Ở khuôn viên bệnh viện, Sun và Jun ngồi cạnh nhau. Cả hai im lặng nhìn lên bầu trời lấp lánh những vì sao. Gương mặt cả hai lúc này đã nhẹ nhõm đi phần nào…

- Thật ra…

Sun định lên tiếng thì Jun đã mở lời trước. Sun quay sang nhìn Jun và chờ đợi câu truyện sắp được kể ra từ đôi môi anh…

- Anh rất bất ngờ khi nhận ra Shin.

Sun nhìn Jun không nói gì. Lúc này, cô dùng ánh mắt để đáp thay cho lời nói. Nhìn vào ánh mắt của Sun, anh mĩm cười rồi tiếp tục quay lên nhìn bầu trời và nói tiếp:

- Cái hôm chúng ta ngồi ở canteen. Khi nghe Shin kể về người anh thì anh đã nhận ra. Lúc đầu khi gặp Shin anh đã có một cảm giác rất lạ rồi. Một cảm giác thân thuộc!

Nhìn môi anh vẽ một nụ cười làm cô cũng cười theo…

- Vậy sao anh không nói với nó? – Giọng Sun vẫn đều đều vì chính cô đã biết câu trả lời của anh.

- Anh rất muốn… Nhưng anh không muốn Shin vướng bận bất cứ điều gì khi em ấy đang cố thực hiện hi vọng của mình.

- Vì Ken ư? – Sun quay sang Jun nhìn anh bằng ánh mắt hết sức dịu dàng.

- Ưm *gật đầu*. Anh muốn trả ơn chủ tịch…

Sun vẫn im lặng, cô vẫn nhìn lên bầu trời và ngắm nhìn những ngôi sao. Miệng cô vẫn giữ nguyên nụ cười – nụ cười hài lòng.

- Nhưng anh thấy mình thật vô dụng…

Bỗng đôi mắt Min thoáng chút buồn. Cảm giác như anh thấy mình có lỗi… Sun quay lại nhìn Jun với ánh mắt ngạc nhiên.

- Sao anh lại nói vậy?

- Kể từ lúc Shin đến đây cho đến bây giờ. Hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra. Shin đã nhiều lần chuyện đựng đau đớn nhưng anh thì lại chẳng làm gì được cho em ấy. Kể cả em mình anh cũng không thể bảo vệ được…

Nhìn Jun lúc này Sun không khỏi xúc động. Nhưng cô không khóc, vì đôi lúc nước mắt chẳng giải quyết được vấn đề. Rồi cô đứng dậy, bước đến đối mặt với Jun. Sun đặt hai tay mình lên vai anh và nói:

- Anh đừng nghĩ vậy, những chuyện này đâu ai biết trước được. Điều chúng ta nên làm bây giờ là bên cạnh Shin, cùng nó vượt qua chuyện này. Ngồi đây trách bản thân mình thì đâu được gì đâu anh…

Jun ngước lên nhìn Sun mĩm cười và khẽ gật đầu. Thật sự khi nói chuyện với Sun, trong lòng Jun thấy thoải mái nhiều lắm…

________________________________

Lúc Sun và Min ngồi bên ngoài thì Ken ở trong phòng bệnh chăm sóc cho nó. Ken ngồi bên cạnh giường bệnh nó, nắm đôi bàn tay khá lạnh của nó. Mắt Ken nhìn nó rồi mặt cậu tỏ ra vênh váo…

- Này! Mau tỉnh lại đi chứ! Ngủ gì mà ngủ lắm thế hả?

Ken lấy tay mình xoa xoa bàn tay để giữ ấm cho nó. Bao giờ cũng thế! Khi bên cạnh nó thì ánh mắt lạnh lùng của Ken biến đâu mất. Thay vào đó là ánh mắt chứa đựng đầy ấp niềm vui. Mắt cậu đỏ dần và nhìn nó dịu dàng. Trong đầu cậu giờ đây chứa đựng biết bao nổi buồn và nổi đau…

- Cậu có chấp nhận lời xin lỗi của tớ hay không? Tớ… tớ đã gây cho cậu biết bao đau đớn.

Đây là lần thứ ba Ken khóc kể từ sau khi mẹ cậu mất. Và cũng là lần thứ hai Ken khóc khi ở bên cạnh nó.

- Tại sao? Tại sao lại vì một đứa tồi tệ, chẳng ra gì như tớ mà làm bao chuyện chứ. Tớ không xứng đáng!

Ken đã gục mặt xuống giường. Gương mặt cậu áp vào tay nó. Bỗng có một bàn tay đặt lên vai Ken làm cậu bất ngờ, Ken từ từ ngước lên nhìn…

- Cậu không tồi tệ. Cậu xứng đáng nên Shin mới làm như vậy. – Nhìn Ken, Sun nói và nở một nụ cười.

Cả không gian rơi vào im lặng. Ken tiếp tục nhìn nó và lấy tay lau nước mắt. Cậu mĩm cười với nó. Nụ cười ấy như một lời hứa – lời hứa sẽ luôn mạnh mẽ, luôn sát cánh bên nó để vượt qua mọi khó khăn…

_________________________________

Đã một tuần trôi qua. Mặt trời vẫn mang đến ánh sáng ấp áp vào mỗi buổi sáng. Chim vẫn mang đến tiếng hót líu lo. Gió vẫn nhè nhẹ thổi bay mái tóc của bao người trên đường phố. Và nó vẫn nằm đó…

- Ken. Em ăn gì chưa?

Ken quay sang nhìn Jun khi Jun mở cửa bước vào và nói. Ken khẽ lắc đầu…

- Em mau đi ăn tí gì đi…

- Nhưng em muốn đợi Shin tỉnh dậy…

- Em muốn đợi Shin tỉnh dậy thì phải có sức chứ. Không chừng cả em cũng phải nằm viện luôn đấy! Mau xuống canteen ăn tí gì đi.

Ken hơi lo sợ trước những gì Jun nói. Cậu sợ khi cậu phải nằm viện thì không ai bên cạnh nó. Cậu khẽ gật đầu và đứng dậy tiến ra cửa sau khi nhìn nó một cái…

- Mà này…

Ken quay lại nghiêng đầu nhìn Jun.

- Chuyện của em với ba thật sự không thể sao…?!

- Em sẽ suy nghĩ. Thôi em xuống canteen đây!

- Ừm!

Nhìn Ken quay đi Jun khẽ mĩm cười. Anh quay nhìn gương mặt của nó…

- Vậy là có cơ hội rồi. Bé Shin giỏi lắm! Em nhất định phải mau tỉnh dậy để tiếp tục giúp Ken nhé!

Lúc đó cửa mở ra. Sun và Min bước vào nhìn Jun mĩm cười…

- Chào anh.

- Chào hai em. – Jun cười đáp – Hôm nay hai đứa đến chung à?

- Chỉ tình cờ gặp ở bên ngoài thôi anh. – Sun tiến đến chổ nó và nói. – Mà Ken đâu rồi anh?

- Anh mới bảo nó xuống canteen rồi. Tối qua đến giờ nó không ăn uống gì cả. – Jun thở dài đáp.

- Tội nghiệp Ken! Chắc cậu ấy vẫn nghĩ là mình có lỗi…

- Chứ gì nữa! Đáng lẽ người nằm đây phãi là hắn mới đúng…

- Này! Đang nghĩ gì mà đơ người ra thế… – Sun đẩy vai Min khi thấy cậu chỉ im lặng không nói gì.

- Hả? *giật mình*

- Tôi hỏi cậu làm gì mà cứ đơ người ra thế?

- Đâu có đâu. Mà hôm nay để tớ lo việc tắm rửa cho Shin cho…

- Không được *đồng thanh hét*

- Sao… sao vậy?! *xanh mặt*

- Thì… thì việc đó có y tá làm rồi cậu không cần phải lo. Cậu đi rữa giúp tôi cái lọ hoa này đi…

- Ờ…

Min cầm cái lọ hoa bước ra khỏi phòng. Lòng cậu vẫn đang thắc mắc…

- Sao họ lại ngăn cản mình. Thái độ họ hình như có gì đó lạ lắm. Chắc chắn có gì đó mờ ám.

Bỗng Min giật mình khi thấy một người đang đứng trước mặt cậu…

- Cậu… sao…

- Suỵt. Hãy tìm cơ hội để xử tên đó cho tôi. – Hắn dúi vào tay Min một cái giỏ – Tôi đi trước đây. Làm cho tốt đấy!

Min gật đầu thì tên đó bỏ đi. Lúc đó Ken đi từ canteen lên thấy Min đang đứng đó nên đánh nhẹ lên vai Min…

- Này, làm gì ở đây vậy?

- Hả?! *giật mình lần 2*

- Túi gì vậy?

- À không có gì. Thôi tớ đi rữa cái lọ hoa đây…*bỏ chạy*

Ken nhìn Min bỏ chạy mà chẳng hiểu gì. Cậu lắc đầu rồi bước tiếp…

___________________________________

Đến chiều hôm đó…

- Cũng trễ rồi! Mọi người về đi. Hôm nay để tớ ở lại với Shin…

- Nhưng hôm qua cậu đã ở lại rồi mà… – Sun lên tiếng.

- Hay hôm nay để anh ở lại với Shin cho. Em về nghĩ đi Ken…

- Không sao đâu! Mọi người về đi. Hôm nay em muốn ở lại với Shin.

Trước sự cương quyết của Ken mọi người chỉ có thế gật đầu. Cả ba bước ra ngoài…

- Không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy *cười đểu*…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play