Nó giật mình quay lại vì tiếng nói phát ra từ sau lưng nó.
Và nó mở to mắt ngạc nhiên vì người vừa nói câu đó chính là Ken. Nó cứ ngồi trợn
to mắt nhìn Ken như vậy cho đến khi Ken tiếng gần lại và ngồi cạnh nó. Xoa xoa
đầu con Lu rồi Ken nói với cái giọng thân thuộc – cái giọng nó vẫn thường được
nghe khi bên cạnh Ken…
- Đã hứa rồi mà nếu
quên thì người ta chẳng xem mình ra gì nữa đúng không?
Nó lấy lại bình tĩnh khi Ken ngồi xuống cạnh và lên tiếng…
- Không! Không… Tớ
không có ý đó! – Nó xua tay phủ nhận.
- Vậy thì được rồi. –
Ken quay sang nhìn nó rồi mĩm cười.
Nó nhìn thấy môi Ken cong lên. Đúng rồi! Ken đang cười. Nó cứ
tưởng đâu sẽ chẳng bao giờ thấy được nụ cười này nữa.Nó mừng đến nổi không thể
nói nên lời…
- Bệnh của cậu sao rồi?
- Tớ đỡ rồi!
- Ờ…
Không khí bỗng dưng yên lặng… Không biết không có gì để nói
hay có điều gì khó nói?
Nó định mở miệng xin lỗi nhưng nó không ngờ Ken lại lên tiếng
trước…
- Tớ… xin lỗi nhé!
- Hm?! – Nó ngạc
nhiên nhìn Ken.
Ken cũng quay sang nhìn nó…
- Vì tớ đã nặng lời với
cậu!
Nó không nhìn Ken nữa. Nó quay thẳng rồi nhìn xuống mặt đất,
tay cầm một khúc cây nhỏ vẽ vẽ cái gì nó mà chính nó cũng không biết. Bởi vì
lúc này nó cảm thấy ngượng…
- Chuyện đó là tớ có
lỗi trước mà. Tớ không nên tự tiện quyết định mọi chuyện mà không hỏi ý kiến cậu
trước.
Ken cũng không nhìn nó nữa. Cậu ngước lên bầu trời nhìn ngắm
những ngôi sao lấp lánh và mặt trăng đêm rằm “to ơi là to” kia đang soi rọi xuống
trái đất…
- Nhưng đó không phải
là do cậu quan tâm nên mới làm vậy sao?
Nó cảm thấy có gì đó lâng lâng trong lòng. Điều đó khiến nó
vui! Nó nhìn Ken rồi khẽ hé ra từng chữ.
- Cậu thấy thế sao?
- Ừm! *mĩm cười*
Mặt nó dần dần đỏ ửng lên. Nó tự mĩm cười một mình như một đứa
ngớ ngẫn đến khi Ken tiếp tục lên tiếng…
- Mà sao cậu lại có mặt
tại buổi tiệc đó vậy?
- Tớ được chủ tịch mời
đến…
- Thế à?!
Ken gật gù thay cho vẻ ngạc nhiên. Nó nhìn Ken hồi lâu rồi
lên tiếng…
- Nhưng hình như tớ
thấy mối quan hệ của cậu và chủ tịch có gì đó không ổn, phải không? – Giọng nó
thỏ thẻ.
- Nói ghét thì cũng
không đúng. – Ken ngừng một nhịp rồi nói tiếp – Có lẽ do tớ yếu đuối quá thôi…
- Yếu… đuối?! *ngạc
nhiên*
- Ừm. Chỉ là tớ không
thể chấp nhận sự thật…
* Rồi cả hai im lặng vài giây. Nhìn lên bầu trời ngắm những
ngôi sao tinh tú và Ken bắt đầu kể lại một cậu chuyện qua dòng hồi ức của cậu.
Một cậu chuyện cậu không bao giờ quên được. Nói đúng hơn là chính bản thân cậu
không cho phép mình quên nó…
Khi Ken học cuối cấp
2, Ken được chọn làm đại diện cho học sinh toàn khối tham dự cuộc thi học sinh
giỏi quốc gia. Ken học rất giỏi và am hiểu rất nhiều thứ. Nhưng có một điều khiến
cậu không hiểu được là vì sao mẹ cậu lúc nào cũng nằm trên giường. Có chuyện gì
xảy ra với đôi chân mẹ? Ken thực sự không biết. Mặc dù cậu luôn có tìm hiểu
nhưng câu trả lời nhận được đều mơ màng. Và Ken luôn luôn có một cảm giác mình
đã quên nhiều điều nhưng dù có cố gắng nhớ cậu cũng không thể. Trước ngày thi…
- Con mau chuẩn bị đi.
Sáng còn đi sớm đó.
- Không! Con muốn ở
nhà với mẹ – Giọng Ken lúc này thực sự rất đáng yêu, khác hẳn với giọng lạnh
lùng bây giờ của cậu.
Người phụ nữ nằm trên giường nắm lấy tay nó và nói với giọng
yếu ớt…
- Ở nhà mẹ có bố và
anh Jun rồi. Con cứ yên tâm mà đi thi.
- Nhưng mà…
Bà không nói gì mà chỉ nhìn Ken một cái nhẹ nhàng. Ken đang
định phản đối nhưng thấy ánh mắt mẹ nhìn mình thì cậu đành thở dài một cái rồi
gật đầu…
- Vâng! Nhưng mà nếu
có gì phải báo cho con ngay đó! – Ken quay lại nói với bố.
- Ừm! Ba biết rồi.
Bây giờ con về nghĩ ngơi sớm đi để sáng còn thức sớm nữa.
Ken nhìn mẹ đầy lưu luyến rồi chào người phụ nữ và bước ra hỏi phòng bệnh. Trong
phòng người phụ nữ ho rất dữ dội nhưng bà cố gắng nén lại vì sợ… sợ Ken nghe thấy
sẽ lại lo lắng.
__________________________________
Sau khi thi ba Ken đến rước Ken về. Ngồi lên xe Ken không ngừng
mĩm cười. Trên tay Ken là bằng khen. Ken đã đạt giải nhất. Bây giờ trong lòng
Ken rất sung sướng. Ken muốn cho mẹ thấy nó ngay lúc này. Quay sang bố cậu hỏi
với giọng vui vẻ…
- Mẹ sao rồi ba? Mẹ
mà thấy cái này chắc sẽ vui lắm… – Ken giơ tấm bằng khen lên.
Bỗng mặt ba Ken biến sắc. Một cái gì đó hụt hẫng hiện lên
trong đôi mắt của ông. Và ông chỉ im lặng mà không nói gì khiến Ken cảm thấy thắc
mắc.
- Ba sao vậy?!
Ông quay sang nhìn Ken với một ánh mắt buồn khó tả và ngập
ngừng …
- Mẹ con… mất rồi!
Ken mở to mắt nhìn ba mình. Tấm bằng khen trên tay rơi xuống…
Đến ngày chôn cất…
Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, Ken đứng trước mộ nhìn tấm
hình của mẹ trên bia đá. Ken từ từ giơ tấm bằng khen lên trước tấm ảnh…
- Con đã đạt giải nhất
rồi này. Mẹ có vui không mẹ?!
Bố Ken đặt tay lên vai cậu an ủi…
- Con đừng buồn nữa!
Con vẫn có bố và…
Ken quay người lại gạt tay ông ra. Cậu nhìn ông bằng một ánh
mắt lạnh lùng khiến ông và Jun vô cùng ngạc nhiên…
- Bố thôi đi! Nếu
không phải bố ép con đi thi thì chắc gì… – Ken ngập ngừng vài giây rồi đập cái
bằng khen xuống đất – Bố thích cái này thì bố cứ giữ lấy. Con không cần nó!
Ken nói từng chữ trong sự đau đớn. Bây giờ trong đầu Ken
đang rối rắm. Cậu không thể nghĩ được điều gì vào lúc này và cậu bỏ chạy…
- Để con đuổi theo em
ấy!
- Không cần đâu! Lúc
này nên để em con một mình thì tốt hơn. Nó cần thời gian để lấy lại bình tĩnh…
*
Đó là lần đầu tiên nó thấy mắt Ken đỏ và khóe mắt lấp lánh
vài giọt nước. Nó nắm chặt lấy bàn tay Ken và người nó chồm dậy ôm nhẹ Ken. Nó
để cho Ken khóc và nước mắt nó cũng lăn dài trên má…
- Cậu đã chịu đựng
quá nhiều đau khổ rồi! Chỉ vì không biết sự thật mà cậu phải đau đớn suốt thời
gian qua… Nhất định mình sẽ giúp cậu! – Nó tự dặn lòng.
_____________________________
Vài ngày sau đó…
Min đã trở lại lớp học. Nhưng có điều gì đó rất lạ…
- Min… Sao cậu nghĩ học
bữa giờ vậy? – Nó chạy đến vỗ vai khi thấy Min đang đi trên hành lang đến lớp…
Nhưng Min có vẻ không chú ý đến nó. Cậu cứ bước tiếp với vẻ
mặt đăm chiêu như đang bận suy nghĩ chuyện gì đó…
Nó thấy Min không trả lời nên hơi ngạc nhiên. Nó lay lay tay
Min…
- Này! Sao thế?!
- Hả?! Học sinh chuyển
trường?
Lúc này Min mới giật mình và quay sang nhìn nó. Mặt cậu cứ
ngơ ra nhìn ngu dễ sợ… Min thốt lên khiến nó bất ngờ…
- Hm?! Cậu gọi mình
là gì?
- À không. Shin…
- Cậu bị bệnh hả? –
Nó đưa tay đặt lên trán Min.
Min bất ngờ gạt tay nó ra…
- Đâu có!
Nó nhìn Min bằng ánh mắt khó hiểu…
- Sao hôm bữa giờ
nghĩ học vậy?
- À không! Tại nhà tớ
có tí việc nên…
- Vậy sao không báo
gì cho mình biết hết. Biệt tích từ hôm đi dự tiệc luôn…
Min chưa kịp lên tiếng thì điện thoại cậu reo lên. Cậu bước
ra xa chổ nó một tí rồi bắt máy…
- Vâng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT