Em luôn mong có ngày anh dắt tay em bước lên thánh đường…

Và 2 ta sẽ cùng nguyện ước, có nhau đến trọn đời…

Em luôn mơ có lúc, mọi nỗi đau sẽ chìm sâu trong tâm khảm…

Để 2 ta sẽ mãi hạnh phúc về sau…

Em luôn ước đôi tay này sẽ thật dài và rộng…

Luôn níu được bước chân khi anh muốn ra đi…

Nhưng sau tất cả, giấc mơ chỉ là một giấc mơ

Em luôn sống giữa hiện thực bàng hoàng, đầy chua xót…

Anh để lại em, bên muôn trùng ngã rẽ…

Hướng đi nào, sẽ lại có được anh???

“Phù…uuuuu” –Kết thở dài,đôi lông mày giãn ra như vừa trút được một gánh nặng, khẽ thì thầm:

-Cô ấy đi rồi!...

Yết quay lại, nhìn cô, trong ánh mắt thoáng vài tia nghịch ngợm:

-Em sợ gì sao?

-Sợ gì chứ?-Kết đỏ mặt, đổi tông giọng cao cố lấp liếm đi sự ngượng ngập của mình.

-Em muốn cô ấy đi không?-Yết nhếch mép cười vẻ ngô ngố của cô, thản nhiên hỏi.

Kết cúi đầu, cố gắng kiềm chế nỗi đau lẳng lặng không tên đang dày vò cô lúc này, cất tiếng mỉa mai:

-Đi hay không thì liên quan gì đến em?

Yết đưa bàn tay dày ấm xoa xoa mái tóc mượt mà của cô. Là anh gây tổn thương cho người con gái anh yêu, lúc nào cũng là anh. Anh không xứng đáng để bất kì người nào yêu quý, kể cả Bảo Bảo, kể cả Kết. Họ là những cô gái xinh đẹp và tốt bụng, họ xứng để được bất kì ai thương mến. Nhưng họ thật ngu ngốc, khi đã chọn lầm yêu người như anh-Yêu một ác quỷ!

Nụ hôn nhẹ nhàng đặt trên trán Ma Kết, phớt thôi nhưng cũng đủ làm tim ai đó bình yên trở lại. Anh quay lưng bước đi về phía Song Tử đang gầm rú điên cuồng, sau khi để lại cho cô một lời nói:

-Hãy tin anh!

Kết cười, nụ cười ẩn nhẫn đau thương:

“ Không phải vì em không tin anh mà là vì em sợ, sợ tình yêu em không đủ để níu bước anh đi.

Cô gái đó đã yêu anh nhiều đến thế, lý do gì anh lại chia tay cô ấy, dày vò cô ấy? Liệu có khi nào anh làm điều đó với em không???”

Nếu có thể, em mong mình chẳng bao giờ gặp lại cô ấy nữa, khi đối diện với cô ấy, em luôn cảm thấy bất an. Em không muốn nhìn về quá khứ của anh và thấy anh cùng cô ấy hạnh phúc bên nhau. Xin lỗi, nhưng em ích kĩ quá phải không??? Em chỉ muốn bản thân mình, là quá khứ, là hiện tại, là tương lai của anh. Anh không thuộc về ai khác, ngoại trừ em, Ma Kết thôi!

-Em sẽ không để anh rời xa em đâu, em thề!!!

Kết im lặng rút khỏi đại sảnh náo nhiệt, mùi tử đinh lan dịu dàng thoang thoảng trong không khí. Ánh trăng vàng nhạt treo vắt vẻo trên cây cổ thụ già nua, cằn cõi. Mọi chuyện… vẫn chỉ mới bắt đầu…

___________________________

Bầu trời đêm cao và xa vời vợi, một ít gợn mây trắng phiêu dật ở bìa rừng. Nó thả mình theo ngọn gió bay đi, những giọt nước đã kịp vơi khô trên má. Hết rồi, mọi chuyện nên dừng lại ở đây thôi! Anh đã có tình yêu mới, hạnh phúc mới, bình yên. Nó không nên bám theo anh nữa, chỉ nên đứng một nơi nhìn anh bước đi…

Nó đáp xuống đồi cỏ hoang. Cỏ cây ở đây xanh rì, mơn mản, cao không quá mắt cá chân. Bảo Bảo ngồi bệt xuống nền đất, chống tay nghểnh cổ ngước lên bầu trời. Tối nay trời đẹp quá,lung linh, huyền ảo. Đã bao nhiêu lâu nó chưa thấy thanh thản để nhìn ngắm triệu vì tinh tú trên kia?

Nó thở khe khẽ, nhịp chân vu vơ trên ngọn cỏ thắm ướt sương đêm, âm thầm cất tiếng hát trong veo:

Think you own whatever land you land on

Earth is just a dead thing you can claim

But I know every rock and tree and creature

Has a life, has a spirit, has a name

Think the only people who are people

Are the people who look and think like you

But if you walk the footsteps of a stranger

You learn things you never knew

You never knew

Have you ever heard the wolf cry to the blue corn moon?

Or ask the grinning bobcat why he grinned

Can you sing with all the voices of the mountains?

Can you paint with all the colors of the wind?

Can you paint with all the colors of the wind?

Come run the hidden pinetrails of the forest

Come taste the sun-sweet berries of the earth

Come roll in all the riches all around you

And for once never wonder what they're worth

The rainstorm and the rivers are my brothers

And the heron and the otter are my friends

And we are all connected to each other

In a circle in a hoop that never ends

How high does the sycamore grow

If you cut it down, then you'll never know

And you'll never hear the wolf cry

To the blue corn moon

Or whether we are white or copper-skinned

We need to sing with all the voices of the mountains

To paint with all the colors of the wind

You can own the Earth and still all you'll own is earth

Until you can paint with all the colors of the wind

( colors of the wind)

(Bạn nghĩ rằng bạn sở hữu mọi vùng đất mà bạn đặt chân lên

Rằng trái đái đất là một vật không có sự sống để bạn có thể sở hữu bất cứ cái gì

Nhưng tôi biết mọi tảng đá,mọi cành cây,mọi sinh vật

Đều có cuộc sống,có tâm hồn và một cái tên

Bạn nghĩ rằng con người ta chỉ là một con người

Khi họ có cách suy nghĩ và nhịn nhận giống bạn

Nhưng nếu bạn một lần bước những bước chân như người xa lạ

Bạn sẽ học được những thứ bạn chưa bao giờ,chưa bao gờ biết.

Chorus:

Đă khi nào bạn nghe tiếng khóc vang giữa bầu trời đêm của một con sói ?

Hay có khi nào tự hỏi tại sao con linh miêu lại cười ngạo thế kia ?

Và bạn có thể cất lên những âm thanh của núi rừng ?

Có thể vẽ nên những sắc màu kì diệu của làn gió ?

Có thể vẽ nên những sắc màu kì diệu của làn gió ?

Hãy bước đi những con đường dài ẩn hiện sâu trong cánh rừng

Hãy thưởng thức hương vị ngọt ngào của những loài quả mộng tươi

Hãy thử một lần tránh xa những thứ hào nhoáng quanh bạn

Và hỏi xem thực sự thì chúng mang lại gì ?

Những cơn bão và dòng sông là người anh trai của tôi

Những con vẹc và rái cá là bạn của tôi

Và tất cả chúng tôi đều quan tâm đến nhau

Giữa một vòng quay vô tận của cuộc sống

Repeat 'Chorus'

Đă khi nào bạn nghe tiếng khóc vang giữa bầu trời đêm của một con sói ?

Hay có khi nào tự hỏi tại sao con linh miêu lại cười ngạo thế kia ?

Và bạn có thể cất lên những âm thanh của núi rừng ?

Và bạn có thể cất lên những âm thanh của núi rừng ?

Có thể vẽ nên những sắc màu kì diệu của làn gió ?

Làm sao bạn có thể biết cây sung dâu mọc cao như thế nào ?

Nếu như bạn lấy đi sự sống của nó

Và bạn sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng khóc giữa bầu trời đêm của con sói kia nữa

Dù chúng ta mang trên mình một lớp da trắng hay ẩn dưới mình một lớp da màu

Thì chúng ta vẫn cần hát vang những âm thanh của núi rừng

Cần vẽ nên những màu sắc kì diệu của làn gió

Bạn có thể sở hữu trái đất này

Và chỉ có thể sở hữu nó

Khi bạn có thể vẽ nên những sắc màu kì diệu của làn gió.)

Lời ca cất lên trong đêm khuya hoang vắng như hòa vào gió mây vút bay đến tận chân trời, thu hút ngàn vì sao tỏa ánh sáng long lanh. Vài giọt nước mắt rơi rơi trên gò má nhầy nhụa, nó cắn chặt răng kiềm nén nỗi đau đang tràn dâng từng thớ thịt. Đôi tay run run ôm chặt đầu gối, siết sâu trái tim vào trong lòng ngực. Vẫn cứ dặn lòng phải quên đi thôi, quên hết… Lúc ra đi nó đã mạnh mẽ lắm mà? Thậm chí còn chúc anh hạnh phúc. Vậy giờ đây, cớ sao lê cứ hoen mi? vì nó biết nó không cam tâm , không đành lòng nhìn cái tình yêu khắc sâu trong tiềm thức chìm vào hư không. Nó bỏ ra 200 năm để yêu, để chờ đợi đến mức dại khờ, để rồi trong một lúc khi biết anh đã không cần nó nữa, nó lại lập tức buông tay. Là nó ngu ngốc nên dễ dàng tha thứ, dễ dàng đem anh đặt vào vòng tay người con gái khác? Hay là vì anh luôn muốn thoát khỏi những bủa vây của nó để đến bên cạnh người mình yêu? Nó lắc đầu chán ngản, anh là ai trong cuộc đời của nó, để nó mãi khổ đau?

_______________-

Là bong bóng muốn bay, hay người cầm tay không muốn giử?

________________

Nó nằm sải xuống cỏ, lắng nghe bên tai âm thanh của núi đồi, bản nhạc lặng lẽ không tên. Bảo bình đưa đôi tay nhỏ lên lau nhẹ dòng nước mắt, thì thầm tự nói với bản thân:

-Em vẫn sẽ nhớ mãi thôi…

Kí ức ùa về trong tâm trí như khắc khỏi, như chờ mong. Một lần nữa, kỉ niệm có anh tựa gió len lỏi vào tâm trí nó. Bảo Bình nhắm chặt mắt, chìm dần vào giấc mơ …

_____________

-Ba con vịt xòe ra 2 cái cánh, nó kêu vịt vít vít vít vình vịt, gặp hồ nước nó bì bà bì bỏm…

Một cô gái mặc đồng phục học sinh đang nhảy tung tăng phía sau sân trường, cánh tay cô xếp lại sau lưng, miệng nhỏ chu chu, mái tóc đen mượt được buộc cao thành 2 cái sừng mềm mại. Cô chạy vòng vòng quanh chàng trai đang nằm trên cỏ, tay gối đầu, một cuốn sách úp vào mặt che khuất ánh mặt trời gay gắt.

Sau một hồi chạy vòng như một con điên, cô dừng lại, thở phì phò, lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, đau khổ cằn nhằn:

-Em đã tra tấn thế mà anh còn không dậy, quả là anh rất có sức chịu đựng nha!!

Chàng trai vẫn nằm im ngủ say như chết, bỏ ngoài tay giọng hát có một không hai với cường độ maxilanh mà cô ráng hết sức gào thét, hơi thở nhè nhẹ mơ màng làm cô gái phát điên.

-để xem anh còn ngủ được không???

Cô gái thì thầm, len lén bức nhanh một cây cỏ, ngồi xuống bên cạnh chàng trai, cười nham hiểm:

-Xem nào…xem nào…

Nó nhẹ nhàng giở đi cuốn sách che mặt cuả anh, anh thoáng chốc nhăn mày vì ánh nắng. nó khịt, hơ hơ cọng cỏ trước mũi anh, bụm miệng cố nén tiếng cười sảng khoái:

-Này nhé!!!- nó giọng thật mạnh cọng cỏ vào mũi anh, la lối:

-Không chịu dậy này!!!

Thiên yết hoảng hồn bật dậy trong giấc mộng, anh cảm nhận được đau đớn từ chiếc mũi cao thẳng truyền tới, khóe môi không tự chủ hét toáng lên:

-Đứa nào???

-Đứa nào này…- nó nhăn mặt, bất mãn trước thái độ lao láo của anh, thẳng tay chộp một nắm cỏ gần đó tống luôn vào miệng anh…

-axxxxx….sặc.cccc

Thiên yết khổ sở ho sặc sụa, tay không ngừng vuốt ngực, nước mắt khổ sở bất giác tuôn ra như mưa suối:

-Tha cho anh, Bảo Bảo!!! em lại bỏ gì vào cỏ đấy???

-Cái này à?-Nó lắc lắc chiếc bình thủy tinh chứa thứ chất lỏng đặc sệt đáng sợ, khẽ cười tự nhiên-Em mới pha chế trong phòng thí nghiệm, công dụng giúp người sử dụng không ngủ 3 ngày 3 đêm mà không ảnh hưởng đến sức khỏe…

Nó híp mắt, khóe môi cong cong để lộ chiếc răng khểnh nhỏ xinh, vớ lấy lon nước đưa cho Thiên Yết, trong giọng nói còn 1 chút khoái trá:

-Em đổ một ít vào cỏ để xem nó có hủy hoại thực vật không. Lúc gọi anh mãi chẳng đươc em tức khí bức cỏ bỏ vào miệng anh, ai ngờ đó lại là cây em thí nghiệm…

-Em là cố ý…- Yết ngước đôi mắt long lên sòng sọc nhìn Bảo Bình, khẽ nghiến răng- Bao nhiêu cọng cỏ trên trường này đều là thí vật của em hết rồi!!!

Bảo bình bỉu môi, ánh nhìn rưng rưng oan ức:

-Không phải đâu, em thật không muốn nhu vậy đâu…hu…hu…

Thiên yết vuốt mặt thở dài, đôi đồng tử hổ phách nhuốm màu mệt mỏi, gầm gừ:

-Thôi đi!

-Cái gì thôi?

-Đưa anh!-Thiên Yết đưa tay về phía nó, phất phất.

-Nè! Nó cười toe, nhanh chóng đặt tay lên nắm chặt tay Yết, vu vơ xoa xoa bàn tay ấm nóng của anh.

Thiên Yết quay đầu lại, nhíu mày:

-Là đưa thuốc!!!

Bảo bình ngước đôi mắt to long lanh về phía Yết, miễn cưỡng đưa chai thuốc cho anh, mím môi tỏ vẻ tội nghiệp:

-3 ngày của em đấy, anh cẩn thận…

Anh chán nãn xoa xoa mi tâm, giọng nói thâm trầm vang lên nhè nhẹ, đầy mùi chết chóc:

-Thuốc giải!

-Thuốc gì cơ?-Nó ngây thơ hỏi lại.

-T.H.U.Ố.C.G.I.Ả.I!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- Yết mất hết kiên nhẫn, cao giọng nhấn mạnh từng âm tiết, đôi mắt trợn trừng tưởng sắp lòi ra ngoài.

Bảo Bình thút thít khóc, đưa tay nhè nhẹ lau đi giọt nước mắt tràn đi, âm giọng đứt quảng, bi thương như đứt từng khúc ruột:

-Em có làm…thuốc…giải đâu!!!.... thuốc này…có ích mà…

Thiên Yết vò đầu, bứt tai, điên loạn muốn đâm đầu vào gốc cây tự tử mà chết đi làm nó phát hoảng. Bảo Bình nắm chặt tay Yết, lo lắng thét lên:

-Lẽ nào… Thuốc có tác dụng phụ???=_=

Thiên Yết tăng sông, máu không lên được não, đau đớn ngất đi.

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA…………….!!!!!!!!!!!!!!!- Tiếng hét bàng hoàng vang lên sau sân trường giờ giải lao, Bảo Bình ôm chặt lấy thân thể Thiên Yết, bấn loạn hô hoán:

-Cứu với!!!! Cứu với!!!! Có người đột tử!!!!!!!!!!!!!!

Cả trường được một phen náo loạn, xe cấp cứu ầm ầm đưa tới, đem một con người tội nghiệp đi. Bảo Bình không giây phút nào rời khỏi Thiên Yết, cô gắng nắm chặt tay anh truyền làn hơi ấm.

Thiên Yết cố gắng mở mắt , mấp máy muốn nói gì đó với mọi người, bác sĩ thường trực khẽ đưa tai vào gần anh, lắng nghe hơi thở yếu ớt đó:

-Làm ơn…đem cô ấy…ra khỏi tôi…càng xa…càng tốt…

Ánh trăng sáng tỏ lung linh trên bầu trời cao vời vợi. Đêm đã khuya, muôn

ngàn loài thú bừng tỉnh sau giấc ngủ say bắt đầu mò đi tìm sự sống. Cây cổ thụ

già lẳng lặng soi bóng xuống dòng sông, bình lặng nhưng đầy hiểm nguy. Hơi

thở lạnh giá của núi rừng làm lòng người se thắt lại, vài con gió nhẹ thổi qua

khiến cây rừng xào xạc, lá vàng khẽ rơi lửng lờ . Đâu có vang lên tiếng tru dài

của loài sói hung hãn và văng vẳng giọng cười ma quái chẳng biết bắt nguồn từ

đâu…

“Hú…uuuuuuuuuu…..uuuuuuuuuu”

“Khặc…cccc….khặc..cccccc…ha……ha………..”

“Sột xoạt… Sột xoạt.”

Tiếng bước chân trên nền đất vang lên khô khốc. Hai bóng trắng lấp ló sau tàn

cây, mờ ảo tựa họ chưa hề có thật. Tại trời điểm này, trong rừng sâu, 12 giờ

đêm, có hiện hữu sự sống con người? Hay đó là hồn ma bóng quế???

-Giải!!! Sắp tới chưa?- Một bóng trắng khẽ thì thầm, thanh âm cố nén đến mức

thấp nhất, lo sợ.

-Chưa đâu, cố lên chút, Thiên Thiên!-Bóng trắng phía trước với ra đằng sau

nắm chặt tay người còn lại, âm thầm trấn an.

Đó là con người, một chàng trai và một cô gái. Họ khép người dưới bóng cây,

thân người quỳ mọp xuống, đầu chốc chốc ngẩng cao theo dõi cái gì đó. Cô gái

bấm bấm tay, mắt ngấn nước:

-Nhanh lên, kẻo không kịp…

-Ừm!- chàng trai gập đầu, khuôn mặt khuất sâu trong đêm tối, chằng biểu lộ

xúc cảm.

Không gian im lặng trải dài, phía trước họ vẫn là màn đêm thăm thẳm. Ánh

trăng chẳng thể với tới tận nơi đây, họ kiên nhẫn chờ đợi. Chẳng ai biết họ đang

mong mỏi điều gì, chỉ biết việc đó vô cùng quan trọng…

Càng về khuya, nhiệt độ càng xuống thấp, sương mù giăng giăng che lấp cả lối

đi. Chàng trai và cô gái vẫn ở đó, ẩn nhẫn chịu đựng sương giá. Không có bất cứ

lời nói nào được đặt ra, chỉ cần được bên nhau, họ không còn sợ gì cả. Hai đôi

tay trắng bệch vẫn siết chặt lấy nhau, chưa phút nào được ngơi nghỉ:

-Tớ lạnh!!!- Thiên Bình ngã người ra sau, ngước mắt nhìn lên tán cây, bâng vơ

nói, hơi thở tạo khói vấn víu bay vào không trung.

-Một chút nữa thôi!-Cự giải xoay người, vòng tay ôm lấy Thiên Bình, ấn nhẹ cô

vào lòng, dịu dàng an ủi:

-Một chút nữa thôi, ta sẽ tìm được cô ấy mà…

Thiên Bình nằm trong lòng Cự giải, nước mắt vòng quanh, thở dài lo ngại:

-Nếu như chúng ta không đến kịp thì sao… Nếu như mà…

-Không nói bậy!-Anh cốc vào đầu cô một cái đau điếng, nghiêm khắc nhắc nhở,

vừa trả lời vừa như tự khẳng định-Nó sẽ không có chuyện gì đâu!!!

Thiên bình đứng bật dậy, kiên quyết nhấn mạnh:

-Chúng ta phải nhanh lên! Giải, đi!

-Nhưng mà…-anh ngập ngừng, trầm tư suy nghĩ.

-Còn suy nghĩ gì nữa??!!- Cô cúi người kéo tay Cự giải, nôn nóng-Đó là bạn của

ta mà!! Tớ rất sợ nếu nó…

-Thôi đi!-Cự giải nhíu mày, phủi bụi trên áo,gằng giọng:-Đừng nói xui xẻo!!!

Thiên Bình nhăn mặt, cô thật sự rất sợ, nó là bạn thân nhất của cô, vì cô ,nó đã

hi sinh rất nhiều. cô không thể để nó chịu đựng nơi tăm tối ấy thêm một lần nào

nữa. Nhất định cô phải cứu nó ra, dù phải bỏ cả mạng sống này.

-Nếu cậu không đi, tớ đi!-Thiên Bình vùng vẫy ra khỏi Giải, mạnh mẽ tiến bước.

Cự giải thở dài, xoa xoa mi tâm. Anh cũng rất muốn cứu Bảo Bảo, nhưng mà

hiện thời chưa thích hợp, phải đợi đến lúc trăng lên cao nhất, khi ấy lũ vampire

sẽ yếu đi, anh và cô mới có đủ thời gian để cứu nó. Nếu bây giờ tiến vào đó, với

sức của anh và cô gộp lại, chẳng những không đụng đến được đến một cọng

lông chân của Bảo Bảo, đến cả mạng sống của 2 người họ cũng chẳng còn toàn

vẹn:

-Từ bao giờ em đã cố chấp thế?-anh lên giọng cằn nhằn, giận dữ. nhanh chân

bắt kịp Thiên Bình, kéo cô lại.

-Bỏ ra!!- Cô vùng vẫy, hơ chân múa tay cố khoát khỏi vòng tay anh,nhưng đành

bất lực gằm gừ chửi rủa trong họng vì anh quá mạnh-Chết tiệt!!!

-Anh đi cùng em!-Cự Giải kéo cô bước đi, lòng đầu hàng vì cái tính ương bướng

của cô, cũng có thể cô đúng, vì thời gian đã qua rất lâu rồi. Bảo Bảo còn chưa

trở lại, chắc đã có gì đó xảy ra với nó.

Cự Giải ngước đầu dịu dàng nhìn ánh trăng tròn vàng vành vạch, thứ ánh sáng

nhạt nhòa lạ lùng ấy luôn cuốn hút anh, nhấn chìm anh vào sâu trong tâm khảm.

Anh nhắm mắt kiếm tìm hơi thở bình an của tàn đêm, thầm cầu nguyện:

“Bảo Bảo, em sẽ không sao, nhất định là thế!!!”

Tòa lâu đài ẩn hiện trong sương khói, từng đường nét mờ ảo hư thực tựa giấc mơ. Cô đứng đó, lưng dựa vào thành lan can, hương tử lan thoang thoảng phảng phất khắp không trung. Mái tóc tím dài buông thả tự do vấn vương làn da trắng mềm đẹp đẽ, đôi mắt khép hờ vô tâm, bờ mi run run uẩn khúc thương đau. Ánh trăng vàng nhạt đổ vào người cô, thanh thoát như thiên thần, bí ẩn như ác quỷ.

Ma kết hé đôi mắt to tròn hun hút không đáy, vành môi hơi một chút gợn cười, bàn tay giơ lên phe phẩy chiếc lông chim màu tím bén ngót. Thời điểm đã cận kề, đến lúc đi săn rồi! Tìm máu, tìm nước mắt, tìm nỗi sợ hãi, tìm sự kinh tởm, tìm…

Đôi khi, cô ước có thể thoát khỏi đây, thoát khỏi cuộc sống tù túng ngộp ngạt này. Sống mà lúc nào cũng bị bó buộc, bị giam cầm bởi lời nguyền cay đắng . Sống, lúc nào cũng sống trong dằn vặt, sống trong xót xa!!!

Cô mĩm cười, trong nụ cười chẳng một tia vui vẽ. Làm sao cô vui vẽ nổi đây? Mỗi lần săn bắt, là mỗi lần cô nhận lấy những lời cầu xin yếu ớt khốn cùng, là mỗi lần cô nhận lại cho mình ánh mắt ai đó kinh hoàng, mất mát, đau thương. Cô có thể không uống máu của họ, có thể chấp nhận chịu đựng cơn đói khát giày xéo tâm can. Nhưng nếu không uống máu, cô sẽ không thể duy trì sự tồn tại của bản thân, không bao giờ được ở bên cạnh người cô yêu thương. Cô rất sợ nó- CÁI CHẾT.

Vì mình hay vì người?

Vì mình- đó là điều cô đã chọn.

Độc ác chứ…

Ích kỉ chứ…

Nhưng nếu là cô, ai chẳng làm vậy???

Thế giới này, không cho phép sự tồn tại của thiện lương…

“xột xoạt” một tiếng động vang lên làm Ma Kết giật mình, nhanh chóng thu hồi giọt nước đang chực chờ lăn trên mi mắt. Chiếc mặt nạ lạnh lùng hoàn hảo được mang ra sử dụng, không chút xúc cảm.

2 bóng trắng lén lút trong bụi rậm đằng sau cây cổ thụ già ngàn năm tuổi. 1 trai 1 gái. Họ di chuyển hết sức chậm chạp về phía trước, chậm chạp và cẩn thận.Thoạt nhìn có thể đoán Họ không phải vampire, họ chính là huter???

Ma Kết nhếch mép vẻ khinh thường, đây là họ ngốc thật hay cố ý giả ngốc đây? Chỉ vỏn vẹn 2 hunter mà đòi xâm nhập vào lãnh địa vampires, có phải là khinh thường bè lũ vampire này quá không??

Cô gương đôi cánh dài bay vút lên không trung, lượn lờ trên bầu trời đen sâu thăm thẳm. Không cần báo động đến Song tỬ và Yết, một mình cô cũng đủ sức giải quyết bọn chúng.

-Xem nào?!- cô đáp nhẹ lên cành cây gần đó, nép mình trong khoảng tối rậm rạp của lá cây, âm thầm quan sát bọn chúng. Điều đầu tiên cần phải biết chính là mục đích của chúng, chẳng phải 2 kẻ này quá rảnh rổi đến nỗi nữa đêm đến nơi này để dạo chơi?

Giải nhẹ nhành nắm chặt tay Thiên Bình bước lặng lẽ trong đêm, cỏ ở đây cao quá đầu người thuận tiện cho việc trốn tránh và ẩn nấp. Không gian yên tĩnh đến mức đáng sợ, lâu lâu vang lên tiếng gió hú rít gào thét, lá vàng rơi xào xạc và tiếng bước chân vang lên khô khốc.

-Đã đến chưa??? – Thiên Bình thì thầm, hơi thở lạnh ngắt, đôi tay giữ chặt trong lòng Giai ru run. Càng về đêm, nơi này càng lạnh, càng đáng sợ.

-Ở phía này!-Cự giải xoa xoa tay Thiên Bình cố gắng truyền hơi ấm, khẽ giọng trấn an.

Thiên bình ngước đôi mắt đờ đẩn, mờ mịt vì mệt mỏi nhìn chăm chăm phía trước. Một khối to lớn đen sì hiện ra, được cô thu hồi tất cả vào tầm mắt. Nó đây rồi, cuối cùng cũng đến, sắp tìm được Bảo Bảo rồi, Thiên Bình mừng húm lay lay người Giải, thấp giọng hét lên phấn khích:

- Nhanh, chúng ta mau vào thôi, Bảo đang đợi…

Thiên Bình hăm hở chạy ào về phía trước, nhưng chưa đi được vài bước thì đã có một lực mạnh mẽ kéo cô lại, hơi thở giận dữ thâm trầm vang bên tai cô:

-Thiên Thiên! Em có điên không hả???

-Vì sao chứ?- cô bướng bỉnh quay đầu chất vấn, chẳng phải Bảo Bảo bạn cô đang ở phía trước sao, chỉ cần với tay là lấy được. Vì lý do gì giải giải lại cản cô?

-Đợi trăng lên cao nhất mới được tiến vào! –Cự giải nhíu mày kiên nhẫn giải thích- Chẳng lẽ điều cơ bản này em cũng không nhớ?

Thiên Bình lúng túng, thật sự cô không thể đợi thêm giây phút nào nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này, nếu như mà…nếu như mà…

-Các người có thể tiến vào, chẳng cần đợi trăng lên cao đâu!- Một giọng nói băng lãnh từ trên cao phả xuống 2 người, nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh, gió bắt đầu thổi khúc nhạc ma quỷ, dũng mảnh bóc trần mái tóc Thiên bình phấp phới bay.

Cự giải ngẩng đầu, đập vào mắt anh là bóng hình của một người con gái mang nét đẹp thánh thoát như thiên thần, thảng hoặc làm tâm trí anh như bị hút sâu vào đôi mắt cô, quyến luyến không rời. Tay cô gái còn vươn nhẹ chiếc lông tím, đôi môi nhếch lên tạo một đường cong hoàn hảo. Lạnh lùng, tàn độc, nhẫn tâm , đó là tất cả những gì cô có. Và anh biết, đó là những gì anh yêu…

Thật nực cười, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, yêu một ác quỷ đội lốt thiên thần, yêu kẻ thù của anh… tình yêu đó, liệu có đáng không?

Anh không biết nữa, hình ảnh cô ấy đã ghi sâu vào tâm trí anh rồi, cả cái tên cô anh cũng không biết, vậy mà nhanh như vậy anh biết mình yêu cô???

Thật sự sao, anh yêu cô? Trái tim anh bảo vậy. Cái gì ở cô thu hút anh đến thế, một ánh nhìn thôi…

Ma Kết cười, hắn ta đã nhìn vào mắt cô, hắn sẽ nhận được lời nguyền tàn ác nhất:

“Hắn phải yêu cô, và cô không bao giờ yêu hắn!”

Đắng lắm phải không? Đau lắm phải không? Yêu một người không được đền đáp.

Vì cô là ma cà rồng, cô có sức mạnh đặc biệt, cô gieo giắt yêu thương vào bất cứ người con trai nào nhìn vào mắt cô. Những yêu thương đã chết, những yêu thương cay đắng cùng cực, những yêu thương dồn người ta đến ngõ cụt, vực sâu…

Đỉnh Everest, 14h, ngày 07 tháng 02 năm 2213 SCN.

Trên ngọn núi được mệnh danh là nốc nhà của thế giới, quanh năm chẳng bao giờ được nhìn thấy ánh mặt trời. Tuyết dày giăng giăng khắp nơi, lốc xoáy cuốn gió mù mịt, hơi lạnh thẩm thấu đến tận xương tủy. Điều kiện khí hậu khắc nghiệt khiến bất cứ sinh vật nào cũng không có khả năng sống xót.

Một bóng trắng tinh khôi xuất hiện trên nền tuyết, trên chiếc áo dài qua đầu gối nó đang mặc lấm tấm những vết máu đỏ xíu li ti. Đôi cánh trắng run rẩy vỗ về, sinh lực tưởng gần sắp cạn kiệt.

Nó vòng tay ôm chặt lòng ngực, lạnh quá!! Tại sao lại lạnh thế này chứ??? Nơi quái quỷ này…

Bảo Bình rủa thầm, đáp cánh tại một khoảng đất trống bằng phẳng, ngước lên nhìn vào hư không như chờ đợi điều gì đó, như phép màu chẳng hạn?

Và phép màu đã biến giấc mơ thành hiện thực, một căn biệt thự màu xanh saphie ẩn hiện từng nét lập lờ rồi càng lúc càng hiện rõ. Đó là khu vực gồm rất nhiều tòa nhà lớn nhỏ trải rộng cả ngàn km trên khắp núi Everest, tất cả các tòa nhà đều bao trùm màu saphie đối lập hoàn toàn với màu trắng tinh khôi của tuyết. Ấn tượng, đầy chói lóa.

Cánh cổng sắt nặng nề từ từ mở rộng, nó nhanh như cắt bước vào trốn tránh cái lạnh ngắt ở bên ngoài. Bảo Bình giũ giũ chiếc áo, mái tóc mềm bếch dính âm ẩm nước. Ho khan vài cái, nó vuốt mặt, với tay lấy khăn từ quản gia lâu khô thân thể. Bên trong khu vực khác hoàn toàn so với bên ngoài.Ấm, nóng. Ở đây, cây cối có thể tự do phát triển, mọc rậm rạp nơi đâu cũng có. Chim chóc đầy rẫy cứ hót líu lo vang lừng. Nó thở nhẹ khe khẽ, lâu rồi chẳng quay lại “nhà”. Thấy đâu đâu cũng xa lạ.

Bảo Bình quay mặt, dịu dàng gọi người đàn ông già, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt phúc hậu bất cứ lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói đang cúi đầu về phía nó:

-Bác ! bác không cần như vậy đâu mà!-Nó giơ tay đỡ vị quản gia già đứng dậy, nhíu mày quở trách- Con đã xem bác là người thân của con, Bác làm vậy khiến con thật khó xử.

-À, Ừ!?-Vị quản gia già bối rối, khẽ nắm tay nó, vỗ về. Nụ cười hiền quen thuộc bỗng chốc quay về rạng rỡ:

-Lâu lắm rồi con mới về, con đi đâu vậy chứ?

Nó gãi đầu, bờ môi cong cong gượng gạo, giọng nói lấp bấp cố ý che giấu điều gì đó:

-Dạ..con chỉ…đi đây đó…thôi mà…

Như hiểu ý, ông không nói gì nữa, đưa tay xoa xoa đầu nó, nhẹ nhàng mắng yêu:

-Không sao! Về rồi thì tốt, không còn chuyện gì nữa , ta cũng yên tâm…

Nó híp mắt cười, ông luôn là người quan tâm nó nhiều nhất trong cái “nhà” này. Ông là cha, là mẹ, là ông, là bà,… là đủ thứ của nó. Nó rất yêu ông.

-À! Mà…- Nó giật mình như nhớ ra điều gì, cảm giác trống trải trong lòng ngực từ khi về đây chẳng cách nào hiểu nỗi. Thì ra trống là trống cái thân ảnh của hai đứa bạn thân-Bác này!- Nó gọi giật vị quản gia già lại khi ông sắp sửa rời đi, thân thiết hỏi- Giải Giải , Thiên Thiên đâu rồi ạ?

-Ồ!-Vị quản gia giật mình như nhớ ra điều gì nó, nhìn nó ngơ ngác hỏi-Chẳng phải 2 đứa nó đi tìm con sao? Con không thấy bọn nó à?

Nó trợn trừng mắt kinh ngạc, mấp máy môi:

-Con…không…thấy!!!

Cái gì??? Giải Giải , Thiên Thiên đi tìm nó sao?? Họ đi tìm nó sao??? Có nghĩa là họ đang ở trong lãnh địa vampire và sống chết tìm nó trở về mặc dù nó đã về trước họ?

Không!!!!! Nó thảng thốt, xoay lưng chạy một mạch về phía phòng lớn, nơi làm việc của ông chủ. Ông ta đã nghĩ gì chứ? Nghĩ gì mà để họ rời đi thế hả??? Bộ não ông ta bị teo lại rồi sao???

“Rầm!!!” nó xô cửa chạy vào không thương tiếc, trước mặt nó là một người đàn ông trung niên. Ông ta mặc bộ vét đen từ đầu chí cuối trông rất đúng đắn, lịch sự. Đôi mắt hơn xếch lên thể hiện sự nghiêm túc, trầm lãnh. Hơi thở ông ta thoang thoảng hương thuốc lá vị bạc hà. Ông ngồi trên chiếc ghề bành sau bàn làm việc, tư thế ngã người ra sau, thoải mái. Bàn tay còn kẹp chặt điếu thuốc đang hút dở, làn khói thuốc mỏng manh vấn víu từ từ tan vào hư không.

-Chuyện gì? –Ông ta từ tốn hỏi, thoáng nhăn mặt vì thái độ xộc xệch vô lễ của nó, đưa tay ngậm thuốc rít một hơi dài.

-Tại sao???-Nó chống tay lên đầu gối, thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ gay vì mệt, vì giận dữ- Tại sao ông lại để cho họ đi???

-Ai?-ông thong thả dựa đầu vào thành ghế, gác chéo chân bắt tay ra chiều nghiêm túc.

-Còn hỏi???- Nó gằn giọng, là ông ta ngu thật hay giả vờ ngu đây? Ông còn tuổi để tỏ ra ngây thơ à?-Thiên Thiên, Giai giải chứ ai?

Ông ta mĩm cười, với tới bàn làm việc giập tắt điếu thước trên gạt tàn, bâng vơ nói:

-Họ đi tìm ngươi mà!

-Tôi không cần ai tìm hết!!!- Nó hét lên, nỗi tức giận âm ỉ chảy trong mạch máu, nó nắm chặt tay đến bật máu, đôi mắt vằn đỏ rưng rưng nước mắt-Họ rất quan trọng với tôi mà!... lỡ như…

-Chẳng có lỡ như!- Ông ta lắc đầu, nhẹ tay vuốt lấy thái dương- Họ đi cứu cô, nếu họ gặp nạn, cô phải đi cứu họ…

-Đó là điều dĩ nhiên!!!- Nó gầm gừ, không có ai trên đời đáng ghét bằng ông ta.

-Hãy đi tìm họ đi!-Ông ta đứng dậy, bình thản tiến lại gần nó, nói như ra lệnh.

-Sẽ đi!!!- nó ngước lên nghênh diện trực tiếp với ông ta, mạnh mẽ, kiên cường- Liền, ngay và lập tức!!!

Nó quay lưng bước ra cánh cửa, vững vàng bước đi như chưa một lần vấp ngã. Phải nhanh lên, thời gian sắp cạn kiệt!

-Hãy giành lại những gì đáng lẽ ra phải là của cô!!!- Tiếng nói thâm trầm gọi với theo đằng sau nó, nhấn mạnh- Bảo Bình mà tôi biết, chưa bao giờ vì một lí do vớ vẩn nào đó mà bỏ cuộc!!!

-Được không?!- nó thẩn thờ tự hỏi, rồi như không muốn nghe câu trả lời, nó nhanh chóng rời đi!

-Sẽ được!-Người đàn ông trung niên dựa mình vào cửa sổ, ngoài kia chỉ toàn mảnh tuyết trắng. Tuyết lung linh, tuyết đẹp đẽ, tuyết tinh khôi, tuyết giá lạnh… Tuyết, màu của nước mắt và nỗi đau…

-Sẽ được thôi, vì tình yêu thật sự sẽ mãi mãi khắc sâu chẳng khi nào biến mất được, vì vậy, hãy kiên nhẫn… đừng bỏ cuộc giữa chừng…

Đó chỉ mới…lưng chừng hạnh phúc…Đêm dần buông xuống chân núi, mặt trời lấp ló sau trập trùng áng mây. Gió bắt đầu gợn thổi mang theo mùi thum thủm của các xác chết thối rửa đánh úp vào cánh mũi nhỏ phập phồng, nó nhăn mặt. Lại một lần nữa trở lại nơi đây…

Phía trước tòa lâu đài đen, la liệt những xác chết, của chim chóc, của động vật và của… con người. Đó là những ai kém may mắn bị bắt về làm mồi cho lũ vampire khát máu đó, họ trở thành xác khô kém lành lặn, bị vứt như rác thải, không một nơi an nghĩ nương thân. Nó im lặng, lén thở dài, nhón chân bước qua vũng nhầy nhụa đầy máu và nội tạng bị thú đêm xé xác. Đẩy mạnh cửa bước vào trong màn đêm tăm tối.

Hành lang tòa nhà dài sâu hun hút không thấy đáy, 2 bên tường là các bức họa đồ về địa ngục, về quỷ, vampire và sói- thiên địch của ma cà rồng. Chúng cũng là một loài vật thuộc về bóng tối, nhưng sẽ không làm tổn hại ai nếu chẳng ai làm hại chúng. Gia tộc vampire vốn sinh sôi rất nhanh, nếu không có người sói, chẳng biết chừng chúng đã thống lĩnh cả thế giới. Ngược lại, các ma cà rồng muốn mạnh hơn sẽ đi săn người sói, không gì có thể tốt hơn huyết mạch của thiên địch hùng mạnh nhất. Ngoại trừ máu của vampire hunter bậc S.

Ánh đèn nến loe lét trên dãy hành lang dài, hàng ngàn bóng đêm lập lòe nhảy múa trên tường. Nó bước chầm chậm, để bàn chân trần cảm nhận cái lạnh thấu xương từ nền đất. Đã qua 10 khúc cua, 17 căn phòng lớn, tất cả đều không có bóng dáng của sự sống. Bảo Bình mệt mỏi ngồi bệt xuống, dựa vào thành tường, sắp qua giờ trăng lên cao nhất, bọn vampire sẽ hoạt động trở lại. Đến lúc ấy, dù là vampire hunter cấp S như nó cũng chẳng chống đỡ được với tất cả bọn chúng. Phải nhanh lên thôi!

Nó chạy nhanh gấp gáp, cố gắng tìm ra Thiên Thiên và giải giải, đưa họ trở về, bình an. Từng giọt mồ hôi tròn chỉnh lăn lăn trên gò má nó, khuôn mặt gay đỏ, nó thở dốc. Đôi chân đã bắt đầu mất cảm giác. Không được rồi… nó còn quá yếu, quá yếu để tìm ra họ. Tên Song Tử chết tiệt từng dùng sợi dây ma để trói buộc và hút hết sinh lực của nó. Nó chưa kịp hồi phục đã…

“Rầm” Bảo Bình ngã xuống đất, đầu ong ong. Mắt mờ đục. Hình ảnh dãy hành lang dài dần nhòe dần trong mắt nó. Nó gục mặt, ngất đi.

________________

“Không…gggg”

Một dãy âm thanh hoãn loạn cất lên phá tan màn đêm yên tĩnh. Nó vùng vẫy cố thoát khỏi gọng kiềm của đám vampire đang cố hết sức tóm chặt lấy nó. Nó còn chưa tìm được 2 đứa bạn thân, còn chưa kịp… Không được để chúng bắt…

-Ngươi còn có gan mà trở lại???- Một giọng nói lạnh giá tựa băng tuyết ngàn năm vang vọng bên tai nó. Có một chút quen thuộc, một chút kinh tởm, một chút buồn cười. Khóe môi bất giác nhếch lên thành đường cong hoàn hảo, Bảo Bình thôi cựa quậy, lẵng lặng ngước nhìn kẻ thư thái đang ngồi ở trên:

-Gan ta à? Vẫn còn to lắm!

-Vậy sao?- Song Tử bật cười, mái tóc mềm như tơ khẽ đong đưa phất phới trước mắt, nhẹ ve vãn con dao nhỏ sắc bén trên tay, thâm trầm- Ta có nên xem cho biết không nhỉ?

-Cứ tự nhiên!- Nó không quan tâm hắn, nghoảnh mặt nhìn về phía khác, hi vọng mong manh tìm kiếm bóng dáng thân thuộc của Thiên Thiên, Giải Giải. Vẫn cái đám ma cà rồng lúc nhúc, chen chúc nhau ở ngoài đại sảnh. Người tìm không thấy, kẻ tránh thì cứ sờ sờ ra trước mặt.

Nó cắn chặt răng, cố gắng kiềm nén nỗi đau âm ỉ khôn nguôi trong lòng ngực, dững dưng nhìn 2 kẻ thân mật đang đứng cạnh nhau, đang gương đôi mắt thờ ơ về phía nó.

Còn hi vọng sao???

Hết rồi!

Can tâm không???

Không can tâm!

Giành lại đi, giữ chặt lấy!!!

Lỡ buông tay rồi mà, đôi tay đó đã thuộc về người ta…

Chẳng sao cả, thứ là của mình thì dù sao đi nữa cũng thuộc về mình…

Từ trước đến giờ, Bảo Bình ngươi luôn là kẻ yếu đuối thế sao?

Không phải!!! Không phải!!!

Nó lắc mạnh đầu, đem những vẫn vơ, những yếu đuối vứt hết ra sau, gương đôi mắt ráo roảnh chẳng e dè đối diện vampire King. Gằn giọng nhấn mạnh từng âm tiết:

-Thả bạn ta ra!

-Nếu không?-Song Tử le chiếc lưỡi dài nhẹ liếm vành dao, khúc khích cười .

-Ta Giết!- Bảo Bình không kiêng nể lên tiếng, đôi mắt hằn đường tơ máu, hằn lên những nổi đau đớn kéo dài, hằn lên những mất mát lớn lao.

-Có thực lực!-Hắn gật gù ra chiều đánh giá- Nhưng phải xem lại khả năng thành công của ngươi!?

Xung quanh ồ lên ồn ào, tiếng cười khinh bỉ vang vọng không ngớt. Tiếng ai đó kênh kiệu đánh thẳng vào màn nhĩ làm nó tức tối:

“Sao không xem lại bản thân mình? Cô ta nghĩ mình có trình độ sao?”

-Với tôi, không gì là không thể!!!-Bảo Bình ưởn thẳng người, ngông nghênh tỏ rõ sự quyết tâm và lòng căm thù sắc đá. Lũ vampire các người, lũ đê tiện, hạ đẵng, tàn ác, đầy nhẫn tâm.

Chính các người, đã cướp đi gia đình của ta, cướp đi người thân của ta, cướp đi hạnh phúc của ta, cướp đi người mà ta yêu nhất!!!

Hận! một chữ hận thôi chẳng là gì so với những cảm xúc mà nó từng gánh chịu…

Đau! Một chữ đau thôi đã là gì so với hàng triệu vết thương trong tim nó…

Nghẹn! một chữ nghẹn thôi là tất cả , tất cả những thứ nó cảm nhận 200 năm qua…

Nghẹn đắng!!!

Tại sao không phải là MỘT-AI-KHÁC, không phải nó???

Tại sao chỉ mình nó nếm chịu thương đau ???

Đó là câu hỏi mà nó luôn đâm đầu tìm kiếm câu trả lời,…

Nhưng bất kì lúc nào, cũng là…

VÔ VỌNG…

-Thử đi!- Song TỬ ra lệnh, khẽ nhếch mép, có một người ngu ngốc thế trên đời sao? Ngu ngốc đến nỗi báng bổ cả cuộc sống bản thân mình.

Bảo Bình gắng sức chống đôi tay gầy yếu ớt gượng đứng dậy, sợi dây chuyền đính viên pha lê hình trái tim màu saphie tỏa thứ ánh sáng lập lè, chói mắt. Luồng sáng chạy quanh người nó, lấp lánh triệu triệu vì tinh tú. Gió từ đâu đến thổi phất phơ làm chiếc váy nó đang mặc phập phồng, mái tóc đen nhánh mượt mà lượn sóng bồng bềnh mềm mại. Trên chiếc cổ cao thon mảnh ẩn hiện vết xăm hình đôi cánh tím thiên thần huyền hoặc. Một thanh kiếm dài bằng thủy tinh xuất hiện, óng ánh sức hút ma thuật đầy cuốn hút. Nó nắm chặt thanh kiếm trong tay,siết mạnh gằn lên mạch máu:

“Đến lúc rồi! trong lần biến thân cuối cùng này, phải giết được hắn!!!”

___________

Bảo Bình lao tới, một đường kiếm xẹt ngang người Song Tử, vẻ tàn ác lóe sáng trong đôi đồng tử màu tím. Nó cười nữa miệng khinh khỉnh, vampire King, chết đi!!!!

“Phật” tiếng dao kiếm đâm sâu vào da thịt, ứa máu. Nỗi đau rã rời sắp cơ thế. Thành công rồi, thanh kiếm lút cán trong lòng ngực hắn, dòng huyết mạch thuần chủng quý giá ào ạc tuôn chảy, khuôn mặt Song Tử vẫn cười, nhưng đầy nỗi thống khổ ẩn nhẫn. Hắn gương bàn tay trầy trụa nhẹ vuốt mái tóc tơ lòa xòa trên trán nó, hơi ấm vấn vít từ thân nhiệt ma cà rồng vương khiến cho nó có chút lưu luyến không rời. Ánh mắt Bảo Bình mong lung tìm kiếm sự đùa giỡn thường trực trên khuôn mặt đẹp đẽ của hắn. Nó khẽ thấy lòng nhói lên một cái, nỗi bất an xâm chiếm tràn lan trên khắp cơ thể không gì ngăn cản nỗi. Cảm giác tưởng như lại một lần nữa thứ quý giá nhất tuột khỏi tầm tay…

Nó cúi đầu mỉa mia cho chính mình, nực cười thật, cái gì mà quý giá nhất??? nó chẳng còn thứ gì quý giá cả! Chẳng còn bất cứ thứ gì!!!

Nó nhắm mắt, bấm chặt tay, dùng sức ấn mạnh thêm thanh kiếm vào ngực hắn. Giọt nước nhẹ tràn qua mi mắt lăn xuống gò má xanh xao, mặc dù nó đã cố giữ cho mắt không rơi lệ, mà chẳng hiểu vì sao lệ cứ rơi...

“Hự!” Song Tử kiềm nén cất tiếng than, lặng im nhìn nó. Cô cũng thật nhẫn tâm, không do dự. Cô nói ai tàn ác? Chẳng phải cô cũng tàn ác lắm ư?

Ánh nhìn của hắn trân trối rớt trên người nó, làm đôi tay đang nắm chặt chuôi kiếm của nó run rẩy. Đừng nhìn ta như thế!!! Ta rất sợ…

Bảo Bình thì thầm trong miệng, sự câm thù trong ta lớn hơn rất nhiều so với thứ cảm xác bất chợt vừa thân thuộc vừa lạ lẫm này! Ta không thể không giết ngươi…

Bóng hình Song tử mờ dần trong đáy mắt nó, từng tế bào của hắn hóa thành tàn tro lơ lững trong không trung. Nó ngơ ngác nhìn, vội đưa tay hằn mong níu kéo một chút còn lại… một chút tàn tro…

“Phập” lại một tiếng cứa vào thịt da vang lên rõ ràng, tiếng cười chói tai của người con gái nào đó cất lên gàn dở. Nó thấy nhói ở bụng, như có hàng ngàn con kiến đang thiêu đốt. Nó nhìn xuống, làn máu ở bụng rỉ giọt chảy dài xuống nền đất xám, vụn vỡ thành hàng ngàn bông hoa màu tươi đỏ…

“tong…tong…” máu chậm rải nhỏ nghe thật vui tai, lại là bài ca chết chóc! Nó gục xuống ôm chặt bụng mình, thứ nước nhầy nhụa vẫn len lõi qua kẽ tay nó làm thấm đỏ cả mảng áo trắng nó đang mặc. Bảo Bình cười bi thương. Đáng lẽ ra nó không nên quay lưng với đám vampire hèn hạ này, chúng chẳng bao giờ từ bỏ cơ hội đánh lén một ai…

Nó nhẹ nhàng quay đầu, ít ra trước khi chết phải được biết ai đã ra tay giết mình phải chứ?...

Bảo Bình ngẫng mặt, haha, xem như trên thế giới này chỉ mình nó ngu ngốc…

Xem ra chính hắn mới là kẻ khôn lanh…

“Xin lỗi!”-Thiên Yết ôm chặt lấy nó thì thào, nó cảm nhận được sau lưng là một mảng ấm nóng.

YẾT! anh khóc sao?

Kết nhìn nó trong căm lặng, hận có, xót có, đau có…

Nhắm mắt lại đi, em lại được nằm trong vòng tay anh…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play