Kể từ khi lão gia ra lệnh phong bế tiểu viện để thiếu gia học tập, các di nương đành cắn răng nghiến lợi không còn cách nào khác. Người duy nhất có thể tự do ra vào là Tây Tịch lão tiên sinh. Họ da mặt dù có dày, cũng không có gan đi đút lót vị Tây Tịch tiên sinh này.
Dĩ nhiên, người hầu vẫn có thể ra vào. Nhưng kể từ khi Lục nương tử trấn giữ trù phòng, Điềm Bạch và một đám tiểu tỷ muội hầu hạ bên cạnh, Cố Lâm làm người quản lý vẫn luôn minh bạch rõ ràng mọi chuyện, không hề có chuyện ăn bớt bạc, những vụ ăn bớt trước kia cũng không ai dám làm để lấy lòng phu nhân quản gia nữa, trải qua một đoạn thời gian hỗn loạn, Hạo Hãn hiên không dám nói là bền chắc như sắt, nhưng hàng rào được siết chặt, các di nương muốn cài tai mắt, mua chuộc người còn khó hơn lên trời.
Các di nương vừa nóng vừa giận chỉ có thể ngắm cửa cắn khăn, tự hối hận bản thân trước đây đã suy nghĩ nông cạn. Không phải lúc trước nghe nói tử quỷ kia chỉ còn dư một hơi tàn, lại còn điên khùng ngu ngốc sao? Tại sao hiện tại đã khỏe lên thì không nói, lại còn khắc khổ cố gắng... Không thừa dịp hiện tại yêu thương tranh sủng, ngộ nhỡ Nhị gia thật sự có công danh, chuyện nạp người mới tuyệt đối không thể tránh khỏi, vị thiếu phu nhân vô dụng đó làm sao có thể chặn cửa được?
Có người mới sẽ quên người cũ. . . Họ tuy nói cũng vừa qua hai mươi mà thôi, nhưng làm sao có thể bằng thiếu nữ tươi trẻ tựa như nụ hoa kia?
Các di nương rất gấp, cũng rất nóng nảy. Mọi cách đều không được, tất cả đềi không hẹn mà cùng nhau đi gặp bà bà.
Nhưng Tạ phu nhân cũng bất đắc dĩ. Vốn là nhi tử tính khí hơi nóng nảy một chút, chỉ cần dụ được tới đây, không tính là muốn gì được đó nhưng vẫn sẽ nghe lời. Nào biết sau khi thiếu chút nữa mất mạng liền cụng nàng lục đục nội bộ. Nhưng lão gia sau khi ra lệnh phong bế viện cũng đã cảnh cáo bà, nhi tử nếu thi đồng sinh không đỗ, hắn tuyệt đối sẽ đón phụ mẫu và hai di nương về Kinh Thành.
Nhận di nương , bà chỉ mất hứng mà thôi, nhận cha mẹ chồng . . . Đó không phải là long trời lở đất sao? Nghĩ đến cặp mắt lạnh lẽo của Thái phu nhân, bà liền run lên. Vốn trưởng tôn bọn họ cũng muốn hầu hạ cha mẹ chồng ,nhưng Lão Thái Gia cùng Thái phu nhân không thích màu đông ở kinh thành, mới để cho bà tiêu diêu tự tại nhiều năm như vậy. . .
Hiện tại bà nào dám phá hoại? Bà bây giờ chỉ lo cầu thần bái phật hi vọng nhi tử nhất định phải thi đậu, dù sao hiện tại bà còn có một đứa cháu trai, tình thương lo lớn của mẹ vẫn còn có chỗ phát huy, không cần tên nhi tử vô tình vô nghĩa có con dâu không cần mẹ kia nữa.
Cho nên cái con đường tìm bà bà này, Từ di nương so với lạc đà đi đêm còn thấy xa hơn*. Thứ nhất, nàng dù sao cũng là người nhà mẹ đẻ của Tạ phu nhân, hơn nữa bà bà từ trước đến giờ cũng thích nàng nhất. Thứ hai, Vương di nương chết cũng đã chết rồi, chỉ lưu lại một cốt nhục như vậy, Tạ phu nhân vẫn luôn yêu thương hết mực, nghĩ đến nếu như tương lai thiếu phu nhân có thai, cũng càng chỉ là đệ muội của Tân ca nhi mà thôi.
(*) cái đoạn này ta pó tay toàn tập luôn chém bừa đó. Nguyên văn của nó là 却比沐骆走得更深更有远见 nàng nào biết thì chỉ ta với ~~~
Hơn nữa nàng dùng nhiều tiền mua được tin tức từ thái y, cũng biết Nhị gia muốn có con hiện tại là khó khăn như đường đi đến đất Thục vậy. . .
Đạo lý này không phải là đã rất rõ ràng rồi sao? Nhị gia hiện tại không muốn gặp nàng như thế chẳng qua cũng chỉ là nhất thời tức giận, mọi người còn chưa có thật sự đi đến mà, mới chỉ là trà lạnh đã lùi rồi. Tính tình Nhị gia, nàng hiểu rõ nhất, thờ ơ một chút mà thôi, không có gì, qua kỳ thi mùa xuân rồi từ từ dụ dỗ lại là được.
Bà bà thì sao, đương nhiên là phải nắm chặt dựa sát vào, miệng có thể ngọt bao nhiêu thì phải ngọt bấy nhiêu, hầu hạ càng phải thêm chu đáo. Tân ca nhi nhỏ như vậy, phải cố gắng mà thân cận. Ký danh thì thế nào? Vương di nương chết thế nào còn không phải là chuyện tất cả mọi người đều rõ? Gọi mẫu thân còn không phải là coi như kẻ thù, gọi nàng di nương trong lòng còn không phải coi như mẹ ruột? Con người mà, muốn tranh phải là lâu dài chứ không cần tranh giành trong nhất thời.
Cho nên Từ di nương vô cùng nịnh bợ cùng với Tạ phu nhân ngậm kẹo đùa cháu, yêu thương như nhi tử của mình. Tạ phu nhân vui vẻ cười đến không ngậm miệng được, coi nàng ta như chính thất mà yêu thương. Những chuyện này, Cố Lâm không phải là không biết, chỉ là không nói cho Nhị gia mà thôi. Vào ngày mồng một tháng chạp lạnh giá, thân thể của Anh ca nhi cũng không phải là rất khỏe mạnh, chút cảm mạo là không thể tránh khỏi, nhìn hắn xì nước mũi vẫn cố gắng học hành khắn khổ cũng đã đủ đau lòng, những thứ ngổn ngang bên ngoài không cần nói để cho hắn lại phiền lòng.
Chỉ là nàng ngồi trong viện, tin tức thì từ trên trời đến. Khiến cho nàng có chút không biết nên khóc hay cười chính là người chạy tới thông báo tin, lại chính là phụ tá đắc lực của lão gia Lý Đại tổng quản tự mình chạy tới. Còn truyền lời của lão gia, chờ Tân ca nhi năm tuổi, lão gia sẽ đưa nó đến chỗ Thái lão gia, tuyệt đối sẽ không để cho nhi tử ký danh của nàng trở thành một tên nghịch tử quần áo lụa là nữa.
Nàng cung kính nghe lời lão gia, khiến Lý Đại tổng quản lúc trở về vui mừng không nhịn được toét miệng cười rạng rỡ. Thật ra thì nếu thật sự muốn đưa ra ngoài để cho Tân ca nhi có tiền đồ, nên đưa đến chỗ Đại cô cô của nàng, bảo đảm văn võ song toàn, hạ độc hành y không sai lầm, cũng không trì hoãn chuyện Khảo Văn thi võ.
Phàm là chút kiến thức rò rỉ trên tay Đại cô cô của nàng, cũng đủ để Tân ca nhi đời kinh thế tuyệt diễm. . . Chỉ là phải lột bỏ vô số lớp da.
Đại cô cô trong các truyền nhân Phó thị, tuyệt đối là một Truyền Kỳ. Ngay cả tổ mẫu cũng không lợi hại bằng cô cô. Phó thị truyền đời đời chính là nhận lấy vài rương bí kíp khi hồi môn, khi nhậm chức truyền tự nếu cảm giác không còn sống thêm được nhiều có thể thêm vào "Thư tuyệt mệnh" đem sở học và tri thức cả đời thêm vào đó.
Nhưng truyền thừa hơn một trăm năm, số lượng này không phải là chuyện đùa, tổ mẫu cũng chỉ học sơ qua đại khái, mà Đại cô cô trước gả đi đã học xong toàn bộ rồi. Với tính khí nóng nảy của Đại cô cô, chết sống cũng không chịu đến thế gia, tự mình chọn một thương nhân nửa võ nửa thương để gả.
Kỳ quái chính là vị cô trượng* như nước nguội đó là thuần phục được cô cô, vợ chồng trời nam đất bắc chạy thương đội, lại có thể bổ sung thêm một số bí kíp. Hài nhi cũng sinh ở trên xe ngựa . . Nếu nói Đại cô cô có cái gì bất mãn, thì chính là sinh ba tiểu tử mới sinh được một nữ nhi, hiện tại vừa mới biết đi thôi.
(*) chồng của cô cô
Cái khác không bàn đến, nhưng y thuật của cô cô là nổi trội nhất. Chỉ là có nổi trội hơn nữa, gặp phải Anh ca nhi cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.
Nàng hầm lê lọc lất nước, lại cho thêm mấy vị thuốc, chờ thành dạng cao rồi mới bưng cho Nhị gia đang ho không ngừng ăn.
Nhị gia nuốt một ngụm, "Tại sao ăn giống như cao sơn trà bối mẫu Tứ Xuyên?"
"Làm sao chàng biết có bối mẫu Tứ Xuyên và Sơn Trà?" Cố Lâm kinh ngạc.
"Ách. . . Khụ khụ, hình như trước kia đã ăn rồi, chỉ có chút ấn tượng mơ hồ." Nhị gia hàm hồ nói, lại múc một muỗng.
"Ngậm một chút rồi từ từ nuốt vào." Cố Lâm dặn dò, "Sơn Trà là mvật hiếm đó, không ngờ chàng lại biết."
Nhị gia buồn buồn không lên tiếng. Cũng không thể nói cho nàng biết, cao Sơn trà bối mẫu Tứ Xuyên và thuốc tây bọn hắn có phải mua, Sơn Trà chỗ bọn hắn mắc tiền một tí, nhưng vẫn có.
Chỉ là lão bà tự mình nấu, đây tuyệt đối là hiếm có. Hắn tâm tình lại vui vẻ. Ngày mồng tám tháng chạp, tất cả học viện đóng cửa. Học viện ở triều Đại Yên triều nghỉ đông từ ngày mồng tám tháng chạp đến 15, 16 tháng một thì mở lại. Nhưng là học sinh tham gia kỳ thi mùa xuân, vẫn phải chú ý đến kỳ thi mùa xuân. Kỳ thi mùa xuân năm nay chính là mồng hai tháng hai.
Tạ gia Ngũ Gia Tử Quản, từ từ theo đồng học đi xe ngựa trở về Tạ phủ, rất tự hiểu là đi gõ cửa ngách, bản thâm mang theo một cái túi lớn . Mẹ cả không muốn gặp đã thiếu chút nữa khiến hắn đói chết, nên tự nhiên hắn cũng không có thư đồng, hắn đã sớm quen sống một mình. Viện của hắn nhất định không được dọn dẹp, hỏi cũng không cần hỏi. Ngay cả một ma ma cũng không một, hắn tùy tiện đi vào ném bọc quần áo một cái, liền xoay người chạy tới Ngô Đồng viện.
Ở trong suy nghĩ của Ngũ Gia, địa vị của Nhị tẩu tử có thể so với mẫu thân, cũng thường thường gọi nhầm. Mặc dù Ngô Đồng viện cũng cũ rách nhỏ hẹp, thế nhưng vẫn được ăn đủ no, có than có lửa, hắn ra ngoài đi học mấy năm, đều là tẩu tử làm chăn đệm xiêm y và trộm đưa tiền tiêu vặt cho. . . Phải biết cuộc sống của tẩu tử cũng không quá tốt.
Hắn lưu loát chạy vào Ngô Đồng viện, kêu hai tiếng, cũng chỉ có bão tuyết gào thét, cả viện im ắng tĩnh lặng. Trong lòng trầm xuống, hắn mở cửa đi vào, chỉ thấy cả viện giống như động tuyết, không có gì cả.
. . . Nhị tẩu rốt cuộc đã bị hưu rồi sao? !
Hắn vội vàng lao ra, thiếu chút nữa đụng phải người một ma ma, ma ma mới há mồm mắng một câu "Tiểu Tạp Chủng" , Ngũ Gia cười như không cười nhìn nàng, "Ta là Tiểu Tạp Chủng, cha ta Tạ đại nhân là cái gì?"
Ma ma lúc này mới nhận ra là Ngũ Gia, trán đổ mồ hôi mặt trắng xanh. Mặc dù phu nhân vạn phần không muốn gặp hắn, cắt cơm cắt áo, nhưng nếu bị cáo trạng nhất định sẽ bị đánh!
"Gia có thể không nói chuyện này ra, nhưng ta muốn biết Nhị tẩu đâu?" Hắn vừa bức vừa dọa. Kết quả ép hỏi ra tới sự thực khiến hắn một đầu đầy hồ dán.
Cái tên nhị ca đáng sợ kia bị đánh đến điên khùng, sau khi khỏi liền cùng Nhị tẩu ngọt ngào suôn sẻ? Nhị ca không chuyện ác nào không làm cư nhiên cố gắng đi học, phong bế viện học hành chuyên cần định thi kỳ thi mùa xuân sắp tới?
Sơn Vô Lăng, thiên địa hợp* sao? Không không, nhất định là Hoàng Hà chuyển hướng. . .
(*) núi không có cây cỏ, đất trời hợp làm một.
Mờ mịt một lát, hắn xoay người chạy đến Hạo Hãn hiên. Kết quả ma ma giữ cửa quá mức trách nhiệm, nói vỡ mồm cũng không cho hắn vào.
Kết quả, hắn lại dùng chiêu mình thuần thục nhất: trèo tường.
Chiêu này hắn quá quen thuộc, không tới bảy tuổi đã có thể trèo lưu loát. Không phải trộm Đông viện mó Tây viện thì hắn đã sớm chết đói. . .
Kết quả mới nhảy qua tường, còn chưa đứng vững, cư nhiên lại bị một đám tiểu nha hoàn xông lên vây quanh, thiếu chút nữa bị coi là trộm mà trói lại.
"Quản ca nhi?" Cố Lâm kinh ngạc nhìn hắn, "Xe ngựa vừa mới phái đi không lâu, làm sao đệ đã trở lại rồi."
"Mẹ. . . Tẩu tử." Ngũ Gia lệ nóng quanh tròng, "Quản ca nhi rất nhớ người!"
Nhị gia đang hỉ mũi vội vã chạy đến. Cái tên hỗn tiểu tử này dám mơ tưởng lão bà của ta?"Ngươi là ai! ?" Vừa ho vừa kêu to che chắn trước mặt Cố Lâm.
Cố Lâm im lặng chốc lát, bất đắc dĩ nói, "Anh ca nhi, hắn là đệ đệ nhỏ nhất của chàng. Tạ Tử Quản, Quản ca nhi." * cười vỡ bụng*
". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT