Vì một Gia Cát Khổng Minh hư ảo rước lấy phiền toái không cần thiết,
đồng thời cũng là liều thuốc làm dịu tình yêu, có nó tình yêu càng thuận thuận lợi lợi, cuộc sống càng hòa thuận mĩ mãn.
Ban đêm, ánh
trăng đang sáng. Gió nhẹ ấm áp, Dao nhi đang mê mẩn sửa sang lại đệm
giường, không có cảm thấy một bóng dáng đang đến gần. Chợt một đôi bàn
tay ôm hông của nàng, kéo về phía sau, nàng lọt vào một lồng ngực ấm áp
nhưng hơi cứng ngắc.
Dao nhi kêu lên, còn chưa kịp phản ứng,
thân thể Dao nhi bị người xoay một cái, đôi môi mềm mại bị ngậm trong
miệng! Đầu tiên Dao nhi cả kinh, kéo vạt áo của hắn, sau đó từ từ để
thân thể mềm nhũn ngồi phịch ở trong ngực hắn. Mút vào, nhiệt tình đáp
lại hắn!
Hoàng Phủ Hiên cũng không cách nào làm rõ tâm tình giờ
khắc này, hắn chỉ cảm thấy tim bị một ngọn lửa đè ép, khiến hắn không
thở nổi. Trong lòng rất khó chịu, giống như từng trận nước chua ứa lên.
Hắn chỉ muốn ôm chặt nàng, ôm lấy nàng, hôn nàng, cả đời không buông ra.
Rất lâu sau đó, hắn lưu luyến từ bên môi nàng dời đi, đôi tay ôm lấy khuôn
mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, trong mắt bịt kín một tầng ưu thương mông lung, yếu ớt hỏi: “Dao nhi đừng rời khỏi ta được không?”
Dao
nhi ngớ ngẩn, sau đó nhàn nhạt cười một tiếng, ôm hông của hắn, nói: “Sẽ không rời đi!”, đây là lời hứa của bọn họ, thề non hẹn biển, không phải ảo ảnh!
Hiên ôm chặt nàng, bá đạo nói: “Nàng là của ta, ai cũng không thể cướp đi, Gia Cát Khổng Minh đó cũng không thể!”
‘ Xì ’ Dao nhi không khách khí cười ra tiếng, không trách được tối nay
hành động của Hiên thật kỳ quái, nguyên lai là ghen! Chỉ là Hiên bá đạo
không thể mạo phạm như vậy khiến cho nàng cảm thấy rất hạnh phúc, trong
lòng ngọt ngào.
Tay ngọc của Dao nhi rũ xuống trên ngực hắn, nhu tình tựa nước, nói: “Để cho Gia Cát Khổng Minh chết đi, ta chỉ cần một
mình Hiên là đủ rồi!”
Dao nhi khí phách như thế khiến trái tim
treo cao của Hiên rốt cuộc rơi xuống, đẩy nàng lên giường mềm mại, mặt
trăng đỏ bừng cả mặt, trốn vào trong đám mây, xấu hổ nhìn cả phòng gợn
sóng này.
Làn gió bình tĩnh xen lẫn từng tia nguy hiểm, đêm yên
tĩnh mang theo khói thuốc súng nồng đậm! Âm mưu Thập hoàng thúc thiết kế mấy chục năm sắp thành công, nhưng trời lại giáng mưa phùn, cản trở
bước chân đi về phía trước của đại quân hắn. Thập hoàng thúc nhẫn nại
đợi thời cơ tốt vào lúc trời trong xanh ngày hôm sau.
Ngày hôm
sau, thập hoàng thúc bí mật gặp một nhân vật quan trọng, trong mật thất, ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, thập hoàng thúc ngồi ngay ngắn ở trên ghế
thái sư, một nam tử trung niên cường tráng quỳ ở dưới, ông quỳ ở dưới,
một tay chống trên đất, sống lưng cao thẳng, không thấy mặt cũng biết
người này kiêu ngạo, khí độ bất phàm.
Lúc này, thanh âm uy
nghiêm của thập hoàng thúc vang lên: “Suy tính như thế nào? Mạng của cả
nhà già trẻ ở trong tay tướng quân! Tướng quân kiêu ngạo, trung thành
cảnh cảnh, nếu như cuối cùng khó giữ được, người một nhà phải cùng ngươi xuống Hoàng Tuyền, xuống dưới đất rồi làm sao giao phó với liệt tổ liệt tông?”
Trong giọng nói của Thập hoàng thúc lộ ra uy hiếp, khiến sống lưng tướng quân hơi rung rung, có thể thấy được trong lòng ông lúc này rất khẩn trương rất bất an! Đáp ứng yêu cầu của hắn thì mắc tội
phản quốc, không đáp ứng yêu cầu của hắn cả nhà già trẻ bị mất mạng! Ông phải chọn lựa ra sao?
Chợt, lão tướng quân khẽ ngẩng đầu lên
nhìn thập hoàng thúc, thanh âm rất già nua: “Đại vương, vô luận có đáp
ứng hay không cựu thần đều chỉ có con đường chết, nhưng tuyệt không thể
liên lụy cả nhà già trẻ, cựu thần chết không có gì đáng tiếc, muốn chém
giết muốn róc thịt tự nhiên muốn làm gì cũng được!”
Tiếp, ông
cúi đầu, chợt thập hoàng thúc tức giận lan tràn, đạp bước chân trầm
trọng đi tới trước mặt ông, nhìn giầy của thập hoàng thúc đến gần sát,
mặt tướng quân xám như tro tàn, tự biết tai vạ đến nơi rồi !
Thập hoàng thúc ngồi chồm hổm xuống, kiềm chắc cằm của ông, cưỡng bách ông
nhìn thẳng cặp mắt của mình, thập hoàng thúc cười lạnh nói: “Sống hơn
nửa đời người còn ngây thơ như vậy! Lão thất phu! Ngươi thật cho là Bổn
vương không có ngươi không thành được nghiệp bá? Giao binh phù ra Bổn
vương cho ngươi toàn thây!”
“Không có binh phù!” Lão tướng quân khẽ cắn răng, lắc đầu không chịu giao ra binh phù!
Thập hoàng thúc đá thân thể lớn tuổi của ông vào góc tường, tức giận nhìn
chằm chằm người thoi thóp một hơi ở góc tường, gầm nhẹ: “Rượu mời không
uống chỉ thích uống rượu phạt! Bổn vương cũng muốn xem ngươi có bao
nhiêu khả năng!”
Sau đó thập hoàng thúc đứng ở trước người ông,
một cái tay móc binh phù ra từ trong người ông, sau đó quơ quơ trước mắt ông, đắc ý khoe khoang! Không để ý sắc mặt xanh mét của tướng quân,
thập hoàng thúc lấy được binh phù mình muốn, hắn cất bước rời đi mật
thất.
Trong nháy mắt cửa mật thất đóng lại, tướng quân thoi thóp một hơi ở góc tường cư nhiên khỏe mạnh đứng lên, vỗ vỗ bụi bậm trên y
phục, ánh mắt mạnh mẽnhìn chằm chằm cửa, nhếch miệng, giữa hai lông mày
đều là nụ cười đắc ý! Rốt cuộc là ai tính toán ai, ai là bọ ngựa? Ai là
chim sẻ?
Khói thuốc súng cuồn cuộn, khói chiến hỏa báo động! Bụi đất tung bay, chiến mã hí vang. Trăm vạn đại quân của thập hoàng thúc
đồng loạt tiến công về hoàng thành Minh quốc, để lại 30 vạn đại quân ở
phía sau trợ giúp! Thế tới của quân địch hung mãnh, quân đội Minh quốc
khó có thể ngăn cản, trong một đêm tan rã toàn bộ.
Qua năm cửa
ải, tinh thần quân đội của thập hoàng thúc lên cao, mà quân đội Minh
quốc thì lại chạy trốn như con chuột nhếch nhác, quân địch đến, giết
sạch, đốt rụi, đoạt hết! Dân chúng khổ không thể tả, bên trong thành
phồn vinhh hỗn độn, nhưng thập hoàng thúc vẫn nhắm một mắt mở một mắt.
Trăm việc đợi thu xếp! Hắn lại làm như không thấy, có tai như điếc, một lòng chỉ nghĩ tới công phá Hoàng thành ngồi lên ngôi vị hoàng đế, hưởng thụ
quyền lợi chí cao vô thượng kia! Hắn chưa từng nghĩ đến trách nhiệm,
quyền lợi, ích lợi, ba thứ này có liên quan chặt chẽ, một cái tốt thì
đều tốt, một cái tổn hại thì đều tổn hại!
Mắt thấy kẻ địch đánh
tới cửa nhà, cửa thành hoàng thành khép chặt, không cho dân chúng lưu
vong tràn vào, bên trong hoàng cung cũng là mây đen giăng đầy, Hiên Viên Triệt nằm ở trên giường, thái y đã nói không còn cơ hội sống, chỉ được
thêm hai ngày! Nhưng không nghĩ tới thế tới của thập hoàng thúc quá
hung, Cao thái hậu không thể không bất đắc dĩ, ra mặt triệu tập văn võ
đại thần thảo luận chính sự. Hy vọng có thể tìm ra phương pháp đánh lui
địch, không đến nỗi nước mất nhà tan!
Thế cục rung chuyển bất
an, văn võ bá quan lo lắng trùng trùng, làm gì còn bình tĩnh nghĩ đến
đối sách! Nay Cao thái hậu hạ chiếu triệu tập đại thần, nửa đêm bọn họ
nghe tiếng chuông vang lên, lập tức mặc quần áo đánh xe ngựa vào cung!
Nhưng đã sớm bí mật phái thuộc hạ đắc lực an bài người nhà chạy ra khỏi
kinh thành tìm một địa phương vắng vẻ sống qua ngày.
Văn võ bá
quan đứng thành hai hàng, ngay ngắn trật tự! Thái hậu ngồi ngay ngắn ở
phía trên ghế Thái sư ở bên cạnh ngai rồng, mặt mũi tiều tụy, có thể
thấy được chuyện ưu phiền gần đây theo nhau mà đến khiến tâm lực của bà
quá mệt mỏi.
“Bọn thần ra mắt Thái Hoàng thái hậu, thiên tuế
thiên tuế thiên thiên tuế!” Chúng thần quỳ xuống hành lễ, Thái hậu hừ
lạnh, uy nghiêm vẫy vẫy ống tay áo!
Thanh âm lạnh như băng vang dội đại điện: “Thiên tuế? Đại địch trước mắt, chỉ sợ ai gia sống không quá năm ngày!”
Từng chữ gõ vang ở trái tim các đại thần, chọc cho bọn họ kính sợ, run lẩy
bẩy, đều trăm miệng một lời cầu xin tha thứ: “Bọn thần có tội! Xin Thái
Hoàng thái hậu thứ tội!”
“Hừ. . . . Chỉ biết múa mép khua môi,
hôm nay đại địch trước mắt, các ái khanh có kế sách gì?” Cao thái hậu
hiển nhiên rất không vui, tóc mai sương trắng, đuôi lông mày lộ ra vẻ
mệt mỏi.
Đầu chúng thần cơ hồ chôn ở trên đất rồi, trong lòng
không có kế gì, sợ Cao thái hậu nổi giận chọc lửa thiêu thân. Cao thái
hậu lạnh lùng càn quét văn võ bá quan quỳ trên mặt đất, mọi người cúi
đầu không nói một lời, bà tức giận mắng ở trong lòng: một đám ăn hại!
Thời khắc mấu chốt không có ai trông cậy vào được!
Nhưng bà cũng không phải là nữ tử yếu đuối mặc cho người suy tính, chết cũng muốn kéo người làm đệm lưng! Một câu nói của bà đánh các đại thần vào địa ngục:
“Triều đình cẩm y ngọc thực nuôi các ngươi những năm này, hôm nay quốc
nạn lâm đầu, có lực ra lực, có mưu kế ra mưu kế, nếu bọn ngươi không có
kế, vậy thì dùng máu thịt của các ngươi đi thủ vệ Hoàng Thành!”
Chúng thần kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ nghe Cao thái hậu ra lệnh một tiếng: “Người tới! Đưa các đại thần lên đường!”
Bọn thị vệ tay cầm kiếm xông sáng loang loáng tới, dẫn văn võ đại thần đi
ra ngoài, bà mắt điếc tai ngơ đối với tiếng cầu xin tha thứ khóc lóc la
lối của các đại thần: “Thái Hoàng thái hậu tha mạng. . . . Tha mạng a. . . . “
“Một đám ăn hại!” Bà hận hận nói, vẫy vẫy ống tay áo, cất bước đi đến tẩm cung hoàng thượng. Có vài người nên sửa chữa, lưới cũng nên thu.
Mấy ngày nay hoàng cung bao phủ ở bên trong mây đen,
Hiên Viên Triệt tự nhiên cũng nghe phía ngoài nói bóng nói gió, nhưng
hắn lơ đễnh! Đang ở lúc hắn trầm tư, mẫu hậu tiến vào, hắn miễn cưỡng
chống lên thân thể, yếu ớt nói: “Sao mẫu hậu lại tới? Có phải đến lúc
rồi không?”
Vẻ mặt Thái hậu buồn thiu, ngồi ở trên mép giường, than thở nói: “hoàng nhi, mẫu hậu làm sai sao?”
Hiên Viên Triệt suy yếu cười một tiếng, nói: “Mẫu hậu không sai, những người vô tích sự này ngày thường ngang ngược càn rỡ, bây giờ là thời điểm
chỉnh đốn! Chỉ là binh của thập hoàng thúc đã đến dưới thành, chúng ta
nên ra tay, nếu không sẽ có nhiều dân chúng sanh linh đồ thán hơn!”
Đột nhiên chí chiến đấu của Thái hậu tăng cao, tinh thần sáng láng nói:
“Thời gian này dễ dàng tha thứ hắn quá lâu, ai gia đã sớm không nhịn
nổi!”
Thấy mẫu hậu nghịch ngợm như thế, Hiên Viên Triệt cười,
nói: “Mẫu hậu, chuyện bên ngoài giao cho nhi thần là được, con chim núp
trong cung còn chờ mẫu hậu bắt lại.”
Cao thái hậu chu miệng,
cười lạnh, khẽ cắn răng, hung hăng nói: “Yên tâm! Mặc dù ai gia không
thể bách phát bách trúng, nhưng một con chim nhỏ không thoát được!”
“Hoàng nhi nghỉ ngơi thật tốt trước, ai gia đi về chuẩn bị, một cuộc mưa bụi
máu tanh sắp tới không tránh được!” Thái hậu vỗ vỗ mu tay của con trai,
tình ý sâu xa! Hiên Viên Triệt gật đầu, mẫu tử đồng tâm, có một số việc
ngầm hiểu lẫn nhau rồi.
Thái hậu mới vừa đi, Ám Dạ lập tức tiến
vào, Hiên Viên Triệt ngồi dậy, giao một cái lệnh bài vào tay hắn, phân
phó nói: “Cầm nó xuất cung đi tìm Lạc Thiên! Hắn xem rồi sẽ hiểu!”
“Dạ, hoàng thượng!” Ám Dạ biết rõ phân lượng lệnh bài hết sức quan trọng,
hắn phải dùng tánh mạng hoàn thành nhiệm vụ! Sau khi Ám Dạ rời đi, sóng
ngầm bên trong hoàng cung bắt đầu khởi động!
Một con bồ câu màu
trắng đưa tin từ trong cung Vũ phi bay ra, lại bị một mũi tên bắn rơi
trên mặt đất, Cao thái hậu nhặt thư trên chân bồ câu lên, mở ra xem lập
tức cười lạnh, trên đó viết: “Quần Long Vô Thủ, Hoàng Thành đại loạn,
hắn đã hết cứu, có thể công thành!”
Cao thái hậu xé nát thư, sai người thả bồ câu đã sớm chuẩn bị cất cánh, mang theo phong thơ khác bay đến địa phương nó nên đến!
Cao thái hậu lạnh lùng bình tĩnh nhìn Vũ cung, nhỏ giọng hạ lệnh: “Bao vây
Vũ cung, một con con ruồi cũng không thể ra vào, nhớ lấy! Đừng bứt dây
động rừng!”
“Thuộc hạ tuân lệnh!” Một đám người áo đen che mặt
bay đến Vũ cung, bóng dáng bị đêm tối bao phủ! Thái hậu cười thần bí,
khởi giá hồi cung nghỉ ngơi một đêm, ngày mai tái chiến!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT