng giọt nước mắt,
ép nó chảy về nơi bắt đầu. Nhanh chóng nhắm mắt, cô lại lấy tay liên tục vuốt ngực để trấn tĩnh. Đợi đến khi Mặc Lâm đuổi kịp, cô quay sang
cười:
- Lạc đường mà gặp người quen ai cũng có thái độ như anh hết đấy!
Anh nhìn cô chăm chú. Suýt nữa anh đã quên, Linh Hương là ai cơ chứ, cô là
một cô gái suy nghĩ vô cùng lạc quan, có thể nào vì chuyện này mà buồn
bực cơ chứ. Chị dù có nói với anh rằng Linh Hương và Cao Thiên Hựu đã
trở thành người yêu của nhau thì anh cũng không tin, anh không nghĩ rằng Linh Hương có thể thích người như Cao Thiên Hựu. Có vẻ như anh đã lo
lắng có thừa rồi, mà hoặc giả có yêu Cao Thiên HỰu thì anh tin tình yêu
đó chưa đến mức khiến cô tổn thương, cô rồi sẽ quên được hắn.
- Cô đi đâu vậy?- Mặc Lâm vờ hỏi
Linh Hương vênh mắt nói:
- Tôi mới phải là người hỏi chứ. Anh lạc đường à?
Mặc Lâm cười cợt khoác vai Linh Hương:
- Tôi nhớ chị nên đi tới chỗ này. Nào ngờ gặp được chị thật. Linh Hương
à, chị nói xem, hai chúng ta có phải có duyên tiền định hay không?
“Duyên tiền định”- ba chữ này lại chợt khiến Linh Hương nhớ đến “lương duyên”
và “nghiệt duyên”, rồi sau đó lại lại nghĩ về Cao Thiên Hựu. Cô cười
buồn:
- Duyên nợ gì chứ, toàn là bất hạnh do con người gây ra.
Mặt Mặc Lâm méo xệch:
- Này này bà cô, ý bà cô là gì thế. Quen biết với Mặc Lâm này không phải là may mắn hạnh phúc mà lại là bất hạnh sao?
Linh Hương trầm mặc hồi lâu, rồi sau cười cười với Mặc Lâm:
- Ấy chết, tôi nào dám nói thế. Cậu là thần may mắn của tôi thì có.
- Vậy thì được rồi, hôm nay trả thù lao dẫn thần may mắn đi chơi đi- Mặc
Lâm bước trước vài bước, rồi sau đó quay lại nói- mà lần này cũng đừng
bắt thần may mắn này trả tiền đấy, ha ha
Linh Hương rất muốn
cười lớn, nhưng chỉ một câu trêu đùa của Mặc Lâm lại khiến cô nhớ đến
hắn. Khuôn mặt Linh Hương lúc này thê lương khó tả, cảm giác vừa yêu vừa hận thật khiến cô cảm thấy bức bối khó chịu, rất muốn khóc một trận đã
đời, thế nhưng lại cố gắng tỏ ra mình là người mạnh mẽ, kìm nén tất cả.
Nếu là đám bạn của mình đang ở đây, cô sẽ khóc một trận thật to, chửi
Thiên Lôi đó một trận đã đời, lũ bạn của cô cũng sẽ hùa vào sỉ vả hăn
không tiếc lời cho mà xem. Đáng tiếc, bên cạnh cô là Mặc Lâm, thế nên dù có khó chịu đến đâu cô cũng chịu đựng.
Nhìn khuôn mặt trắng
bệch của Linh Hương, anh liền biết rằng mình đã nói cái gì đó khiến cô
ấy gợi nhớ đến Cao Thiên Hựu. Anh khẽ thở dài, quay lại nắm tay Linh
Hương:
- ĐƯợc rồi, tôi chỉ đùa chị thế thôi. Chị mà chịu khao tôi thì có mà trời sập. Đi nào!
Linh Hương cứ để cho Mặc Lâm kéo mình đi, cô không muốn nói chuyện vào lúc
này. Mặc Lâm dẫn Linh Hương đi ăn đồ ăn vặt ven đường, thú vui mà Linh
Hương và lũ bạn rất thích. Cô không hiểu sao hôm nay ăn món dứa, xoài
hay mận lại không còn khiến cô cảm thấy vui thích nữa. Ăn thứ gì cũng
cảm thấy đắng ngắt. Linh Hương than vãn:
- Anh có cảm thấy những thứ này chưa đúng mùa hay không? Tôi ăn cứ cảm thấy đắng đắng- Linh
Hương vừa nói vừa đưa một miếng xoài giầm cho Mặc lâm
Mặc Lâm đón lấy đưa lên miệng rồi chậm rãi cắn một miếng. Sau khi ăn xong một miếng, Mặc Lâm nhún vai:
- Đâu có, tôi thấy ngon mà. Vị giác của chị có vấn đề à?
Linh Hương “Ê” một tiếng rõ dài. Cô đứng dậy nói:
- Tôi không ăn đâu. Đi chơi đi!
Mặc Lâm ngán ngẩm:
- Chị khó nuôi thật đấy. Bây giờ cũng muộn rồi, làm gì…
Mặc Lâm còn chưa nói hết câu, Linh Hương đã phản bác:
- Này, anh có định đưa tôi đi chơi như đã hứa không hả?
Mặc Lâm lắc đầu ngán ngẩm, rồi sau đó “à” lên một tiếng, trong đầu lóe lên
một chỗ chơi lý tưởng, mong rằng Linh Hương cũng sẽ thích anh đến nơi
ấy.
…
- Thế nào, khu này được chứ. Tôi thích nhất trò tàu siêu tốc ở đây đó- Mặc Lâm hạnh phúc nói
Anh quay sang nhìn Linh Hương, chờ cô đồng tình. Cô ấy lại đang thần người
nhìn xa xăm, nhìn cái gì nữa đây, chẳng nhẽ cô ấy lại nghĩ đến Cao Thiên Hựu. Bản thân Mặc Lâm bây giờ cũng cảm thấy xót xa, anh cứ nghĩ rằng
mình đang giống như đang an ủi một người bạn thất tình, thế nhưng không
hiểu sao nhìn thấy gương mặt ấy, ánh mắt ấy, anh lại cảm thấy nhói trong tim. Anh lại nghĩ đến chị, phải chăng nỗi đau của chị ngày ấy chính là
giống Linh Hương bây giờ. Chị lúc ấy vì tin tưởng hắn mà mất tất cả, bố
vào tù, người thân xa lánh, không hiểu chị đã phải sống những ngày tháng đau khổ ấy như thế nào. Chị và Linh Hương, những người quan trọng của
anh, vì sao đều bị Cao Thiên Hựu làm cho mê muội cơ chứ.
- Nếu không thích thì thôi, chúng ta về vậy- Mặc Lâm thở dài
Linh Hương bỗng quay sang nhìn Mặc Lâm, thấy ánh mắt buồn rầu của anh, liền
cảm thấy rất có lỗi. Rõ ràng đây chỉ là việc của cô, tại sao khiến cho
người bên cạnh buồn theo, cô đúng là ích kỉ quá rồi, Cao Thiên Hựu dù có làm tổn thương cô, cô cũng không thể khiến người khác lo lắng và tổn
thương theo chứ. Cô hít một hơi thật sâu, cười vui vẻ:
- Này
nhé, đừng có tưởng quỵt tôi được. Ai hứa với tôi cái gì là tôi nhớ lắm,
không bùng được đâu- Linh Hương vừa nói vừa kéo tay Mặc Lâm
Hai
người vui vẻ kéo nhau vào trong, ai cũng cười cười nói nói, vậy mà trong lòng thì chẳng ai vui vẻ. Cô và Mặc Lâm cùng không muốn người bên cạnh
buồn rầu, thế nên cứ vờ không lo nghĩ, người nọ nghĩ xem phải nói như
thế nào để người kia vui vẻ, người kia nghĩ xem nên nói như thế nào để
người này không đụng đến nỗi buồn của người này. Mặc dù cảm giác chẳng
mấy gì dễ chịu, thế nhưng vì cứ nghĩ đến người bên cạnh, họ chấp nhận
như vậy.
Linh Hương và Mặc Lâm chen chân lên được toa đầu của
tàu siêu tốc, cả hai bèn reo hò vui sướng vì trình độ bon chen của bản
thân. Tàu chầm chậm lăn bánh, rồi sau đó tốc độ tăng dần và cuối cùng
đạt tốc độ tối đa. Linh Hương kìm nén rất lâu cảm xúc của mình, giờ tàu
lên đến độ cao này tim lại như nén lại, nén đến mức không còn nhịn được
nữa, chỉ muốn hét lên. Âm thanh của mọi người đằng sau, ai nấy đều hét
“AAA…” rất to, cô cũng muốn làm như vậy, nhưng lại để ý đến Mặc Lâm, bèn im lặng nhắm mắt lại.
-AAAA…..!
- LINH HƯƠNG, chị mở mắt ra đi
Tiếng hét của Mặc Lâm làm Linh Hương giật mình, không nghĩ anh ta hét to như
vậy, mọi ngày ăn nói trầm trầm cứ tưởng là thanh âm thấp hơn người
thường một bậc chứ.
- AAAA…- Mặc Lâm lại tiếp tục hét
Linh Hương thấy thế thì cũng không khách khí nữa, hét lên:
- Xem thử ai hét to hơn này….. AAAAA….
Linh Hương muốn đem hết buồn bực ra bên ngoài, thế nhưng càng hét lên thì
hình ảnh Y Lâm, Thùy Vân, Huỳnh Thư lần lượt hiện lên, ba cô gái, ba
minh chứng rõ ràng. Dù có không muốn đến đâu, cuối cùng thì cô cũng
giống họ, cũng bị một tên đàn ông làm tổn thương trái tim. Nước mắt cứ
như thế trào ra, Cao Thiên hựu từng nói cô không với bọn họ, cô đã tin.
GIờ nghĩ lại tại sao mình ngu ngốc như vậy, tại sao có thể tin lời của
một tên đàn ông trăng hoa như hắn chứ, những lời ấy của hắn, không biết
đã từng nói đi nói lại bao nhiêu lần với người khác rồi, đối với hắn,
đấy chỉ là một bài cũ, còn đối với cô, đó lại là một lời tỏ tình cảm
động. Gió liên tục tạt vào mặt, lạnh buốt. Cô liên tục run rẩy, chẳng rõ vì gió thổi hay do sợ hãi con người kia. Cô lại cùng Mặc Lâm chơi tiếp, hai người đã mua ba cặp vé, vì vậy có thể ngồi thêm ba lượt. Thấy Linh
Hương sắc mặt không được tốt, Mặc Lâm kêu Linh Hương đến ngồi ghế sau,
thế nhưng Linh Hương một mực từ chôi, cô nói cảm giác ngồi ở đây mới
đích thực cuốn hút. Đoàn tàu lại chạy, lại lao theo đường ray với tốc độ chóng mặt, gió liên tục tạt vào mặt Linh Hương, cô cười lạnh trong
lòng, cảm giác này thật dễ chịu, mỗi đợt gió buốt lạnh ấy lại khiến cho
cô cảm thấy đó giống một cái tát giáng thẳng vào mặt mình, tát cho cô
tỉnh lại. Cái tát đánh thức sự dại khờ ngu ngốc của đứa con gái lần đầu
biết thế nào là yêu. Linh Hương cứ ngồi thờ thẫn như thế, không hề biết
mình đã ngồi được bao nhiêu vòng, khuôn mặt trắng bệch.
- Linh Hương, xuống đi!- Mặc Lâm vội vàng kéo cô ra ngoài
Linh Hương uể oải lắc đầu, nói nhỏ:
- Tôi đợi anh đi mua thêm vé. Tôi vẫn muốn chơi tiếp
- Chị điên rồi à, chị có biết mình đã ngồi đó bao nhiêu lượt rồi hay không?- Mặc Lâm quát
Linh Hương cười yếu ớt:
- Có gì đâu, tôi chịu được mà.
- CHỊU ĐƯỢC À! Chị có thể tưởng tượng được mặt mình bây giờ hay không. Ngồi đó 5 lượt rồi mà vẫn chưa chán à?
Linh Hương mệt mỏi không muốn đứng lên, thế nhưng nhìn thấy mọi người xung
quanh ồn ào, cô mới biết mình với Mặc Lâm đã làm ảnh hưởng đến những
người xung quanh, cô bèn đứng dậy. Thế nhưng cô đứng không vững, người
lảo đảo, bụng quặn lên. Mặc Lâm thấy vậy nhanh chóng đỡ lấy Linh Hương
rồi dìu cô ra ngoài. Vừa bước được vài bước, Linh Hương vội vàng nôn
thốc nôn tháo. Mặc Lâm nhẹ nhàng ngồi xuống vỗ vỗ lưng cho Linh Hương,
nhẹ nhàng nói:
- Việc gì phải làm khổ mình như vậy chứ?
Linh Hương vẫn cố gắng nặn ra nụ cười:
- Ha ha… Chả có nhẽ tôi đã già!
Mặc Lâm quả thật không thể chịu được nữa, cô gái này cố chấp giống hệt chí
trước đây, dù có chuyện gì cũng nhất quyết tự mình chịu đựng, nhất quyết im lặng không để anh chia sẻ cùng. Cứ cố gắng nặn ra nụ cười giả dối ấy để lừa anh, anh không vui được, cô cũng đau khổ, tại sao cứ phải như
thế. Anh kéo cô đứng dậy, ôm chầm lấy cô, thì thầm:
- Không cần phải chịu đựng. Chị cứ khóc đi, khóc thật to vào. Tôi ở bên chị!
Cảm giác mệt mỏi bủa vây, nỗi uất hận lại một lần nữa trào dâng, ngay
khi nghe thấy từ “tôi ở bên chị”, Linh Hương đã bắt đầu rơi nước mắt,
lúc này cô thực sự cần có người ở bên. Cô khóc thật to, vừa khóc vừa
nói:
Mặc Lâm không nói gì, anh biết, lúc này, cô chỉ cần có một bờ vai để khóc,
như vậy là đủ rồi, anh không cần nói nhiều. Mãi cho đến khi cảm thấy
đứng mỏi chân, anh mới nói:
- Ê bà cô, khóc đã chưa, bà khóc thế đủ nổi tiếng rồi đấy.
Mặc Lâm nhìn chăm chú vào vai áo, mặt mày nhăn nhó:
- Khiếp, tởm quá, tưởng chị khóc không thôi hóa ra cả nước dãi lẫn nước mũi cũng thi nhau chảy ra…AAAA…
Linh Hương phì cười, nín dần. Mặc Lâm thấy thái độ của cô tốt hơn trước, bèn nói:
- Thôi được rồi, đi ăn thôi. Vào đó kể lại chuyện cho tôi, biết đâu tôi tư vấn được gì cho cô.
- Nhưng…nhưng…- Linh Hương ấp úng
Mặc Lâm mặc kệ cô, dứt khoát kéo cô đi vào một quán bún vịt gần đó. Linh
Hương mặc dù đói nhưng chẳng còn hứng thú muốn ăn, bát bún vịt đứa ra
trước mắt, cô chỉ gẩy gẩy vài cọng bún với ánh mắt chán chường.
- Ăn đi, sau đó tôi với cô đi tìm Cao Thiên Hựu, xem hắn giải thích thế
nào. Cô cứ ngồi đây đoán già đoán non rồi tự hù mình như thế này thật
khiến tôi thất vọng. Linh Hương mà tôi biêt không phải là đứa nhát gan
sợ này sợ nọ như vậy đâu. Cô mà còn như vậy thì mấy cô bạn của cô quả
thật sẽ mất mặt lắm- Mặc Lâm chợt lên tiếng
- Nhưng…nhưng- Linh Hương ấp úng
- Dù có thế nào cũng phải đối mặt với sự thật. Không dám đi một mình thì tôi đi cùng cô. Chết đâu mà sợ.
Cô cũng rất muốn biết đáp án, rất muốn nghe Cao Thiên Hựu giải thích, thế
nhưng cô lại rất sợ, bởi cô không tin vào bản thân, không tin Cao Thiên
Hựu có thể thay đổi bản tính vốn có, có thể thay đổi bản thân để yêu
người con gái như cô. Cô sợ câu trả lời của Cao Thiên Hựu, sợ phải nghe
chính miệng hắn khẳng định tất cả, lúc ấy, cô sẽ phải đối diện với hắn
thế nào đây. Cô có thể chửi hắn một trận cho đã đời rồi bỏ đi hay không, hay là sẽ sụp đổ mà khóc lóc trước mặt hắn…cô do dự…
- Đừng bày cái vẻ mặt yếu đuối ấy nữa đi- Mặc Lâm ngẩng mặt lên nhìn Linh Hương-
Cô đã trải qua bao nhiêu chuyện rồi, điều này có gì đáng sợ chứ. Cùng
lắm là thất tình, trở lại FA hội với tôi và mấy cô bạn của cô. Bao nhiêu năm nay cô sống không có tình yêu cũng nào chết được.
Linh
Hương nắm chặt tay, phải rồi, đám bạn ấy thường nói với Linh Hương, sau
này dù có thế nào, cả bốn đứa đều không thể lụy tình cơ mà. Mặc Lâm nói
có sai đâu, bao nhiêu năm nay cô sống mà không cần có bạn trai, nào đã
chết được, trái lại, cô sống rất tốt cơ mà. Cô có thể quên, có thể quên, dù có bị hắn lừa gạt, cô cũng sẽ mạnh mẽ đứng dậy được. Linh Hương
nhanh chóng giải quyết bát bún trước mặt. Vừa ăn vừa nhắc nhở mình:
“Linh Hương, mạnh mẽ lên!”. Linh Hương cố gắng giải quyết bát bún, phải
một tiếng sau mới ăn hết. Sau khi thanh toán, Mặc Lâm bỗng nhận được
điện thoại và ra ngoài, đến khi vào thì sắc mặt không được tốt, anh ta
vội nói với Linh Hương:
- Linh Hương, hôm nay không cần Cao Thiên Hựu đâu. Tôi có việc bận rồi, để hôm khác tôi và cô đi cũng được
- Không sao đâu, tôi nghĩ thông rồi, tự mình có thể tìm hắn.
Mặc Lâm hoảng hốt nói:
- Không cần đâu, giờ cô đang bị kích động, gặp hắn nói chuyện chắc sẽ chẳng nói được gì ấy. Về đi.
- Tôi không sao mà
- Tôi bảo cô về nhà cơ mà- Mặc Lâm quát.
Linh Hương giật mình nhìn thái độ của hắn, cô cảm thấy hắn đang có chuyện gì giấu cô. Mặc Lâm nhanh chóng nhận ra mình quá lời, bèn nói nhanh:
- Xin lỗi Linh Hương, tôi thật sự có việc gấp. Cô mau về đi- Mặc Lâm nói
rồi nhanh chóng bước đi, không để Linh Hương nói thêm gì nữa.
Cô cảm thấy chuyện mà Mặc Lâm đang giấu cô có thể có liên quan đến Cao
Thiên Hựu. Rõ ràng ban nãy Mặc Lâm còn muốn cô tìm gặp Thiên Hựu để hỏi
cho rõ ràng, vậy mà thoắt cái chỉ mới ra ngoài nghe cuộc điện thoại đã
thay đổi. Tim cô bỗng đập thình thịch, chẳng nhẽ Cao Thiên Hựu có
chuyện, mà chuyện gì khiến cho Mặc Lâm phải giấu cô như vậy. Cô nhanh
chóng chạy ra ngoài bắt taxi đuổi theo Mặc Lâm. Chiếc xe taxi của Mặc
Lâm nhanh chóng dừng lại tại một khách sạn, nhìn thấy Mặc Lâm xuống xe,
tim Linh Hương như ngừng đập, tâm trí rối bời, cô phải suy nghĩ thế nào
đây. Nếu Mặc Lâm đi tìm Cao Thiên Hựu, vậy thì tại sao lại phải vào
khách sạn này, hay là, Cao Thiên Hựu đang ở trong đó. Nếu như vậy, Cao
Thiên Hựu ở trong đó làm gì… Linh Hương càng nghĩ càng sợ. Vừa bước chân xuống xe vừa run, rất muốn dừng lại, nhưng lý trí bắt cô phải tiếp tục
bước. Mặc Lâm xông vào trong nhưng bị đám nhân viên trong khách sạn chặn lại, anh tức quá quát:
- Bạn gái tôi đang ở trên đó. Các người nói xem tôi có được vào hay không?
Đám nhân viên thấy thái độ của Mặc Lâm thì hoảng sợ, tuy nhiên người quản lý thì vẫn bình tĩnh nói:
- Xin lỗi anh. Đây là khách sạn, dù thế nào anh cũng không được vào.
- Vậy các người định thế nào? Bạn gái tôi bị tên xấu xa bỏ thuốc đưa tới
đây, nếu cô ấy có chuyện gì thì tất cả các người sẽ phải ra tòa vì tội
bao che.
Sắc mặt người quản lý thoáng chuyển sang xanh, có thể
cô ta cảm thấy thái độ của Mặc Lâm không có vẻ gì dối trá. Cô ta nhanh
chóng vẫy tay một nhân viên và bảo người đó đưa Mặc Lâm đi. Lợi dụng lúc nhân viên không để ý, Linh Hương nhanh chóng chạy lên cầu thang và nấp ở đó. Chờ đến lúc Mặc Lâm cùng nhân viên kia đi vào thang máy, cô mới chú ý đến tầng mà họ lên, sau đó đi thang bộ. Linh Hương biết đi cầu thang
sẽ rất chậm, thế nên sau khi leo lên được một cầu thang thì nhanh chóng
chuyển sang đi thang máy. Lên đến tầng 4, đúng tầng mà Mặc Lâm cùng với
nhân viên tới, Linh Hương thấy anh chàng nhân viên kia đang đứng ở
ngoài, bèn nhanh chóng bước tới. Lúc này, toàn thân cô mềm nhũn, đi được vài bước thì người như sắp đổ, đành phải bám vào tường rồi lần tới
phòng đó. Càng gần đến nơi, cô càng nghe rõ tiếng đánh nhau, rồi sau đó
tiếng Mặc Lâm quát: “anh làm gì cô ấy”. Cô không nghe rõ tiếng trả lời,
bèn cố gắng đi tới thật nhanh. Đến nơi, chỉ kịp nghe thấy tiếng rất nhỏ
của Mặc Lâm: “Tinh”. “ẦM! ẦM!” cả người Linh Hương chấn động, cái tên
Mặc Lâm nhắc tới, Linh Hương có phải là nghe nhầm hay không. Cô còn nhớ, mới cách đây không lâu, Tinh nói với cô và hai đứa bạn rằng nó đã bỏ
việc ở công ty người mẫu kia rồi, lúc ấy ba đứa bọn cô lo lắng, thi nhau hỏi han xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, có phải là do không chịu
chiều theo ý giám đốc công ty nên bị đuổi hay không, lúc ấy nó chỉ cười
rồi bảo ba đứa bọn cô suy nghĩ lung tung, nó nói chẳng qua cảm thấy tìm
được công việc thích hợp mà thôi. Chẳng nhẽ, công việc thích hợp ấy cũng có sự nhúng tay của Cao Thiên Hựu. “anh phải khiến cô ấy vừa yêu vừa
hận anh thấu xương”, câu nói của Thùy Vân lặp đi lặp lại trong đầu Linh
Hương, Cao Thiên Hựu đã có được tình yêu của cô, nhưng vẫn chưa làm cô
hận hắn… hay là hắn muốn dùng bạn bè cô để làm tổn thương cô, có phải
không? Linh Hương ngay lập tức bước vào, liền nhìn thấy Mặc Lâm đang
đứng ở trước giường, Cao Thiên Hựu mặc áo choàng tắm, miệng dính chút
máu, có lẽ là do bị Mặc Lâm đánh. Linh Hương ngay lập tức chạy đến bên
giường, nhìn thấy Tinh đang giãy giũa, không kìm được, nước mắt cứ thế
trào ra, ôm bạn vào lòng, cũng may, chưa xảy ra chuyện gì, cũng may Mặc
Lâm đến kịp, nếu không cô sợ rằng mình sẽ có lỗi với Tinh suốt đời… Cô
ôm lấy Tinh mà khóc.
Mặc Lâm và Thiên Hựu nhất thời vì sự xuất
hiện của Linh Hương mà giật mình. Thiên Hựu có lẽ là người bình tĩnh trở lại nhanh nhất, ngay sau đó kéo Linh Hương ra và hỏi:
- Linh Hương…
Chát! Cao Thiên Hựu nói chưa hết câu, bèn bị Linh Hương bạt một bạt tai khiến cho cả người bất động. Linh Hương túm lấy cổ áo hắn, gào lên trong nước mắt:
- Tại sao anh lại làm chuyện khốn nạn ấy với bạn của tôi, tại sao?
Linh Hương giằng tay khỏi Cao Thiên Hựu, nhất thời mất đà ngã xuống đất.
- Anh là đồ mất nhân tính. Anh là loài cầm thú. Anh có coi tôi và bạn tôi là người hay không?
- Được rồi, làm loạn thế đủ rồi đấy- Cao Thiên Hựu vừa nói vừa ngồi xuống định đỡ Linh Hương dậy.
Linh Hương quát:
- Anh tránh xa tôi ra, tôi thật sự ghê tởm anh lắm rồi. Anh đừng tiếp tục lừa dối tôi nữa có được không. Tôi không phải là con ngốc, tôi không
phải món đồ chơi của anh.
- Anh chỉ vì muốn nhận được sự tha thứ của ta mà đem tình cảm của tôi ra làm trò đùa, như thế có công bằng với tôi hay không. Anh làm tổn thương Thùy Vân, chính là anh đã làm đau cô
ấy, tại sao hết thảy lại đổ hết lên đầu tôi, tại sao lại đưa tôi vào
cuộc giao dịch của các người. Các người là một lũ điên- Linh Hương hét
lên
- Tôi…Tôi…
- Anh im đi. Anh muốn tôi yêu anh, phải,
phải, tôi đã yêu anh mất rồi. ANh muốn làm tổn thương tôi, anh muốn giày vò tôi thế nào cũng được, tôi chấp nhận. Thế nhưng, Tinh là bạn thận
của tôi, tại sao anh nỡ làm hại cô ấy, tại sao anh không chịu buông tha
cho cô ấy. Đúng, anh biết điểm yếu của con người chính là chữ “tình”,
vậy thì anh cứ chà đạp lên chữ “tình” của tôi với anh, tại sao lại còn
làm chuyện ấy với bạn của tôi. TẠI SAO?….huhuhuhu
Thiên Hựu cứ đứng lặng im như vậy, cả căn phòng chỉ còn tiếng khóc của Linh Hương. Mặc Lâm nhanh chóng tới bên Linh Hương nói:
- Linh Hương, chuyện này nói sau đi. Cô xem, chúng ta phải đưa Tinh đi chứ.
Linh Hương lúc này sực nhớ ra Tinh, bèn nhanh chóng đứng dậy kéo cùng Mặc
Lâm đỡ Tinh ra ngoài. Cô với Thiên Hựu, chấm dứt thật rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT