Ngồi trên cái ghế đá ở khuôn viên của bệnh viện, Ken nhìn xa
xăm về phía trước. Cậu đang suy nghĩ, cậu tự hỏi những gì vừa nghe có đúng là sự
thật? Nếu đó là sự thật thì bấy lâu nay cậu đã hiểu làm bố mình ư? Trong lòng
có trổi dậy một cảm giác khó chịu.
- Vậy sao trước giờ
anh không nói cho em biết?
Ken quay sang nhìn Jun, cậu cố nói với vẻ mặt khá bình tĩnh,
nhưng thật ra trong lòng cậu vẫn còn ngạc nhiên lắm. Anh cũng quay sang nhìn cậu,
anh thở dài rồi mím môi một cái…
- Anh cũng muốn cho
em biết nhưng vì bố không cho anh nói. Bố không muốn em phải chịu thêm bất cứ
đau khổ gì nữa…
Anh nói nhưng không nhìn cậu, hai tay anh chống ra sau, anh
hơi ngã người và nhìn lên bầu trời.
Ken đứng dậy. Cậu liếc nhìn anh một cái rồi bước đi. Anh có
thể cảm nhận được nổi buồn hiện lên từ đôi mắt cậu dù cậu đã cố tỏ vẻ bình thường.
Anh mĩm cười. Có lẽ đây là một cơ hội tốt. Anh mong thế!
_______________________________
Lát sau, mọi người về hết chỉ còn Ken ở lại với nó. Nó đã
thiếp được một lúc. Nhìn gương mặt nó lúc này cậu cảm thấy… cậu cũng không biết
đó gọi là cảm xúc gì nữa. Cậu lấy tay vén mấy sợi tóc xõa trên mặt nó lên, thở
dài một cái rồi bước về phía cữa sổ.
- Cậu sao vậy?
Cậu bỗng giật mình khi nghe tiếng nó hỏi. Cậu quay lại nhìn
nó…
- Hm?! Mình làm cậu
thức giấc sao?
Cậu tiến lại chổ nó ngồi xuống bên cạnh.
- Không đâu! Mà… cậu
có chuyện gì đúng không?
- À, không có gì đâu!
- Mình không tiện biết
à?
- Không phải thế…
Cậu hơi bối rối trước câu hỏi của nó. Cậu nghĩ cậu không nên
giấu nó…
- Chuyện là…
* Lúc Ken đi thi học sinh giỏi năm lớp 9. Vì thấy cậu đã chuẩn
bị rất kĩ càng cho kì thi nên mẹ cậu đã dặn dò mọi người không được cho cậu biết
tình hình sức khỏe của bà vì sợ cậu lo lắng. Bố cậu đã khuyên hết mức nhưng vẫn
không thể làm lung lay quyết định của bà. Và rồi lúc Ken đang dự thi cũng là
lúc bà qua đời… Còn sau đó thế nào thì chắc hẳn mọi người cũng biết rồi nhỉ?! *
Nó thấy mắt Ken đã đỏ dần. Chắc hẳn lúc này cậu đang hối hận
lắm. Hối hận vì bao năm qua đã hiểu lầm bố cậu. Một người luôn yêu thương và
nghĩ cho cậu. Nhưng cậu thì lại…
Nó khẽ nắm lấy bàn tay Ken, siết chặt, nhìn cậu và nói:
- Thế cậu đã hiểu được
nổi lòng của bố cậu rồi đúng không? Bây giờ cậu có thể làm hòa với bác ấy mà.
Chưa muộn đâu!
Ken nhìn thẳng vào mắt nó. Cậu nhận thấy được sự quan tâm của
nó dành cho cậu. Một cảm giác mà cậu chưa bao giờ thật sự có kể từ khi mẹ cậu mất.
Cậu khẽ siết tay nó lại và mĩm cười…
- Ừm! Trễ rồi, cậu ngủ
đi!
- Ưm…
Ken lấy tắm chăn kéo lên đắp cho nó rồi cậu nằm lên giường
bên cạnh và chìm vào giấc ngủ…
___________________________________
Sáng hôm sau, Ken chạy ra ngoài mua sữa cho nó. Lát sau, khi
cậu quay lại…
- Shin, cậu…
Ken bước vào nhưng không thấy nó đâu cả và ngạc nhiên hơn là
bố cậu đang ngồi cạnh giường nó.
Thấy Ken, ông cũng khá bất ngờ. Ông đứng dậy và nói:
- À! Shin hẹn ta đến
đây bảo là có chuyện gì muốn nói, lúc ta đến đây thì không thấy đâu rồi…
Ken không gì chỉ khẽ gật đầu. Rồi không gian chìm vào im lặng…
- Thôi để ta ra ngoài
đợi… – Ông bước về phía cửa.
- Bố! – Ken gọi khi
ông vừa đặt tay lên cái tay cầm – Con có chuyện muốn nói…
Chủ tịch ngạc nhiên khi Ken gọi, ông quay lại nhìn cậu.
- Sao?!
- Con… con xin lỗi!
Ken nói mà mặt cúi gầm xuống vì ngượng. Cậu chưa từng nghĩ sẽ
có ngày này…
Ông nhìn cậu đầy bất ngờ. Có phải ông nghe lầm không? Cậu
xin lỗi ông ư? Trong lòng ông vực lên niềm vui sướng. Nhưng ông không biểu lộ
ra bên ngoài. Ông vẫn nhìn cậu bằng vẻ ngạc nhiên…
- Xin lỗi. Tại sao lại…
- Vì sự hiểu lầm ngu
ngốc của con thời gian qua…
Ken ngắt lời và ngước mặt lên nhìn chủ tịch. Đôi mắt cậu
nhìn ông với vẻ chân thành nhất có thể. Nó thật sự khác với ánh mắt trước đây của
cậu khi nhìn ông.
Không gian chìm vào một khoảng lặng vì hai người không nói
gì. Ông vẫn nhìn vào đội mắt cậu với vẻ bất ngờ. Đây có phải là sự thật? Không
phải mơ chứ? Ông chưa bao giờ nghĩ rằng đứa con mà ông nghĩ sẽ chẳng bao giờ
xem ông là bố bây giờ lại xin lỗi ông. Im lặng hồi lâu ông bật cười khiến Ken
không khỏi ngỡ ngàng…
- Ta hiểu rồi! Nhóc
Shin này thật là… lắm chiêu. Ta có việc phải về trước, hai hôm nữa Shin xuất viện
mình cùng đi ăn nhé!
Ông đặt tay lên vai cậu với vẻ mặt vô cùng vui vẻ. Tảng đá
trong lòng cậu dường như đã được nhấc khỏi. Cậu thấy trong lòng nhẹ nhõm vô
cùng. Cậu mĩm cười với ông…
- Vâng!
Ông bước ra khỏi phòng. Lúc này Ken mới suy nghĩ về câu nói
của ông. Vài giây sau cậu cũng bật cười. Không ngờ nó lại nghĩ ra cả cách này.
Cậu cảm thấy hạnh phúc lắm!
Lúc ấy, nó đứng đằng sau bức rèm giường bên cạnh cũng nở một
nụ cười thật tươi…
______________________________
Hai hôm sau, đã đến ngày nó xuất viện. Ken đang phụ nó thu dọn
đồ đạc.
- Hôm nay xuất viện rồi.
Vui không?
- Tất nhiên rồi! Cả
tháng ở trong này khó chịu muốn chết…
- Her…
Ken bật cười trước sự háo hức đến mức hồn nhiên của nó. Bỗng
cửa mở, Sun và Min bước vào…
- Good moring!
- Hai cậu đến rồi à.
– Nó nhìn hai đứa bạn mà mừng rỡ – Mà anh hai đâu?
- Anh ấy đi làm thủ tục
xuất viện rồi!
Nó gật đầu rồi quay lại dọn đống đồ. Min bước lại gần nó phụ
dọn dẹp…
- Này! Mai là đi học
lại rồi. Cậu có học được không?
- Chắc được mà! Có cậu
giúp thì việc gì phải sợ…
Nó nhìn Min rồi nỡ một nụ cười thật tươi. Min mĩm cười với
nó. Ken cầm cái ba lô lên rồi quay sang tụi nó…
- Các cậu ra xe luôn
nhé, bố tớ bảo hôm nay ra viện thì cả đám cùng đi ăn với ông.
- “Bố tớ”? Hòa rồi nhỉ?
Nó nhìn Ken rồi nói châm chọc khiến Ken dần đỏ mặt vì ngượng.
- Ờ thì cũng gần như
vậy. – Cậu quay sang chổ khác tránh ánh nhìn châm chọc của nó.
Cửa mở, Jun bước vào và mĩm cười với cả bọn.
- Xong hết chưa? Ra
xe thôi nào…
- Vâng!
Sau đó, Jun đưa cả đám đến một nhà hàng khá sang trọng. Bố
Ken đã đến đó trước. Hôm nay là một ngày đẹp trời, một ngày của những tiếng cười
và là một ngày hạnh phúc. Đặc biệt là với Ken và chủ tịch…
___________________________
Sau vài hôm đi học lại, nó cũng khá mệt mỏi vì không hiểu
bài cho lắm do nghỉ quá lâu. Cũng may có mấy bạn trong lớp giúp đỡ nên nó cũng
đỡ phần nào. Nó thì đã bình phục hẳn, chỉ không dám làm gì quá sức như trước
thôi.
Nhưng mấy hôm nay nó thấy Ken có gì đó là lạ. Nó không biết
lí do. Nhưng chắc chắn là có gì đó khiến nó không yên tâm. Cậu vẫn tốt với nó,
thậm chí tốt hơn lúc trước nhiều. Cậu quan tâm nó đến mức nó thấy ngại. Nhưng
nó vẫn cảm thấy có gì đó lạ lắm. Cái gì nhỉ?!
Sáng nay cậu còn nghĩ học nữa chứ. Hỏi thì thấy chủ nhiệm dường
như không muốn nói cho nó biết lí do. Vì thế nó quyết định qua phòng cậu rũ cậu
ra ngoài sẵn tiện hỏi chuyện cậu luôn.
Nó đứng trước cửa phòng cậu rồi gõ cửa. Gõ chừng hai ba lần
rồi mà vẫn không có tiếng trả lời.
- Ken…
Vẫn không có tiếng trả lời. Nó nghĩ chắc cậu đã ra ngoài. Nó
lấy tay xoay tay cầm thì cửa mở ra. Nó hơi bất ngờ. Nếu cậu ra ngoài sao không
khóa cửa lại? Trong lòng nó bỗng có cảm giác bất an mà chính nó cũng không biết
cảm giác đó là gì…
Nó tiến vào phòng. Không có ai cả, đồ đạc cũng không còn nhiều.
Nó đi lại gần nhà tắm. Cũng chẳng có ai. Tự dưng nó sợ, sợ điều gì thì nó cũng
không biết nữa. Nó định ra khỏi phòng thì thấy một bức thư đặt trên bàn học của
Ken.
Nó tiến lại gần bàn học rồi cầm bức thư lên. Trên bức thư có
ghi dòng chữ “Gửi Shin!”. Tự dưng nó thấy khó chịu trong lòng. Nó nửa muốn mở
ra nửa không muốn. Nó sợ mở ra rồi thấy những gì nó không muốn thấy. Nó cầm bức
thư trên tay mà nhắm nghiền mắt lại. Rồi nó cũng lấy hết can đảm mở bức thư ra…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT