Lucy lại tiếp tục đi tới nhà Nhật Dạ. Hôm nay bầu
trời âm u tối sầm, có lẽ vì trời sắp mưa. Đưa tay nhấn chuông, cô bé hít một hơi dài lấy tinh thần. Lucy đã quyết định, bằng mọi giá hôm nay cô
phải gặp Kei và Nhật Dạ cho bằng được. Cô bé không còn đủ kiên nhẫn chơi trò chờ đợi này nữa rồi. Không cần biết kết quả sẽ như thế nào nhưng
Lucy cần một câu trả lời dứt khoát từ họ.
-Trời ạ !!! Lại là cô
nữa à ? Cô bé ! Người vệ sĩ mặc bộ vét đen đi ra nhăn nhó khi nhìn thấy
Lucy, cô bé mỉm cười, vẫn nói lại câu thường ngày:
-Cháu muốn gặp Thiên Di và Nhật Dạ. Chú cho cháu vào được không ?
-Tôi đã nói với cô bao nhiêu…ngày rồi, họ không muốn gặp cô. Mau về đi.
-Chú hãy nói lại với họ là cháu sẽ không về đâu, cháu sẽ đứng ở đây chờ, khi nào họ chịu ra gặp cháu mới về.
Người bảo vệ nhìn Lucy thở dài ngán ngẩm:
-Thật là….Sao cô bé lại cứng đầu như thế chứ, họ đã không muốn gặp cô rồi,
chờ mãi cũng không có kết quả gì đâu. Ông bảo vệ muốn khuyên Lucy đi về, nhưng nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của cô bé ông biết là những lời ông nói cô chỉ cho nó chạy từ tai này sang tai kia mà thôi, ông thở dài.-Mà
thôi, cô thích thì cứ đứng đó mà chờ đi. Trời sắp mưa rồi đó. Nếu cô bé
muốn tắm mưa thì cứ đứng đó mà chờ đi.
-Cháu sẽ chờ. Dù trời có mưa hay nắng thì cháu cũng nhất định sẽ chờ Thiên Di và Nhật Dạ ra gặp cháu !
Lucy vẫn mỉm cười và cô bé đứng ngoài cổng chờ thật. Ông bảo vệ thở dài rồi
đi vào. Được khoảng một tiếng sau thì trời cũng bắt đầu đổ mưa thật.
Cô bé ngước lên nhìn trời ngán ngẫm.
“Ông trời ơi ! Tôi chỉ nói thế thôi, ông mưa thật làm gì vậy hả ???”
Không biết là ông trời đang giúp hay đang làm khó Lucy nữa, cô bé nép vào bên cổng đứng nhìn sự giận dữ trút xuống từ trên cao. Những hạt mưa rơi
xuống rát buốt như những viên đá ném từ không trung chẳng bao lâu thì ồ
ạt làm nhạt nhòa mọi thứ. Lucy vẫn đứng im chờ đợi…
Một tiếng…
Hai tiếng…
Ba tiếng…
Cả người cô bé ướt sũng mà trời vẫn mưa mãi không dứt. Lucy đứng dựa lưng
vào cổng buồn bã nhìn những hạt nước rơi lạnh lẽo. Bầu trời vẫn tối sầm
lại, tất cả mọi thứ bây giờ trở nên nhạt nhòa đi trong màn mưa lạnh
buốt, người ta không còn nghe được gì ngoài những tiếng ầm ào của mưa,
những giọt nước lăn nhanh trên khuôn mặt bé nhỏ đáng yêu đã trở nên lạnh ngắt của Lucy, mái tóc cô bé đẫm nước rũ xuống mặt…Lucy không biết mình đã đứng chờ ở đây trong bao lâu rồi, cả đầu cô bé nặng trịch, cơn mưa
đầu mùa bao giờ cũng tàn bạo và dai dẳng như vậy, những vạt nước theo
từng cơn gió lạnh tạt mạnh làm chao đảo mọi thứ, cuốn trôi đi tất cả mọi thứ, kể cả bóng dáng bé nhỏ của Lucy đang đứng lặng yên.
Cô đơn…
Những người đi ngang qua nhìn Lucy với vẻ ái ngại. Họ không hiểu được lí do
tại sao trời mưa tầm tã lạnh buốt mà cô bé cứ đứng yên không đi về nhà
hay tìm chỗ nào đó để trú. Nhưng cũng không ai muốn bận tâm làm gì, họ
muốn nhanh chóng thoát khỏi cơn mưa quái ác hơn.
Cô bé ngồi xổm
xuống bên cổng đưa tay ra hứng những giọt nước mưa lạnh buốt. Những giọt nước từ cao rơi xuống khiến bàn tay nhỏ nhắn của cô hơi rát, trong suốt như những giọt nước mắt của Lucy, nhưng nước mưa không ấm áp như nước
mắt, nó thật lạnh lẽo. Từng giọt, từng giọt vội vã tuôn rơi. Chợt một
tia chớp nổi lên trên bầu trời, rồi tiếng sấm inh tai vang lên, Lucy
giật mình, cô cảm thấy tim mình đang đập loạn vì sợ hãi, nhưng rồi cô
cũng quen, những tiếng sấm tiếp theo không làm cô phải lo lắng nữa…
Không gian im lìm…
Chỉ có tiếng mưa ào ạt…
Lucy ngước nhìn những cánh chim đang chao đảo trên bầu trời buồn bã, trước
đây chưa bao giờ bác Long để cô bé ra tắm mưa hay nghịch ngợm ngoài mưa, vì Lucy rất hay bị cảm lạnh và phổi cô bé cũng rất yếu, nếu không cẩn
thận là cô có thể nằm bẹp trên giường cả tháng vì bị viêm phổi, trước
đây vì ham vui theo đám bạn hàng xóm đi tắm mưa mà Lucy đã suýt bị căn
bệnh này đưa đi rồi, nên từ đó cô bé không bao giờ dám đùa giỡn với trời mưa lạnh nữa. Nhưng bây giờ vì Kei và Nhật Dạ, cô chấp nhận đem tính
mạng của mình ra đánh cược để gặp được họ.
Lucy tin chắc nếu biết cô đang dầm mua chờ họ, chắc chắn họ sẽ ra gặp cô, những người bạn của
cô không phải là những kẻ máu lạnh, vì vậy họ chắc chắn sẽ gặp cô, chắc
chắn….
Lạnh ! Cô không muốn đứng ở đây. Cô không muốn đứng cô đơn dưới trời mưa như thế này.
Nhưng cô không còn cách nào khác. Cô không còn thời gian nữa rồi. Nếu không
nhanh chóng gặp họ, Lucy sẽ không còn cơ hội nữa, vì họ sắp đi sang Mĩ
rồi. Kei…Nhật Dạ…Họ sẽ ra gặp cô chứ…Từ trước đến giờ họ rất quan tâm
lo, lắng cho Lucy, cô không tin là họ lại lạnh lùng đến nỗi bỏ mặc cô
đứng dưới mưa mãi như vậy…
Nhưng Lucy đã nhầm….
Bốn tiếng…
Năm tiếng…
Trong màn nước nhạt nhòa không ngừng dội xuống, vẫn chỉ có những tiếng ếch
kêu ran vọng tới từ bờ sông gần đó. Và chỉ có Lucy một mình lặng lẽ đứng ngắm mưa…
Sáu tiếng…
Từ trước đến giờ thì đây là điều phi thường nhất mà Lucy đã làm được, cô đã đứng dưới mưa trong một khoảng thời gian dài mà vẫn không gục xuống. Kei ! Trong đầu cô bé hiện luôn hiện lên hình ảnh của Kei, có lẽ vì Kei trong trái tim Lucy đã trở thành động lực giúp cô bé không gục ngã và
kiên nhẫn chờ đợi, nhưng dường như bây giờ thì Lucy cũng đã đi tới giới
hạn của sự chịu đựng rồi…
Giờ thì có muốn đi về cũng không được nữa rồi. Chân, tay Lucy đã cứng đờ…
Lạnh…
Đau…
Cả người Lucy lạnh buốt, run rẩy, cô bé cảm thấy ngực mình đau nhói, cô
thở từng nhịp nặng nề, trái tim Lucy cũng trở nên buốt giá vì sự thất
vọng và tổn thương. Kei và Nhật Dạ không ra gặp cô. Không biết họ có
biết Lucy đang đợi họ hay không, nhưng họ vẫn không ra gặp cô. Mắt Lucy
mờ dần vẫn dán vào cánh cửa sổ mở hé trên lầu hai của tòa nhà…
Cánh cửa vẫn hé mở từ lúc Lucy đứng chờ ở đây…
Mưa vẫn nhạt nhòa…
Kei…Nhật Dạ….Họ lạnh lùng tới mức này sao ?
Rồi từ đâu, một chiếc mô tô đen đỏ lao vụt tới trước mặt Lucy, Thanh Phong tháo nón bảo hiểm bước xuống nhìn cô bé giận dữ:
-Lucy ! Cậu bị điên rồi hả ? Sao trời mưa mà lại đứng đây? Cậu muốn bị bệnh sao ?
Ngước khuôn mặt nhợt nhạt vì nước mưa lạnh, Lucy bình thản:
-Tớ…muốn gặp Kei và Nhật Dạ !
-Cậu điên rồi !!!
Thanh Phong giận dữ xô mạnh Lucy vào cánh cổng phía sau, Lucy loạng choạng cố đứng vững, giữ chặt vai cô bé, Thanh Phong nhắm mắt lắc những dòng nước lạnh ngắt đang chảy tràn trên mặt, giờ Lucy mới để ý, cả người cậu cũng ướt sũng nước, chiếc áo sơ mi dính sát vào người, nhìn hai người bây
giờ đều thê thảm như nhau, thế mà cậu lại trách cô, thật không công
bằng…
-Tớ không điên đâu Phong! Kei và Nhật Dạ sắp đi khỏi đây
rồi. Nếu bây giờ không gặp được họ thì liệu sau này tớ còn cơ hội đó nữa không ?
Thanh Phong nhìn Lucy buồn bã không nói gì nữa, rồi cậu
bước lại bấm chuông. Sau một lúc, người vệ sĩ khi nãy cầm dù chạy ra vội vã:
-Thanh Phong. Sao cậu lại ở đây ? Không phải hôm nay cậu ở lại nhà thờ sao ?
-Mở cửa ra !!!
Thanh Phong quát lớn, người vệ sĩ vội vàng tra chìa khóa vào ổ và mở cánh
cổng ra. Cậu cầm tay Lucy kéo cô bé vào, ông ta thấy thế vội cản lại:
-Cậu Thanh Phong, cô bé này thì không được. Cô chủ và cậu Thiên Di đã dặn…
-Tránh ra !!!
Thanh Phong bực bội lạnh lùng gạt người đàn ông này sang một bên rồi kéo tay
Lucy đi thẳng vào trong nhà. Lucy nhìn Thanh Phong đầy bất ngờ, thì ra
thiên thần dịu dàng mà cô bé biết cũng có lúc trở nên nóng nảy như vậy.
Gía mà Thanh Phong trở về sớm hơn chút nữa là tốt rồi! Nhưng hai người
vừa mới bước vào trong cửa đã có một đám vệ sĩ ùa ra chặn lại.
-Thanh Phong ! Cậu không thể mang cô bé này vào được…
-Gọi Thiên Di và Nhật Dạ ra đây ! Nhanh lên !!!
Thanh Phong quát lớn, dường như cậu không còn giữ được bình tĩnh vì hành động quá đáng của hai đứa bạn nữa rồi. Trong đầu cậu bây giờ là chỉ có sự
tức giận là đang ngự trị. Lucy là bạn thân của cậu và đương nhiên cũng
là bạn thân của Kei và Nhật Dạ, vậy mà cậu không ngờ họ lại dám bỏ mặc
cô bé đứng ngoài mưa suốt cả buổi như vậy. Lần này thì cả hai người đều
đã vượt ra khỏi giới hạn rồi. Và họ đã thực sự làm Thanh Phong nổi giận.
Mấy người vệ sĩ tần ngần nhìn nhau rồi quay sang gật đầu.
-Vậy thì cậu và cô chờ một lát. Tôi sẽ đi thông báo cho họ.
Thanh Phong đưa Lucy tới một chiếc sôfa ngồi phịch xuống, cả hai người đều
ướt sũng, nước chảy ra tong tong từ bộ đồ trên người xuống sàn. Những
người vệ sĩ vẫn đứng yên trông chừng họ. Một lát sau, người vệ sĩ khi
nãy đi tới thông báo:
-Xin lỗi, nhưng cả cô Nhật Dạ và cậu Thiên Di đều không muốn gặp cô bé này, Cậu hãy đưa cô bé về nhà đi, Thanh Phong!
Choang…!!!!!
Thanh Phong đứng dậy bực bội, cậu vung tay hất tung cái bình hoa trên bàn xuống sàn rồi lạnh lùng đi lên.
-Cậu ngồi đó đi Lucy ! Tớ sẽ tự đi lên lôi họ xuống.
Mấy người vệ sĩ thấy vậy vội chạy tới cản Thanh Phong lại.
-Vô ích thôi Thanh Phong! Xin cậu đừng làm khó chúng tôi nữa…
-Kei đang ở trên phòng ở lầu hai phải không Phong ? Lucy loạng choạng đứng dậy lên tiếng.
Thanh Phong chưa kịp quay lại nhìn Lucy thì cô bé đã lách qua những người vệ sĩ và lao lên lầu.
-Kei !!! Cậu ở đâu ? Hãy ra gặp tớ đi. Lucy chạy lên, giọng cô bé lạc đi vì
cơn mưa lạnh cố cất tiếng gọi. Mấy người vệ sĩ cũng vội chạy theo giữ
Lucy lại, và có một điều không tưởng đã xảy ra…
-Tránh ra…
Bốp…!!!!
Lucy đấm mạnh vào mặt một người đàn ông đang giữ cô khiến ông ta ngã người
ra sau, máu cam chảy ròng ròng. Những người khác giật mình. Nhưng họ
cũng đi tới giữ chặt lấy cô bé, Lucy lao lên đá ngã người vừa xông vào
mình rồi chạy về phía trước hét lớn:
-Kei ! Kei !!!! Cậu ra đây đi. Kei !!!
-Lucy !!!!
Thanh Phong giật mình vội chạy theo cô bé. Lucy đúng là luôn khiến cho người
ta phải bất ngờ, nhưng lần này có lẽ cô bé đã không ý thức được mình
đang làm gì rồi. Tại sao Lucy lại dại dột thách thức với đám vệ sĩ thô
bạo nhà họ Hà chứ ?
Lucy vẫn lao lên phía trước, nhưng vì không
biết Kei đang ở phòng nào nên cô đành phải vừa đi vừa tìm từng phòng
một. Và những người vệ sĩ đã không để cô đi xa hơn, cô bé bị hai người
đàn ông lực lưỡng giữ chặt tại hành lang. Mặc dù vậy, nể mặt Thanh Phong nên những người này cũng không dám làm gì mạnh tay với cô bé. Lucy vẫn
cố vùng vẫy lao lên phía trước, nhưng không thể được, những cánh tay thô bạo vẫn kéo cô ra khỏi đó. Cô bé thất vọng gào lớn:
-Kei !!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT