Hai tuần trôi qua Lucy đã ở lại trong nhà thờ, nhờ có sự quan tâm của
những người bạn mà tinh thần cô bé đã trở lại bình thường. Kei cũng ở
nhà thờ cùng cô bé, mặc dù Lucy đã bỏ ý định ra khỏi đây rồi nhưng trong lòng cô vẫn có gì đó thấp thỏm không yên, đã hai tuần trôi qua mà cô
vẫn không biết được một chút tin tức gì của chú Khánh. Nhưng có một điều may mắn là sau kì thi học kì I, học viện BL được nghĩ một tháng trước
khi bắt đầu học kì mới. Lucy vì thế mà không phải đến trường và không có một lí do gì phải đi ra ngoài cả. Nhật Dạ và hai người bạn vẫn cố gắng
điều tra ra kẻ đứng đằng sau muốn giết Lucy và tung tích của nhà báo
Trần Khánh, nhưng mọi chuyện dường như vẫn dậm chân tại chỗ…
Hôm
nay là một buổi chiều thứ bảy. Một buổi chiều buồn lãng đãng mây. Lucy
thơ thẩn đi dọc theo hành lang dẫn đến hội trường. Đây là nơi mà ba
người bạn của cô đang tập vũ đạo. Họ có vẻ là những người trụ cột trong
các việc tổ chức lễ hội của nhà thờ, vị trí của họ không thua kém gì các vị sơ và giám mục ở đây cả. Đặc biệt là Thanh Phong, cậu là người nhận
được sự ngưỡng mộ nhiều nhất của các tín đồ nữ tới nhà thờ. Cũng không
hiếm trường hợp những cô gái này có hành động táo bạo tranh giành sự chú ý của cậu, nhưng tội cho họ là điều họ làm quá vô ích. Vì Thanh Phong
chỉ quan tâm đến hai cô bạn thân đáng yêu là Lucy và Nhật Dạ mà thôi.
Trong mắt Thanh Phong thì hai cô bé là đẹp nhất, đáng yêu nhất, Thanh
Phong không cần chú ý đến ai ngoài họ nữa. Mặc dù vô vọng nhưng Thanh
Phong vẫn được coi là đối tượng hàng đầu mà các cô gái muốn chinh phục.
Còn Kei. Cậu có lẽ được xếp thứ hai trong danh sách được ái mộ, cậu không
có vẻ đẹp rạng rỡ thiên thần như Thanh Phong mà mang vẻ nam tính, mạnh
mẽ, đáng tin cậy cho những người ở bên cạnh mình. So với Thanh Phong.
Kei có vẻ lạnh lùng, ít nói hơn, nhưng chính vì vậy mà cậu lại trở nên
bí ẩn và quyến rũ đối với mọi người hơn.
Nhật Dạ trong mắt mọi
người lại được chia ra làm hai trường phái. Đối với những người khác
phái, cô bé là Aphorit trong mắt họ. Còn đối với đa số những người cùng
phái. Nhật Dạ là kẻ thù không đội trời chung của họ. Vì theo những người này, cô bé đã phạm một trọng tội to lớn khi dám cả gan quyến rũ cùng
lúc hai chàng hot boy…
Tiếng nhạc xập xình đưa Lucy về với hiện
tại. Trong hội trường rộng thênh thang, có những nhóm nhảy khoảng từ
chín đến mười người đang hòa mình vào điệu nhạc sôi động. Lucy biết bài
này. Nó là Low. Một bản nhạc tiếng Anh khá sôi động và từng rất nổi
tiếng trong giới trẻ. Lucy như choáng ngợp trước khung cảnh trước mặt.
Những vũ công trẻ tuổi đang hòa mình vào điệu nhảy một cách điệu nghệ và tràn đầy sức sống. Lucy đã nhìn thấy ba người bạn của mình. Họ đang
chỉnh lại những lỗi sai của người khác, đúng hơn là họ là ba trong số
những người hướng dẫn ở đây.
Bản nhạc được bắt đầu lại. Kei và
Thanh Phong là người đứng đầu trong tốp nhảy, những bước chân, những
động tác được họ thực hiện một cách nhịp nhàng, dù là những động tác
giống nhau nhưng họ vẫn thể hiện được phong cách riêng của mình. Tất cả
đều rất đẹp và rất lôi cuốn. Mọi người bên ngoài đều tròn mắt ngưỡng mộ. Lucy mỉm cười, giờ cô bé đã hiểu tại sao họ lại có nhiều fan hâm mộ như vậy rồi. Họ được ái mộ, không phải chỉ vì đẹp…
-Này bạn kia ! Tụi này đang tập nhảy. Đừng làm chúng tôi phân tâm. Mau ra ngoài đi.
Lucy đang đắm chìm vào điệu nhảy của hai người bạn, thì một tiếng nói cất
lên làm cô bé giật mình. Một cô gái mặt lạnh tanh có vẻ hách dịch đang
tiến lại gần cô, hình như cô ta là fan hâm mộ của Thanh Phong thì phải.
Nhìn thấy Lucy, Kei cho giải tán nhóm tập và đi lại phía cô bé.
-Bạn là ai ? Sao lại tự tiện làm gián đoạn buổi tập của tụi này. Không phải tôi đã nói đi ra ngoài rồi sao ?
Cô gái kia vẫn không tha cho Lucy, mặc dù buổi tập đã kết thúc rồi và khi
Lucy tới, cô bé cũng không làm gì gây ảnh hưởng cho buổi tập của mọi
người cả. Cô gái này nhìn Lucy trừng trừng dọa nạt, khuôn mặt cô ta gầy
đét, mắt một mí nhỏ xíu và xếch ngược lên cộng thêm lớp son phấn dày cộm trông hệt như Chung Vô Diệm. Thấy Lucy im lặng, cô ta tưởng cô bé dễ
bắt nạt nên muốn làm khó dễ Lucy đây mà. Đúng là một cô gái xấu người
xấu nết, hèn gì mà không được Thanh Phong để ý…
-Buổi tập giải tán rồi. Bạn còn định làm gì ở đây ?
Nghe giọng nói lạnh lùng của Kei, cô bạn này quay lại nhìn cậu với ánh mắt
không hài lòng rồi lãng qua chỗ Thanh Phong cười nói bô lô ba la như
không có chuyện gì.
-Cô gái đó bắt nạt cậu hả Lucy ? Nếu tức thì
cứ cho cô ta một trận. Cậu trở nên hiền khô như vậy từ bao giờ thế? Kei
đi tới khoác vai Lucy ra ngoài, cô nhóc ngước lên mỉm cười :
-Ở nhà thờ cấm bạo lực đó Kei. Cậu đang khuyến khích tớ gây rối sao ? Mà các cậu nhảy đẹp thật đó !
-Tớ biết, cậu không cần khen đâu. Kei mỉm cười quay sang đưa tay xoa đầu cô bé.
-Cậu muốn uống nước gì không Kei? Để tớ đi lấy cho.
-Sô đa chanh đi ! Hôm nay cậu tốt bụng quá đấy !
Lucy mỉm cười quay đi. Tiện thể cô bé muốn lấy cho cả Thanh Phong và Nhật Dạ luôn, xong buổi tập chắc mọi người phải khát lắm. Ba người bạn này đã
giúp đỡ Lucy rất nhiều, cô bé nợ ơn họ rất nhiều rồi nên muốn thể hiện
sự cảm kích với họ một chút. Đang vui vẻ với mấy lon nước ngọt trên tay
đi lên những bậc thang cao vút thì cô bé thấy Nhật Dạ đang ở phía trước, cô bé vội chạy lên định gọi cô ấy, thì thấy có hai cô gái nào đó đi sau lưng Nhật Dạ, rồi khi lại gần, họ nắm tóc và xô mạnh cô bé xuống cầu
thang….
-Nhật Dạ !!! Coi chừng !
Nhật Dạ bất ngờ loạng
choạng ngã về sau. Đúng lúc đó Lucy lao tới ôm chặt lấy cô, nhưng vì cú
xô quá mạnh nên Lucy cũng bị ngã ra sau, lăn lóc xuống cầu thang cao
vút. Nghe tiếng ngã rầm rầm ở chân cầu thang, mọi người ùa ra thì hai cô gái kia cũng bỏ chạy mất.
-Nhật Dạ !!! Lucy !!! xảy ra chuyện gì vậy ? Hai người không sao chứ ?
Hải ở gần đó vội chạy tới đỡ hai cô bé dậy, mọi người cũng xúm quanh xôn xao. Cú ngã làm hai người xây xát, đau nhói. Lucy nhăn mặt đưa tay che
kín vết thương trên trán đang tứa máu, máu chảy tràn cả vào mắt làm cô
bé đau nhói. Đó là do cú đập mạnh đầu vào cầu thang khi hai người lăn
xuống, hai cánh tay cô bé cũng xây xước, rướm máu. Hải vội vàng cúi
xuống bế xốc Lucy lên chạy như bay đến phòng y tế. Mọi người còn lại thì quay sang xem xét tình hình của Nhật Dạ, cô bé vì được Lucy ôm và che
chở nên không bị vết xước nào đáng kể.
Vết thương trên trán Lucy
cũng không nặng lắm, có lẽ vì đầu cô bé quá cứng khi được luyện “thiết
đầu công” từ nhỏ (Thực ra là bị Bạch Dương cốc đầu thường xuyên quá
thôi), chỉ cần băng lại là cầm máu.
-Lucy !!! Cậu không sao chứ Lucy !
Nhật Dạ, Kei và Thanh Phong từ ngoài cửa chạy vào lo lắng, Lucy đang được sơ Macta lau vết máu trên mặt bằng một chiếc khăn ẩm, cô bé quay sang mỉm
cười:
-Tớ không sao. Nhật Dạ không bị thương chứ ?
-Cậu
vẫn còn thời gian lo cho tớ được à? Suýt nữa là cậu phải vào viện vì tớ
rồi đó. Nhật Dạ ngồi phịch xuống trước mặt Lucy bực bội, đôi mắt ươn ướt nước, chắc cô bé lo lắng lắm.
-Hai người xô cậu khi nãy là ai vậy Nhật Dạ ?
Nhật Dạ thở dài nhìn Lucy lắc đầu. Người ghét Nhật Dạ thì nhiều lắm. Mà đa
số đều là fan hâm mộ của Thanh Phong thôi. Họ ghét vì lúc nào cô cũng ở
gần thần tượng của họ. Nhưng hành động lần này của những người đó có hơi quá đáng rồi…
Nhưng sự việc chưa dừng lại ở đó…
Sáng hôm
sau, sau bài kinh cầu nguyện, Nhật Dạ khoan khoái bước ra vườn hoa nhà
thờ. Những bông hoa đủ màu sắc đang đua nhau khoe sắc dưới ánh nắng ấm
áp, nó làm cho tâm hồn người ta cảm thấy thư thái lạ thường. Nhật Dạ
cũng là một người yêu thiên nhiên nên cô bé cũng biết rung động trước vẻ đẹp của những bông hoa rực rỡ. Đang đưa tay mân mê lọn tóc xám mượt mà
và thả đôi mắt nhìn lên bầu trời xa, thì..
-HÙ…!!!
Có một
bóng trắng núp trong bụi hoa hồng lao ra hù mạnh, Nhật Dạ giật bắn người ngã bật ra sau ngồi bệt trên đám cỏ xanh mướt. Tim ngừng đập mất vài
giây.
-Hehehe !!! Nhật Dạ nhát gan quá. Có thế mà cũng sợ. Khi cô nhóc định thần nhìn lên thì thấy Lucy đang đứng trước mặt mình, toe
toét, cô bé cũng mỉm cười :
Lucy đưa tay ra nắm tay Nhật Dạ kéo lên, lắc lắc mái tóc tơ xõa trên vai vui vẻ:
-Hì hì. Cậu nhát quá đi. Nhật Dạ !
-Ê !!! Nhật Dạ … Một tiếng gọi chua chát vang lên, rồi một đám con gái đi lại gần hai người trừng trừng đôi mắt đầy ác ý…
-Chuyện gì ? Nhật Dạ quay sang lạnh lùng.
Lucy có thể nhận ra cô gái dẫn đầu. Cô ta là kẻ hôm qua đã gặp Lucy ở hội
trường, và nếu Lucy nhớ không nhầm thì ả này nhìn khá giống một trong
hai tên đã xô Nhật Dạ xuống cầu thang hôm qua. Mấy đứa này, đã gây
chuyện với cô không biết điều trốn đi bây giờ lại chường mặt ra, đúng là liều mạng mà, nhưng như thế cũng tốt, cô khỏi mất công đi tìm tụi nó.
Lucy nhìn đám con gái cười nhạt…
-Nhật Dạ !!! Sao lúc nào mày
cũng bám lấy Thanh Phong và Kei của bọn tao vậy ? Mày tưởng mày đẹp lắm
hả? Con tiểu thư đỏng đảnh ?
Lucy nhìn họ mỉm cười. Chậc ! Một
cảnh tượng khá quen thuộc mà cô nhóc cũng đã từng trải qua. “Đánh ghen
vì hot boy”, cô bé huýt sáo vui vẻ, thể nào sau mấy câu nữa, đám này
cũng lao vào xử Nhật Dạ một trận cho coi. Nhật Dạ nhìn đám người trước
mặt cười nhạt:
-Đương nhiên là tao đẹp rồi. Vì tao đẹp nên Phong
và Kei mới không thèm để ý đến mấy con ngổng xấu xí như tụi mày chứ ?
Thế tụi mày có vấn đề gì với vẻ đẹp của tao sao ? Ngưỡng mộ à? Hay là
ghen tị ?
-Mày nói gì ? Con khốn ! Nói lại một lần nữa tao nghe
xem ? Cô nàng này nổi điên lên như con lợn bị chọc tiết, ả rút trong túi ra một lưỡi lam sắc lẻm đưa ra trước mặt Nhật Dạ đe dọa, cô nhóc vẫn
tỉnh bơ nhìn ả xiên xỏ:
-Chậc ! “xấu xí mà còn gây chú ý”. Về nhà soi gương đi rồi hãy quyết định có nên tiếp tục theo đuổi Phong và Kei
hay không nhé. Đồ xấu như ma…
-Xấu như ma à ! Ngay bây giờ tao sẽ làm cho mày xấu như ma luôn. Con nhỏ chết tiệt. Để xem da mặt của mày
dày đến cỡ nào, lưỡi dao này có cứa đứt được không nhé !
Đám người tiến lại gần Nhật Dạ, đôi mắt bừng bừng sát khí.
-Cái tội đầu tiên của mày là dám quyến rũ thiên thần của tụi tao. Làm anh ấy không thèm để ý đến tao trong khi tao cũng rất là đẹp (thực ra là cô ả
đang hiểu lầm), tội thứ hai của mày là dám tỏ ra láo xược với đàn chị,
coi trời bằng vung, cứ tưởng rằng mày đẹp, con nhà danh giá thì lên mặt
hả. Với hai cái tội này tao sẽ cho mày hai nhát trên mặt coi như cảnh
cáo thôi…
Bốp…!!!!
Cô ả Chung Vô Diệm trên tay cầm con dao sắc lẻm đang hùng hổ nắm cổ áo Nhật Dạ lập tức nhận được ngay một cú đá vào thẳng mặt, ả ngã nhào ra sau. Lucy bước ra trước mặt Nhật Dạ vui
vẻ:
-Nhà thờ là nơi tôn nghiêm, Cấm giở trò bạo lực ở đây. Có gì hãy nói chuyện tử tế với nhau nhé !
-Cậu vừa mới trò giở trò bạo lực đó Lucy ! Nhật Dạ bình thản đưa tay vuốt lại cổ áo.
-Hahaha !!!! Tớ tự vệ mà. Chỉ là bất đắc dĩ. Bất đắc dĩ thôi!
-Con nhãi này. Mày là đứa nào mà dám xen vào chuyện của chị mày hả. Muốn bị
ăn dao lam phải không ? Cô ả kia lồm cồm bò dậy quát lớn.
-Chậc ! Mình nhớ là mình đâu có bà chị nào xấu xí ngu ngốc như vậy đâu chứ !
Quay lại nhìn cô ả xấu xí, Lucy đưa tay lên vết thương trên trán cười
nhạt.-Tụi mày vẫn còn nợ tao vài thứ hôm qua đó. Muốn yên ổn thì biến đi trước khi tao cảm thấy không vui.
Nói thì nói thế, chứ trong đầu Lucy ngàn lần cầu mong tụi nó không bỏ đi.
-Mày làm cho tao cảm thấy không vui rồi đó, con khốn!!! Tụi bay ! Dậy cho hai đứa nó một bài học đi.
Đám bạn cô ả lập tức xông vào đánh Lucy và Nhật Dạ, nhưng tội nghiệp cho họ là Lucy quá mạnh, lại là dân đánh lộn chuyên nghiệp. Thêm cái là hôm
nay lại là ngày đẹp trời nên cô bé hơi bị thừa năng lượng. Chỉ một phút
sau là mấy cô ả xấu số bị cô nhóc cho một trận tơi tả rồi…
-Ê ! Con nhỏ kia ! Trong nhà thờ cấm bạo lực đó. Đang làm trò gì thế hả ?
Đúng vào lúc Lucy hạ màn thì Hải xuất hiện, nhìn cô bé trừng trừng, cảnh
cáo. Hình như tên này ngoài nhiệm vụ hàng ngày phải tỉa cây, còn kiêm
luôn công việc giữ trật tự trong nhà thờ thì phải, Nhật Dạ và Lucy không nói gì, lẳng lặng chuồn đi chỗ khác. Hải đứng nhìn mấy cô gái đang nằm
khóc dưới đất rồi nhìn lên thủ phạm đang tẩu thoát, ánh mắt thoáng nụ
cười…
- Con nhóc này ! chẳng thay đổi gì cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT