Gia đình là người văn nhã văng vẳng tiếng đọc sách, nhà bọn họ không đọc những loại sách thô bỉ, hơn nữa tiếng đọc lớn vô cùng. Đứng ở ngoài thư phòng nghe lén Cố Lâm yên lặng nghĩ.
Quản ca nhi cười to một tiếng, "Nhị ca, lúc ta chín tuổi mới vừa vào thư viện, chữ viết còn đẹp hơn huynh nhiều."
Anh ca nhi nhất thời giận dữ, "Ngươi học bao lâu ta học bao lâu? Ta học nửa năm có biết không? Có biết không? ! Cười cái gì mà cười? Khoe răng trắng? Cười nữa ta sẽ không dạy ngươi thi như thế nào. . ."
"Huynh dạy cho ta thi? Hàaa...! Nhị ca huynh chỉ có thể dạy ta sống phóng túng thôi. . . Thôi, cái đó gia còn khinh thường học. . ."
"Trong khe cửa nhìn người, ngươi coi người khác là nhỏ hết rồi!" Anh ca nhi bốc hỏa, "Gia không ra tay, cái tên tiểu tử như ngươi còn không biết bản lãnh của gia. . ."
Tiếng hai người dần dần nhỏ lại, an tĩnh. Thật lâu sau tiếng Quản ca nhi mang theo kinh hãi, "Ca, nhị ca. . . Huynh ...huynh huynh huynh .. ."
"Ta cái gì mà ta? Sách không còn kịp học nữa, thi cử sao có thể không chuẩn bị cho tốt? . . ."
Hai người nói nhỏ, thương thương lượng lượng, ngược lại là thời gian Anh ca nhi dạy dỗ người tương đối nhiều. Thậm chí còn giận tím mặt, "Ngươi là đầu heo à! Đây là văn nghị luận, bàn về, thuyết, văn! Đề mục xem không hiểu là cái đề quỷ gì. . . Sẽ làm được đề tốt saoà? ! Phía sau đây? Đầu heo, không có ý tưởng à?"
"Ca huynh còn dám nói ta, cái tiếng thông tục này. . . So với thoại bản còn thoại bản hơn! Hơn nữa cái điển cố này không phải dùng như vậy. . ."
"Vậy ngươi nói dùng như thế nào hả, nếu biết ta cần gì phải dạy ngươi thi sao? Tiên sinh về nhà ăn tết rồi, ngươi đã đọc thuộc sách rồi, dĩ nhiên là đồng giá trao đổi, ta dạy ngươi thi như thế nào, ngươi dạy cho ta cách dùng điển cố như thế nào. . ."
Điềm Bạch sợ hãi nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Cố Lâm, nhỏ giọng hỏi, "Gia và Ngũ Gia. . . Đi học hay là cãi nhau vậy?" (nhị gia mất hết hình tượng người đọc sách rồi _ _|||)
Cố Lâm khẽ mỉm cười, đi về phía trước, phía sau một đám tiểu nha hoàn nín thở tĩnh khí. Trong suy nghĩ của đám tiểu nha hoàn này, đi học là thần thánh , người đọc sách làm cho người ta tôn kính. Nhưng hôm nay tín ngưỡng nho nhỏ của họ đã có chút dao động.
Đợi đã đi xa tiểu thư phòng, Cố Lâm đi tới đại thư phòng kiêm dược phòng thường dùng, nàng mới rảnh rang mà nói, "Thật ra thì đều có, dĩ nhiên cãi nhau tương đối nhiều. Chỉ là cãi nhau cũng có rất nhiều loại. . . Có loại càng tranh cãi càng hỏng, càng tranh cãi càng lục đục nội bộ, vì thế mà thù hằn với nhau. Nhưng cũng có loại càng tranh cãi càng tốt, càng tranh cãi càng vượt lên, càng tranh cãi càng thân thiết."
Điềm Bạch suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu một cái. Gia và Ngũ Gia có thể càng tranh cãi càng tốt hay không, nàng cũng không rõ lắm. Lục nương tử và phu quân Lưu Quải nhà nàng, không thể một ngày không nháo, gọi là Tặc Bà Nương Sát Thiên Đao, nhưng mẹ nàng thường thở dài nói không ai hưởng nhiều phúc hơn so với Lục nương tử. Lưu Quải là ở bên ngoài chạy đi chạy lại, có chút tiền thưởng thì không hề uống chút rượu nào, tất cả đều đưa cho Lục nương tử cất giữ. Lục nương tử ăn mặc tiết kiệm, đem hết để lo ăn mặc cho Lưu Quải, còn thỉnh thoảng mua một hai vò rượu cho Lưu Quải đỡ thèm.
Đã nhiều năm như vậy, Lục nương tử không có thai. Triệu ma ma chạy đi giựt dây Lưu Quải nạp thiếp, kết quả khiến Lưu Quải cầm chày gỗ đuổi ra ngoài.
"Người với người bất đồng. Ầm ĩ cũng không thấy tình cảm kém đi, ngoài mặt cười đùa cũng không biết chừng trong bụng đang giấu đao, thiếu phu nhân, có phải là như vậy đúng không?" Điềm Bạch ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.
Cố Lâm tán thưởng sờ sờ đầu nàng, "Điềm Bạch của chúng ta đúng là đại soái tâm phúc của ta, nói một chút liền hiểu, cũng nhanh chóng có thể xuất sư rồi."
"Thiếu phu nhân, nô tỳ không muốn xuất sư." Điềm Bạch xoa vạt áo, "Tương lai còn phải làm quản gia nương tử cho thiếu phu nhân, về sau làm nhũ mẫu cho tiểu thiếu gia, thiếu tiểu thư."
Nha đầu này, tuổi còn nhỏ chí lại không nhỏ đó. Mới chỉ lớn bằng Quản ca nhi mà thôi, đã nghe một biết mười, chịu tự mình suy nghĩ. Mấy nha đầu mà có chút tâm cơ, tuổi như vậy cũng sẽ nghĩ biện pháp ở trước mặt gia tỏa sáng thu hút. . . Không phải nàng đã sai Tiểu Lục Tử đi chiếu ứng Quản ca nhi, sẽ có không ít nha hoàn ngày ngày lén lút dò xét.
Điềm Bạch ngược lại là người có cơ hội tiếp cận nhất nhưng lại chỉ hướng nàng thân cận.
"Chớ vội hâm mộ, vỏ cam quýt cũng đã mang tới? (cái này không hỉu =.=) Đợi chút nữa sắc thuốc xong, ta sẽ dạy chữ cho ngươi. Đại soái tâm phúc của thiếu phu nhân, tại sao có thể không biết chữ?" Cố Lâm cười nói.
Điềm Bạch vui mừng nhảy bật lên, sao đó mới vội vàng phúc lễ cảm tạ. Những tiểu nha hoàn khác đều rất hâm mộ nhưng cũng không biện pháp, ai bảo Điềm Bạch là tâm phúc hiện tại của thiếu phu nhân.
Quản ca nhi bằng tuổi nha đầu Điềm Bạch nhưng lại Thiên Lôi cuồn cuộn, xúc động không hiểu rồi. Nhũ mẫu của hắn là do Thái phu nhân tự mình phái tới, là phụ nhân hiếm có biết chút chữ nghĩa. Khi vừa mới có thể nói, hắn đã được nhũ mẫu ôm vào trong ngực dạy chữ.
Hắn và Tam ca cùng là con thứ tuổi hơn kém nhau một trời một vực, cũng không có quan hệ gì. Mẹ cả là nhìn cũng không muốn nhìn hắn, lạnh lùng. Tam ca đã nếm mùi đau khổ, tự thân cũng khó bảo toàn. Nhưng Tam ca lại đưa một đống sách cũ bút cũ cho hắn "Nhóm lửa" , sách mặc dù đã rách nát, nhưng bên trong chằng chịt những chú giải tự viết không nhìn rõ được.
Phân lệ* của hắn lệ không có giấy mực, chính là Tam ca cho hắn "Nhóm lửa" đều là bút cũ dính mực, ở trên tường nâng cao cổ tay luyện chữ. Khi còn bé chịu không nổi khổ như thế, thật đúng là đã khóc lóc không nghỉ với nhũ mẫu.
(*) cái này như kiểu phần được đưa cho hàng tháng của mỗi người gồm tiền bạc, ăn uống, quần áo
Sau lại nhũ mẫu ra đi, hắn khóc không ngừng, bị mẹ cả dùng gia pháp. Tam ca có trở về nói với hắn một câu, "Ở nhà này, chỉ có đọc sách cho tốt thành tài mới có đường sống."
Hắn vốn là mịt mờ mê mê, chỉ biết nhũ mẫu đã dặn dò hắn phải học hành tiến tới, Tam ca nói một câu có đường sống, dù là bữa đói bữa no, hắn cũng vẫn không hạ sách xuống.
Cho đến khi Tam ca hãnh diện đề danh bảng vàng, mang theo thê tử rời đi ra ngoài làm quan, hắn mới chân chính lĩnh ngộ được, hoá ra "Có đường sống" là như vậy !
Cho nên hắn vẫn rất cố gắng, vô cùng cố gắng. Hắn vẫn luôn cho là thuộc như cháo chảy Tứ Thư Ngũ Kinh là có thể cho mình một tiền đồ bụng không đói , không phải chịu lạnh nữa! Không ngờ nhị ca nóng nảy hoàn khố kia lại khiến cho hắn trợn mắt há mồm, mở rộng tầm mắt. Thì ra là đường đường chính chính đọc sách tốt còn chưa đủ, còn cần có thật nhiều Bàng Môn Tả Đạo a!
Nghe nói sau khi nhi ca bị điên khùng, không biết là do một gậy gõ tỉnh , hay là gan lớn tâm đen không phải là ngu ngốc mà có chút tài năng. Tóm lại, hắn đem thu tập tất cả đề cũ, bài vở, được đặt tên là kho đề các năm đã phân loại. Chỉ tra xét yêu cầu của đề mục, căn bản không quan tâm đến điển cố điển tích gì.
Phàm là sách luận, không ra mấy cái phương hướng chính, không phải hỏi trị dân trị quân, thì chính là cách dùng quan lại, chính trị, tiền tài . . Nhiều vô số, cũng phải chừng mười loại khác nhau. Giám khảo các năm trước ra đề, hoặc ba năm chữ, cũng có khi sổ ra một trăm chữ . Nhị ca buộc hắn học, chính là trước tiên đem đề mục đọc hiểu học thấu, sau đó không nhìn trong sách người ta trả lời như thế nào mà tự bản thân viết ra bản nháp làm rõ ý nghĩ, sau đó so sánh với đáp án của người khác, hợp hay không hợp, sau đó sẽ sửa lại, rồi mới dẫn kinh cư điển.* vào bản nháp.
(*)những trích dẫn kinh điển.
"Khởi, thừa, chuyển, hợp! Hiểu không? Nói trắng ra đúng là đầy Logic đi đến dọa người! Giám khảo từ Tứ Thư Ngũ Kinh ra đề mắc mớ gì tới ngươi, đọc hiểu đề mục! Dù sao cũng có mười mấy loại như vậy, tiếng thông tục cũng không còn quan hệ, dù sao là bản nháp. . . Dẫn kinh cư điển chỉ cần học thuộc lòng là tốt rồi, đỡ vất vả bao nhiêu a. . . Đồng sinh sẽ không quá khó khăn, cũng chỉ là Đệ Nhất Quan, coi là thi nhập môn mẫu giáo mà thôi. . ."
". . . Nhị ca, huynh giống như đã thi đồng sinh mấy trăm lần ý ." Quản ca nhi nói thầm, sau đó cảm thán, "Nhị ca huynh sớm chịu một gậy như vậy thì tốt rồi, biết thế tự ta sẽ gõ. Thì ra là đánh vỡ đầu nhị ca thông suốt thành người . . ."
Ai là nhị ca xui xẻo, lòng dạ hiểm độc, tâm nát, hoàn khố, bán xuân dược ? ! Nhị gia đáng thương đã lâu không gào lên đau xót trong lòng bộc phát, hồi âm trận trận.
Hắn muốn chống án, hắn muốn cãi lại, hắn muốn kêu trời kêu đất. Rất đáng tiếc, hắn cái gì cũng không thể.
". . . Ngươi cũng muốn thông suốt?" Anh ca nhi sắc mặt tái xanh, "Ta giúp ngươi. Chày gỗ hay là hậu Bối Đao, ngươi tự mình có thể chọn."
(cái này có tính là thẹn quá hóa giận không nhỉ??)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT