Bởi vì hoàng thượng triệu kiến, cho nên Tạ Thượng Thư trở về muộn hơn bình thường, lòng đầy tâm sự đi về nhà. Vào cửa, chần chờ một chút, khoát tay vẫy lui kiệu vải xanh vẫn dùng, ông đi bộ về hướng Hạo Hãn hiên.

Thi cũng đã thi xong, dĩ nhiên viện cũng không cần đóng cửa nữa. Chỉ là vẫn còn rất nghiêm chỉnh quy củ, yên lặng. Hắn biết người đến chúc mừng đều sẽ ở Từ Huệ đường chen chúc, Anh ca nhi nghe nói bị bệnh, Quản ca nhi là con thứ, phu nhân căn bản sẽ không gọi bọn họ đến. Hắn chậm rãi đi vào, tôi tớ nhất nhất đều cung kính hành lễ. Con dâu quản viện tử này không tệ. . .

Đi tới thư phòng nhỏ bên cạnh chính phòng, mấy nô tài , nha hoàn ở hiên đều lặng lẽ không tiếng động, tuy nhiên cũng ngồi xuống chơi cờ. Nhìn bàn cờ , có lẽ là giấy còn thừa khi tập viết được vẽ ô vuông , còn dùng đá đè mép giấy. Còn con cờ hình như là đá Hoa Vũ* nhặt được, lớn nhỏ không đều, chỉ phân thành đen trắng mà thôi. Cứ như vậy cũng có thể chơi say sưa ngon lành, thấy lão gia xưa nay chưa từng thấy đại giá quang lâm, bọn họ sợ đến độ vội đứng lên hành lễ, đang muốn hồi bẩm, Tạ Thượng Thư lại phất tay ngăn lại, tự vén rèm cửa đi vào.

(*) mấy viên đá hình tròn tròn dùng lát đường trong vườn

Anh ca nhi và Quản ca nhi đều đang ngồi đối diện với nhau trước án. Quản ca nhi một lát gãi đầu, một lát lật sách, một lát hướng trên giấy viết gì đó. . . Đại khái đang luyện tập viết sách luận. Anh ca nhi khuôn mặt trắng bệch, thoạt nhìn là thật sự bị bệnh, lại cúi đầu, từng chữ từng chữ từ từ luyện. . . Hắn nghĩ tới Kỳ ca nhi ở bên ngoài, năm tuổi đã viết đẹp hơn so với hắn. Con dâu ngồi ở một bên, cau mày từng kim từng kim thêu hoa. Nhìn chất liệu và độ lớn nhỏ của khăn, có lẽ là cho nam tử dùng. . . Chắc là cho Anh ca nhi .

Còn là Cố Lâm phát hiện ra đầu tiên, vội vàng đứng lên chào, “Công công.”

Hai đứa con trai chậm chạp hơn một chút, mới vội vàng đứng lên hành lễ. Hắn gật đầu một cái, cầm lấy sách luận Quản ca nhi chưa viết xong kia nhìn một chút. Quả nhiên là người chăm chỉ , đọc sách tốt, suy nghĩ cũng rất dễ hiểu, chất phác lại có tài văn chương, chữ viết có chút nhẹ nhàng, coi như thanh tú. Ở độ tuổi này đã coi như không dễ dàng.

Lại nhìn chữ Anh ca nhi luyện một chút . . Thật sự muốn mắng hắn hai tiếng, nhưng tại vì hắn không cố gắng sao? Tay cũng viết đến mức sưng lên, bên cạnh còn có một chồng lớn giấy đã viết. Chữ này, miễn cưỡng nhìn thì lớn nhỏ không quá sai biệt, không có dính thành một đoàn, thấy được rõ ràng. . .

Thật ra, nói văn chương của hắn viết rất được, vậy cũng chỉ là suy nghĩ rõ ràng vòng vòng đan xen, sách đọc được còn quá ít. Nói dễ nghe là chất phác, nói thẳng ra sách đọc quá ít mới là thật. Nhưng vết thương trí mệnh chính là chữ viết.

Vừa lúc con dâu đi ra ngoài pha trà, hắn nhặt chiếc khăn thêu một nửa lên xem. . . Á khẩu không nói gì được. Thật không phải người một nhà, không vào cùng một cửa. Chữ của nhi tử và đồ thêu của con dâu, nhìn từ xa còn miễn cưỡng, nhìn gần thì thê thảm không nỡ nhìn.

Cố Lâm thấy cha chồng đang nhìn khăn thêu của nàng, nâng chén trà xấu hổ vô cùng. Cười đỡ chén trà ăn chút điểm tâm, Tạ Thượng Thư không ôm kỳ vọng gì nữa, không ngờ Trà Hương điểm tâm ăn rất ngon,liền kinh ngạc, “Đầu bếp của Hạo Hãn hiên không tệ nha, thưởng.”

Kết quả Cố Lâm càng lúng túng hơn, nhỏ giọng nói, “. . . Thưa công công, trà là con dâu tự mình pha . . . Đĩa hạnh nhân tô này, cũng là do con dâu tự mình làm.”

Tạ Thượng Thư tâm tình tốt hơn rất nhiều. Đúng là, trong nhà cũng không phải là không có tú phòng, có rất nhiều tú nương có tay nghê tinh xảo. Có thể hiểu biết chút tài nấu nướng, vẫn là có ích hơn. Hắn thuận miệng hỏi hai đứa con trai đang làm những gì, dần dần tán gẫu , không khí ấm áp hơn nhiều.

Trò chuyện một chút, “Thế nào trong viện các con lại bắt đầu thịnh hành đánh cờ? Bên ngoài cũng ngồi chơi, rất ham mê.”

Cố Lâm cười khổ hai tiếng, “Đứng ngoài chờ hầu hạ cũng không thể ồn ào, chỉ có thể nói huyên thuyên chút chuyện vặt. Để bọn họ học chơi cờ có thể khiến tâm tính linh hoạt một chút, cũng không phải là chuyện không tốt.”

Lúc mới bắt đầu nàng cũng không nghĩ có thể phổ biến được , chỉ là tiện tay dạy cho Điềm Bạch và mấy tiểu tỷ muội chơi cờ vây. Chủ tử ở Hạo Hãn hiên đều yêu thích cái này, hạ nhân cũng không thể không biết chút phong nhã. Chỉ là cờ vây muốn chơi đến độ Phong Nhã rất đắt đỏ, nhưng muốn chơi tiện nghi đơn giản cũng không khó khăn.

Điềm Bạch và mấy nha hoàn thân cận còn có chủ ý rất hay. Là lấy khăn trải bàn bị trà làm bẩn giặt sạch rồi thêu lên, hai hộp cờ là nhặt hạt Bồ Đề rồi nhuộm màu, lúc nào rỗi rãnh sẽ trải khăn lên bàn lấy hai cái hộp bắt đầu đánh cờ. Những hạ nhân khác thì không tỉ mỉ như vậy, Nhị gia tập viết bỏ đi rất nhiều giấy, đi hỏi mấy thợ mộc trong phủ một chút, rồi dùng mực vẽ bàn cờ lên một trang giấy. Trong kinh thành có thừa thãi đá vũ hoa, trong vườn cũng không có ít, tự mình đi nhặt là được, lựa chọn lớn nhỏ, đều chơi vui như nhau.

Chơi cờ vây, cũng không khó hơn so với mạt chược. Sách dạy đánh cờ gì đó, bọn họ có xem cũng không hiểu. Trọng yếu nhất chính là bọn họ đơn thuần cảm thấy chơi rất hay, căn bản không biết cái gì mà nhã với chả bất nhã. Nhưng Tạ Thượng Thư lại vô cùng đam mê đánh cờ, đáng tiếc bản thân lại là một người chơi cờ dở. Hắn nuôi khách môn phụ tá mời tới đánh cờ, nhưng vẫn mặt ủ mày ê, ngàn vạn lần không vừa ý.

Sau đó Tạ Thượng Thư rất thích đi tản bộ đến Hạo Hãn hiên, cũng không cần con dâu nhi tử phục vụ. Dù sao một chút trà ngon điểm tâm ông cũng không thiếu, tùy tiện bắt mấy nô tài nha hoàn có thể cùng hắn đánh cờ. Hơn nữa những hài tử này rất xuất sắc, kỳ lộ* không có cách thức gì nhưng rất mạnh mẽ, cũng sẽ không cố ý thua ông. Mặc dù bên trong là văn nhân mực sĩ, ông lại là người chơi cờ dở, nhưng ở trước mặt mấy tiểu nha đầu và nô tài này ông là cao nhân. Thật sự không nghĩ tới, nơi để ông có thể trộm kiếp Phù Sinh nửa ngày nhàn**, lại là trong viện nhi tử hắn từng đau tim nhức đầu nhất.

(*) cách chơi cờ

(**) nguyên văn ‘Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn’, trích từ một bài thơ Đường, tác giả Lý Thiệp.

“Chung nhật hôn hôn túy mộng gian

Hốt văn xuân tẫn cường đăng sơn

Nhân quá trúc viện phùng tăng thoại

Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn.”

‘Phù sinh’ có nghĩa là sống trôi nổi trên mặt nước.

Đại khí là trong cuộc sống bận rộn hoặc mơ mơ màng màng, ngẫu nhiên có chút thời gian để nhàn rỗi, làm chuyện mình muốn làm, nhân sinh như thế mới thú vị.

Một nhà có hai tú tài được đề danh, Tạ phu nhân đã vui mừng hai ngày, sau đó lại vô cùng mất hứng. Làm tú tài ở kinh thành này là rất khó khăn rất tôn quý a, mọi người cũng đều nhắc đến mẫu thân như bà. Người tới cửa chúc mừng muốn đạp nát bậc cửa, bà thật vất vả mới có thể khoe khoang hai ngày, Tạ Thượng Thư đã đóng cửa từ chối tiếp khách.

Cái này cũng đành thôi, nhưng ít nhất cũng nên để bà bày tiệc rượu chúc mừng mấy ngày chứ? Phải biết bao nhiêu phu nhân có máu mặt muốn đến gặp làm quen đó. Nhưng lão gia suy nghĩ nát óc, đại phát tính khí, cũng chỉ cho bà bày mấy bàn, mời thân thích đến uống rượu náo nhiệt, còn đặc biệt để cho thông gia Cố phủ nghèo hèn và thông gia tiểu quan ngũ phẩm của tiểu tạp chủng Tử Quản cùng ngồi ở bàn trên. . .

Đây là cái gì? Đây là cái gì? ! Ngay cả Dung Dung đi theo bên cạnh nàng hầu hạ cũng bị đuổi xuống, đây không phải là tát vào mặt bà sao?

Càng khiến cho bà hận đến nghiến răng nghiến lợi chính là Tiểu Tạp Chủng Tử Quản này. Nếu không phải thấy hắn đỗ tú tài kinh thành, tương lai còn có chút chỗ dùng, nàng mới lười phải quản đến hôn sự khỉ gió của hắn. Tiểu tạp chủng này thật là không biết điều, đường đường tiểu thư phủ Quốc Công lại không cần, cứng rắn nói hắn đã đính hôn, không thể có chút công danh liền vứt bỏ người vợ Tào Khang. . .

Ta nhổ vào! Đính hôn cái gì? Mới đổi thiếp canh mà thôi, sáu lễ* còn chưa có đâu. Không thừa dịp bây giờ còn chưa có gì nhanh chóng thoái hôn tìm nơi cao hơn còn bám dính lấy cái mối hôn sự này? Ngại tiểu thư nhà người ta từng Hòa Ly? Cũng không thể nhìn xem bản thân mình là cái gì!

(*)Lục lễ gồm :

Nạp Thái: Nhà trai nhờ người đến nhà gái ướm ý rằng muốn kén chọn con gái nhà ấy làm dâu.

Vấn Danh: Nhà trai nhờ mối lái đến hỏi tên họ và ngày sanh của cô gái (để xem xung hay hạp)

Nạp Cát: Nhà trai báo cho nhà gái đã xem tuổi, xem quẻ, mọi chuyện tốt đẹp và muốn tiến hành hôn lễ.

Nạp Tệ (Nạp Trưng): Nhà trai đem sính lễ tới nhà gái để làm lễ từ đường và ra mắt. Lễ này thông thường gọi là lễ Hỏi.

Thỉnh Kỳ: Nhà trai xin nhà gái định ngày rước dâu.

Thân Nghinh: Lễ rước dâu về nhà trai, tức là lễ Cưới.

Bà không phải đang vì Tạ gia mà suy nghĩ sao? Lão gia tại sao lại không hiểu cho nỗi khổ tâm của nàng? Lại còn mắng bà, trách móc bà! Bắt bà đi nghị hôn cho Tiểu Tạp Chủng đó, bà không đi thì thế nào? Từ tiểu quan Ngũ Phẩm mà cũng muốn chính nhị phẩm phu nhân như bà đi làm lục lễ! Kết quả lão gia. . . Lão gia cư nhiên nói bà như vậy không cần lo việc đó nữa để con dâu đi làm lục lễ, đem hôn sự này định chắc chắn.

Đứa con dâu bất hiếu đó còn thật sự qua mặt bà, căn bản không đem bà bà này để vào trong mắt! Ngay cả Anh ca nhi đứa con trai duy nhất bà có thể dựa vào, thật vất vả mới gọi được người tới, bà bên này đang kể uất ức, đứa con trai không tim không phổi kia cư nhiên ngủ thiếp đi, lại còn ngáy nữa chứ. . . Thật là phí công sức nuôi nấng yêu thương hắn rồi ! Bà giận đến mức ôm Tân ca nhi và Dung Dung khóc ròng một trận.

Tạ Thượng Thư đời này cũng chưa từng nhọc lòng như vậy. Hắn vẫn cho là, lão thê tuy có chút cay nghiệt hồ đồ. . . Hắn cũng không trông cậy nhiều gì. Chỉ cần ít đi ra ngoài là được, dù sao ra cửa cũng không nói chuyện, không đắc tội với người, nàng có uất ức, ở nhà làm mưa làm gió coi như xong. Lễ pháp có lệ, chính thứ khác biệt, bà thân là chủ mẫu đại nương không làm quá gì quá giới hạn, hắn chỉ một lòng đặt vào tiền đồ, không có sai lầm quá lớn gì cũng coi như xong. Lão Nhị để cho nàng nuôi đến hư hỏng, hắn đã từng oán trách chưa? Nhiều lắm là đem lão Tứ đưa về chỗ thái lão gia mà thôi. Bà hà khắc lão Tam, ông đã nói qua một lời nào chưa? Cũng chỉ khuyên nhủ bà, kết quả lão Tam cao chạy xa bay, thiếu chút nữa ngay cả phụ thân là ông đây cũng không nhận, ông đã oán trách qua sao? Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, hắn có vượt qua rang giới này chưa không? Không có chứ?

Kết quả hắn sai lầm rồi, sai vô cùng. Đây là Kinh Thành, Kinh Thành a! Một nhà có hai người đỗ tú tài, có bao nhiêu người ngoài miệng nói chúc mừng còn trong lòng âm thầm ghen ghét, không may chấm thi lại chính là Lễ bộ. May là giám khảo đều do hoàng thượng tự mình lựa chọn, ông nửa điểm cũng không chạm tới, Đô Sát viện dâng tấu chương buộc tội cao một xấp a! Chỉ kém không chỉ tay vào mũi nói ông mua chuộc giám khảo tiết lộ đề? Lớn tiếng làm lớn? Ông dám? Ông có thể làm đến vị trí này một phần cũng do bản thân cẩn thận chặt chẽ!

Được, ông giải thích. Lão thê chỉ nháo không cho nàng mặt mũi, hoàn toàn không nghe được cái gì. Nhưng lại không thể không làm. Không làm thì bị công bố ra ngoài sẽ gây lớn chuyện, thông gia hai nhà đều vui vẻ không phải rất tốt sao? Con dâu thông gia nhất định phải lấy, không có nơi này cũng sẽ không có nhi tử có tiền đồ như hôm nay, không nhân cơ hội này đền bù nhiều năm ngăn cách thì đợi đến bao giờ?

Quản ca nhi đối với nhạc phụ rất cung kính, khi Quản ca nhi còn là bạch đinh ( người không có công danh), người ta đã không ngại chịu gả con gái rồi, bây giờ hắn đỗ tú tài cũng không phải là làm Phò Mã, có thể không mời họ ngồi ở ghế trên sao? !

Lão thê không cho sắc mặt tốt thì coi như thôi, làm sao bà có thể ở trước mặt thông gia Cố phủ, dẫn theo di nương cùng đến? Đó là di nương của nhi tử bà chứ không phải là di nương của ta, coi như bà mang đến thì thôi, nhưng phải là hầu hạ con dâu của bà chứ không phải bà! Một chút lễ phép như vậy bà cũng không hiểu sao? Phu nhân?

Phu nhân của hắn thật sự vẫn không hiểu ai. Buổi tối ông hảo hảo nói chuyện khuyên bảo, lão thê đẩy ông ra ngoài khóa cửa lại, khiến ông tức run người. Được! Cả tất cả Từ Huệ đường đều cho bà, lão gia ta đây đi ngủ thư phòng! Chuyện khiến cho ông phát hỏa thực sự chính là lão thê hồ đồ kia lại muốn thối hôn, leo lên phủ Quốc Công. Ngại ngày thường sống quá dễ chịu đúng không?

Tại sao không suy nghĩ một chút tại sao phủ Quốc Công chịu đem tiểu thư của chính thất gả cho một con thứ, hai người còn kém nhau năm tuổi? Danh tiếng của vị tiểu thư đó và Anh ca nhi trước khi bị đánh vỡ đầu đều không thua kém nhau. Nếu cô ta không phải tiểu thư phủ Quốc Công thì nhận được sẽ là một tờ hưu thư chứ không phải là Hòa Ly . Coi như bất luận tiểu thư này tốt hay xấu, thiếp canh cũng đã đổi còn muốn thối hôn cái gì? Con gái nhà người ta có muốn gả cho hay không chứ? Cũng không phải là công chúa coi trọng Quản ca nhi rồi bức ép!

Chính là càng nghĩ càng nổi giận, càng nghĩ càng lo lắng. Lão thê không muốn đi, ông dứt khoát ra lệnh con dâu đi làm lục lễ. Năm đó công chúa đoạt hôn sự của Cố Lâm, cũng là bởi vì hai bên chỉ mới đổi thiếp canh. Không chắc chắn, quá không vững vàng. Vội vàng đem được lục lễ đi rồi, đem hôn sự phán định chắc chắn, nói rõ tiểu thư 16, Quản ca nhi 17, sẽ để cho hai đứa tổ chức hôn sự. Tuyệt đối không để cho vị tiểu thư phủ Quốc Công gì đó có cơ hội vào cửa nhà ông.

Ông thực sự tức đến phát bệnh, tâm thần mệt mỏi, quá mệt lòng! Định ăn cơm cũng không về Từ Huệ đường ăn, về nhà chạy thẳng tới Hạo Hãn hiên. Con dâu không phải cho ông ăn ít một miếng cơm, nhi tử cũng sẽ không nói lời hồ đồ khiến ông tức giận, còn có rất nhiều người đến không thể đếm được cùng ông chơi cờ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play