Ngày mồng tám tháng chạp thư viện nghỉ, nhưng Quản ca nhi thật sự không dám về nhà. Chỉ là bây giờ phụ thân đã có thể tin cậy, tất cả đều không giống trước kia nữa. Tuy nói Tạ Thượng Thư không có cách dừng “Ý tốt” của thê tử, nhưng đều đặn để cho tiểu nhi tử “Đi học” cũng không phải việc khó gì.

Không biết Quản ca nhi viết thư thế nào, tóm lại, Anh ca nhi xem xong thư, liền tập hợp đội hình thật lớn mang theo môn khách phụ tá của phụ thân và rất nhiều đề thi tài liệu đã chỉnh lý của các năm trước, cùng đi đến nơi Quản ca nhi học.

Trước khi đi hắn đã vắt hết óc, muốn thuyết phục Cố Lâm cùng đi. Nhưng nàng uyển chuyển cự tuyệt.

Anh ca nhi dù sao cũng là nam nhân, huống chi đã quên hết chuyện trước kia. Phụ nhân muốn ra khỏi cửa cũng không phải dễ dàng như vậy, ít nhất phải bẩm báo cha mẹ chồng, hơn nữa phải có lý do chính đáng. Cha chồng không thành vấn đề, cũng không muốn tự mình dâng tới cửa để mẹ chồng gây khó khăn, sau đó lại chịu mấy lời không hay ho, nói thì dễ mà nghe thì khó , thật sự không cần thiết.

Lại nói, cơm tất niên cũng phải trở về ăn, chẳng qua vì chia lìa hai mươi ngày tới nàng phải nói lời tốt lành để khuyên bảo, ngay cả “Tiểu biệt thắng tân hôn” cũng không để ý da mặt mà nói ra miệng, mới khiến Anh ca nhi mặt mày hớn hở, không có cố bám nàng, ngoan ngoãn đi cùng Quản ca nhi học thêm chút bàng môn tả đạo.

Thu thập hành lý, chuẩn bị thuốc, dặn dò lại dặn dò, nàng mới dựa cửa đưa mắt nhìn Anh ca nhi rời đi.

Thật ra thì Anh ca nhi không có ở trước mắt, nàng cũng không có cảm giác tương tư muốn điên gì cả. Chỉ là đang cầm chén trà điềm bạch lại nhớ tới hắn thôi.

Có vài phần nghĩ không biết hắn có đúng hạn uống thuốc không, có thể hay không quá ép buộc bản thân chịu đựng đến ốm không. Chỉ là, dù sao không phải đi thi, hoàn cảnh nghe nói tương đối thoải mái phong cảnh tươi đẹp, còn là một trang viên có ôn tuyền. Tiểu Ngũ Tử cũng đã lớn, mặc dù không dễ dàng ra vào liên tục, nhưng để Cố Lâm dạy dỗ qua một chút, giao Nhị gia cho hắn chăm sóc, chắc là không có vấn đề gì. Cho nên nàng cũng không cần quá lo lắng.

Đối với Anh ca nhi lỗ mãng trực bạch mà nói, Cố Lâm thừa nhận, nàng quá lạnh lùng. Động lòng luôn là pháo hoa trong chớp mắt, nhưng chỉ trong nháy mắt, rực rỡ lại ngắn ngủi, rất dễ dàng tỉnh táo lại.

Cho nên nàng đối với Anh ca nhi cực kỳ tốt. Chính là một loại áy náy. Thật may là hắn thần kinh rất thô, luôn không phát hiện được, luôn ngây ngốc cười.

Khẽ vuốt ve chén trà Điềm Bạch, nàng nghĩ. Có lúc trong phút chốc, nàng thiếu chút nữa không muốn quan tâm đến tất cả. Một ngày coi là một ngày, một năm coi là một năm, liền buông tha thôi. Những thứ phòng bị trong nhà mình kia, buông tha trái tim của mình, liền trầm luân đi.

Nhưng nàng vẫn còn duy trì được tia tỉnh táo cuối cùng.

Rất sớm rất sớm trước kia, nàng cũng không tin chuyện tài tử giai nhân. Nàng chỉ tin “Người có tình sẽ thành thân thuộc” , vấn đề ở chỗ sau khi trở thành thân thuộc. . . Thường thường không phải đều đẹp như vậy. Cha của nàng, bây giờ là Giám tu Hàn Lâm Cố Hàn Lâm, là cháu địch tôn, năm bảy tuổi liền sống một mình một viện, được ông cố và tổ phụ tự mình nuôi dạy, tuổi mới mười bảy đã nhất giáp truyền lư* ( xếp thứ tư, sau Thám Hoa ), sau đó may mắn, trực tiếp vào Hàn Lâm viện.

(*) Ngày xưa thi đình xong, sáng sớm xướng danh các người đỗ gọi là truyền lư, chắc ý chỉ thi một lần đã đỗ

Trước năm ông hai mươi tuổi, vẫn luôn thận trọng thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của một người cháu đích tôn nên có, theo khuôn phép cũ tới cực điểm. Chuyện duy nhất ông đã đặc biệt làm, trong ngày xuân xã*, nhìn thấy mẫu thân của nàng, vừa thấy đã yêu, lưu luyến si mê ầm ĩ nổi tiếng khắp Kinh Thành.

(*) ngày mậu sau ngày lập xuân năm ngày gọi là ngày xuân xã

Khi đó phụ thân nàng vẫn là thiếu niên, đầu tiên là cầu xin tổ phụ tổ mẫu tới cửa làm mai thì bị cự tuyệt, sau đó liền mỗi ngày viết một phong thư cho ông ngoại, cầu xin sau khi xem xong thì chuyển cho mẫu thân. Mỗi ngày sau khi được nghỉ đều ngồi ở quán trà gần nhà tổ phụ, một lần ngồi xuống chính là ngồi luôn một ngày. Bởi vì ở quán trà này có thể thấy tường nhà tổ phụ, và cây hạnh thật cao vươn ra ngoài. Bà ngoại vô cùng không muốn cọc hôn sự này. Thiếu niên đắc ý là tai họa, tuổi nhỏ chưa đến 20 đã là Tiến Sĩ, còn một giáp truyền lư, lại không để ý lễ giáo quấn quýt si mê, lặng lẽ thì cũng thôi đi, lại cứ tuyên dương đến cả thành đều biết, phá hoại khuê dự nữ nhi nhà bà, đây không phải là đối tượng tốt.

Tổ mẫu cũng không vui lòng. Cũng không phải đối tượng nhi tử lưu luyến si mê có vấn đề. . . Nhà người ta là thế gia văn chương, trị gia cực nghiêm, là môn đệ thư hương thanh quý. Nhưng bà từ trước đến giờ tỉnh táo bình tĩnh, trong lúc xã giao đã gặp qua vị tiểu thư này, bên ngoài tựa như nhu nhược lương thiện, nhưng bên trong lại cương nghị không nhún nhường, nhi tử của bà bà biết, tuyệt đối sẽ không có chuyện chết yên lành.

Nhưng nam nhân suy nghĩ luôn không sâu xa đến thế. Ông ngoại bị thiếu niên tài hoa cảm động, tổ phụ cũng muốn leo lên thanh quý, cuối cùng ỡm ờ tác thành cọc hôn sự này.

Môn đăng hộ đối, tài tử giai nhân. Thiếu niên anh tuấn lưu luyến si mê ái mộ, thiếu nữ xinh đẹp ngượng ngùng vui vẻ, cuối cùng thành mối nhân duyên tốt. Quả thật có thể thành thoại bản rồi.

Sau khi mẫu thân vào cửa, ba năm sinh hai, sinh ca ca của nàng và nàng. Một trai một gái, hoàn toàn là một chữ tốt. Mẫu thân lúc mới vào cửa đối với cha mẹ chồng vô cùng hiếu thuận, cùng các chị em dâu hòa thuận, cả nhà không có một người nói nàng một lời không tốt.

Nàng tựa hồ là một thê tử hoàn mỹ, đứng đầu tất cả.

Nhưng là, hàng năm đều có ngày xuân xã, hàng tháng đều có thiếu nữ xinh đẹp. Xuân Lan Thu Cúc, có nét nổi bật riêng. Giống ăn tủy mới biết nó ngon, hàng năm ngày xuân xã phụ thân đều đi săn tìm mỹ nhân, khiến Cố Hàn Lâm chiếm được danh phong lưu, cũng không phụ lòng phụ bạc – những thiếu nữ nhà nghèo được hắn nhiệt liệt theo đuổi, đều nhét vào nhà thành thiếp thất, cho người ta câu trả lời thỏa đáng.

Nhưng mẫu thân không cho là như vậy.

Nàng sống một năm hận một năm, hận phụ thân phụ lòng phụ bạc, hận những thứ tự cho mình thiếp thất kia. Dần dần tích lũy, cuối cùng trở nên tàn nhẫn, cái gọi là oán hận một khi mãnh liệt phát tác, mới có thể công khai hạ độc giết Ngụy di nương.

Nhưng hạ độc giết Ngụy di nương, cũng không tiêu tan oán hận của nàng. Chỉ rước lấy một đống phiền toái, khiến tổ mẫu giải trừ quyền quản gia của nàng. Nhưng những thứ này nàng đều không quan tâm, chỉ có oán và hận càng ngày càng tích lũy, càng ngày càng sâu thêm.

Cố Lâm mỗi năm đều nhìn mẫu thân bất hạnh và mang bất hạnh cho người khác. Nàng oán hận tất cả, oán hận trượng phu phụ lòng phụ bạc, oán hận trưởng tử của nàng lễ phép lại xa cách, oán hận tất cả thứ tử thứ nữ, càng oán hận những di nương ở hậu viện kia. . . Đặc biệt là con gái của nàng, trưởng nữ của nàng. Trưởng nữ của nàng biết rất rõ tất cả thống khổ và bất đắc dĩ của nàng, lại cùng nàng đối nghịch, luôn che chở những Tiểu Tạp Chủng kia. Quả thực là phản đồ, nuôi một con Bạch Nhãn Lang cắn lại mình.

Hận Cố Lâm, hận đến không muốn gặp lại nàng. Quả nhiên là súc sinh, lớn lên giống hệt nam nhân đã hại cả đời nàng. Ngay cả tâm can cũng hướng mấy Tiểu Tạp Chủng do bọn kỹ nữ kia sinh, thật sự không nên sinh nàng ra, hoặc là vừa sanh ra nên đem nàng dìm chết. Có lẽ là vì là thân sinh. Cho nên mẹ ruột nàng không hề che giấu, đối với nàng luôn thẳng thắn mà nói ra rất nhiều lời khó nghe, khi đó nàng được tổ mẫu che chở, thường sầu não thương tâm muốn chết.

Nhưng tổ mẫu cũng không quan tâm kể lại chuyện cũ, giọng rất thất vọng, “Lúc vừa mới gả đến, là một hài tử nhu thuận. . . Nàng ta cuối cùng cũng là mẫu thân của cháu, cháu nên biết được tiền nhân hậu quả, không cần một mực oán hận nàng.” Tổ mẫu dừng một chút, giọng nói bi thương, “Muốn oán, liền oán trách ta không đem con trai mình dạy cho tốt.”

Sau đó nàng dần dần lớn lên, liên tục cười khổ. Oán tổ mẫu sao? Từ sau khi nàng bảy tuổi phụ thân đã không còn ở bên cạnh mẫu thân rồi. . . Ông cố và tổ phụ đối đều đặt kỳ vọng vào phụ thân… Gia đình có công với nước, tổ phụ cũng là hầu tước rồi, đã là Đệ Ngũ Đại. Nếu như phụ thân không có tiền đồ, cái địa vị này không được truyền đời sau, nhất định sẽ suy bại.

Xác thực, phụ thân có tiền đồ, Cố Gia an khang rồi. Con dâu náo chỉ là phụ nhân không hiểu chuyện, lấy vợ không hiền đức. Nam nhân tam thê tứ thiếp, đó là chuyện đương nhiên, có cái gì mà náo loạn? Tổ phụ liền thường lấy tổ mẫu làm ví dụ, nói lấy vợ nên cưới phụ nhân hiền huệ như tổ mẫu.

Chỉ là tổ phụ không biết, tổ mẫu đã lạnh nhạt nói qua, “Nạp một cũng là nạp, nạp một đám cũng là nạp. Nạp một chuyên sủng mới có mâu thuẫn trong nhà, lật nhà loạn trạch đấy. Nếu muốn nạp, liền nạp bảy tám người, náo nhiệt chết hắn. Binh pháp chính là dùng vào lúc này, đến lúc đó tọa sơn quan hổ đấu, còn có thể thưởng thức dáng vẻ tổ phụ ngươi bể đầu sứt trán.”

Tổ mẫu là thông minh, nàng cả đời đều đem tim của mình canh kỹ, dù sao nàng nam nữ đều đã sinh, nghĩa vụ cũng xong rồi, ai thích ai thì thôi đi, mình sống tốt là được rồi.

Tổ phụ vẫn không hiểu tổ mẫu, nhưng không ngăn cản việc ông hài lòng với “Hiền thê”. Duy nhất một việc khiến ông mất hứng , chính là “Hiền thê” không để ý ý nguyện của hắn, đem đại nữ nhi gả cho một người chỉ có danh tú tài lại đi theo đường buôn bán, đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng bọn họ cãi vã từ khi thành thân.

“Nữ nhi ruột thịt của mình, chỉ có duy nhất, tự nhiên cưng chiều hơn một chút.” Khi trở về tổ mẫu nói, “Thư tuyệt mệnh cá đời trước. . . Ta có lẽ là người duy nhất chưa xem hết. Chữ chữ đều là huyết lệ. . . Ta không hy vọng Đại cô cô của ngươi về sau cũng viết thư tuyệt mệnh như vậy.”

Nàng hiểu, thật ra thì Cố Lâm thật sự hiểu. Là không có cơ duyên không có đối tượng, nếu có cơ duyên có đối tượng, liều chết cũng sẽ hy vọng có thể để cho nữ nhi của mình ( nếu nàng có lời ) có thể có cơ hội thoát khỏi loại bất hạnh này.

Cho nên nàng mới có thể đem Cố Thù gả cho Tứ Lang. Đúng, thương nhân trọng lợi khinh biệt ly. Nhưng Tứ Lang không phải thương nhân bình thường, là thứ biểu đệ của nàng ăn vô số đau khổ nhưng không hề ủ rũ suy sụp, không có chí tiến thủ, mà ngược lại càng nỗ lực phấn đấu.

Có lẽ con người chính là cần chịu rất nhiều rất nhiều đau khổ, đem tất cả tạp chất tẩy luyện sạch sẽ, mới có thể có cơ hội trở thành nam nhân đáng giá nhờ cậy tin tưởng.

Có cơ duyên có đối tượng, ngay cả đó là thứ muội, nàng cũng nguyện ý vì thứ muội tính toán một phen, huống chi thân nữ nhi của mình?

Khi đó nàng trở về cùng mẫu thân cãi vả kịch liệt, ầm ĩ muốn giải trừ hôn sự Cố Thù. Tổ mẫu vốn đã không quan tâm đến chuyện trong nhà của mẫu thân, có chút ưu buồn gọi nàng , hỏi nàng có hay không từng oán hận trong nhà kiên quyết đem nàng gả đến Tạ gia?

“Không có.” Cố Lâm không chút suy nghĩ trả lời, “Thật sự. Đến nhà nào, thật ra thì cũng không sai biệt lắm.”

Nàng cũng không phải an ủi tổ mẫu, mà là thật lòng nghĩ như vậy. Tài tử giai nhân lưỡng tình tương duyệt? Nhìn phụ mẫu của nàng sẽ hiểu. Tất cả chuyện xưa tốt đẹp, thường thường chỉ có mở đầu không có kết thúc. Đến kết thúc luôn là thê thảm không nỡ nhìn, huyết lệ loang lổ, tai họa vô tội cùng với ruồng bỏ.

Thậm chí, nàng cũng không nghĩ gả cho Bảng nhãn lang gì đó sẽ có cái gì tốt. . . Kết quả tốt nhất cũng chỉ là khi cưới vợ bé sẽ nói một tiếng với nàng, Tương Kính Như Tân. Nhưng mẹ chồng cũng không khác lắm, tranh thủ tình cảm và bực bội với thiếp thất trong nhà, tất cả đều là không sai biệt lắm.

Dù sao trước khi thành thân hai người đều chưa từng gặp nhau, hai người xa lạ bị vội vã cột chung một chỗ, tâm tính không hợp quả thật là chuyện đương nhiên. Nhưng vẫn là bất hòa tốt, bất hòa cho thỏa đáng. Cầm sắt hòa minh ba năm năm năm, sau đó một buổi sáng sinh biến. . . Giống như mẫu thân nàng khổ sở đến nay.

Làm người chớ làm thân phụ nhân, trăm năm vui khổ đều tùy người.

Gả cho người nào cũng giống nhau . Trượng phu không có tiền đồ, cũng không ảnh hưởng đến việc trong nhà có nhiều người hay không, lại càng không ảnh hưởng đến chuyện mẹ chồng biết lý lẽ hay không.

Nàng đã từng là người ngay cả chén trà cũng không chịu dùng chung với người khác, cho dù tẩy rửa sạch sẽ nàng cũng không cần, buộc nàng cùng chung chồng với người khác đã là lễ giáo ép buộc, không thể không làm, nàng không thể không cúi đầu.

Bởi vì nàng là nữ nhi Cố gia, phải vì danh tiếng gia tộc mà suy nghĩ, không thể cố tình làm bậy.

Tạ Tử Anh bỏ mặc nàng năm năm, thật ra thì nàng cũng không mất hứng. Có lẽ vậy, đêm động phòng hoa chúc, nàng khi đó còn rất trẻ, cũng đã từng nghĩ tới nếu đã như vậy rồi, vậy thì không chừng có thể hảo hảo cùng hắn chung sống. Bất quá chỉ một đoạn thời gian ngắn, ước chứng mấy tháng, nàng liền từ phiền muộn đến thản nhiên, sau đó tự tại.

Vuốt ve chén trà Điềm Bạch, nàng suy nghĩ. Có lẽ Anh ca nhi ngốc hiện tại chẳng qua là chưa hiểu, tựa như tình yêu năm đó của phụ thân, còn là đơn thuần, ngây ngốc. Bởi vì hắn chẳng khác gì là người sống lại cả.

Có lẽ có một ngày, sẽ có một ngày như vậy, hắn nhớ lại chuyện trước kia, hoặc là bị bạn học thậm chí bằng hữu tiêm nhiễm, biết được chỗ hay của thanh lâu. . . Có lẽ tất cả sẽ bất đồng.

Trà đã nguội, nàng lại cảm thấy chén trà Điềm Bạch nóng bỏng, bỏng đến độ khiến nàng muốnĩ ném đi.

Tu vi chưa đủ a. Bất nhạc thọ, bất ai yểu.

Ít nhất còn có được một chén trà. Nàng tự giễu nghĩ. Tương lai có oán, còn có thể nghĩ đến đã từng có một Nhị gia ngốc, đem tất cả tiền năm của tú tài lần đầu tiên, đổi một chén trà, giống như hiến vật quý tặng cho nàng.

Suy nghĩ một chút, so với những phụ nhân khác mình đã may mắn hơn rất nhiều, không thể tham thêm nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play