Những ngày tiếp theo, hắn vẫn đến sớm đón nó đi học và lại đưa nó về.
Những giờ giải lao hắn luôn kiếm cớ đem sách vở đến nhờ nó chỉ bài,
nhưng cả buổi cứ ngồi lãi nhãi kể chuyện trên trời dưới đất, cố tình
chọc cho nó vui.
Đáp lại với hành động của hắn, nó đã biết mĩm
cười, cũng ko còn lạnh nhạt xua đuổi hắn nữa. Rồi dần dần, lãi nhãi cũng như một thói quen trong đời hắn.
Có một hôm…
Trời hôm đó bỗng dưng tối sầm lại, mưa bắt đầu trút xuống, mưa càng lúc càng lớn.
Hắn dậy trễ nên ko đến đón nó đi học, chỉ kịp vội vàng chạy qua lớp xem nó
đã đến nơi chưa. Ko thấy nó, hắn hỏi mấy đứa trong lớp nó nhưng cũng ko
ai gặp nó. Hắn bắt đầu lo lắng, trong lòng như có chuyện gì bất an. Chỉ
còn mấy phút nữa là vào học, vậy nó đã đi đâu???
Hắn ko nghĩ
nhiều, bỏ mặc trời mưa, hắn cầm ô chạy ra ngoài tìm nó. Tìm khắp cả
chặng đường từ trường về nhà nó, tìm đến những nơi có thể trú mưa, hỏi
những người đi đường nhưng cũng ko thấy bóng dáng nó đâu. Hắn càng lo
lắng nhiều hơn, hắn vẫn kiên nhẫn tìm nó…
Đi được một đoạn khá
xa, bỗng dưng hắn để ý bên góc cây ven đường, có một cô gái đang ngồi
bệt dưới đất, người ướt sũng, hai tay ôm gối cúi đầu như vẻ rất sợ. Hắn
vội chạy lại, nhấc cô gái đó lên, hắn thấy nó đang khóc. Người nó run
lên vì lạnh, hắn vứt ô ôm lấy nó.
- Đừng sợ. Có tôi đây!
Hắn thì thầm bên tai nó. Nó vẫn khóc. Khóc to hơn trong vòng tay hắn. Hắn
đưa tay nắm lấy đôi vai gầy của nó, cúi xuống nhìn vào đôi mắt nó. Cặp
mắt nó sưng lên vì khóc, hắn thấy đau trong lòng… tim của hắn như muốn
vỡ tung ra vì nó…
Tự dưng, hắn đặt môi mình lên môi nó…
Hắn cũng ko biết tại sao lại hành động như vậy, nhưng hắn muốn làm một cái gì đó để an ủi nó…
Chúng nó cứ đứng thế trong mưa…
…
Vậy là hai đứa lại bỏ học nữa. Với bộ dạng của chúng nó thế này thì làm sao đến trường được chứ!
Hắn dẫn nó lên một ngọn đồi, ở đó có một ngôi lều nhỏ nhỏ xinh xinh. Chỉ đủ kê một tấm phản bằng cái giường một, và thêm một cái bàn đứng. Trên bàn có cái bếp nướng bằng điện hơi cũ, nhưng có lẽ còn xài được. Ngoài ra
còn có thêm những thứ vật dụng hằng ngày khác.
- Ở đây là đâu? – Nó nhìn xung quanh căn lều hỏi.
- Ngạc nhiên lắm đúng ko??? Căn lều này là của ba tôi làm ra đó. – Rồi
hắn mở học bàn ra lấy cái áo đưa cho nó – Thôi, thay đồ đi kẻo ốm bây
giờ!!!
- …???
- À à, để tôi ra ngoài!!!
Mấy phút sau đã thay đồ xong xuôi, chiếc áo sơ mi hắn đưa cho hơi rộng, làm nó
cứ thấy khó chịu sao ấy. Rồi nó nhìn hắn, thấy hắn vẫn bị ướt nhèm.
- Anh ko thay đồ à?
- Ở đây có mỗi cái áo tôi đưa cho ấy rồi. – Hắn cười cười, nhún vai – Ko sao, tôi là con trai mà!
Hắn loay hoay thử bật cái bếp nướng, rồi nhìn nó.
- Ấy có biết ướp thịt để nướng ko?
Nó gật đầu.
- Ok, vậy tôi và Ấy đi chợ mua đồ về làm nha, trời lạnh thế này ăn thịt nướng thì ngon phải biết.
Thế là hắn lôi nó đi.
Phải mất gần hai tiếng chúng nó mới ra khỏi chợ. Nó biết ướp thịt nhưng nó
ko biết đi chợ. May mà có thằng lẻo mép như hắn đi cạnh nên các cô các
chị bán rẻ ghê. ^^
Về đến lều, nó xắn tay thái thịt. Còn hắn làm những việc lặt vặt như thái hành củ, tỏi và chuẩn bị những nguyên liệu
khác. Hắn cũng ko quên lãi nhãi suốt cả hành trình ướp thịt, nó cũng vui vẻ trở lại.
Chúng nó đứng bên bếp nóng và nướng những miếng thịt nhỏ nhìn rất ngon mắt.
Nó ngước lên nhìn hắn, trông hắn lúc này cũng thật đáng yêu, lại còn có
chút trẻ con nữa. Nó thấy trong người mình có chút là lạ, tim đập thình
thịch… thình thịch… cảm giác quái lại gì chứ???
Còn hắn, khỏi phải nói cũng biết hắn bây giờ hạnh phúc cỡ nào.
Bếp nóng làm cho hai con người mặt đỏ bừng. Những miếng thịt nướng vừa chín vừa nóng hổi đưa vào miệng vừa nhai vừa thổi rất ngon lành.
Cả mùi thơm lan tỏa ngọn đồi….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT