Tiếng Nhật Dạ lạnh lùng vang lên phía sau.
Lucy ngừng vùng vẫy, cô bé quay lại, những người vệ sĩ cũng từ từ thả cô ra. Nhật Dạ tiến về phía Lucy giận dữ, nhưng ánh mắt cô bé có gì đó bận tâm khi thấy Lucy ướt sũng, nhợt nhạt vì dầm mưa.
-Dám tấn công vệ sĩ nhà tớ sao? Cậu chán sống rồi chắc. Cậu rảnh rỗi quá không có gì làm nên tới đây làm loạn hả ? Lucy.
-Tớ không tới đây làm loạn. Tớ tới để nói chuyện với cậu và Kei.
-Thế cậu có chuyện gì muốn nói với tớ đây ?
-Tại sao cậu lại tránh mặt tớ ?
-Vì tớ ghét cậu !
-Ghét ư ?
-Ừk ! Ghét…Nhật Dạ vẫn nhìn cô lạnh lùng.
Lucy đi tới trước mặt cô bé giận dữ:
-Nhật Dạ ! Cậu đã từng nói với tớ. Vì tớ và cậu cùng yêu Kei nên chúng ta sẽ
cạnh tranh với nhau một cách công bằng, cậu nhớ chứ ? Vậy mà cậu đã làm
gì ? Cậu đã dàn dựng nên việc ngủ chung với Kei cho tớ thấy để tớ và Kei giận nhau, rồi cậu lại dùng mạng của mình để níu giữ Kei lại. Tại sao
cậu lại làm vậy hả ? Chúng ta là bạn bè, tớ không muốn làm cậu bị tổn
thương, nhưng sao cậu lại làm tớ tổn thương. Các cậu cũng đừng coi tớ là con ngốc, đừng có đối xử với tớ như vậy. Cậu muốn dùng quyền lực địa vị để ép Kei ở lại bên cậu sao ? Cậu hành động như vậy có công bằng với tớ hay không ?
Nhật Dạ mỉm cười nhìn Lucy mỉa mai:
-Mặt cậu
dày thật đó Lucy ! Cậu định tới đây ăn vạ tớ sao ? Tớ không hề ép Kei
sang Mỹ cùng tớ. Chính cậu cũng đã chứng kiến là cậu ấy muốn đi cùng tớ
cơ mà .
-Đủ rồi ! Nếu không phải cậu làm chuyện điên khùng thì
Kei sẽ không như vậy đâu. Hôm đó lẽ ra Kei đã tới gặp tớ và hai đứa tớ
sẽ làm hòa. Nhưng cậu đã mang mạng sống của mình ra để ép cậu ấy phải
trở lại. Hà Nhật Dạ. Cậu thật là hèn nhát !
Chát !!!!!!!!!!!!
Một cú tát được giáng thẳng vào mặt Lucy, bàn tay Nhật Dạ run run, cô nhìn Lucy giận dữ, đôi mắt xám biếc lên, trợn tròn.
-Dừng lại ! Nhật Dạ…
Thanh Phong chạy lên giữ chặt tay Nhật Dạ lại rồi quay sang Lucy lo lắng.
Lucy cũng đưa tay lên gạt một vệt máu trên khóe miệng, cô cau mày ánh
mắt lạnh ngắt ngước nhìn Nhật Dạ.
-Lucy ! Cậu bình tĩnh lại đi. Sức khỏe Nhật Dạ còn yếu. Đừng làm cô ấy kích động nữa…
Lucy vẫn lặng yên nhìn hai người. Lucy chưa bao giờ để cho ai bắt nạt mình
cả, làm cô bị thương lại càng không, nhưng với Nhật Dạ thì khác, dù cho
cô ấy có khỏe thì Lucy cũng không bao giờ đánh Nhật Dạ cả, vì cô coi
Nhật Dạ là bạn của mình, dù cô ấy có làm Lucy bị tổn thương thì cô vẫn
không muốn làm Nhật Dạ phải đau, Thanh Phong thấy Lucy không có ý định
dùng bạo lực với Nhật Dạ thì có vẻ an tâm. Còn cô bé kia sau khi đánh
Lucy cũng cảm thấy hơi có lỗi…
-Tớ không muốn đôi co với cậu nữa, Lucy. Nhật Dạ dường như đã bình tĩnh lại, cô bé nhìn người vừa đi tới
phía sau Lucy và chậm rãi.-Nếu cậu nghĩ rằng Kei yêu cậu thì hãy tới và
đưa cậu ấy đi đi. Cậu sẽ nhận được câu trả lời ngay thôi.
Theo ánh mắt của Nhật Dạ. Lucy chậm chậm quay người nhìn ra sau, trái tim đập mạnh lên từng nhịp…
-Kei…
Kei đã đi ra và chứng kiến tất cả những gì xảy ra từ khi Lucy đánh lại
những người vệ sĩ xông vào tìm cậu. Cậu cũng chính là người đã gọi Thanh Phong tới đưa Lucy về khi thấy cô bé cứ đứng chờ mãi ngoài mưa, nhưng
cậu không ngờ là Thanh Phong lại đưa Lucy vào nhà…
Kei lặng im,
cậu không còn đủ can đảm để thốt lên một lời nào với Lucy nữa. Nhìn Lucy tái nhợt vì đứng ngoài cơn mưa lạnh, trái tim cậu như vỡ tan ra từng
mảnh. Thực ra Kei vẫn còn yêu Lucy rất nhiều, khi phải giả vờ lạnh lùng
tránh xa Lucy, cậu thấy tim mình đau nhói, còn đau hơn cả những vết
thương gặp phải khi ẩu đả nữa. Nhưng Khôi Vỹ đã cảnh cáo cậu. Nếu Kei
dám đi tới bên Lucy, cô bé sẽ chết. Khôi Vỹ là một con người đáng sợ,
những gì anh ta nói ra không phải chỉ để đùa với Kei. Kei đã làm cho
Lucy tổn thương nhiều rồi, khổ sở nhiều rồi. Nếu còn cố chấp ở lại bên
cạnh cô bé, Kei chỉ khiến Lucy gặp nguy hiểm mà thôi…Sở dĩ trong những
ngày qua Kei không dám ra gặp Lucy, vì cậu không biết phải nói gì với cô bé, phải làm sao để Lucy không bị tổn thương, và cậu còn sợ nếu nhìn
thấy Lucy rồi sẽ không kiềm chế được bản thân mà quên hết tất cả để ôm
chặt lấy cô bé vào lòng. Và đó cũng sẽ là lúc cậu đẩy Lucy vào chỗ chết. Kei không thể để điều đó xảy ra được. Dù cho có phải xuống địa ngục thì chỉ mình cậu phải xuống là được rồi. Cậu không thể kéo theo Lucy được…
Kei tự nhủ cậu phải tránh xa Lucy ra, phải làm cho cô bé căm ghét cậu để quên cậu đi. Khi Lucy hoàn toàn quên Kei đi rồi thì đây sẽ là hình phạt khắc nghiệt nhất giành cho cậu -người con gái cậu yêu đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của cậu. Cậu phải cố tỏ ra lạnh lùng với Lucy, phải cố
làm cho cô bé tưởng cậu tàn nhẫn để quên cậu đi. Phải. Tất cả là vì
Lucy.
Đứng im nhìn Lucy với vẻ bình thản, Kei đưa ánh mắt đen vô cảm lướt qua khuôn mặt đau khổ của cô bé lạnh lùng.
-Cậu về đi Lucy.
-Kei…
Đôi mắt Lucy nhạt nhòa nhìn Kei, trái tim đau thắt lại và run rẩy lên từng
hồi. Trước khi tới đây, Lucy đã dự định nói với Kei rất nhiều điều, hỏi
cậu thật nhiều điều, nhưng không hiểu sao bây giờ gặp được Kei rồi, cô
không thể thốt lên một lời, Kei đang đứng trước mặt cô, nhưng vẫn nhìn
cô với ánh mắt vô cảm, lạnh lùng…
-Cậu không nghe tớ nói gì sao Lucy ? Đi về đi.
-Kei… Tại sao ? Tớ đã làm sai điều gì ? Tại sao cậu lại lạnh lùng với tớ. Sao lại phải tránh mặt tớ ?
-Cậu không làm gì sai cả. Tớ không gặp cậu vì tớ không muốn mà thôi.
-Tại sao…Tớ là người yêu của cậu kia mà. Tại sao cậu không muốn gặp tớ, vì
Nhật Dạ sao ? Tớ có thể đoán được phần nào câu chuyện đang diễn ra. Cậu
nghĩ cậu có lỗi với Nhật Dạ nên muốn chuộc lỗi bằng cách này sao ? Vậy
còn tớ…cậu đã nói là yêu tớ…cậu….Lucy nhìn cậu nghẹn ngào…
-Lucy ! Trước đây tớ cứ nghĩ rằng tớ đã yêu cậu. Nhưng thực ra tớ đã nhầm. Chỉ
vì cậu là cô bé ngốc nghếch vô tình gây được sự hiếu kì của tớ nên tớ
chú ý đến cậu thôi. Nhưng từ khi ở bên cậu rồi tớ mới thấy cậu nhạt nhẽo vô cùng. Cậu chỉ được cái ngốc nghếch và hoang tưởng là không ai bằng
thôi. Cậu không đẹp. Không có tố chất gì đặc biệt. Chỉ là một đứa con
nuôi trong gia đình một nhà báo bình thường. Không có gì khiến tớ yêu
cậu được cả.
Còn Nhật Dạ, cô ấy là bạn thanh mai trúc mã của tớ
từ khi còn nhỏ. Vì tớ quá vô tâm nên tớ đã không hiểu được giá trị của
cô ấy trong trái tim mình. Nhưng đến lúc đối diện với việc sẽ mất cô ấy
mãi mãi, tớ mới biết cô ấy quan trọng với tớ như thế nào. Tớ mới biết,
Nhật Dạ mới chính là người mà tớ thật sự yêu thương. Xin lỗi Lucy !
Nhưng tớ không thể mãi dối lòng đi bên cạnh một con bé ngốc như cậu mà
làm người con gái tớ yêu phải khổ sở được. Cậu hiểu rồi chứ ?
Vài giọt nước trong suốt rơi xuống sàn. Hai con người bên nhau, chỉ cách
nhau có vài bước chân. Vậy mà Lucy bỗng thấy Kei đã xa vời vợi…
-Tớ không tin. Cậu nói dối tớ đúng không ? Tớ không muốn cậu đùa như thế
đâu… Đừng đùa như vậy nữa, Kei…Lucy lạc giọng, cả người cô run rẩy, cô
cảm thấy có gì đó nhói đau trong ngực mình. Trước khi tới đây cô bé đã
lường trước được tình huống này, nhưng Lucy không thể lường trước được
nỗi đau đớn mà cô nhận được lại lớn đến dường này…
-Tớ không đùa
đâu Lucy. Những gì tớ nói là sự thật. Cậu nghĩ là tớ đã yêu cậu à. Không đâu. Tớ chưa hề yêu cậu. Tình yêu mà tớ dành cho cậu chỉ là sự hiểu lầm cảm xúc trong thoáng chốc mà thôi, nó không phải là tình yêu. Cậu hãy
thôi huyễn hoặc về tình cảm của chúng ta đi. Dù cho cậu có thích tớ như
thế nào thì tớ cũng không thể đáp lại tình cảm của cậu được đâu. Đừng tự lừa dối bản thân mình nữa. Đối với tớ bây giờ Nhật Dạ mới là quan trọng nhất. Tớ đã suýt mất đi Nhật Dạ rồi, từ lúc cô ấy tỉnh lại tớ đã thề sẽ không bao giờ phạm sai lầm một lần nữa. Tớ sẽ đi qua Mĩ cùng cô ấy. Dù
sao cũng xin lỗi vì đã làm cậu hiểu lầm tình cảm của tớ…
-Sao cậu lại tàn nhẫn với tớ như vậy Kei ? Cậu nghĩ rằng tớ là một tượng gốm
không có trái tim, không có cảm xúc sao ? Cậu đã nói cậu yêu tớ, tớ đã
tin vào tình cảm của cậu, vậy mà tại sao bây giờ cậu lại làm cho tớ phải đau ? Tớ đã yêu Kei. Tình cảm của tớ giành cho cậu không hề hời hợt,
bây giờ cậu muốn tớ quên cậu đi sao, cậu nghĩ tớ có làm được không ?
-Thật là ngại quá Lucy. Nhưng tớ cũng không còn cách nào khác, vì tớ không hề yêu cậu, tớ không thể ép mình ở lại với cậu được. Nhưng tớ sẽ không để
cậu bị thiệt thòi đâu. Nếu cậu muốn, tớ sẽ bồi thường cho cậu những tất
cả những thứ cậu yêu cầu. Coi như là phí chia tay của chúng ta đi. Nói
đi Lucy ! Cậu muốn tớ trả cậu bao nhiêu tiền cũng được…
-Im miệng đi Kei !!!!
Bốp…!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một cú đấm được Thanh Phong giáng thẳng vào mặt Kei, cậu loạng chạng ngã
người ra sau, máu nhòe ra trên khóe miệng, những người vệ sĩ vội chạy
lại giữ chặt lấy Thanh Phong, Nhật Dạ cũng vội chạy lại đỡ Kei lên và
nhìn cậu với đôi mắt trách móc :
-Phong !!! Cậu không được đánh Kei. Nếu không tớ không tha cho cậu đâu.
Thanh Phong không để ý đến những lời nói của Nhật Dạ, cậu cố lao về phía Kei với đôi mắt trợn trừng giận dữ :
-Kei !!! Mày học đâu ra cái cách dùng tiền để thay đổi mọi thứ như thế hả.
Mày có coi Lucy là bạn hay không ? Mọi rắc rối này đều do mày gây ra,
mày đã không dám đứng ra giải quyết thì thôi, còn dám làm cho Lucy bị
tổn thương nữa, đồ khốn…
-Vậy cậu nói tớ phải làm gì bây giờ ???
Kei đấm mạnh tay vào tường gào lên giận dữ, nắm tay tóe máu, đôi mắt cậu
trong phút chốc đỏ rực, chưa bao giờ hai đứa bạn thân lại giận nhau đến
nổi này, tất cả chỉ vì một cô gái.
-Mày là đồ khốn, Kei ! Tao
không ngờ mày là kẻ máu lạnh như vậy. Ruồng rẩy Lucy. Để cô bé đứng chờ
ngoài mưa cả buổi, bây giờ còn xúc phạm đến cô ấy như vậy. Mày có còn là con người hay không ?
Thanh Phong lại lao lên nắm chặt cổ áo Kei và giáng những cú đấm tới tấp vào mặt cậu nhóc, máu nhòe ra từ miệng
Kei nhiều hơn, nhưng cậu vẫn đứng im chịu đòn, những người vệ sĩ vội xô
lại cản Thanh Phong. Thấy thái độ của hai đứa bạn như vậy, Nhạt Dạ tức
giận đi tới xô mạnh Lucy vào tường, nắm chặt lấy cổ áo cô bé, đôi mắt
xám của Nhật Dạ trợn tròn :
-Đã hài lòng chưa Lucy !!! Đi khỏi
đây mau !!! Cậu định làm Kei phải khó xử như vậy đến khi nào nữa. Kei và Phong chưa bao giờ cãi nhau, vậy mà chỉ vì cậu họ đã trở mặt với nhau.
Cậu có biết Kei và Phong nổi giận lên thì có chuyện gì xảy ra hay không ? Cậu muốn Phong phải lao vào giết chết Kei thì cậu mới vừa lòng hay sao ?
Lucy lặng người không nói gì, Thanh Phong đã bị đám vệ sĩ giữ chặt lại,
không ai dám tới can thiệp hay kéo Nhật Dạ ra nữa. Cả khu hành lang ầm ĩ cả lên. Nhật Dạ vẫn giữ chặt cổ áo Lucy và nhìn cô với con mắt đầy căm
thù, còn Thanh Phong thì đang cố thoát ra khỏi những người vệ sĩ lao vào đánh Kei…
-Tớ không còn lựa chọn nữa.
Một câu nói vừa đủ
chỉ để cho Thanh Phong nghe thấy, Kei nhìn cậu bạn mình bằng đôi mắt khổ sở, đau đớn. Thanh Phong khựng lại. Cậu không còn muốn xông vào nữa
đánh Kei nữa. Cậu hiểu được ẩn ý trong câu nói của Kei. Kei đã không còn lựa chọn nào nữa. Thanh Phong đã biết điều này, nhưng mà…
Kei tiếp tục lên tiếng cố ý để Lucy nghe thấy:
-Tớ không yêu Lucy. Tớ đã hiểu nhầm tình cảm của mình. Và tớ cũng đã xin
lỗi cô ta rồi. Cô ta còn muốn tớ phải làm sao chứ. Bỏ hết tất cả để theo cô ta à. Tớ không làm được. Tớ không thể lại làm Nhật Dạ tớ yêu tổn
thương nữa, và tớ cũng chẳng có lí do gì phải làm như vậy cả. Cách tốt
nhất để giải quyết chuyện này là dùng tiền bồi thường cho Lucy để cô ấy
quên chuyện này đi thôi.
Nhìn lên Lucy, Kei lạnh lùng:
…-Nói đi Lucy. Cậu cần bao nhiêu tiền thì mới không bám theo làm phiền tớ
nữa. Tớ không yêu cậu, tất cả những gì tớ có thể cho cậu là tiền mà
thôi. Vì vậy hãy nói đi. Tớ không muốn phải mất thời gian với cậu như
thế nữa…
-Đủ rồi…Kei !!!!
Lucy hét lên giận dữ, nước mắt
không ngừng tuôn ra trên khóe mắt, cả người cô run rẩy, Kei muốn dùng
tiền để đuổi cô đi ư ? đồ ngốc Kei, cậu nghĩ cô thích tiền như vậy hay
sao, nếu Lucy muốn, cô rất dễ dàng có được một nửa gia tài nhà họ Hoàng, cô cần gì đến số tiền mà Kei nói kia chứ. Nhưng Kei đã làm Lucy tổn
thương, cô không tự ái vì Kei đem tiền ra mặc cả với cô, mà cô đau lòng
vì Kei lạnh lùng với cô quá, cô đang làm Kei khó xử sao. Kei đã từng nói yêu cô, nhưng rồi bây giờ cậu lại phủ nhận. Lucy nhíu mày, có lẽ so
sánh cô với người bạn thân thuở nhỏ của Kei thì cô ấy vẫn quan trọng
hơn. Nhật Dạ đã ở bên cạnh Kei suốt 5 năm nay, anh cô ấy còn có ơn cứu
Kei. Kei rất thương Nhật Dạ, cô ấy cũng xinh đẹp, đáng yêu hơn cô nhiều, Kei chọn cô ấy cũng đúng thôi. Nếu đây là sự lựa chọn của Kei thì cô
nên tôn trọng quyết định của cậu ấy, Lucy sẽ đau, nhưng cũng không nên
cố ép cậu ấy nữa, Lucy không muốn nhìn thấy hai người bạn của cô đánh
nhau như vậy. Đủ rồi…
….-Cậu không cần phải nói nữa. Kei… Tớ đã hiểu rồi…
-Xin lỗi…Lucy…Kei cố thốt ra câu xin lỗi, ánh mắt cậu vẫn lạnh lùng trống
rỗng. Nghe lời xin lỗi của Kei Lucy lại càng thấy đau lòng hơn….Rất đau…
Đau…
Những cơn đau lại dồn dập trong ngực Lucy, cô cảm thấy trái tim mình như bị
ai đó bóp chặt, cô khó thở và không ngừng đau lên từng hồi. Và dường như bầu trời của Lucy cũng đã sụp đổ luôn rồi. Trước mắt cô bé chỉ còn lại
những thứ trống rỗng, tuyệt vọng…
Kei không yêu cô…
Kei đã rời xa cô…
Kei đã thật sự không còn là của cô nữa rồi…
Im lặng một lát, những giọt nước trong suốt cũng bị kìm chặt trong đáy mắt LucY. Không thể khóc. Lucy là người có lòng tự trọng cao, cô không muốn ai thấy cô trong bộ dạng này nữa, cô bé quay đầu, cúi gằm mặt xuống
bước qua Kei với một nụ cười nửa miệng xót xa:
-Tiếc là tớ đã
không nhận ra được điều này từ sớm, tớ thật ngu ngốc quá. Tớ không làm
cậu khó xử nữa, tớ cũng không cần tiền của cậu đâu Kei. Xin lỗi vì đã ảo tưởng vào tình yêu mà cậu giành cho tớ. Hạnh phúc nhé…
Bye bey …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT