Đạt được bước hai rồi, thật không dễ dàng gì. Nhị gia than thở trong lòng, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng. . . Lại còn là ôn hương nhuyễn ngọc sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, rốt cuộc trước khi trở thành Đại hòa thượng cũng nếm được rồi.

". . . Biết nàng có chăm sóc, không ngờ lại chăm sóc tốt như vậy. . ." Nhị gia giả vờ bày ra tư thế không biết xấu hổ, nhỏ giọng nói thầm .

"Chăm sóc? Chăm sóc cái gì?" Mặt Cố Lâm tràn đầy nghi ngờ.

Cho đến khi Nhị gia cọ xát nàng hai cái, nàng mới giậtt mình hô to, che ngực tránh ra, nổi giận trừng hắn một cái.

"Ôi, nàng đừng xinh đẹp như vậy." Nhị gia bày ra vẻ mặt khổ não, "Nàng cứ ở trước mắt, ta sẽ cảm thấy cho dù làm quỷ đoản mệnh cũng được. . ."

Với một thiếu phụ tuân thủ quy tắc ở Đại Yên mà nói, đây quả thực là đùa giỡn quá mức đến độ trắng trợn!

Cố Lâm theo phản xạ đạp vào bắp chân hắn, miệng mắng, "Tên háo sắc! Du côn vô lại!"

"Chiêu đạp người của nhà nàng quả nhiên là tổ truyền." Nhị gia buồn bã ngồi xổm xuống ôm chân, "Ta là lão công. . . Tướng công của nàng. Tâm hồn vừa mới bị tổn thương nặng nề, tìm nàng xin chút an ủi, nàng còn đạp ta. . ." Gương mặt hắn tỏ ra vô cùng bị thương.

Cố Lâm hai tay vặn xoắn, đáy lòng cũng tràn đầy áy náy. Đây không phải là cùng ngài không quen sao Nhị gia? Trong lòng nàng cũng mơ hồ có chút phiền não, không biết làm sao nữa. Trước đây không phải nàng vẫn rất tỉnh táo trầm ổn sao? Hiện tại đối mặt với Nhị gia lại loạn lên. Chuyện này là thế nào. . .

"Ta xem một chút, đạp rất đau sao?" Cố Lâm ngượng ngùng ngồi xổm xuống, muốn nhìn một chút xem có phải mình đạp rất mạnh hay không, nhưng Nhị gia lại ngượng ngùng, trong lòng lúng túng đến chết. Ai, dù là thân thể đã bị trúng độc xuân dược mà hư tổn, nhưng vẫn sẽ có phản ứng của nam nhân a. . .

"Không có, không đau. So với cô cô nàng đạp nhẹ hơn nhiều." Nhị gia thuận thế kéo nàng dậy, kể khổ để dời chú ý của nàng, vừa oán trách với nàng vừa nhặt áo ngoài lên.

Cô cô và ta đạp có thể cùng lực được sao? Hơn nữa cô cô đã rất nương chân rồi. . . Chỉ là nhìn Nhị gia oán trách tức giận khoa trương như vậy, nàng cũng không khỏi phì cười một tiếng.

"Ta là nghiện, cả tổ mẫu và bà bà cũng không thích. Anh ca nhi, tại sao chàng từ khi bị ngốc cũng bị nghiện vậy?"

"Thích sạch sẽ là nghiện?" Nhị gia sa sầm mặt.

Cố Lâm chần chừ một chút, cười khổ. Khi nàng còn ở nhà mẹ làm tiểu thư thì còn thích sạch sẽ nặng hơn, ngay cả ly trà cũng không muốn dùng chung, khi xuất giá mới cố gắng sửa đổi. Ban đầu nàng bị bỏ mặc ở Ngô Đồng viện, cũng may còn có chút đồ cưới, tiền lãi của cửa hàng thu vào cũng không ít, nếu không thì ngay cả nước tắm và củi đun cũng không có mà dùng.

Nàng không dùng dầu bôi tóc, không thoa phấn, chính là vì không chịu nổi cảm giác dinh dính đó. Nàng cổ quái như vậy sẽ bị ghét cả đời.

"Nàng ngàn vạn lần không được thay đổi, ta thích nàng sạch sẽ như vậy." Nhị gia vuốt ve mái tóc bóng mượt của nàng, thật nhanh hôn một cái lên gương mặt của nàng, sau đó nhanh chóng tông cửa xông ra ngoài. (anh rất có gan làm không có gan chịu nha, hôn xong lại tông cửa bỏ chạy ◤(¬‿¬)◥ - Không chạy để bị đá à?!)

Mềm mại, mịn màng, mát lạnh. Nhị gia vừa chạy như bay vừa suy nghĩ, cảm thấy khoái chí hồi lâu, khó trách đều nói là ăn đậu hủ. . . Quả nhiên a quả nhiên.

Cố Lâm khẽ vuốt gò má, mặt đỏ như thoa son, trong lòng khẽ phỉ nhổ. Quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Chờ đến khi Cố Lâm bình tĩnh lại, cẩn thận suy tư đầu đuôi tất cả các sự kiện tình.

Bà bà không thích nàng cũng không phải tin mới gì. . . Từ khi nàng vào cửa đã như vậy rồi. Chỉ là khi Nhị gia đuổi nàng đến Ngô Đồng viện, nàng chỉ cần đợi đến mồng một, mười lăm thì đi thỉnh an, bà bà căn bản không quan tâm đến, nàng mới có thể có năm năm an bình. . . Kết quả còn không phải là vì chuyện của Vương di nương mà nàng phải lên núi cầu phúc tránh tai họa sao?!

Nếu Nhị gia cả đời điên khùng ngu ngốc, bà bà cũng không thể không đối tốt với nàng cho có lệ, nhi tử ngốc cũng cần có thê tử. Nhưng bây giờ Nhị gia không ngốc nữa, lại dính lấy nàng, bà bà tự nhiên càng nhìn nàng càng thấy ghét.

Coi như nàng chịu đựng, nàng cũng dỗ không nổi bà bà rồi. . . Trừ phi Nhị gia chán ghét nàng.

Quan hệ giữa bà bà và nàng dâu là khó xử nhất, nàng buồn bã than thở. Nàng có một muội muội bị gả đi xa viết thư về khóc lóc kể lể, còn rất đại nghịch bất đạo mà nói, "Nếu như coi nhi tử là bảo bối như vậy, thì giữ lại mà tự mình dùng, lấy ta làm cái gì?" .

Chiêu này của bà bà, nói có chút khó nghe, có thể gọi là "phân biệt đối xử". Cái gì mà "khai chi tán diệp", "vũ lộ quân triêm", cũng chỉ là lấy cớ mà thôi.

Yên lặng suy nghĩ một hồi, nàng gọi Điềm Bạch vào, sau đó phân phó, Điềm Bạch càng nghe mắt lại càng lớn.

". . . Tại sao?" Tiểu cô nương Điềm Bạch thắc mắc, "Gia cưng chiều thiếu phu nhân là đúng mà! Lúc gia bị bệnh, trừ thiếu phu nhân còn có ai chăm sóc? Tại sao giờ lại bắt nhường lại, bảo gia yêu cái gì, không được yêu cái gì? Gia đã tốt hơn trước kia rất nhiều rồi!"

"Điềm Bạch, ngươi là đại soái hợp lòng ta, nghĩ như vậy là quá nông cạn rồi." Cố Lâm lắc đầu, "Thứ nhất, cố ép buộc ân nghĩa sẽ bị báo oán, chút kiến thức này không thể không biết, danh tiếng tốt cũng bị phá hỏng, hiểu không?"

Điềm Bạch cau mày ngẫm nghĩ, miễn cưỡng gật đầu một cái, "Cái đó đúng. Trung, hiếu, tiết, nghĩa là phải tuân theo. Nhưng tại sao phải nhường cho các nàng tranh thủ tình cảm. . ."

"Sở Vương thích eo thon, hậu cung nhiều đói chết." Cố Lâm nhàn nhạt nói, "Từ di nương cũng không phải là người đần, bị gia chán ghét như vậy, chẳng lẽ sẽ không biết đi hỏi thăm? Thay vì để các nàng đến đây nhúng tay làm nháo loạn Hạo Hãn hiên, không bằng chúng ta tự tay đem tin tức này thả ra ngoài. Hạo Hãn hiên cũng không phải là không có gió lùa."

Điềm Bạch đành miễn cưỡng nhận lệnh, "Nhưng thiếu phu nhân, nô tỳ cảm thấy cục tức này rất khó nuốt xuống. . ."

"Đây chính là điều thứ hai ta muốn dạy ngươi." Cố Lâm nhàn nhã nhấp một ngụm trà, "Tranh chính là không tranh, không tranh mới là tranh."

Cái này Điềm Bạch lại thật sự không hiểu. Nhưng thiếu phu nhân đã nói thì luôn là có đạo lý, cho nên cho dù nàng có chút buồn bực vẫn đi điều binh khiển tướng, đem chuyện Nhị gia thích sạch sẽ, chán ghét phấn son và dầu bôi tóc lặng lẽ thả ra ngoài.

Quả nhiên các di nương bắt đầu chuyên cần tắm rửa gội đầu, không chút phấn son, không dùng dầu bôi tóc. Nhưng mặc kệ là vô tình gặp được Mộc di nương, Lạc di nương, hay là Từ di nương đang ôm cây đợi thỏ ở chỗ phu nhân, Nhị gia ngay cả liếc cũng không nhìn các nàng. . . Từ di nương thì Nhị gia còn biết, hai người kia là hoàn toàn không nhận ra. Thậm chí còn hỏi, "Nha hoàn ở viện kia, cắm một đống trâm trên đầu cũng không thấy nặng sao? Ăn mặc như vậy là muốn xuất giá?"

Chờ thật vất vả nhận biết được tất cả mọi người rồi, Nhị gia lại bị những di nương ganh ghét nhau tranh thủ tình cảm này làm cho nổi giận, cảm thấy ở bên cạnh các nàng là hoàn tonaf lãng phí thời gian học tập quý giá của mình. Nhị gia cũng không thể nhịn được nữa, một mạch chạy đến cáo trạng ở chỗ lão cha, nói hắn muốn bế quan đi học, rốt cuộc mới được thanh tĩnh.

Lúc này, Điềm Bạch mới hiểu rõ cái gì gọi là "tranh chính là không tranh, không tranh mới là tranh." Thật sự là một bài học quý. Nhưng chuyện khiến Điềm Bạch kinh ngạc nhất là sau khi tất cả mấy chuyện này kết thúc, thiếu phu nhân vậy mà lại cười mị mị nói cho Nhị gia. Kỳ quái hơn chính là, Nhị gia chẳng những không nổi giận, còn cười mờ ám đem mọi người đuổi ra ngoài.

Chờ đến khi chỉ còn hai người bọn họ thì Nhị gia trơ mặt ra, "Tốt nha, kỳ thi mùa xuân của ta còn chưa có bắt đầu đâu, nàng lại kiểm tra ta trước. Nói một chút, nói một chút nha, không được nói dối, nàng thích ta phải không?"

Cố Lâm cấu hắn một cái, "Nghiêm túc đọc sách của chàng đi. Dù sao trong hai năm này chuyện xấu gì chàng cũng đừng hòng nghĩ tới."

Chuyện "không tranh mới là tranh" cũng qua, cãi lại là không có tình cảm gì. . . Ngự tỷ của chúng ta tăng thêm hai thuộc tính: phúc hắc và kiêu ngạo.

"Chuyện xấu không làm được, phải cho ta uống chút canh thịt chứ. . ." Nhị gia nói thầm.

"Canh thịt?" Cố Lâm mờ mịt, cho đến Nhị gia đem miệng tiền gần lên, có chút vụng về hôn nàng, nàng mới hiểu rõ cái gì gọi là canh thịt.

( aaaaa, hôn rồi, hôn rồi, Nhị gia cố gắng lên ~~~ hai năm thôi mà ~(‾▿‾~)

Beta: Cái gì mà có 2 năm thôi. Đây gọi là mỡ treo miệng mèo, mèo lại bị nhốt trong chuồng. Heheheheh...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play