Biết Quản ca nhi viết thư cho Kỳ ca nhi, Anh Nhị gia nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, “Nếu nói thì ta cũng hỏi thăm. . . Xin lỗi, mặc dù chuyện trước kia đều không nhớ nữa, ngay cả hắn trông như thế nào cũng không biết. . . Dù sao cũng là huynh đệ đúng không? Có gì cần giúp một tay thì bảo hắn cứ báo về nhà, không cần giấu, nói thế nào đều là con trai của cha có phải không?”

Có lẽ sống trong quân đội quá lâu rồi, hắn vẫn luôn có quan niệm về “Đồng bào” , “Huynh đệ” rất mãnh liệt, tiếp nhận Quản ca nhi và Tiểu Lạc cũng rất đơn giản. . . Trở thành học đệ cùng nhau nhập ngũ cũng rất dễ dàng, một chút chướng ngại cũng không có. Trong đội đương nhiên cũng có nội đấu ma sát các loại, nhưng mà đối với bên ngoài đều rất nhất trí luôn bao che và đoàn kết.

Đội bọn họ vẫn luôn là như thế.

Đem “Tạ gia” đổi thành “Lục Binh chiến đội” , quan hệ huynh đệ một chút vấn đề cũng không có, huống chi là hai học đệ. . . Hắn là nói đệ đệ đều không phải là mấy tên thảo môi đáng chết kia, đều cực kì chăm chỉ. Về phần đệ đệ làm huyện lệnh ở cái nơi xa cuối chân trời đó hắn cũng không ngại coi như học đệ cùng đội nhưng không ở cùng nhau mà đối xử. . . Chung quy là vẫn cùng đội chứ sao.

Nhưng hắn vẫn không biết phải làm sao để đối mặt với Tân ca nhi mới đưa đến Hạo Hãn hiên.

Nói hắn nhỏ mọn cũng được, lòng dạ hẹp hòi cũng được. Hắn vẫn rất rối rắm, canh cánh trong lòng. Người trước tạo nghiệt tại sao hắn phải nhận cái nón xanh chụp lên đầu này. . . Nếu như là Ngự Tả nhi sinh, hắn còn có thể coi như Ngự Tỷ nhi ly hôn mang theo đứa trẻ, yêu ai yêu cả đường đi diễn tốt vai trò cha kế. . . Nhưng tiểu tử này lại là do một tiểu tam sinh!

Mỗi một lần nhìn thấy là một lần đâm vào tim, luôn nhắc nhở hắn rằng đời trước có rất nhiều Tiểu Tam, mà hắn đem hết toàn lực dẹp xong tất cả cục diện rối rắm của đời trước rồi, duy chỉ có một người này. . . Triệt triệt để để bó tay hết cách, chỉ có thể giả làm đà điểu, tận lực không nhìn. Nhưng bây giờ không có cách nào, mỗi ngày Tân ca nhi đều sẽ tới thỉnh an sáng chiều, hắn mệt mỏi cả một ngày muốn cùng Ngự Tỷ nhi thân mật một chút, lại phải xếp hạng sau tiểu tử này. . . Đây là cái gì chứ? !

Cố Lâm quan sát một chút, nhịn không được, lúc ở một chỗ đẩy hắn một cái, “Có mẹ kế, thì sẽ có cha kế?”

“Ngay cả cha cũng không phải, ở đâu ra cha kế?” Nhị gia lầu bầu.

(Chắc Cố Lâm đã biết Nhị gia là người xuyên không rồi đúng không?)

Cố Lâm cau mày, “Tại sao có thể nói ra loại lời này? Để người khác nghe được sẽ không biết loan truyền thế nào đâu. . .”

Đúng, hắn biết không lý trí, hẹp hòi, là không phù hợp với quy củ triều Đại Yên. Nhưng hắn thật quá nghẹn, quá khó chịu. Đừng quên trước đây không lâu hắn còn là một quân dự bị đại hòa thượng cực kỳ chán ghét Tiểu Tam, rất có tinh thần thích sạch sẽ . Tiểu tử này chính là chứng cớ, bằng chứng cho việc Tạ Tử Anh và Tiểu Tam đã dạng này dạng kia (XXOO).

Hắn oan a, so với Khuất Nguyên* còn oan hơn! Cái gì hắn đều có thể cố gắng nhận, nghĩ biện pháp sửa lại cái lưới rách. Nhưng chỉ nhìn con Hải Tượng mập mạp (mẹ của Tân ca nhi) kia một lần, đừng bảo là thịt, ngay cả canh thịt cũng không ngửi qua, nếu sống chết ép buộc hắn phải nhận nợ. . . Hắn thật không chịu nổi!

(*)Vào cuối thời Chiến Quốc, có một vị đại thần nước Sở là Khuất Nguyên. Ông là vị trung thần nước Sở và còn là nhà thơ, nhà văn hoá nổi tiếng của Trung Quốc. Tương truyền ông là tác giả hai bài thơ Ly Tao và Sở từ, nổi tiếng trong văn hóa cổ Trung Hoa, thể hiện tâm trạng buồn vì đất nước suy vong với hoạ mất nước. Do can ngăn vua Hoài Vương không được, lại bị gian thần hãm hại, ông đã uất ức gieo mình xuống sông Mịch La tự vẫn ngày mùng 5 tháng 5. Dân làng ở đó đã mang những thuyền đến giữa dòng sông để cố gắng cứu vớt nhưng không thành. Để cho cá và các linh hồn của ma quỷ không lại gần được thi thể của ông họ đã đánh trống và vẩy nước bằng các mái chèo của họ. Sau đó để tưởng nhớ, tỏ rõ sự tiếc thương một người trung nghĩa, mỗi năm cứ đến ngày đó, dân Trung Quốc xưa lại làm bánh, quấn chỉ ngũ sắc bên ngoài (ý làm cho cá sợ, khỏi đớp mất) rồi bơi thuyền ra giữa sông, ném bánh xuống cúng Khuất Nguyên

“Hắn không phải là nhi tử của ta!” Anh ca nhi bùng nổ.

“Anh ca nhi!” Cố Lâm quát nhẹ.

Không thể chịu được nữa, “Ta không phải Tạ Tử Anh! Ta là Triệu Quốc Anh! Ta mới không phải là Tạ Tử Anh rách nát kia, càng không có bắt cá hai tay sinh con, ta. . .”

Hắn không thể nói tiếp, bởi vì Cố Lâm che miệng của hắn lại, than nhẹ: ” Lời như thế không thể nói lần nữa. Chàng bây giờ là con cháu Tạ gia, bỏ tổ quên tông đối với sĩ đồ (con đường làm quan) là không có lợi. Cuộc sống có rất nhiều bất đắc dĩ, không thể nói ra. Nhớ kĩ, chàng bây giờ là Tạ Tử Anh, Nhị gia, Anh ca nhi, dù là nói với ta, cũng phải liều chết nhận như vậy! Hiểu không?”

Anh ca nhi cảm giác đầu mình thành một thùng hồ dịch, sững sờ nhìn ánh mắt nghiêm túc của Cố Lâm. . . . Đợi đã nào…! ! “Hiện tại” là Tạ Tử Anh? Cái gì là “Không thể nói” ? Không hay, chẳng lẽ. . . Ngự Tỷ nhi đã sớm biết. . .”Nàng…nàng thế nào. . .” Chờ Cố Lâm buông lỏng tay, Anh ca nhi đầu vẫn còn là dạng sền sệt vô tri vô giác hỏi, “Làm sao nàng biết. . .”

“Quốc Anh? Đáng tiếc không thể dùng tên của chàng. Nếu không xin sơn trường lấy tên này làm tên chữ cho chàng cũng không tồi.” Cố Lâm nở nụ cười nhạt nói.

“Không sao không sao, tên ta viết như thế này.” Hắn chấm nước trà, viết lên trên mặt bàn hai chữ “Quốc Anh”.

“Anh giả, như ngọc mỹ thạch. Quốc Anh, anh hùng trong đất nước. Tên và tự như vậy hẳn là có thể chấp nhận đi, ngày mai chàng phải đi cầu xin sơn trường đi. Cha đối với Nhị gia trước kia quá thất vọng, vẫn chưa đặt tên tự cho chàng. . . Có thể thành công.”

Ta có thể dùng tên kiếp trước. Anh ca nhi sửng sốt một hồi thật lâu . Ta có thể.

. . . Đợi đợi đợi đợi! Cái này rất đáng được chúc mừng, nhưng tuyệt đối không phải là trọng điểm? !

“Ngự Tỷ nhi nàng. . . Lúc nào thì. . . Ta lộ chân tướng ở đâu? . . .” Lời của hắn không mạch lạc mà lắp bắp thành một chuỗi dài, cái dạng ngốc như thế đã chọc cười Cố Lâm.

“Trước kia chỉ là nghi ngờ mà thôi.” Nàng nhàn nhạt nói, “Quên hết chuyện trước kia, nói cũng sẽ không biết nói, rồi điên khùng sao có thể khỏi, nhớ được đều là tiếng địa phương người khác nghe không hiểu? Nhưng ta vốn cho là. . . Là Nhị gia đã từ từ khôi phục, cho nên không có suy nghĩ kĩ. Thật ra thì cẩn thận xâu chuỗi lại, sớm nên biết mới đúng. Uổng công ta và chàng ngày đêm chung đụng, đã là quá chậm chạp rồi.”

. . . Thần, chân thần! Thám tử lừng danh Ngự Tỷ nhi!

“Lúc … lúc nào. . . khẳng định?” Anh ca nhi lúng túng hỏi.

Lúc này, Cố Lâm đỏ mặt.”. . . Chàng tới đón ta, lúc ở trong xe ngựa.”

Nàng quay mặt không nhìn Anh ca nhi. Trước kia chỉ là nghi ngờ, thật ra thì, có thể sớm hơn một chút . . . Lúc nàng làm chuyện xưa nay chưa từng có giận dữ xuất phủ, làm một chút chuyện quá quắt nhất đời này . . . Có lẽ trong lúc vô tình, nàng đã sớm đem Nhị gia trước kia và Anh ca nhi sau khi điên khùng tách biệt thành hai người bất đồng. Anh ca nhi ở trong xe ngựa quỳ xuống rồi những lời giận dữ sau đó, càng khiến nàng khẳng định suy đoán hoang đường đó, cho tới bây giờ hắn tự mình chứng thật.

Chỉ là hắn bật thốt lên như vậy quá nguy hiểm. Nếu thật sự lộ ra ngoài, hậu quả khó mà lường được.

Chỉ là nữ nhân và nam nhân đại não hoàn toàn thuộc về hai tinh cầu khác nhau, cho nên Anh ca nhi bị nhìn thấu căn bản không nghĩ tới khả năng nếu bị phát hiện sẽ bị nấu xào luộc rán, suy nghĩ trong đầu bây giờ chính là, “Ngự Tỷ nhi quả nhiên biết ta không phải là tên tử quỷ đời trước”. (pó tay)

“Cho nên Anh ca nhi chàng. . .” Cố Lâm nghĩ khuyên giải hắn, lại bị tên gia hỏa này đẩy ngã, khuôn mặt tuấn tú có nét xấu xa đã sung huyết đỏ bừng, “Ta” nửa ngày cũng không nói được đoạn sau.

Chết tiệt , chỉ ba chữ, người ta ở trên TV ngày nào mà không nói câu đó ba ngàn lần, lại không thể nói ra, không biết nên mở miệng thế nào sao! Triệu Quốc Anh ngươi còn là nam tử hán sao? !

Cố Lâm có chút hiểu lầm, cau mày, “Ta cũng không cho chàng nói ra ngoài rồi, chẳng lẽ ta cũng sẽ tự mình lỡ miệng?” Anh ca nhi lắc đầu giống như trống bỏi, kìm nén đến tím bầm mặt, rốt cuộc lấy hết dũng khí, rống lên, “Ta yêu nàng!” (*tung bông* tỏ tình rồi)

Rất đáng tiếc, dũng khí của hắn có thể rất đáng khen, nhưng khẩn trương khiến hắn lại dùng tiếng mẹ đẻ ( quốc ngữ ), cho nên khiến Cố Lâm không hiểu hỏi lại “Cái gì?”

Dũng khí của hắn hết sạch, không thể làm gì khác hơn là dứt khoát tự thể thể hiện, đem ba chữ yên ngôn đầy ngập tình yêu dứt khoát chuyển thành hành động bày tỏ kích động đến không nói lên lời của hắn.

Sau đó hắn cái gì cũng nói cho Cố Lâm, ngay cả chuyện Trịnh Ngũ Tiểu Thư là “Hương thân” cũng nói. Chỉ là ba chữ yêu ngôn kia lại không thể nói ra. Cố Lâm nằm ở trong ngực trần trụi của hắn thấp giọng cười không ngừng. “Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, không ngờ ta sẽ tự mình thể nghiệm chuyện lạ ‘tử bất ngữ ’*.”

(*) đây là tuyển tập truyện ma kỳ lạ nổi tiếng thời Thanh do Viên Mai sáng tác thành dạng một tiểu phẩm bút kí, gồm 24 quyển. Ngoài ra còn có tác phẩm truyện tranh của Hạ Đạt khá hay nữa ^^ Cơ mà ta thắc mắc đây là khoảng triều Tống Minh gì đó sao lại biết tác phẩm này nhỉ

“Cho nên ta thật sự vô cùng khó khăn nhận Tân ca nhi. . . Nếu như hắn là nàng sinh ta còn có thể nhận, yêu ai yêu cả đường đi! Nhưng nhưng nhưng là. . . Đó không phải là Tiểu Tam của ta, đời này ta tuyệt đối cũng không sẽ có Tiểu Tam!”

Cố Lâm không cười nữa. Anh ca nhi ngốc nghếch này. Nàng sớm nên phát hiện.

“. . . Ừ.”

Anh ca nhi đối với phản ứng của nàng có chút lo lắng, nữ nhân Đại Yên triều đều dạy lễ phép khuê luật gì đó. . . Linh hồn của lão công thâu lương hoán trụ*. . . Ngự Tỷ nhi sẽ có khúc mắc gì hay không? Nhắm mắt, hắn lắp bắp hỏi. Cố Lâm nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Anh ca nhi đang tràn đầy thật thà lo lắng, trong mắt xuất hiện một tia sáng giảo hoạt, “Lễ phép khuê luật không có quy định đến chuyện ‘ mượn xác hoàn hồn ’ này, ta vẫn vô cùng tuân thủ lễ phép như cũ, một chút xíu cũng không có lệch.”

(*) thay đổi

Anh ca nhi thật là liền xương cũng nhũn rồi. Hắn phát hiện, thật là yêu chết Ngự Tỷ nhi ngẫu nhiên lộ ra tính phúc hắc. . . Nữ nhân không hư nam nhân không thương a! ( ngược rồi, ngược rồi, anh này thê nô quá)

Cho nên lại càng triệt để dùng thân thể nỗ lực thể hiện, khiến bản thân và Ngự Tỷ nhi bị giày vò không ít.

Ngày thứ hai theo thường lệ đến thỉnh an và ăn điểm tâm cùng các trưởng bối, Cố Lâm thăng đường xử lý công việc. Nàng hoàn toàn loại bỏ chuyện việc gì cũng tự mình làm kia của mẹ chồng vẫn dùng kia, mà là hình thức quản lý quân đội để trị gia. Có quản gia và quản gia nương tử để làm gì? Nếu mọi chuyện mình đều phải hỏi tới, vậy thì dứt khoát cách chức cho rồi, mỗi tháng còn tiết kiệm được một chút tiền. Hạ nhân không làm tốt, quản gia phụ trách mảng đó không phải lấy chết tạ tội, nhưng cũng sẽ chịu tội liên đới. Quản gia không làm tốt, vậy thì đổi người, người chờ thăng tiến còn rất nhiều.

Xây dựng thế lực đã ổn định, lại có võ lực xuất chúng ra uy, nàng quản lý gia đình này rất dễ dàng thoải mái, trên dưới đều rất quy củ làm việc có hiệu suất. Nhưng lúc đang nghe quản gia báo cáo thì tiểu tư của Nhị gia đột nhiên xin gặp, nói Nhị gia có vài chữ muốn dặn dò Nhị thiếu phu nhân.

Cố Lâm nghi ngờ mở giấy ra, phía trên viết ba chữ thật to, “Ta yêu nàng.” (aka thư tình nha)

Gò má từ từ ửng đỏ chậm rãi khuếch tán, ngay cả lỗ tai cũng nóng. Nàng ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nói, “Cùng Nhị gia nói, hiểu.”

“Thiếu phu nhân, ” tiểu tư này mới lên chức không bao lâu vẫn là một tiểu hài tử, đặc biệt lộ vẻ nghiêm túc, “Nhị gia bảo ngài viết thư hồi âm.”

Cố Lâm lại ho hai tiếng, “Đã nói. . . Ta cũng giống như vậy. Được rồi, nói như vậy hắn sẽ hiểu.” Sau đó đem tờ giấy gập lại, nhét vào trong hà bao, “Cái đó, Điềm Bạch, chậu than có phải để quá gần rồi hay không? Ta cảm thấy hơi nóng. Lui xa ra một chút.”

Ngoài trời. . . Có tuyết rơi đấy. Nàng còn sợ thiếu phu nhân bị lạnh, sao lại muốn đem chậu than chuyển xa một chút? Nhưng nhìn thiếu phu nhân nới lỏng cổ áo, mặt lại đỏ như vậy, vẫn là làm theo thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play