Buổi tối, kí túc xá trong nhà thờ ăn cơm khá muộn. Thường thì mọi người vừa ăn vừa xem tin tức thời sự trên TV, Lucy không để ý lắm, cô nhóc để ý đến dĩa đồ ăn ngon lành của mình hơn, đối với cô nhóc thì nó hấp dẫn hơn nhiều những gì mà mọi người đang quan tâm. Nhưng tối nay, có một tin tức khiến Lucy phải giật mình…

-Thưa quý vị. Cô phát thanh viên trên TV dõng dạc-Hôm nay, tập đoàn BIAT đã bị khởi tố vì bị cáo buộc gây ô nhiễm môi trường khiến phát sinh bệnh ung thư cho những cư dân sống gần nhà máy này…

Ba đứa nhóc giật mình ngước lên cùng một lượt.

-Theo thông tin mới nhất từ phía cảnh sát, đã có một nhà báo kì cựu tên là Trần Khánh điều tra và nắm được những bằng chứng quan trọng, chứng minh nhà máy của BIAT thải chất độc gây ô nhiễm môi trường và bệnh ung thư. Nhưng ông đã bị tấn công ngay sau khi ông yêu cầu khởi tố. Hiện nay ông đã bị thương nặng và được điều trị trong bệnh viện, cảnh sát đang tiến hành điều tra thủ phạm và tổng giám đốc tập đoàn BIAT Hoàng Hải Dương đang là nghi can lớn nhất…

Lucy loạng choạng gạt tay, ly nước trên bàn cô bé bị rơi xuống bể tan, mọi người trong nhà ăn quay lại nhìn cô bé khó hiểu. Khuôn mặt Lucy tái nhợt, cả người cô bé run lên với bao nhiêu câu hỏi trong đầu…

“BIAT bị khởi tố ư ? là chú Khánh đã yêu cầu và chú ấy đã bị họ ám toán sao ?” Cô bé nhớ lại từng lời của cô phát thanh viên, “thế là thế nào ? Không phải chú Khánh đã bỏ ý định tố cáo họ rồi sao ? Có thật là chú ấy đã yêu cầu khởi tố hay không ?” đầu óc Lucy rối tung lên vì mớ câu hỏi không có lời giải đáp. Kei và Thanh Phong nhìn nhau ái ngại…

Suốt cả đêm đó. Lucy hầu như không chợp mắt được một chút nào. Những thắc mắc cứ luẩn quẩn mãi trong đầu cô bé, lo lắng, bồn chồn dâng lên bám lấy cô, dù Lucy có cố xua nó đi nhưng vẫn không thể được. Kei và Phong ở chung một phòng với Lucy. Ban đầu thì cả ba người đều cảm thấy rất bất tiện, nhưng trong kí túc xá nhà thờ đã hết chỗ, hơn nữa họ cũng muốn ở bên cạnh bảo vệ cho Lucy nên không còn cách nào khác. Hai người cũng biết rõ Lucy đang rất lo lắng, mặc dù họ trải nệm nằm sát ngoài cửa, cách giường lucy khá xa, nhưng cả hai đều chưa ngủ và họ biết Lucy cũng chưa ngủ. Cả Kei và Phong đều cảm thấy có gì đó không ổn khi xem xong bản tin buổi tối mà không thấy Lucy nói gì, không biết được Lucy có dự tính gì giấu họ không nữa. Con mèo mập nằm gọn trong lòng cô chủ ngủ ngon lành, thỉnh thoảng nó cũng cựa người theo cái lăn qua của Lucy…

Đến gần sáng, những tiếng chuông nhà thờ vang lên cũng là lúc Lucy tỉnh dậy. Chính xác thì cô bé chưa từng ngủ. Thanh Phong nhẹ nhàng ngồi dậy, cố gắng không gây ra một tiếng động nhỏ nào đánh thức hai đứa bạn, rồi cậu mở cửa đi ra ngoài. Sáng nào Thanh Phong cũng dậy sớm như vậy cả. Lucy có thể biết được thói quen của cậu ấy. Ngược lại với Phong, Kei sẽ ngủ nướng đến tận trưa…

Lúc Thanh Phong ra khỏi phòng, Lucy cũng bật dậy, cô xếp gọn cái chăn đặt bên cạnh con mèo rồi bước xuống…

Đi ngang qua Kei, cô bé thấy yên tâm khi cậu còn ngủ say, cô cố mở cánh cửa thật nhẹ nhàng để không phát ra một tiếng động nào rồi bước ra ngoài. Bên ngoài. Bầu trời còn mờ mờ vì màn sương đục. Buổi sáng hơi lạnh, mọi người trong nhà thờ đã tỉnh dậy và nhộn nhịp với công việc của mình. Người lau dọn, người giặt giũ,…

Lucy vội vã đi ra khỏi kí túc xá, cô không muốn ai nhìn thấy mình rời khỏi đây. Bây giờ là lúc thích hợp nhất để rời khỏi nhà thờ. Lucy đã quyết định. Cô phải ra ngoài. Trước tiên cô bé sẽ tới tòa soạn nơi chú Khánh làm việc để hỏi thăm tin tức của chú ấy. Chắc chắn sẽ có ai đó biết được chuyện gì xảy ra. Nếu để cho Kei hay Thanh Phong biết Lucy rời khỏi đây, chắc chắn họ sẽ cản cô bé lại. Phải lẫn đi thật nhanh trước khi bị họ phát hiện, cô bé nghĩ vậy và cắm đầu chạy ra ngoài, cổng nhà thờ đã mở, Lucy mỉm cười mừng rỡ…

-Cậu định đi đâu vậy Lucy ?

Có một giọng nói vang lên sau lưng Lucy, cô bé giật mình quay lại. Là Kei, cậu nhóc đang đứng nhìn cô giận dữ. Lucy ngơ ngác, rõ ràng là lúc đi ra cô bé thấy cậu vẫn còn đang ngủ say cơ mà. Kei vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ, mái tóc hơi rối, có vẻ như cậu cũng dậy ngay sau Lucy thì phải. Lucy lùi về phía cổng, đôi môi mím chặt cương quyết.

-Tớ phải ra khỏi đây. Tớ phải đi tìm chú Khánh. Kei ! Đừng cản tớ.

Nói xong cô bé quay lưng bỏ chạy ra ngoài, nhưng Kei đã lao lên giữ chặt lấy cô, Lucy vùng vẩy điên cuồng…

-Buông tớ ra ngay. Kei ! tớ phải đi tìm chú Khánh. Chú ấy có thể đã bị hại rồi… tớ cũng không thể trốn mãi ở đây được. Buông tớ ra…

Mặc kệ cô bé kêu khóc thế nào, Kei vẫn ôm chặt lấy cô, đặt trên vai và khiêng về kí túc, Lucy vẫn giận dữ, giẩy dụa loạn xạ trên vai cậu. Qua hành lang, họ gặp giám mục Karen và Thanh Phong đi tới. Thấy Kei đang vác Lucy trên vai còn cô bé thì gào khóc loạn xạ, vị giám mục hơi ngạc nhiên, còn Thanh Phong thì cau mày nhìn theo họ. Kei không nói gì. Cậu cứ vác Lucy đi thẳng. Vào đến nơi, cậu ném bịch cô bé xuống giường rồi ngồi bên cạnh cau mày nhìn ra cửa sổ, không nói câu gì…

Lucy đã thôi vùng vẩy. Không thể rời khỏi đây được, không thể đi tìm chú Khánh được. Đầu óc Lucy rối bời, cô không biết phải làm gì bây giờ nữa, cô đưa tay đặt lên trán, nước mắt rơi lã chã. Lần đầu tiên cô bé cảm thấy mình vô dụng như vậy…

Những ngày sau đó, Lucy trở nên lầm lì. Cô bé làm gì cũng như người mất hồn, khuôn mặt luôn hiện lên sự lo lắng bất an. Bản tin thời sự những ngày sau không còn đề cập đến tin tức về tập đoàn BIAT nữa. Kei và Thanh Phong thì kè kè bên Lucy 24/24, bất kể cô đi đâu, làm gì cũng nằm trong tầm kiểm soát của họ.

20h00.

Sau bữa ăn tối, mọi người được lệnh tổng vệ sinh toàn nhà thờ. Nhóm bạn của Thanh Phong được giao nhiệm vụ lau chùi hành lang khuôn viên nhà thờ. Khu hành lang khá dài, phải mất hơn hai tiếng đồng hồ mọi người mời làm xong. Khi công việc đã hoàn tất, Lucy ngồi một mình trên lan can, dựa đầu vào cây cột nghĩ ngợi. Ánh trăng vàng vằng vặc trên cao làm cả hành lang sáng rực, những tiếng dế kêu râm ran từ khu vườn vọng lên làm cho Lucy phần nào thấy tĩnh tâm hơn.

-Sao cậu lại ngồi đây, Lucy ?

Kei ở đâu đi lại, đưa tay lên khuôn mặt bé nhỏ của Lucy gạt những sợi tóc ra sau vai. Dạo này tên ngốc này thường có những hành động hơi bị thừa thì phải, cô bé liếc nhìn cậu không nói gì, rồi thở dài quay lại nhìn ánh trăng trên cao. Kei chống hai tay lên lan can nhìn xa xăm, buồn bã:

-Cậu có ghét tớ không Lucy ?

Một câu hỏi hơi bị thừa. Ngay từ lần đầu gặp mặt, Lucy đã rất rất là ghét Kei rồi, và bây giờ cũng không có gì thay đổi cả…

-Chú Khánh sẽ không sao đâu Lucy. Bây giờ còn chưa rõ tình hình ra sao, nhưng nếu cậu đi tìm chú ấy bây giờ, có thể cậu sẽ gây thêm rắc rối cho chú ấy. Nếu chú Khánh đã chuẩn bị cho việc này rồi thì chắc chắn chú ấy sẽ có cách đối phó với những tình huống sẽ xảy ra. Khi nào ổn rồi, chú ấy sẽ liên lạc với cậu thôi. Vì vậy đừng lo lắng nữa.

Lucy vẫn yên lặng. Đầu cô bé bây giờ rối tung cả lên rồi. Không thể suy nghĩ được điều gì nữa. Cô bé nhớ lại ánh mắt buồn bã của chú Khánh khi nhìn cô vào cái ngày cuối cùng ở nhà, chú ấy đã lo cho Lucy rất nhiều, thương Lucy rất nhiều, vì Lucy mà chú ấy chấp nhận gặp nguy hiểm, chấp nhận bỏ qua việc báo thú nhà họ Hoàng, chú ấy cũng chưa từng có một lời trách móc nào khi nhận một đứa con của kẻ thù vào nhà cả. Chú ấy thật quá tốt, quá nhân từ…Vậy mà khi chú ấy gặp nạn Lucy lại chẳng giúp được gì cho chú ấy cả, cô bé thấy mình thật vô dụng quá.

Nhìn ánh trăng trên cao thở dài, Lucy thấy trong lòng khó chịu hơn bao giờ hết. Chú Khánh đã nói rằng sẽ hủy bỏ vụ kiện, vậy thì tại sao nhà họ Hoàng lại còn hại chú ấy. Không biết rằng họ đã làm gì chú ấy rồi. Không biết bây giờ chú ấy có được an toàn như lời mọi người an ủi Lucy hay không ? còn anh Bạch Dương và dì Thanh nữa, liệu họ có được an toàn hay không, cô vẫn chưa dám nói tình hình ở nhà cho họ biết, tốt nhất là bây giờ họ không nên trở về đây, nếu không kẻ thù có thể nhắm vào họ. Tất cả đều tại nhà họ Hoàng. Lucy mím chặt môi. Chính họ đã gây ra tất cả mọi chuyện này, người đàn ông đó đã bỏ rơi mẹ cô, vợ ông ta đã hại chết bác cô khiến cô tan cửa nát nhà, bây giờ đến gia đình thứ hai của cô họ cũng không tha. Những con người máu lạnh đó, cô hận nhưng kẻ đó. Nếu chú Khánh có mệnh hề gì, cô sẽ không bao giờ bỏ qua cho những người đó. Chắc chắn là như thế !

Kei vẫn ngồi bên cạnh cô bé. Lặng im dõi theo từng nhịp thở của cô, ánh mắt buồn nhìn xa xa…

Thời gian trôi qua…

Ánh trăng vẫn sáng vằng vặc trên cao…

Vẫn chỉ có những tiếng dế kêu ran hòa vào nhịp thở đều đều của Lucy và Kei…

-Cậu đừng có như vậy nữa được không ! Sau gần một tiếng đồng hồ, Kei cũng lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng đến khó chịu của hai người.

-Tớ xin lỗi…

-Vì điều gì ?

-Tớ đã đem lại rắc rối cho các cậu…

-Hừ… Kei cười nhạt, bực bội…-Đồ ngốc !!! Cậu quay sang ôm chặt lấy Lucy, hai cánh tay siết chặt, vội vã. – Đã bảo đừng có như vậy nữa mà. Đồ ngốc !!! Tớ chỉ muốn nhìn thấy cậu quay lại là con nhóc vui vẻ hoạt bát như trước đây thôi. Dù có đôi lúc cậu rất đáng ghét, làm cho tớ tức tối gần chết. Nhưng…tớ muốn cậu như vậy…tớ chỉ thích cậu như vậy… Vì vậy đừng có ủ rủ nữa, cười đi, cãi nhau với tớ đi, giở trò chọc phá mọi người nữa đi… Lucy…

Lucy vẫn lặng im, trái tim cô bé đập mạnh trong lồng ngực, cô có cảm giác như trái tim của Kei cũng đang đập mạnh, và đang chung một nhịp với mình. Cơ thể của Kei ấm áp vô cùng. Nó xua tan đi cái lạnh bên ngoài đang bao trùm lên Lucy, nó cũng sưởi ấm cho tâm hồn bên trong đang thổn thức của cô bé. Đôi bàn tay lúng túng của Lucy đưa lên không thể đẩy cậu ra được…

Rồi hai cánh tay của Kei cũng dần buông cô bé ra, nhưng vẫn giữ chặt trên vai cô. Bất ngờ, cậu cúi xuống hôn lên môi Lucy…

Một nụ hôn thật sự. Không phải là tai nạn như lần trước mà là một nụ hôn thật sự…

Dịu dàng…

Ngọt ngào…

Lucy sững người. Kei vẫn không ngừng lại. Lucy cảm thấy một cảm giác mềm mại, ngọt ngào từ môi Kei quyện lấy trên môi mình, cô bé cũng có thể cảm nhận được hơi thở và sự ấm áp từ đôi môi của Kei…

-Á Á Á !!!

Sau vài giây hết hồn, Lucy xô mạnh Kei ra và hét toáng lên. Kei thì đưa tay chạm lên môi mình nhìn Lucy mỉm cười tinh quái :

-Hìhì…Sau cùng thì tớ cũng đã cướp được nụ-hôn-đầu-tiên của cậu rồi. Cậu cũng bất cẩn quá đấy Lucy ! Đối với một kẻ nguy hiểm như tớ mà không có một chút cảnh giác gì cả.

Mặt Lucy đỏ bừng, cả người cô run lên, cô bé lao tới đấm ‘bụp” một phát vào mặt Kei rồi mếu máo :

-Đồ háu sắc. Đồ dê cụ. Cậu là đồ xấu xa. Tại sao cậu dám làm như vậy với tớ hả ?

Kei đưa tay lên xoa xoa mặt cười đểu :

-Tại sao hả ! Lần trước cậu đã cướp mất nụ hôn đầu tiên của tớ. Bây giờ tớ đòi lại chứ sao. Sòng phẳng quá còn gì. Sao lại đấm tớ ?

Lucy gào lên bực bội:

-Tớ…lần trước là do tai nạn mà…Tớ có cố ý đâu. Mà…dù nghĩ thế nào đi nữa thì cậu vẫn là người được lợi cơ mà…

Kei lắc đầu bình thản:

-Không ! Không ! Nam nữ bình đẳng mà phải không ? Sao cậu hôn tớ thì tớ được lợi, còn tớ hôn cậu thì lại bị đánh kia chứ. Bất công quá ! Nhưng nếu cậu cảm thấy tớ đòi lại nụ hôn của mình khiến cậu bị thiệt thòi thì cậu cứ hôn lại tớ đi. Tớ sẽ không đòi lại nữa đâu. Con trai thì phải ga lăng mà. Cậu cứ hôn tớ thoải mái đi…

-Đồ điên !!!!!!!

Lucy đỏ mặt đá ‘bụp” vào chân Kei rồi chạy về phòng, tim vẫn còn đập thịch thịch. Kei cúi xuống xoa xoa vết đau và nhìn theo mỉm cười mơ màng…

Chợt có một bóng người sau cây cột gần đó quay đi. Mái tóc xám bay trong gió. Người đó đã chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra vừa rồi. Còn Lucy và Kei thì vẫn chẳng biết gì…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play