Nghĩ lại, người này một mực bảo trì lãnh khốc vô tình của hắn,
nàng ngược lại có thể tiếp nhận, nhưng hắn không có việc gì lại chuyển biến lớn
ba trăm sáu mươi độ bày ra sắc mặt quan tâm thuộc hạ làm gì? Người sáng suốt liền
nhìn ra không có lòng tốt.
“Tạ chủ tử quan tâm, nô tỳ da thô thịt dày, chút vết thương
nhỏ không có gì đáng ngại, nô tỳ ngược lại sợ phiền chủ tử, là tội lớn.” Trong
nội tâm mắng hắn thành thối đầu, nhưng mặt mũi vẫn phải tỏ ra, Sở Liên Nhi bài
trừ ra một bộ thần sắc cảm động đến rơi nước mắt. Sợ đầu hắn hỏng rồi làm ra việc
không hợp lý, nàng tranh thủ thời gian bưng chậu lên đi ra ngoài, “Chủ tử rửa
chân xong rồi, nên nghỉ ngơi, nô tỳ cáo lui.”
“Đứng lại!”
Sở Liên Nhi chậm rãi xoay người, vẻ mặt cười lấy lòng: “Chủ
tử còn có gì phân phó?”
“Tới, ta bôi thuốc cho ngươi!”
“Không cần, nam nữ thụ thụ bất thân. . . . .
“Tới.”
Nhìn trên mặt Đông Ly Thuần đã nổi lên lạnh lẽo, Sở Liên Nhi
âm thầm kêu khổ, cuối cùng, nàng dùng thần sắc thấy chết không sờn, giẫm bước
chân thong dong hy sinh đi đến trước mặt hắn.
Đông Ly Thuần nhìn ánh mắt của, con ngươi lãnh băng hiện lên
một tia sáng, hắn xẹt qua quá nhanh, cho nên Sở Liên Nhi không có phát hiện.
Sở Liên Nhi ở dưới ánh mắt gấp gáp chằm chằm người của hắn,
không thể không nhấc lên mắt cá chân và làn váy.
Đông Ly Thuần chăm chú nhìn hai miếng vải bông dày dưới gối
nàng, nhàn nhạt liếc Sở Liên Nhi vẻ mặt thấy chết không sờn, giống như cười mà
không phải cười: “Ta có kế Trương Lương, ngươi cũng có thang qua tường a.”
Sở Liên Nhi gượng cười hắc hắc: “Không có cách nào khác nha,
gạch quá cứng. . . Ta sợ đầu gối của ta quỳ hỏng, sẽ không có tinh lực hầu hạ
chủ tử ngài nữa.” Ngươi xem nàng thật vĩ đại, cúc cung tận tụy, chết rồi mới dừng.
Đông Ly Thuần nhàn nhạt quét nàng, nói cái gì cũng không
nói, dưới tâm tình bất an không yên của Sở Liên Nhi, một phen kéo lên quần bông
của nàng, “Kéo quần lên.”
“. . . A, nha.” Lúc này Sở Liên Nhi hoàn toàn ngây ngốc, máy
móc nhấc ống quần lên, lộ ra đầu gối nhỏ trắng, chỉ thấy đầu gối mềm mịn của
nàng đã sưng đỏ, thậm chí còn mài rách da, khi nước thuốc thoa tại lên thì khiếp
sợ và nghi hoặc trong nội tâm làm cho nàng quên mất đau đớn trên đầu gối truyền
đến dưới sự kích thích của nước thuốc.
Sau khi hắn phát hiện nàng âm thầm làm bừa, lại không có phạt
nàng? Còn thay nàng bôi thuốc?
Hắn, hắn hắn, đầu hỏng rồi sao?
Đông Ly Thuần ra tay không nhẹ, Sở Liên Nhi đau nhíu mày,
nhưng sau một hồi kịch liệt đau đớn, đau đớn trên đầu gối đã dần dần mất, nhìn
vết thuốc màu lục vẽ loạn trên đầu gối còn ẩn ẩn tản mát ra hương hoa lài, nhìn
nhìn lại bình sứ men xanh trong tay ngọc trắng noãn của hắn, nhìn ra, đây là
thuốc trị thương chuyên dụng trong hoàng gia, người thường sao có thể dùng. Hắn
lấy bôi thuốc cho nàng, không khỏi đại tài tiểu dụng.
Đột nhiên cảm giác không khí chung quanh biến thành mỏng
manh.
Sở Liên Nhi nhìn Đông Ly Thuần chỉ mặc áo sơ mi, ở dưới ánh
nến sáng nổi bật lên, gương mặt trắng trẻo tuấn mỹ, bắt đầu thành mơ hồ. Lửa
than mơ màng ấm áp, hương khí lượn lờ ngọt ngào thơm mát, đốt lên làm cho người
thư thái lại thích ý, oán hận và không cam lòng trong lòng, dần dần biến thành
xa xôi.
“Tốt lắm, ngươi có thể đi xuống.” Bôi thuốc xong, Đông Ly
Thuần ngẩng đầu, thình lình phát hiện ánh mắt si ngốc Sở Liên Nhi, khuôn mặt tuấn
tú hiện lên vẻ kỳ quái, ánh mắt hắn lóe lên, lời nói đạm mạc đã từ trong môi đỏ
đầy đặn nhổ ra.
Sở Liên Nhi tâm thần hoảng hốt bị ngữ khí lạnh lùng của hắn
kéo về tâm trí, nhìn hắn vẻ mặt lạnh như băng, nàng thầm mắng mình, không có việc
gì phát ngốc gì, thật háo sắc.
Nàng báo cho mình, đừng tưởng rằng cho nàng roi trước, sau
đó lại bôi thuốc thay nàng, sẽ khiến nàng xoá bỏ oán khí đối với hắn.
Hắn cho rằng, hắn làm như vậy, sẽ khiến nàng cảm động đến
rơi nước mắt với hắn sao?
Bất quá, dù là như thế, Sở Liên Nhi phát giác gương mặt nguy
hiểm trước mắt mình cũng rất xấu hổ.
Không nói Đông Ly Thuần đối với nàng như kẻ thù, chỉ nói nô
bộc trong phủ hoàng tử này, từ quản gia, cho tới nha hoàn gã sai vặt, thấy nàng
đều là bộ dáng khinh thường mà lại chán ghét, nhìn ra được, ba năm trước, nàng
trong này trôi qua rất gian nan.
Giờ phút này, Đông Ly Thuần mặc quần áo tuyết trắng, ngồi
ngay ngắn ở trước gương đồng khảm ngọc thạch, vén mái tóc ẩm ướt vừa gội bằng tạo
giác (như xà bông) thêm tinh dầu từ hương hoa hồng hoa lài hoa mai luyện chế mà
thành, Sở Liên Nhi đứng ở phía sau hắn, cầm cây lược gỗ đàn tinh sảo trong tay,
nhẹ nhàng thay hắn chải mái tóc đen như thác.
“Đau, sao chân tay vụng về.” Tự nhận là chải rất cẩn thận,
nhưng vẫn bị chửi, Sở Liên Nhi chịu đựng lửa giận trong lòng, cúi mình nói: “Dạ,
nô tỳ đáng chết.”
Nàng thả nhẹ lực đạo, nhẹ đến không thể nhẹ nữa.
Hai người nha hoàn khác đứng ở sau lưng, trong tay cầm khay
ngọc, trong mâm bầy khăn mặt trắng noãn như tuyết, Sở Liên Nhi chải tóc hắn cho
suông trước, sau đó lấy khăn từ trên khay ngọc qua dùng sức lau lau tóc, chờ
khăn lau đến gần ướt hết, nàng lại lấy ra một cái khăn khác trên khay ngọc tiếp
tục lau, thẳng đến tóc khô mới thôi.
Thời cổ nam nữ đều giữ tóc, Đông Ly Thuần cũng không ngoại lệ,
buông tóc, thật dài, đen sẫm, cảm giác mềm mại thuận trơn, hắn cách mỗi ba ngày
sẽ gội đầu một lần, nhưng mỗi lần gội đầu, Bích Nguyệt hiên đều như chiến
tranh! Không khỏi nghiến răng thống hận số mệnh tốt của hắn.
Không phải là một hoàng tử thôi sao, làm chi bày nhiều trò
như vậy?
Bất quá, hắn gội đầu xong, xõa một đầu tóc đen thùi, hắn mặc
quần áo tuyết trắng, ngồi ngay ngắn ở trước gương đồng, liền có bộ dáng thướt
tha mê người. Giống như Thành Vân của nàng.
Thành Vân? Sở Liên Nhi ngơ ngẩn, sao nàng đột nhiên nghĩ đến
người này rồi?
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một nam tử tao nhã nho nhã anh
tuấn, hắn mặc trường bào màu xanh nhạt, đầu đội nón ngọc tím, mặt mũi của hắn
có chút mơ hồ, ẩn ẩn cảm giác khí chất ngọc thụ lâm phong và phong thái xuất trần
của hắn. Hắn đứng ở bên vách núi cao ngất, sau lưng một mảnh trúc xanh biếc, đỉnh
đầu là bầu trời bao la xanh lam, ánh mặt trời sáng lạn, đám mây tuyết trắng
xoay tròn trên đỉnh đầu hắn.
Cách đó không xa, núi xanh nước biếc, thật mỹ lệ.
Tay hắn cầm một cây ngọc tiêu màu trắng, tay của hắn cực kỳ
dễ xem, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, thon dài mà mỹ lệ.
Hắn đang đưa lưng về phía vách núi thổi tiêu, tiếng tiêu dễ
nghe, nhẹ xa du dương, truyền vào màng nhĩ của nàng, vi vu say lòng người như
tiếng trời.
Cách xa, làm cho nàng không nhìn rõ diện mạo của hắn, nàng
chỉ mơ hồ thấy hình dáng, có điểm quen thuộc, lại thấy không rõ khuôn mặt. Bất
quá, nàng vẫn phát hiện, tuấn mỹ của hắn, làm cho nàng giật nảy mình.
Nàng không biết hắn là ai, cũng không biết hắn là thân phận
gì, nhưng nàng thích xem hắn, càng ưa thích nghe hắn thổi tiêu, vì vậy, nàng
len lén cho hắn cái tên, Thành Vân.
Hắn như đám mây, bồng bềnh bất định. Chỉ nhìn một cách đơn
thuần bề ngoài, hắn rất ưu nhã, rất nhã nhặn.
Tuy cách xa, thấy không rõ mặt mũi của hắn, vốn dĩ Sở Liên
Nhi rất có mắt nhìn soái ca, Thành Vân này hẳn là tướng mạo không kém a.
Không biết so sánh với Đông Ly Thuần, người nào tốt hơn?
Diện mạo hắn tuấn mỹ, giống như Đông Ly Thuần, đều là mỹ nam
tử hiếm có.
Chỉ là, Thành Vân tao nhã nho nhã, vĩnh viễn một bộ thần sắc
như tắm gió xuân, mà nam yêu, suốt ngày một bộ bị người thiếu nợ, lạnh như băng
không nói, còn một bộ dáng thiếu nợ đáng đánh.
Còn có, Thành Vân cao thon dài, thân hình gầy như Đông Ly
Thuần. Chỉ là, nhìn gần nam yêu kia, gầy không thấy mỡ , nhưng mà gầy đến có
hình có dáng, vừa rồi thay hắn mặc quần áo thì bắp thịt trên người người này rõ
ràng lại cứng, xem kinh nghiệm tích luỹ nhờ từ nhỏ thích xem tiểu thuyết của
nàng, người này hẳn là từng tập võ , từ đêm giao thừa, một chưởng kia có thể
hoá giải chưởng phong dời núi lắp biển của Lý Hoa, người này rõ ràng chính là
người hai mặt giả heo ăn cọp.
Đột nhiên, ngực lại khô đi, giống như có con sâu nhỏ động đậy
ở bên trong, Sở Liên Nhi kìm lòng không được che ngực, mãnh liệt thở hổn hển.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT