Hợp đồng giữa Tân Thụy và Bình Thái cũng đã được kí kết,
công việc của Linh Hương cũng thêm vài phần bận rộn, thế nhưng dù có bận rộn đến
mấy, thì thời gian cô tranh luận với Cao Thiên Hựu vẫn còn có thừa, thừa đến nỗi
cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, giống như đang mang trên mình cục thịt thừa vậy.
Linh Hương không thích phải cãi nhau với Thiên Hựu.
Đơn giản bởi nó chẳng giống
những cuộc cãi vã thông thường, đôi lúc cô nghĩ nếu thực sự may mắn được chửi
nhau với hắn thì tốt biết bao, như vậy còn đỡ stress, đằng này chỉ cần mỗi khi
cô đưa ra trò gì đó cho đỡ buồn chán, thì Cao Thiên Hựu lại ngay lập tức bác bỏ,
và lý do khiến hắn không chấp nhận chỉ là “trò này của cô thật điên rồ”.
Linh
Hương nhiều lúc thấy vậy cũng bực, muốn tránh xa hắn ra, nhưng chẳng thể tránh
được, công việc buộc cô lượn lờ trước mặt hắn. Cô nhiều lần thắc mắc không hiểu
giữa cô và hắn là mối quan hệ gì, không phải là bạn bè, bởi khi đã ghét ai, thì
sao ta có thể làm bạn với người đó. Cô với hắn càng không phải loại cảm giác
nam nữ mà theo người ta nói khi nhìn thấy nhau tim sẽ loạn nhịp, à mà đôi khi
cũng có thể là loạn nhịp, nhưng loạn theo kiểu tức đến mức máu dồn lên não, rồi
dẫn tới đau tim ấy. Cô với hắn có thể tạm coi là quan hệ cộng tác trong công việc,
nhưng lại nghĩ nếu chỉ có quan hệ ấy thì ra khỏi công ty, mệnh ai người ấy sống,
sao hắn cứ làm phiền cô.
Anh Minh cũng vài lần café với cô và tâm sự rằng ông
giám đốc yêu quý của anh ấy tần suất cặp kè với mỹ nữ ít đi, ông MInh này xem
ra rất vui vẻ và hài lòng với biểu hiện của giám đốc mình, nhưng cô lại cảm thấy
chán nản, bởi chính vì thời gian hắn dành cho mỹ nữ ít đi thì đồng nghĩa hắn
làm phiền cô nhiều hơn, có khi còn nhiễm nhiên cho cô là cấp dưới của hắn rồi
sai bảo đủ trò. Cứ nghĩ đến Cao Thiên Hựu là Linh Hương lại thở dài.
Ngày trước
hay xem phim thần tượng, cứ thấy đôi nam nữ chính suốt ngày chí chóe cãi nhau,
mồm thì bảo ghét nhau như chó với mèo, thế mà cuối cùng lại quay sang yêu nhau.
Ấy thế mà lúc ấy cô cũng thèm được như cô nhân vật nữ chính, có người để suốt
ngày chí chóe, rồi yêu luôn. Bây giờ ngẫm lại thân mình, thấy sao mà ngày ấy
mình ngu như con gà chọc tiết như vậy. Ai đời đã ghét đến tận xương tận tủy mà
vẫn còn yêu nhau được sao.
Sao ngày ấy cô không liên tưởng ngay đến một minh chứng
hùng hồn chứng tỏ đã ghét thì không thể yêu được nhỉ. Chả là ngày lớp một hay lớp
hai gì đấy, cô bị xếp ngồi cạnh “anh” Hưng “trố”, và thật bất hạnh, “anh” ấy
không được bình thường cho lắm, vì thế nên mới đúp đến hai năm và ngồi cạnh cô.
Đấy, cứ theo như phim thần tượng, phải chăng duyên số đã sắp đặt để tình yêu nảy
nở giữa “anh” và cô. Thế nhưng những tình huống tình yêu đẹp lại không rơi vào
cô, và cô ngày đấy cũng chả dám có mộng đẹp được làm vợ của “anh” đâu.
Dù rằng
cô và anh có rất nhiều lần cãi nhau, nào là tranh nhau chỗ ngồi, rồi ném đồ
dùng của nhau, lấy trộm của nhau. Tiếp tục phân tích theo phim nhé, cùng với
tình huống như vậy, phim sẽ mô tả một cảnh quay đẹp với những lời chửi nhau
ngây ngô của trẻ nhỏ, và lấy mốc đó làm mối tình đầu. Thế nhưng sự thực lại trần
trụi đến mức, “anh” chẳng thèm cãi nhau với cô một câu nào, có lẽ anh cho rằng
đàn ông thì không nên lắm mồm như đàn bà (trẻ con nhưng “anh” lại nhận thức tốt
như vậy), “anh” cứ để cho cô nói chán nói chê, chửi chán chửi chê, và cuối cùng
“anh” chỉ “vèo” một cái, tận dụng ưu điểm sẵn có của đàn ông là sức khỏe và “bốp”
một cái vào mặt cô. Nhanh gọn dứt khoát và không tốn nhiều thời gian, Hưng “trố”
làm cô khóc inh ỏi.
Cơn ác mộng này nếu không chấm dứt sớm thì bây giờ cô đã có
một khuôn mặt “góc cạnh” đúng nghĩa mất rồi. Không biết có nên cảm ơn nắm đấm
quyết định ngày hôm ấy không, bởi Hưng “trố” đến một ngày cũng đấm trúng mắt
cô, và bên mắt ấy nhanh chóng sưng phồng lên. Lúc này mẹ cô mới vào cuộc, đòi lại
công bằng cho con gái, nhưng vẫn đồng thời kịp chửi cô một câu: “Ngu như bò”,
lúc ấy cô chẳng biết gì, chỉ biết tự hỏi: “sao không phải ngu như bò tót nhỉ”.
Wa Wa, cô thoát khỏi Hưng “trố” như vậy đấy, sau vụ đó thì cô được chuyển ra chỗ
khác ngồi và không còn có cơ hội gặp lại nữa. Bây giờ có thể sẽ dũng cảm đối mặt
với thằng cha này, có thể khệnh khạng bước qua mặt hắn mà vênh váo nói rằng: “đấy,
bạo lực chỉ có thể là vũ khí của những kẻ kém hiểu biết”. NHưng rồi cô lại nhận
ra, chữ “có thể” đã quyết định tất cả, bởi Hưng “trố” vốn dĩ bản tính không đổi,
cả làng đồn ầm lên hắn chuyên môn đánh vợ.
Cô đoán không sai mà, nàng nào mà
không chịu tìm hiểu trước cứ đâm đầu vào thằng cha ấy thì chỉ có nước thê thảm
hơn cô. Biết được bản tính của hắn vẫn không thay đổi, nên Linh Hương bây giờ
dù thỉnh thoảng có đi qua trước mặt hắn thì mặt cũng bơ ra, cũng chẳng dám nói
những lời trong mơ kia nữa.
Đấy, nhắc lại cũng chỉ để minh chứng rằng có lẽ Cao Thiên Hựu
với “anh” cũng ngang ngửa nhau mà thôi.
“Reng………reng”
Linh Hương nhanh chóng nhìn vào màn hình điện thoại, thì ra
là Cao Thiên Hựu. Giờ này còn không cho cô ăn trưa, lại còn làm phiền cô nữa chứ.
Định bụng không nghe máy, nhưng mà sợ nhỡ hắn gọi vì công việc thì sao, thế nên
cô nhấc máy:
-A lô
“Đi ăn trưa cùng tôi, hẹn 15’ nữa ở trước cửa hàng Triều Nhật
Asahi Sushi”- đầu dây bên kia nhanh chóng nói.
“Triều Nhật”, cái khỉ gió gì thế này, nói thế thì chẳng khác
nào đem ra cái bảng chữ cái cho cái đứa một tuổi rồi hỏi nó chữ A nằm ở đâu. Muốn
chửi hắn lắm nhưng cô nghĩ lại, dù sao cũng là đi ăn ké, cũng nên giữ lịch sự
tí. Cô nhẹ nhàng nói:
-Thiên Lôi à, Triều Nhật là ở đâu?
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, rồi sau đó nói tiếp: “Quên
mất, cô đã tới chỗ đó bao giờ đâu. Vậy đến công ty tôi đi”
-Thiên Lôi, anh mời tôi đi ăn mà có thái độ này à?
“Vậy cô đi ăn trực mà cũng có thái độ này à. Đi hay không
thì tùy, 15’ nữa không thấy cô ở công ty tôi thì khỏi bàn nữa”- Thiên Hựu nhanh
chóng tắt máy
Thôi, dù sao thì cô cũng có dịp đi cho mở mang tầm mắt,
không biết chỗ ấy ăn uống như thế nào, nhưng mà trăm năm mới có một dịp hắn mời
cô đi ăn nhà hàng, dù rằng hắn thừa có khả năng tri trả. Linh Hương nhanh chóng
đến Tân Thụy.
Thiên HỰu ra khỏi công ty, không thấy bóng dáng của Linh
Hương, anh hơi ngạc nhiên. Linh Hương là người mê ăn uống, cô ta làm sao có thể
bỏ lỡ dịp này nhỉ. Đang định lên xe phóng đi thì anh thấy từ đằng xa có một người
vẫy tay. Nhìn kĩ lại thì đó là dáng quen thuộc của Linh Hương. Anh nhanh chóng
lái xe tới chỗ cô và hỏi:
-Tôi bảo cô đợi tôi ở trước cửa công ty cơ mà?
LInh Hương nhún vai, cười cười:
-Hề hề, tôi đến muộn, đứng đây cho tiện- Linh Hương vừa nói
vừa mở cửa lên xe.
Thiên HỰu không nói gì, anh biết tỏng cô ta ngại đứng trước
cửa công ty anh, dù sao thì những người công ty anh nhìn thấy cũng bàn tán.
Cũng may là cô ta để ý đến chuyện này, chứ không suýt anh quên. Anh cũng chẳng
thể ngờ có ngày chỉ có chuyện cỏn con này mà anh cũng nghĩ không ra. Có lẽ tại
hay gây chuyện với cô ta quen rồi, nên cảm thấy ở cùng cô ta là chuyện bình thường
cũng nên.
Nhanh chóng Thiên Hựu và Linh Hương đã đỗ xe trước cửa Triều
NHật.
Cao Thiên Hựu bước vào quán và báo với nhân viên cửa hàng rằng
anh ta đi cùng bạn, bạn anh ta đã đến trước, và người đó là: Huỳnh Thư.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT