“tong…tong…” máu chậm rải nhỏ nghe thật vui tai, lại là bài
ca chết chóc! Nó gục xuống ôm chặt bụng mình, thứ nước nhầy nhụa vẫn len lõi
qua kẽ tay nó làm thấm đỏ cả mảng áo trắng nó đang mặc. Bảo Bình cười bi
thương. Đáng lẽ ra nó không nên quay lưng với đám vampire hèn hạ này, chúng chẳng
bao giờ từ bỏ cơ hội đánh lén một ai…
Nó nhẹ nhàng quay đầu, ít ra trước khi chết phải được biết
ai đã ra tay giết mình phải chứ?...
Bảo Bình ngẫng mặt, haha, xem như trên thế giới này chỉ mình
nó ngu ngốc…
Xem ra chính hắn mới là kẻ khôn lanh…
Hắn đứng đó, khoé môi còn vương nụ cười đầy kinh miệt. Trên
tay nắm giử thanh kiếm kim cương sáng lấp lánh. Gió gợn thổi làm phất phơ mái
tóc màu bạc kim quyến rũ chết chóc. Ánh mắt đỏ đùa bỡn đâm sâu vào tiềm thức của
nó. Bảo Bình gượng cười, mọi thứ chẳng còn gì ngoài sự khinh bỉ lên cao nhất:
-Nhục!
Cất lên vỏn vẹn một từ duy nhất, cũng là từ duy nhất thể hiện
suy nghĩ của nó lúc này “ Lũ vampire các ngươi, đều thật NHỤC NHÃ!!!”
-Thì sao?- giọng nữ lảnh lót vang lên, kéo tầm nhìn của nó
sang bên cạnh hắn. Cô gái với mái tóc đen xõa dài ngang thắt lưng, đội chiếc
vương miện đỏ trên đầu ,hiểm ác cất tiếng nói. Khuôn mặt nhu mì hiền diệu,bờ
môi anh đào chúm chím xinh đẹp nhưng bấy nhiêu chẳng che đủ tia tà độc, nham hiểm
hiện lên rõ ràng trong đáy mắt cô .
-Khi giết được kẻ thù cũng là lúc con người ta mất đi mọi cảnh
giác, chìm trong u mê hòa nhoáng của chiến thắng. Chúng ta đã lợi dụng chiến
thuật này, có gì sai???
Nó nằm bệt ra sàn, hơi thở gấp gáp cố níu giữ chút sự sống
còn lại, mấp máy môi dửng dưng trả lời:
-Không sai… chỉ hèn…và nhục…
-Để đạt được mục đích, ta sẽ làm bất cứ thứ gì!- Xà phu phe
phẩy tay, níu níu áo người bên cạnh, cười hồn nhiên- Phải không, Tử Tử???
Song Tử xoay mình cúi nhìn cô gái nhỏ, thân mật xoa xoa đầu,
sủng nịnh tán thưởng:
-Nói đúng lắm, Xà Phu ngoan!
Thì ra nãy giờ toàn giả dối, tất cả là một vở kịch được dàn
dựng công phu nhằm lừa nó vào tròng và giết chết nó.
Nó nhíu mày thở dốc, nỗi đau từ bụng cứ dâng lên cồn cào,
triền miên không dứt. Cảm tưởng như mọi thứ tốt đẹp trên đời đều bị rút sạch hết
đi . Hạnh phúc biến mất, chỉ còn nước mắt cùng niềm đau ở lại… Bảo Bình cắn chặt
môi để kiềm chế không bật thét lên những đau đớn mà nó đang gánh chịu trước lũ
ma cà rồng đáng hận ,hướng Song Tử khẽ hỏi:
-Giết ta rất dễ dàng mà, tại sao các ngươi còn cố ý hao tâm
tổn phí???
Hắn đi đến, ngoài xổm đối diện với nó. Đôi đồng tử xám bạc từ
trên cao tỏa ra hơi lạnh băng luân,câu trả lời từ tốn chậm rãi đem nó xé ra
thành trăm ngàn mảnh:
-Giết ngươi thì có gì vui? Cho ngươi chết khi cảm nhận được
sự ngu ngốc của bản thân mới là điều ta mong muốn…
-Ngu ngốc???- Nó thì thào, vành mắt mờ đục cạn dần cảm xúc.
-Ngu ngốc, khi yêu hết mình…- Song Tử gầm người nói nhỏ vào
tai nó. Hơi ấm phả vào khuôn mặt làm nó tê dại. Khuôn miệng bất giác kéo lên
không tự chủ được:
-KHÔNG HỐI HẬN!!! – nó gằn giọng, nhấn mạnh tỏ rõ sự căm
ghét, kinh tỡm với hắn, sự thùy chung với cái tình yêu bất tử tồn tại day dứt
suốt 2 thế kỉ qua.
-Nhìn xem!- Hắn nhếch mép, hất đầu về phía người con trai
đang đứng cạnh Ma Kết. Ánh mắt Yết nhìn nó đăm đăm, vết thương ngày xưa cứ hiện
về nhức nhối, làm anh vô thức nắm chặt tay , ứa máu. – Người cô yêu đang bên cạnh
ai đó thật vui vẽ…
Song Tử cố ý kéo dài âm cuối, châm chọc nó.
-Vậy thì sao???- Nó dửng dưng cười, nó không quan tâm, Yết
là như thé nào? Anh có bình yên mới ra sao? Từ lâu nó đã hiểu… Chỉ là nó không
cam tâm vứt bỏ kì ức hạnh phúc của mình, chỉ là chính bản thân nó hằng đêm tự ấp
ủ chút kỉ niệm còn lại…xót xa…
Hắn tức giận, phủi tay xoay người bước đi, nhìn đám vampire
đói khát máu tràn lan ngoài đại sảnh, gằn giọng:
-VAMPIRE HUTER CẤP S!!! CHO CÁC NGƯƠI, GIẾT NÓ ĐI!!!- hắn
đánh mắt về phía Bảo Bình đang phủ phục trên sàng, nghiến răng- KHÔNG CHỪA LẠI
MỘT CHÚT GÌ! XƯƠNG CŨNG PHẢI NUỐT!
SONG TỬ thong thả giang cánh bay ra khỏi tòa lâu đài, để lại
sau lưng đám quân ma cà rồng lao nhao phấn khích cùng người con gái hắn vô cùng
căm hận…
Bọn vampire gào rú điên cuồng, chúng cất tiếng cười khả ố ,
những đôi mắt đỏ thẫm nhìn nó thèm thuồng chỉ chực xông vào cào xé nó ra. Cũng
phải thôi, vì nó là VAMPIRE HUNTER CẤP S mà…
Khóe môi gương cao tạo thành một đường cong hoàn hảo. Nó cười.
Ngạo nghễ. Thật không ngờ, cuộc đời nó kết thúc như thế này đây…
Bị đâm bởi chính kẽ thù của mình.
Bị xé xác bởi những bọn ma cà rồng độc ác.
Người nó yêu bàng quan đứng bên cạnh…
Đắng thật!!!
Chát quá!!!
Bảo Bình tặc lưỡi, nhẹ nhàng nhắm mắt, bình thản chờ đợi cái
chết đang gần kề. Máu vẫn không ngừng tuôn chảy ở bụng nhưng thấm vào đau vì sự
đau nhói ở trong tim?
Tiếng hét cất cao đâm chọc cả tòa lâu đài, chúng thõa mãn
nhào tới nó, nức nẻ.
1…2…3…
Nó nắm chặt tay, tới rồi, hết rồi, đặt dấu chấm hết ở đây
thôi!
Tạm biệt, Yết!
“Dừng lại!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” giọng nói lạnh lùng
thoát ra từ miệng MỘT-AI-ĐÓ, không to nhưng có đầy đủ uy lực khiến lũ vampire dừng
chân. Chúng ngoái đầu lại, hầm hè đe dọa. Ai dám cản chúng?
Thiên Yết nhoẻn miệng cười tươi, đáy mắt như có lửa, thong
thả cước bộ về phía nó, ánh nhìn quét một lượt bọn ma ca rồng khát máu, hạ thấp
giọng:
-Muốn uống máu cô ta?- Yết chỉ vào nó đang nằm,nhếch mày khẽ
hỏi.
Lủ vampire nhìn nhau khó hiểu, nhưng rồi nhanh chóng chúng đồng
loạt gật đầu, là huyết mạch của Bảo Bình, không thể từ bỏ .
Thiên Yết không nói gì, chỉ nhẹ cười ra chiều khó nghĩ:
-Ừm! Vậy các ngươi muốn hỏa táng, thủy táng, địa táng, không
tán hay mộc táng???
Bọn chúng cả kinh mấp máy miệng, rốt cuộc thì Thiên Yết đại
nhân muốn nói gì thế? Hay đại nhân muốn giành ăn của chúng sao?
-Thật ra thì…-Yết gãi gãi đầu, ra chiều ngây thơ- Uống máu của
cô ta sẽ bị độc chết!
“Độc chết? đùa!?”-Lũ vampire nghĩ thầm, bất chợt mĩa mai, muốn
giành ăn thì cứ nói đại đi, làm gì phải bịa chuyện lừa nhau thế, thiên Yết đại
nhân?
-Nên không muốn chết thì đi đi-Yết xua xua tay, uẩn khúc mất
mác hi sinh- Ta thay các ngươi xử lí cô ta.
Anh cười, nụ cười chứa hàng ngàn dao găm. Bọn ma cà rồng thở
dài, chúng biết, nếu thiên Yết đại nhân đã nói thế, thì có 10 lá gan chúng cũng
không dám cãi lại.
Song Tử King rất đáng sợ, nhưng thiên Yết đại nhân thì đáng
sợ hơn gấp vạn lần.
Muốn sống, nên lui!!!
Lũ vampire đánh mắt về phía nó, nuốt nước miếng tiếc nuối. Đồ
ăn đã đưa đến tận miệng, chỉ hận ăn không được, cũng bởi đại ma vương nào đó~
Bọn chúng lũ lượt kéo nhau ra ngoài, trên gương mặt đứa nào
cũng đầy tiếc nuối, tức giận ẫn nhẫn. Cái đại sảnh vừa mới đây đầy ních người
giờ đây chỉ còn lại vỏn vẹn ba thân ảnh. Một đứng lẳng lặng dựa vào vách cột,
đôi mắt nhìn đăm đăm vào dáng hình ai đó. Một chống chân ngồi xuống, khẽ thở
dài. Một nắm bệt dưới sàn, xung quanh bê bết máu, hô hấp khó khăn cố níu lấy sự
sống từng chút một.
Ma Kết thản nhiên cười, là cái sự tình gì đây? Anh đang làm
gì thề, Thiên Yết à?
Quan tâm Bảo Bình sao? Chẳng anh nói đã hết yêu?
Cứu sống cô ta sao? Chẳng phải cô ta là một vampire hunter
người đã từng giết bao nhiêu đồng loại của anh ư?
Anh ác lắm, khi ở bên cạnh em , vẫn luôn nắm tay em nhưng
lúc nào cũng là hình bóng khác?
Bảo Bình, tôi căm ghét cô!!!
Cô cúi đầu, xoay lưng bước đi. Rèm mi rũ xuống che đi đôi mắt
to tròn ướt át. Chẳng ai biết được suy nghĩ của Kết lúc này, chỉ thấy bóng dáng
cô khuất dần sau cánh cửa, dáng hình lẻ loi đến kì lạ. Tiếng gót giày va chạm nền
gạch vang lên khô khốc, kiên cường nhưng ẩn nhẫn đớn đau. Kết đi chưa một lần
ngoái lại, cô đi như trốn chạy cái tình yêu vô vọng tận cùng.
Cô nên buông tay để Yết về bên cạnh Bảo Bảo?
Không! Dù có chết, cô nhất định không buông!!!
Cô là Ma Kết, rất ít kỉ. Cô chỉ muốn người cô yêu, mãi thuộc
về cô, chỉ mình cô.
“Xin lỗi Yết! Em không cao thượng đến nỗi nhường anh cho cô
ta!
Bằng mọi giá, anh vẫn phải ở cạnh em!”
____________
Yết tiến tới gần , ngồi xuống cạnh nó. Anh nhìn nó chăm chú,
như khắc sâu khuôn mặt nó vào kí ức, lần cuối cùng.
Nó khẽ động mi, ngước mắt nhìn Yết, mĩm cười chua chát.
“Đôi đồng tử màu hổ phách này, 200 năm qua, em vẫn luôn ao ước
được chìm sâu vào nó, thêm 1 lần nữa…
Yết, em tìm được anh rồi!!!
Trong giây phút, em ngỡ ngàng tìm được anh của ngày xưa…
Không phải ở quá khứ, ở kí ức, ở kỉ niệm…
Mà ngay thời khắc này đây, nơi thực tại…
Em tìm được anh!
Hạnh phúc thật! Yết à, em mong có thể được bên cạnh anh mãi
mãi…
Nhưng người đang nắm tay anh, không phải em…
Em ước có thể tiếp tục sống, dù chỉ nhìn anh từ phía sau, dù
chỉ lẳng lặng quan tâm anh, không là gì của anh, em vẫn muốn sống…
Chưa bao giờ em khao khát sự sống như lúc này…
Em yêu anh!”
Yết khẽ khàng đưa tay gạt nhẹ sợi tóc mai lòa xòa trước trán
nó, khóe môi gương lên nụ cười chân thật. Bàn tay lạnh lẽo vuốt ve gò má, chợt
chạm vào giọt nước mắt nóng hổi rơi từ khóe mi, Yết thì thầm:
-Xin lỗi!
Xin lỗi? nó nhíu mày, Yết đâu có lỗi!
“ Chỉ có em, chính em..
Lúc nào cũng đeo bám anh…
Lúc nào cũng ngần ngừ không muốn buông…
Là không thể buông, người em yêu hơn cả mạng sống này…”
Thiên Yết níu tay kéo nó vào trong lòng mình, mặc vết máu nhầy
nhụa dính bê bết khắp bản thân. Lời xin lỗi liên tục thoát ra từ miệng anh, đầy
mất mát đau thương.
Bảo Bình nhắm chặt mắt, thoảng hoặc nở nụ cười, cảm giác này
thân thuộc biết bao, hạnh phúc biết bao…
Sau lưng là 1 mảng ấm nóng, nó biết, yẾT đang khóc. Khóc cho
nó? Khóc vì anh là kẽ đã biết tường tận âm mưu của bọn chúng…
Khóc vì anh chẳng kịp ngăn cản nỗi đau rã rời này…
Khóc vì bất lực, vì vô vọng, vì chợt nhận ra tình yêu ấy
chưa bao giờ mất đi…
Chỉ chôn sâu, ẩn kín…
Chỉ ngộ nhận nó không hề tồn tại…
Con tim dường như chết lặng…
Tâm hồn quặn thắt cồn cào… muộn rồi!!! quá muộn!!!
“Anh xin lỗi!”
Yết đứng dậy, im lặng rời xa, để lại nó một mình , với những
ấm áp còn chưa kịp vơi đi..
Yết bỏ lại nó một mình, trong tòa lâu đài đáng sợ, rộng và
cao vời vợi.
Nó mỉa mai, Yết còn người khác, không thể ở bên cạnh nó lâu,
cho dù vài phút giây tận cùng…
Nó hiểu chứ, hiểu rõ là đằng khác!
Nhưng tim vẫn đau, vẫn hụt hẫng, vẫn trống trải vô vàn..
Niềm tin vụn vỡ lướt khẽ qua kẽ tay rơi rớt xuống nền
nhà…long lanh…
Bảo Bình mở mắt, cố gắng cử động ngón tay, run rẫy, khẽ lướt
trên mặt đất lạnh lẽo. Nghệch ngoạc vẽ một hình tròn, đỏ thẫm của máu. Bên trong
là dấu cộng chia đường tròn làm 4 hình bằng nhau, mỗi hình vỏn vẹn một dấu chấm
ở giữa.
Nó mấp máy môi, thi thầm:
-Nhân danh thượng đế tối cao.
Ta truy cầu nhà ngươi bước ra khỏi ánh sáng.
Đáp ứng nguyện cầu của ta.
Biến nguyện vọng của ta thành hiện thực.
Nhà ngươi sẽ nhận được đền đáp tương xứng.
Nhân danh ma vương địa ngục.
Ta truy cầu nhà ngươi bước ra khỏi bóng tối.
Thi hành mệnh lệnh của ta.
Giúp ta hoàn thành điều ước của mình
Nhà ngươi sẽ nhận được đền đáp tương xứng.
Gió bắt đầu gợn thổi lạnh lẽo, lất phất trong hỗn tạp âm
thanh là tiếng ai đó gào thét , sương mù từ đâu giăng giăng khắp lối, ánh đèn nến
leo lét vụt tắt, màn đêm thoáng qua bao trùm tất cả. Cổ họng chợt khô rát, nó
mím môi, nắm chặt tay kiềm nén nỗi sợ hãi dâng cao trong đáy mắt, gằn giọng:
-Ta gọi hồn ngươi, QUỶ SA-TAN !!!
“Bùm” một tiếng nổ dữ dội vang lên gần chỗ nó đang nằm, nó
hoảng hốt nhìn quanh kiếm tìm chút ánh sáng mong manh. Mồ hôi vả ra làm ướt đẫm
khuôn mặt nó.
-Khà khà…-giọng cười khả ố không khỏi làm người ta lạnh tóc
gáy vang lên bên cạnh nó, hàn khí bao phủ khắp cơ thể khiến nó run rẫy, bờ môi
nức nẻ lấp bấp va chạm vào nhau trông thật đáng thương.
Bảo Bình nhíu mày nhìn chăm chăm vào khoảng không tăm tối
trước mặt, bình thản cất tiếng:
-Hãy ra đây!
-Khà khà…- giọng cười thỏa mãn vẫn tiếp tục vang lên chưa có
dấu hiệu ngơi nghĩ. Điều đó chứng tỏ chủ nhân của nó vẫn còn hứng thú trêu trọc
kẽ hấp hối trước mặt:
-Ngươi thật lâu chết!-một dáng hình mập mờ ẩn hiện trong màn
đêm, thì thào bên tai nó.
-Hừm!-Bảo Bình hừ mũi, gằn giọng-Hắn ta đâm hụt không trúng
vào chỗ hiểm, nhưng yên tâm, ta cũng sắp mất máu mà chết. Và ta về với ngươi…
-khặc khặc, ta mong ngươi lắm!!!- Cái bóng ngồi xổm xuống
bên cạnh nó, nghiêng ngã cười.
-Thôi giọng cười đáng chết đó đi!-Bảo Bình với tay gạt mạnh
vào cái bóng trắng, tức tối nghiến răng nghiến lợi.
Cái bóng đã hiện rõ nguyên hình, đó là một chàng trai trẻ,
khuôn mặt thanh tú tựa trẻ thơ, mái tóc đen bóng mượt mà lất phất trong gió.
Trông cậu tựa thiên thần nếu không khoác trên người bộ quần áo đen toàn tập và
hơi lạnh giá tỏa ra xung quanh bất cứ nơi nào cậu xuất hiện. Cậu ta vẫn cười, để
lộ chiếc răng khểnh xinh xắn và lúm đồng tiền ở má trái duyên không tả được,
nghẹo đầu vờ suy nghĩ cố ý chọc ghẹo nó:
-ừ! Để ta đoán xem ngươi gọi ta ra làm gì…ừm…ừm…ừm…
Bảo Bình xoa xoa trán, đầu đau nhức như búa bổ,kìm nén tức
giận động tay động chân cho cái thằng quỷ sa-tan này một cái đạp( vì sức khỏe
không cho phép). Khẽ nhấn mạnh từng âm tiết:
-Ta muốn ngươi giúp! Kim Ngưu!!!
Cậu ta liếc nhìn nó, mỉa mai xui xui tay:
-Điều kiện trao đổi???nhìn lại bản thân ngươi xem, còn gì
đáng giá đâu chứ?!
Mi mắt khẽ động, nó cười buồn:
-Lần trước, ta trao đổi linh hồn mình ở địa ngục 18 năm…
-Ừ! Đúng!!!- KIM nGƯU gật gù, tốt bụng nhắc nhở-Ngươi còn
chưa trả nợ!
Bảo Bình quác mắt, trợn ngược nhìn cậu chàng quỷ sa-tan, gằn
giọng:
-Không cần ngươi nhắc, với lại ta đã chết đâu!!!!
-Ưmmmmmm!!!!!!!! Đã biết!!!! Ngươi tiếp tục đi!!!- Kim Ngưu
kéo dài giọng, bỉu môi uất ức.
-Lần này, ta chấp nhận, hãy cho ta sống thêm lần nữa, ta sẽ
đánh đổi linh hồn mình!- nó nhìn Kim Ngưu, mĩm cười đau đớn- Nếu chết đi, linh
hồn ta mãi mãi ở địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh, vĩnh viễn tan thành
bọt nước!...
Người yêu ơi.. Ngoài kia mùa đông đã rơi.
Lạnh không em.. lẻ loi bàn tay rã rời.
Lạc mất nhau.. từ đâu mà bao yêu dấu vẫn nơi này.
Để nhớ thương đầy vơi vương trên môi mắt cay.
Mùa đông ơi... Ngoài kia người tôi yêu lẻ loi.
Xin hãy gom mây, đừng để mưa mãi rơi lối ấy.
Muốn đến bên người cầm tay và sưởi ấm đôi vai gầy.
Nhưng người... người vẫn đi mưa mãi rơi đầy.
Lạc mất lối..
Làm sao tìm nhau giữa một trời trắng xóa
Vì những ân tình người mang theo thành băng giá.
Người yêu ơi!
Đừng đi.. Xin em hãy một lần nhìn lại phía sau.
Hãy một lần dù chỉ nhìn thấy nhau..
Xin hãy một lần....Nó nhìn Kim Ngưu mĩm cười chua chát:
-Linh hồn này sẽ mãi bị tổn thương, mãi tan thành bọt biển…
-Không được!!!- Kim Ngưu gằn giọng chặn ngang lời nó nói,
đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu bộc lộ sự tức giận đến phát điên. Cậu vò đầu bức
tai – Cô có thôi ngu ngốc đi không hả??? TÔI.KHÔNG.ĐỒNG.Ý!!!!
Bảo Bình cười tươi rói. Nó biết, hoàn toàn biết rằng Kim
ngưu đang lo lắng cho nó, là cậu ta đang xót thương nó. Kim ngưu là 1 con quỷ
sa-tan thiện lương, cậu không bao giờ hại người vô tội cả, cậu ta luôn xem nó
là bạn. Bảo Bình hàn toàn không có ý làm khó Kim Ngưu , nhưng mà…
-Ngưu Ngưu…- nó thẽ thọt gọi, đôi đồng tử tím phát ra tia
sáng trong vắt như giọt mưa đầu mùa. Đẹp nhưng buồn man mác…
-Cái gì???-Kim Ngưu gắt, cậu xoay người đối diện nó, tay
khoanh trước ngực ngẩng cao đầu thể hiện sự kiên cường vững chắc. Điều đó chứng
tỏ rằng chẳng một ai có thể thay đổi suy nghĩ của cậu lúc này, chẳng 1 ai, ngoại
trừ…
-Ngưu ngưu, thiên thiên đang…- Bảo Bình giơ tay níu níu áo
Kim NGƯU, lo lắng- Cậu không nhẫn tâm để cô ấy như thế chứ?
-Cô ấy…-trong phút chốc, ánh mắt cậu mờ ảo hẳn đi, dáng hình
người con gái xinh đẹp với đôi mắt biết cười hiện lên trong tâm trí cậu, làm
trái tim cậu bất giác lạc nhịp.
-Ngưu Ngưu, hãy để cho tớ được sống! – Nó nắm chặt tay ấn
sâu vào dòng màu, khẽ nhấn mạnh- Tớ phải cứu họ!!!
Kim Ngưu liếc mắt nhìn Bảo Bình, hoài nghi:
-Cô còn lí do nào khác?
Nó xoay mặt nhìn đi nơi khác, thoáng suy nghĩ rồi bật cười mỉa
mai:
-Còn lí do nào khác ư?
Kim Ngưu chống cằm cúi gầm mặt nhìn Bảo Bình, nhếch mi:
-Cô chấp nhận vì bạn bè mà rẻ rúng mạng sống của mình?
Một đường cong hoàn hảo lạnh lùng gợi lên trên cánh môi anh
đào, nó khẽ thì thầm:
-Ngoài vì họ ra, tôi còn sống để… Báo thù…
Ánh mắt nó sắc lại, hận khí dâng tràn làm không gian phút chốc
đông cứng. Bảo Bình gằn giọng:
-Phải giết hết chúng…lũ vampire…
-Kể cả Vampire vương, kể cả vampire quân, kể cả vampire
pricess, kể cả…- Kim Ngưu trầm giọng- YẾT???
-Phải!!!- nó không chút do dự gật mạnh đầu, cảm giác sau cái
gật dứt khoát ấy là một nỗi đau rã rời. Nó yêu Yết, nhưng trên hết, Yết vẫn là
một vampire, Yết vẫn cần máu người để sống, Yết vẫn là kẽ nó mãi căm thù.
Kim Ngưu thở dài bất lực, cậu quá hiểu Bảo Bình, nó nói là sẽ
làm. Nhưng liệu nó có đủ can đảm không, khi chính nó cũng biết, nó còn yêu nhiều
đến như vậy…
-Cô sẽ thành công không?-Cậu hỏi, vừa như nghi vấn, vừa như
khẳng định. Cậu mong rằng nó sẽ thành công, sẽ cứu vớt lũ ma cà rồng tàn ác ấy
ra khỏi địa ngục, cũng chính là cứu nó ra khỏi địa ngục- Cô nhẫn tâm chứ?
-Nhẫn tâm? – Bảo Bình cười mĩm, giọt lệ nhẹ rơi rơi khỏi
khóe mi- để nhẫn tâm, tôi cần cậu giúp!!!
-Là gì?-Kim Ngưu tò mò, ngồi xuống bên cạnh lắng tai nghe giọng
nói nhỏ dần của nó.
-Lấy trái tim tôi đi!- lời nói từ miệng nó nhẹ nhàng thoát
ra, khuôn mặt bình thản tựa như đó chẳng là chuyện gì quan-trọng-lắm đối với
nó.
-Hả???- Kim Ngưu ngạc nhiên há hốc mồm.
-Lấy tim tôi đi!- Nó hét to vào tai Ngưu- giúp tôi phong tỏa
những yêu thương!
-Nhưng mà…
Bảo bình lấy tay che miệng Kim Ngưu ngăn cho cậu nói, nhíu
mày:
-Qủy sa-tan không được từ chối bất kì yêu cầu nào của chủ
nhân, cậu rõ chứ???
-Nhưng…- Kim Ngưu luống cuống, nó đã nói đúng 1 trong 3 quy
luật thép của quỷ, cậu lấp bấp- Nhưng mà…
- Đừng do dự!- Bảo Bình cương quyết nắm chặt tay, nhấn mạnh
– Giao ước được thành lập!!!
Kim Ngưu bất lực nắm chặt tay nó, khẽ kéo nó vào lòng. Cậu
nhăn mặt thâm trầm:
- CÔ CŨNG ĐỪNG HỐI HẬN!!!
- Tuyệt đối không!- nó cười, nhắm chặt mắt chờ đợi.
Kim ngưu đặt tay lên đầu nó, lầm bầm. Một luồng hơi đen thẳm
tuôn ra, ve vỡn khuôn mặt nó, rồi chui tọt vào miệng nó. Bảo Bình giật mạnh người
đau đớn. Vết thương nhói đau như có hàng ngàn con bọ lúc nhúc. Từng tế bào
trong người nó muốn giựt tung, nổ mạnh. Nó thét lên chói tai, tiếng hét như chọc
thủng cả tòa nhà, vang vọng tầng tầng lớp lớp vào màn đêm sâu thăm thẳm.
Trăng đã lên cao, gió bắt đầu thổi mạnh. Ngày tàn đêm trôi.
Một ngôi sao sáng nhẹ rơi rớt khỏi bầu trời đêm, mang theo bao ân tình chưa kịp
cất giấu, mang theo bao cảm xúc chư kịp thốt ra, mang theo bao ưu thương mất
mát đầy vơi…
Kim Ngưu mệt mỏi ngồi bệt xuống nền đất, gương mắt nhìn cô
gái nhỏ đang ở trong vòng tay. Cậu thấy cô ấy đang cười, nhưng ráo roảnh. Cậu
thấy cô ấy thật xinh đẹp, nhưng vô tri. Cậu thấy cô ấy mở to đôi mắt tròn,
nhưng không hàm chứa một chút cảm xúc. Cô ấy hệt như một con búp bê tuyệt mỹ chỉ
biết trả thù, và trả thù.
Cậu có đang làm sai không???
Nó là bạn của cậu mà…
Xin lỗi…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT