Sáng hôm sau…
Bầu trời âm u… mây đen kéo đến…
Hắn mở mắt tỉnh dậy sau một đêm mệt mỏi… Đầu hắn vẫn còn đau nhức. Hắn nhìn xung
quanh, cảnh tượng thật lạ lẫm… chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm qua???
Sao mình lại ngủ ở dưới góc cây chứ???
Hắn cố vặn óc ra nghĩ lại… cố nhớ những chuyện hôm qua…
Đúng rồi…. phải tìm Lâm Anh…
Hắn cố đứng dậy và chạy đến lớp nó, hắn thấy Lệ Nhi đang đứng trước hành
lang rụt rè nói chuyện điện thoại. Hắn ko để ý, chỉ nghe thoáng qua mấy
từ gì đó. Next! hắn ko có thời gian để bận tâm đến chuyện này. Bây giờ
hắn phải tìm cho bằng được Lâm Anh…
Trong lớp nó cũng ko thấy nó đâu, chạy xuống căn tin cũng ko có, đến mấy cái ghế giữa sân nó ưa ngồi cũng ko. Hắn chỉ thấy một mình Quân ngồi học bài, hắn chẳng muốn hỏi.
Ở trường ko có vậy nó đã đi đâu?
Suy ngẫm một chút, hắn vội chạy đến ngôi lều mà nó cả hắn đã nướng thịt ở đó.
Đến nơi chỉ thấy trống ko, chẳng có thứ gì thay đổi cả.
Linh tính của hắn cho thấy có chuyện chẳng lành. Hắn vội chạy về nhà nó.
- Chào hai bác – hắn thở hòng hộc khi thấy bố mẹ nó đứng sẵn trước cổng – Hai bác có thấy…
- Minh Tuấn hả? Hai bác đang lo quá đây, cháu có thấy Lâm Anh nhà bác ko? Nó đi từ tối qua vẫn chưa về, hai bác định gọi điện đến công an trình
báo thì thấy cháu.
Bác gái nói với vẻ lo sợ, còn bác trai cứ đi đi lại lại quanh cổng.
- Dạ… tối qua cháu có gặp Lâm Anh một chút. Nhưng sau đó cô ấy đã bỏ về rồi mà.
- Trời ơi, con ơi là con, đi đâu mà đến giờ này còn chưa về… huhuh – Bác gái vừa khóc vừa kêu trời kêu đất.
Hắn chợt nghĩ đến ban nãy, Lệ Nhi đang nói chuyện với ai đó mà hắn nghe loáng thoáng cái gì mà … ” cây cầu gần trường “.
Bây giờ thì hắn đã đoán biết được chuyện gì, hắn vội trấn an hai bác đừng quá lo lắng, hắn nhất định sẽ đem Lâm Anh về nhà.
Thế là hắn xòng xọc chạy ngay đến cây cầu mà hôm hắn cả nó ném đá, vì ở gần trường chỉ có một cây cầu đó thôi. Đang trên đường thì trời lại đổ cơn
mưa to. Cơn mưa ào ạt như hôm hắn đi tìm nó, hắn nghĩ đến khuôn mặt sợ
hãi của nó lúc đấy, hắn nghĩ đến tiếng khóc của nó khi ôm nó vào lòng mà thấy ray rứt hơn.
Hắn hận con nhỏ Lệ Nhi thì ít, mà hận mình
thì nhiều, nếu như tối qua hắn ko nói ra những lời xúc phạm đến nó thì
đâu ra nông nổi này… Nếu như hắn đi tìm nó ngay lúc đó thì biết đâu mọi
chuyện sẽ ko tồi tệ đến vậy… Và nếu như ngay từ đầu hắn hiểu được chuyện thì…
Hắn cố chạy thật nhanh… mặc cho mưa cứ tạt vào mặt hắn.
Mặc cho sấm sét đập đùng đùng, giờ này chắc nó vừa lạnh vừa sợ, hắn nghĩ đến nó thì cái chân như gắn thêm công tắc nơ làm hắn chạy thật nhanh
như chưa thể có.
Đứng trên cây cầu, hắn đảo mắt xung quanh, ko thấy nó, hắn gào to tên nó. Cũng ko nghe thấy gì.
- LÂM ANH… trả lời anh đi, em đang ở đâu???
Hắn cố thét lên một lần nữa, lần này lại có âm thanh ậm ừ rất nhỏ, rất yếu
ớt. Hắn cố gắng giữ im lặng và nghe lại, đúng là tiếng của Lâm Anh,
tiếng phát ra dưới chân cầu.
Hắn vội chạy xuống.
Hắn hốt hoảng khi nhìn thấy nó ở dưới cây cầu, người nó bị một sợi giây thừng
buộc chặt với góc cây, miệng bị bịt kín bởi chiếc băng dán đen. Người
thì ướt sũng, mặt lạnh ngắt ko một giọt máu. Đôi mắt thâm quầng ánh lên
khi thấy hắn, người nó cố cựa quậy nhưng sức nó ko nỗi nữa.
Hắn chạy lại nó, vừa mở dây trói ra vừa nói.
- Xin lỗi em, anh đã đến trễ. Xin lỗi…
Trên má hắn nhỏ ra một giọt, ko phải nước mưa, mà là một giọt nước mằn mặn…
Vừa tháo dây ra nó đã ôm chầm lấy hắn. Đôi tay bị trói chặt hằn lên những
vết bầm trên da. Nhưng khi thấy hắn, nó đã ko còn biết đau nữa. Nó chỉ
khóc vì sợ thôi…
- Sao giờ này anh mới đến, sao giờ này anh mới
tìm thấy em??? Anh có biết là em sợ thế nào ko??? huhuuh – Nó đưa tay
đánh đánh lên vai hắn, khóc lóc, miệng ko ngừng trách móc hắn -. … Em
tưởng mình sẽ bị chôn xác ở đây chứ… Em tưởng anh bỏ mặc em rồi chứ….
anh hư lắm…anh hư lắm.. huuhhu..
- Em đánh đi, đánh mạnh vào. Là anh sai tất cả, là anh đã bỏ mặc em, anh xin lỗi.
Hắn cầm tay nó đánh thật mạnh vào ngực mình. Hắn hối hận lắm rồi, hắn đau lắm rồi.
- Anh là đồ ngốc… anh xấu xa… anh xem thường em… huhu… anh nói đang chơi em… em ghét anh…huhu..
Hắn nhắm mắt, hối hận. Thủ thỉ bên tai nó.
- Ừ, anh ngốc. Anh thật ngốc quá. Vì anh ghen nên anh đã ko còn lý trí. Đã nói ra những lời xúc phạm đến em… em cứ đánh đi…
Lại một lần nữa chúng nó đứng ôm nhau dưới mưa… nó lại khóc trong vòng tay của hắn…
Một lúc sau…
- Em ko còn sức nữa, em mệt quá. – Giọng nó yếu ớt thủ thỉ bên tai hắn.
Hắn đưa lưng ra cõng nó. Mưa cũng bắt đầu tạnh dần….
Nằm trên đôi vai to khỏe của hắn, nó mĩm cười hạnh phúc. Nó nhận ra rằng dù nó có cố kiên cường đến thế nào thì ở bên cạnh hắn nó vẫn thấy mình
thật nhỏ bé, cần được che chở, cần được quan tâm.
- Minh Tuấn à, thật ra em và Quân…
- Em ko cần giải thích, anh đã biết hết rồi!!! – Hắn chen lời – Em đang
muốn trả thù Lệ Nhi có đúng ko? Lần sau em đừng dại dột như thế nữa
nhé.
- Tại anh ngốc thôi!!!
- Ừh! Anh ngốc nên tối qua
mới nói với em những lời như vậy. Đấy chỉ là lời nói trong lúc tức giận, em tha lỗi cho anh có được ko?
- Chỉ một lần này thôi đó! – Nó nhõng nhẽo, rồi ngáp dài – Em mệt quá, em ko mở mắt được nữa. Em ngủ nhé!
- Ừ!
Nó lấy ngón trỏ viết lên vai hắn ba từ…
Sau đó nó thiếp luôn trên vai hắn. Một nơi vừa ấm vừa an toàn có thể cho nó ngủ một giấc thật say sau một đêm sợ hãi khiến nó ko thể chợp mắt một
giây nào được.
Mặc dù hắn cũng mệt mỏi, đầu còn hơi nhức. Nhưng
bù lại, có ba từ của nó, hắn đã mãn nguyện lắm, hắn ko còn mong gì hơn
là thời gian có thể dừng lại ở giờ phút này, để hắn mãi mãi được hạnh
phúc bên nó…
* Trên con đường tấp nập và ướt át, hắn vẫn lẳng lặng cõng nó đi.
* Hắn vẫn sẽ làm như vậy, sẽ là chỗ dựa cho nó, và duy nhất mỗi nó!
* Hắn tự hứa với mình rằng, từ đây về sau hắn nhất định sẽ bảo vệ những giọt nước mắt của nó.
Kết thúc là… một tình yêu lại bắt đầu…
* Chắc các bạn ai cũng biết ba từ đó là gì đúng ko? Đó là : ” Em Yêu Anh” !!!
The End
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT