Thiên Hựu đèo Linh Hương một đoạn, sau đó nhận được điện thoại của MInh
nên anh nhanh chóng quay xe trở về công ty, cuối cùng thì Linh HƯơng vẫn phải gọi taxi.
Dừng chân trước cửa nhà Kiến Phong, Linh HƯơng
ấn chuông mãi mà chẳng thấy ai ra, chợt nhớ ra ngày hôm nay giám đốc có
việc đi rồi, tên Mặc Lâm ấy đang bệnh như vậy, làm sao đủ sức ra mở cửa
cho cô, cô bèn mở cửa, thầm mong Mặc Lâm sẽ không khóa cửa trong. Thở
phào vì cửa mở ra dễ dàng, Linh Hương vào nhà vừa cất tiếng gọi vừa đi
tìm khắp nơi xem Mặc Lâm ở đâu. Cứ đi tìm quanh và nhận ra tiếng rên của ai đó, Linh Hương tiến về phía căn phòng và thấy Mặc Lâm đang nằm trên
giường vẻ mệt nhọc. Cô chạy tới hỏi thăm:
- Mặc Lâm, cậu không sao chứ?
- Ưm….
Linh Hương nhanh chóng tiến đến sờ vào trán rồi sờ chân tay Mặc Lâm, cũng
chẳng hiểu sao không biết ngại là gì. Cô nhanh chóng bĩu môi. Mặc Lâm
như hôn mê, miệng cứ gọi “chị ơi, chị ơi”.
“UỲNH! UỲNH”. Linh Hương đá thật mạnh vào thành giường, miệng gọi to:
- Dậy đi ông tướng, chiều rồi, ngủ nướng ít thôi!
Mãi một lúc sau khi Linh Hương không ngừng lay gọi, Mặc Lâm mới uể oải lên tiếng, đứt quãng:
- Tôi…chị đó à… tôi không… khỏe.
Linh Hương ngồi ngay xuống cái ghế đối diện, miệng tru lên:
- Cậu sốt?
- Phải- tiếng Mặc Lâm cất lên mệt mỏi
- Đầu cậu rất nóng- Linh Hương tiếp tục chất vấn
- Ưm…
- Nhưng tay chân mát rượi vậy
- …- Mặc Lâm
- Tẩu hỏa nhập ma à?
Mặc Lâm hình như cố gắng hết sức lay đầu như tỏ ý phủ nhận.
- Vậy bị làm sao?
Mặc Lâm thều thào:
- Tôi… sốt.
Linh Hương đứng dậy, bực mình:
- Vậy thì ở đây tiếp tục ngủ nướng đi, cậu làm phiền tôi quá rồi đấy. cả tuần tôi chỉ được nghỉ ngày hôm nay thôi. Về đây!
Linh Hương vừa nói vừa bước ra cửa phòng, đến khi gần xuống cầu thang, Mặc
Lâm từ phòng lao ra vun vút, dáng khỏe mạnh khác hẳn với một phút trước. Mặc Lâm đuổi theo Linh Hương, gọi:
- Đùa chị chút thôi mà. Ngày chủ nhật ở nhà buồn quá nên tôi cũng muốn rủ bạn bè đến nhà cho đỡ buồn
Linh Hương nổi nóng:
- bạn bè quái gì, anh lợi dụng lòng tốt của tôi thì đúng hơn!- Linh Hương vừa nói vừa bước cầu thang, đến khi xuống cuối bậc thì quay lại nhìn
chằm chằm vào mặt Mặc Lâm
Mặc Lâm khoanh tay, mặt vênh lên:
- Ai lợi dụng lòng tốt của chị. Có mà chị muốn nịnh hót anh tôi nên mới
làm thế. Chứ nếu tôi gọi cho chị bảo chị đến thì có cho tiền chị cũng
chẳng đến đâu nhé.
- Ừ! Thì sao, thế cậu lợi dụng anh cậu mà không thấy xấu hổ à? Đàn ông mà mặt dày thế
- Ơ thế cô không biết mặt dày thời nay là xu hướng à. Tôi tưởng cô cũng
là fan cuồng của cái bộ mặt mà lấy dùi đâm cũng không thủng.
- Đừng có đánh đồng tôi với anh nhé!
Bỗng dưng chuông điện thoại Linh Hương vang lên, mở ra thì y như rằng là tin nhắn của lũ bạn. Cô nói:
- Giờ mới nhớ, hôm nay có hẹn với chúng nó. Tự dưng đến nhà anh cho mất
công đi lại. Thôi hôm nay có việc gấp tôi chẳng tính toán với anh nữa.
Linh Hương đang định quay đi thì Mặc Lâm gọi:
- Cô đi đâu vậy, tôi đi với!
- Tôi đi gặp bạn, anh quen không mà muốn đi?
- Đợi tí- Mặc Lâm nhanh chóng đáp rồi lại lao vào phòng
Linh Hương cũng không biết chuyện gì, nhưng dù sao cũng đến đây rồi, đợi hắn xem hắn làm trò gì cũng chẳng sao cả. Lát sau, Mặc Lâm đi xuống, mặc
một chiếc áo phông xanh thẫm cùng cái quần bò. Cô nhíu mày:
- Anh đi đâu?
Mặc Lâm thản nhiên xuống bá vai Linh Hương:
- Đi chơi!
Linh Hương trố mắt:
- Hỏi chấm. Anh định đi cùng tôi thật à?
Mặc Lâm hớn hở quay sang Linh Hương:
- Đương nhiên
Linh Hương định đá cho tên này một phát, nhưng chợt nhớ ra là hôm nay Linh
nhờ cô và hai con quỷ cái kia tống khứ cái thằng mà mẹ Linh giới thiệu
cho con bé, thế nên có thêm người đi để làm đối phương hoảng sợ cũng
tốt. Cô bèn vui vẻ trở lại:
- Được rồi, vậy thì đi
Đến
quán trà sữa thì đã thấy hai con quỷ nhỏ kia đang ngồi rồi. Chúng nó
nhanh chóng nhận ra sự có mặt của Linh Hương, bèn vẫy vẫy tay báo hiệu
cho cô. Hai con nhanh chóng kéo Linh Hương xuống ghế, đồng thời nhìn
chằm chằm vào Mặc Lâm, miệng ngọt sớt:
- Sao thế này, tao tưởng hôm nay có mỗi mình con Linh ra mắt bạn trai, hóa ra cả mày nữa à?
Linh Hương xua tay bĩu môi:
- Mày nghĩ gu của tao tàn tạ thế này sao? Hơi bị xem thường tao rồi đấy nhé?
Tinh nhanh nhảu:
- Không phải tàn tạ mà cực kì thảm họa. Nhi có nhớ hồi mới vào đại học
con này nó bảo lớp nó có một thằng đẹp trai lắm nhớ không- Tinh đánh mắt sang Nhi
Nhi à lên một tiếng, rồi nhanh chóng phụ họa:
- Anh gì ơi, anh không biết chứ lúc nghe con Hương nói thế, em cứ tưởng
là thằng đó ngon lành lắm, ai dè đến hôm tới trường nó rình thì nhận ra
thằng đấy giống họ hàng của “Tô tài năng” lắm anh ạ. Con Hương còn say
nắng thằng này một thời gian dài, nếu bọn em không làm cho nó tỉnh mộng
thì giờ đã chẳng đến lượt anh đâu, mà khéo bây giờ nó còn đang bế một
“Tô tài em” không chừng.
Mặc Lâm cũng chưa hiểu lắm, chỉ cười cười rồi bảo:
- “Tô tài năng” là gì vậy?
Tinh nhanh chóng cướp lời:
- Tô răng vẩu chứ còn gì nữa ông anh này
Thế là cả đám phá lên cười, chỉ trừ Linh Hương ngồi giận run vì đám bạn lấy chuyện cũ ra chơi xỏ. Linh Hương tức quá đập bàn phán:
- Chúng
mày thì tốt đẹp lắm mà chê người ta răng vẩu, nói cho mà biết anh ta mà
đi nẹp lại răng thì đẹp trai hơn khối thằng. Với lại ai nói chúng mày
tao thích thằng đấy, tao chỉ khen thằng đấy học giỏi tài năng thôi chứ.
Tinh và Nhi nhanh chóng xoa xoa lưng cho Linh Hương, vừa nhịn cười vừa nói:
- Thôi được rồi, hạ hỏa đi, chúng tao biết là không nên đem mối tình
trong sáng thời sinh viên ra trêu mày, tao biết tình đầu luôn là thứ
thiêng liêng đẹp đẽ nhất mà. Ha ha ha ha ha
Cả bọn lại phá lên
cười, Linh Hương đang định đứng lên chỉ mặt mấy con quỷ kia thì chợt
nhận ra từ đằng xa Linh và một người đàn ông đang đi đến. Linh thì đảo
mắt xung quanh để tìm xem bọn bạn đang ở đâu, nên nhanh chóng Hương vẫy
tay, rồi quay sang bảo đám bạn:
- Thôi đi tập trung vào việc chính đi chúng mày.
Anh chàng đi bên cạnh cao hơn Linh một cái đầu, đeo cặp kính dày cộm ra
dáng tri thức. tuy nhiên nhìn tới nhìn lui vẫn không vừa mắt được, tuy
rằng không đến mức như “Tô tài năng” hay “Lê Công Vinh” (Vinh thịt lợn
=))) nhưng chắc chắn chẳng được một góc của Hoàng Phi Hồng. Nếu không
phải cô đã qua tuổi một sinh viên thì còn cho rằng thằng cha này được mẹ Linh đón từ một lớp học mà trong đó toàn những đứa mọt sách chứ. Trông
dáng điệu ốm yếu như mấy năm không được ra ngoài đón ánh nắng mặt trời
vậy. Tinh với Nhi bình luận nhỏ:
- Đúng là giáo viên có khác,
tao thề với mày ông này là giáo viên dạy môn tự kỉ. Bác gái chẳng hiểu
kiểu gì lại giới thiệu cho Linh cái thằng này, đúng là khập khiễng quá
đi mất.
- Thấy bảo thằng này chăm chỉ cầu tiến lắm mà. Tính tình hiền lành nên chắc bác ý thích- Linh Hương cũng bình luận- mà ông này
thì đem về làm quản gia, làm bố chồng chứ chồng cái nỗi gì.
Cả bọn lại rúc rich cười.
Linh và tên đàn ông kia nhanh chóng tiến về phía bàn mà Linh Hương và đám bạn đang ngồi, rồi vui vẻ giới thiệu:
- Đây là Tinh, Nhi, Hương bạn em- Nói rồi quay sang Mặc Lâm ngấp ngứ- Còn đây là…
- Anh này là bạn trai con này anh ạ- Nhi nhanh chóng tiếp lời, đồng thời tay chỉ vào Linh Hương.
Linh Hương định phản pháo nhưng nghĩ lại tự dưng lôi hắn vào đây, không cho
hắn một danh phận hợp lý để ở lại thì đúng là không hợp tình hợp lý, thế là cô đành im lặng.
Anh chàng đi cạnh Linh nhanh chóng mỉm cười chào với ba đứa con gái, rồi đưa tay ra chào Mặc lâm:
- Xin chào, tôi là tên Hùng
Mặc Lâm cũng vui vẻ đáp trả. Đám sáu người nhanh chóng ngồi xuống và gọi đồ ăn, con gái mà, lúc nào cũng chỉ ăn vặt thôi. Nhi bắt đầu gọi xúc xích, trà sữa, nem chua rán,… Nhi hỏi:
- Mấy cốc trà sữa đây mọi người?
Tinh bắt đầu vào cuộc hay sao, cô nhanh chóng vuốt tóc Nhi, cười dịu dàng:
Thấy hành động của hai con bạn, anh chàng đi cùng Linh cũng phải bất ngờ,
người cứ cứng đờ như khúc gỗ. Cũng phải thôi, đến Linh Hương cũng phải
nổi da gà với cái kiểu này của bọn nó mà.
Linh nhanh chóng quay sang hỏi:
- Anh Hùng, anh sao vậy?
Hùng phải đơ người mất một lúc lâu, rồi sau đó ấp úng trả lời:
-À, không, không có gì.
Thức ăn nhanh chóng mang ra, NHi và Tinh thì cứ tiếp tục diễn, nào là hút
chung ống hút, rồi ăn chung cái xúc xích. Nhi chỉ cần vừa dơ miếng xúc
xích ra thì nhanh chóng Tinh đã đớp trộm, rồi cười ha hả trêu nhau,
trông không khác gì một cặp đôi biến thái hoàn hảo. Mà con Nhi cũng tài, mỗi lần như vậy lại cứ ra vẻ ngượng ngùng, lén lút nhìn phản ứng của
mọi người rồi bẽn lẽn cười. Mẹ cha, nếu không phải cô quen Nhi từ bé thì cứ nghĩ rằng con này là thục nữ chính hiệu cơ đấy. Mặt thằng cha ngồi
cạnh Linh thì mỗi ngày một tối. Những lúc Tinh đưa miếng xúc xích cắn dở lên trước mặt Linh, giọng nũng nịu: “Linh ăn một miếng đi, không Tinh
buồn lắm”, rồi Linh cười và đưa lên miệng ăn ngon lành, thằng cha ấy lại bóp chặt cốc trà sữa trên tay. Uống thì chẳng uống đâu, thế nên mỗi lần bóp như vậy, nước lại trào ra trông bẩn kinh khủng. Linh Hương trước
cuộc vui này thì mặc kệ, dù sao thì hai con nhỏ kia cũng đủ giải quyết
cái ông già cổ hủ này rồi, chẳng đến lượt cô. Với lại lâu lắm mới có dịp ăn chùa, thế nên cô cứ cắm cúi vào ăn mặc cho lũ bạn bày đủ trò trêu
tức cái ông Hùng đó. Nghĩ một hồi, Hương lại thấy khát, cô bèn đưa tay
ra định với cốc trà sữa của mình uống, ai dè Mặc Lâm ngồi im lặng bên
cạnh cô nãy giờ bỗng dưng cướp lấy cốc trà sữa của cô rồi uống ngon
lành, để mặc cô với ánh mắt tóe lửa. Hút thêm vài viên chân trâu vào
miệng, hắn nhanh chóng đưa cho cô với ánh mắt trìu mến:
- Anh thử rồi, không có vấn đề gì. Em uống đi!
@#$@#$%#$%^*’
Linh Hương còn đang trố mắt ra nhìn thì Mặc Lâm nói tiếp:
- Uống đi vợ yêu. Em nhìn bạn bè của em tự nhiên như vậy, em việc gì phải ngại.
Chết mất thằng cha này, hai con kia thôi bày trò, chăm chú quay sang nhin
Linh Hương. Linh Hương muốn chửi hắn có bệnh gì không, nhưng lại nhớ Nhi lỡ giới thiệu cô với hắn là người yêu của nhau rồi, nên đành ngậm
miệng. Cô lại quay sang nhìn Hùng, anh chàng ấy hình như đang đặt cả
niềm tin vào cô thì phải. Có lẽ anh ta muốn vớt vát lại hình tượng tốt
đẹp của Linh, bởi dù sao thì hai đứa kia đã khiến con người đáng ra nên
sống trong thời phong kiến như anh ta phải chán nản lắm rồi, anh ta
không muốn một lần nữa ôm thất vọng để từ bỏ cơ hội này, có lẽ anh ta
đang thầm ước Linh Hương và Linh mới thực sự chơi thân hơn cả, và cho
rằng Linh Hương sẽ không dễ dãi, từ đó thì suy ra Linh của anh ta cũng
như vậy. Lại nhìn sang Linh, cô thấy con nhỏ gửi cho cô ánh mắt khẩn
cầu, như là: “Hương ơi xin mày hãy phá hủy hình tượng của tao đến mức
cực điểm đi, lạy mày đấy”. Linh Hương ngao ngán, thôi thì đành nhắm mắt
đưa chân vậy, mình là người vì bạn bè sẵn sàng hi sinh. Thế là cô nhanh
chóng đón lấy cốc trà sữa, xoa đầu Mặc Lâm rồi nhấp miệng vào ống hút
hút một hơi. Đoạn vui vẻ nói:
- Chồng lắm chuyện quá đi!
Dù sao thì Linh Hương cũng cảm thấy hơi lợm giọng khi nói ra câu ấy, lại
thấy hơi ghê khi cùng dùng chung ống hút với một tên đáng ghét như Mặc
Lâm.
“Xoảng…..xoảng……xoảng” Nghe đâu đó hình tượng của Linh đã tan vỡ. Hùng nhanh chóng đứng dậy:
- Xin lỗi, anh có chuyện phải làm. Không ngồi đây cùng các em được nữa!
Tinh nhanh chóng nói:
- Anh ơi, chúng em còn định xong rủ nhau đi karaoke nữa cơ mà! Anh ở lại đi cho vui, ai cũng có đôi có cặp hết rồi cơ mà!
Mặt anh chàng Hùng lạnh băng:
- Thôi cho anh xin lỗi, các em cứ đi chơi vui vẻ!
Nhi bắt đầu trở về bản chất thật, nhanh chóng nói:
- Ơ thế mà cứ tưởng người yêu Linh khao, ai dè sắp đến lúc tính tiền thì chuồn mất!
Hùng khó chịu:
- Các em cứ ăn uống vui vẻ, anh ra tính tiền!
Hùng đi mất, cả đám được phen cười lăn lộn, được thể Nhi bắt đầu nói:
- Cơ mà em phục anh với con Hương thật, tình tứ thấy sợ!
Hương hằn học:
- Anh anh cái đầu mày ý. Hắn ta bằng tuổi bọn mình, là cái tên mà trước tao kể ý, tên Mặc Lâm.
Ba đứa kia ồ lên, rồi Nhi cũng sực nhớ ra:
- À, là cái anh chàng tạo mẫu tóc cho mày đấy hả
Chưa kịp để Linh Hương nói gì, Mặc Lâm đã xen vào:
- Hề hề, đúng rồi đấy. Không ngờ Hương đã kể cho mọi người về tôi rồi.
Tinh nhanh chóng nói
- Tưởng gì hóa ra bằng tuổi bọn mình, vậy mà nãy giờ được gọi là anh cũng không thèm nói tiếng nào. Láo với các chị đây là không được. Bắt khao
đi chúng mày.
Thế là cả bọn nhao nhao rủ nhau đi karaoke, và tất nhiên người chủ chi sẽ là Mặc Lâm
Sau ngày chủ nhật rảnh rỗi, công việc của mỗi người lại tiếp tục tiếp diễn, mỗi người chia đi một ngả lao vào công việc mà quên đi một số chuyện.
Nhắc đến Tinh, công việc của cô cũng chưa thể ổn định, khác hẳn với ba đứa
bạn còn lại. Khi đám bạn còn đang học đại học, Tinh đã học lớp đào tạo
để được trở thành người mẫu với mong ước thành công sẽ đến với mình
không xa, được sải chân trên sàn diễn và tất cả con mắt bên dưới đều
chăm chú nhìn mình. Vậy mà, khi đám bạn ra trường, rồi lần lượt có việc
làm ổn định, thì Tinh vẫn chưa được biết đến. Cô vẫn thường phải chạy
khắp nơi để mỗi khi có nhà thiết kế mới mở một buổi trình diễn thời
trang thì lại xin đăng kí tham dự. Làm nghề người mẫu để thành công thì
có rất nhiều cách, nhưng cô lại chọn con đường dài nhất và gian nan
nhất. Rất nhiều người cùng khóa với Tinh đã trở thành những người mẫu
danh tiếng, được mời tham dự các buổi trình diễn, còn cô thì vẫn phải đi khắp nơi để thử trang phục của nhà thiết kế, rồi thầm cầu mong mình sẽ
thích hợp với bộ trang phục này. Cô tự thấy bản thân chẳng thua kém ai
trong nghề, thậm chí cô còn có phần càm thấy mình đam mê và nhiệt huyết
hơn họ, thế nhưng thành công vẫn chưa hề tìm đến với cô. Cô từ chối tất
cả những cám dỗ trong nghề, những lời hứa hẹn sẽ trải thảm đỏ trên con
đường của cô. Cô chối bỏ tất cả để mong có ngày nhờ năng lực mình có thể nổi tiếng, giống như Thái Y Lâm vậy.
Thở dài ngao ngán, Phương
Uyên lại trở thành một cô người mẫu danh giá, cặp kè với đại gia và trở
thành một người mẫu nổi tiếng trong nghề, mặc dù cô gái đó còn vào nghề
sau Tinh, kinh nghiệm còn ít và có phần chảnh chọe. TRước đây khi mới
gặp cô ta, Tinh còn có thể lên mặt dạy đời kêu cô ta bỏ thói huênh hoang đi, nhưng bây giờ thì cô ta thành công và quay lại dạy cô làm thế nào
để thành công. Thật nực cười, cô ta cũng chỉ nhờ dựa hơi đại gia, vậy mà vênh váo nói với cô rằng: “Nếu chị muốn thành công như tôi, thì bây giờ học hỏi tôi chưa hẳn đã muộn”.
- Tinh à, có người muốn mời em
làm người mẫu đại diện đấy, chúc mừng em nhé!- một đàn chị vui vẻ chạy
lại báo tin mừng cho Tinh.
- Công ty nào hả chị?
- Lần này thì em gặp may thật rồi đấy nhé. Công ty này không phải tầm thường đâu, là Tân Thụy đấy- đàn chị mừng rỡ nói
Tinh cũng cảm thấy tò mò vì sao lại chọn cô, bởi cô không phải là một người
mẫu nổi tiếng, làm sao lại được Tân Thụy chọn. Vậy là cô đến Tân Thụy
tìm gặp Cao THiên Hựu.
- Tôi biết là cô sẽ đến tìm tôi, và biết cả lý do vì sao cô đến- Thiên Hựu từ tốn trả lời khi nhìn thấy Tinh đẩy cửa bước vào.
- Cao tổng thử nói xem lý do tôi đến tìm anh là gì?
- Cô đến là để thông báo với tôi cô chấp nhận hợp đồng, chỉ thế thôi- Thiên Hựu vẫn điềm nhiên trả lời
Tinh bật cười, không hiểu tại sao anh chàng này lại có thể tự tin vào khả
năng đoán tâm lý của người khác như vậy, rất tiếc anh ta đoán sai rồi.
Cô nhanh chóng nói:
- Tôi chỉ thắc mắc vì sao chọn tôi mà thôi.
- Vậy thì cô nên tự hỏi chính mình, rằng vì sao tôi chọn cô, một người mẫu vẫn chưa nổi danh.
Tinh trầm lặng một lúc, rồi sau đó bỗng chột dạ. Cô nhìn Cao Thiên Hựu, hắn
vẫn điềm nhiên như không, như thể hắn đã nắm rõ tất cả.
- Tôi không hiểu anh nói cái gì?
- Tôi biết cô đã phần nào đoán ra, tôi thực sự biết cô qua một người, người đó tên Uyển Linh Hương, chắc cô rõ chứ?
Tinh dù có cảm thấy chột dạ nhưng cũng tỏ ra khó hiểu mà hỏi tiếp:
- À, Linh Hương đã từng kể cho tôi nghe về anh
- Không phải chỉ nghe đâu, cái hôm tôi và cô ta cùng ở khách sạn, thì cô
cũng ở đấy cơ mà- Thiên Hựu nói tiếp- tôi đâu phải người quá ngu ngốc để bị qua mặt chứ, biểu hiện của Linh Hương không thể nào qua mắt nổi tôi
đâu. Nếu cô ta bị ép, thì sau này có nhìn mặt tôi cô ta cũng không thèm
nhìn.
- Anh đã biết tất cả, và muốn trả thù tôi sao- Tinh hỏi
- Tôi muốn cô làm người mẫu đại diện công ty tôi, đó chính là điều kiện
trao đổi, để cô trở thành trợ thủ của tôi. Tôi biết cô có nhiều thủ
đoạn, và tôi cần người như vậy bên cạnh
Tinh nghi hoặc:
- Anh không tức giận chuyện tôi đã qua mặt anh sao? Vì sao lại muốn tôi
làm trợ thủ, và tại sao ra điều kiện ấy để trao đổi với tôi
-
Nói thật tôi chỉ cảm thấy hứng thủ, bởi dù sao trò chơi tôi nghĩ ra
không chỉ đơn thuần do tôi làm chủ, còn có khá nhiều thứ vượt ra khỏi
tầm kiểm soát của tôi, và rõ ràng nhất chính là cô. Tôi đã nghi ngờ khi
thấy được biểu hiện của Linh Hương và cho người điều tra, tôi cũng đã
hỏi được nhân viên ngày hôm đó đưa đồ ăn, ban đầu thì cho rằng có kẻ thù của mình bỏ vào, nhưng lại nghĩ chuyện này không thể nào, việc bỏ thuốc ấy cơ bản không làm hại được tôi. Mà một hành động bất kì chỉ có thể là đem lại lợi ích cho bản thân, nên tôi muốn xem người làm chuyện đó là
ai, là lợi ích khi làm chuyện ấy là gì
Thiên Hựu dừng lại một lát, nhìn thái độ của Tinh rồi nói tiếp:
- Tôi có vài phần khâm phục cô, bởi cô cũng có một chút tài, chắc là
trong nghề lâu năm đã khiến cô rút ra được nhiều bài học. TÔi chọn phần
trao đổi ấy bởi tôi biết cô thực sự yêu thích nghề mình đang làm, bởi
tôi được biết cô vẫn không chịu tìm cho mình một đại gia chống lưng. Và
cũng như tôi đã nói, việc làm nào cũng là đem lại lợi ích cho bản thân,
tôi cảm thấy cô có giá trị.
- Anh đảm bảo tôi sẽ nhận lời sao?
- Cô không giống như Linh Hương, nên tôi tin cô sẽ đồng ý. Con đường
người mẫu sau này của cô, chắc chắn sẽ còn rộng mở. Cô có tài, chỉ thiếu là chưa gặp thời thôi.
Tinh ngẫm nghĩ hồi lâu rồi đáp:
- Tôi đồng ý!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT