Nghe nói Đông Ly Thuần muốn rời phủ mấy ngày, Sở Liên Nhi cao hứng hỏng rồi, trong núi không lão hổ, hầu tử xưng đại vương. Nàng chờ Đông Ly Thuần vừa bước ra Bích Nguyệt hiên, chân sau liền chạy trở về phòng của mình ngủ thật ngon, có lẽ ngủ quá ngon rồi, thế cho nên không có phát hiện, nàng chưa ngủ nửa canh giờ, hơn nữa còn bị Đông Ly Thuần tạm thời thay đổi chủ ý hồi phủ bắt bớ. Sau đó, tại Đông Ly Thuần trừng phạt, bị phạt quỳ gối trước đình viện.

Đông Ly Thuần dưới cao nhìn xuống nàng đang quỳ thân hình lay động, ánh mắt lạnh như băng, không một tia nhiệt độ.

Lý Hoa phía sau hắn thì vẻ mặt may mắn dương dương đắc ý nhìn nàng, Sở Liên Nhi oán hận trừng mắt hắn, trong nội tâm tinh tường lúc này Lý Hoa đang chỉnh lại nàng.

Hảo ngươi Lý Hoa, xem ra không để cho ngươi nhìn chút nhan sắc, ngươi thật cho là ta ăn chay (ăn chay ý chỉ người tốt, không hại ai)?

Quỳ gạch quả thực không phải người chịu, hai đầu gối quỳ trên gạch lạnh như băng cứng rắn, không bao lâu, liền vừa đau vừa tê dại, toàn thân khó chịu, nàng muốn hoạt động thân thể, lại bị thị vệ giám thị sau lưng đè xuống hai vai của nàng, đè nàng nhe răng nhếch miệng, chỉ kém chửi má nó.

Nô tàu Bích Nguyệt hiên nhìn thấy người lãnh đạo trực tiếp của mình bị chủ tử trừng tội, tất cả đều mặt không thay đổi xa xa bàng quan, chỉ có Hồng Nhi tiến lên quan tâm nàng, lại bị thị vệ giám thị sau lưng của nàng thô lỗ quát đi.

Nàng cho tới bây giờ chưa từng ăn đau khổ như thế! Tại thật sự quỳ không đến giờ lên đèn thì thật sâu hiểu rõ đạo lý “Cùng tất biến, biến thì thông” (đường cùng tất thay đổi, thay đổi thì thông suốt), nàng thật sự không thể chịu đựng được loại cực hình cực kỳ tàn ác này, liền lấy cớ đi ngoài, ẩn vào nhà xí, xé nát làn váy có nhét bông đệm ở trên đầu gối đã quỳ vừa đỏ vừa sưng. May mắn trong mùa đông mặc dầy, bằng không, nàng thật đúng là tìm không thấy cái gì nhét ở đầu gối.

Cũng may mắn cổ nhân đều mặc váy dài chấm đất, bằng không, cũng không thể phủ lên địa phương đã động tay động chân mà không bị người phát hiện.

Một lần nữa quỳ gối trên gạch, có sợi bông mềm mại dày đặc đệm lên, chỗ đầu gối đau đớn ít rất nhiều, cũng có thể nhịn.

Người đáng chết yêu nam Đông Ly Thuần, ở thư phòng đến giờ lên đèn, mới thản nhiên về Bích Nguyệt hiên, nghe được tiếng bước chân quen thuộc thong dong vang lên, Sở Liên Nhi tranh thủ thời gian quỳ ngay ngắn, kéo kéo váy, hi vọng hắn không phát hiện cơ quan trên đầu gối.

Hai hàng lông mày của nàng buông xuống, nhìn đến giày đế đen da dê thêu chỉ vàng dừng lại ở trước mặt, trong nội tâm có chút đả kích! Giày của hắn thật nhọn! Cái này còn chưa đủ! Mủi giày còn có hình móc sắt, nếu như, hắn, hắn đá một cái, nàng chẳng phải xong rồi?

Đông Ly Thuần nhìn nàng một cái, phất tay áo, xoay người đi vào trong phòng.

“Đứng lên đi, trước hầu hạ ta dùng bữa.”

Sở Liên Nhi nhẹ nhàng thở ra, tranh thủ thời gian chật vật đứng dậy, tuy trên đầu gối có một tầng áo bông dày, nhưng quỳ lâu như vậy, y nguyên mài đến đau nhức.

Chống lại Lý Hoa ẩn ẩn trào phúng, nàng hướng hắn nghiến răng, sau đó oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, vương bát đản, trứng thối, chờ xem.

Quỳ một cái buổi chiều, vừa mệt mỏi vừa đau vừa đói, nhưng nàng cũng không dám biểu hiện, rung động thân thể hướng thư phòng đi đến, đột nhiên dừng lại bước chân.

Đông Ly Thuần đã tiến vào phòng, ngồi vào trước bàn ăn chờ Sở Liên Nhi hầu hạ thấy nàng mè nheo không chịu tiến đến, không khỏi quát khẽ, “Còn không mau tiến đến?”

Sở Liên Nhi nghiêm mặt, nói: “Chủ tử, bụng ta thật đói, người, người trước để cho ta cơm nước xong lại đến hầu hạ ngài a.”

Đông Ly Thuần nheo mắt lại, Sở Liên Nhi nhìn bộ dạng hắn lại muốn nổi giận, tranh thủ thời gian nói: “Hoàng đế còn chưa kém để binh đói, nhị hoàng tử anh minh thần võ, đại từ đại bi, cho dù ta làm chuyện sai lầm, phạt, nhất định là phải phạt, nhưng, nhưng tổng yếu để cho ta đầy bụng, mới có khí lực làm việc chứ sao.”

Đông Ly Thuần lạnh lùng nhìn qua nàng, không nói lời nào, cũng không còn động tác, Sở Liên Nhi hoảng sợ trong nội tâm, hối hận muốn chết.

Nàng làm gì giảng đạo lý với súc sinh a.

“Cũng tốt, ngồi xuống, cùng nhau ăn đi.”

Sấm sét giữa trời quang! Sở Liên Nhi há to miệng, không thể tin được lỗ tai của mình, hắn mới vừa nói cái gì?

Đông Ly Thuần không vui nhìn phản ứng khoa trương của nàng, nặng nề buông đũa sơn đỏ tinh sảo, lạnh lùng thốt: “Thu hồi lời nói vừa rồi, ngươi trước hầu hạ ta dùng bữa xong, rồi đi ăn.”

Sở Liên Nhi tranh thủ thời gian nói: “Chủ tử ngài anh minh thần võ, lại săn sóc cấp dưới, nô tỳ có thể hầu hạ người thật sự là đời trước nô tỳ đã tu luyện phúc khí. Chỉ là! Nô tỳ người đần, không trải qua nổi lời nói vui đùa của chủ tử. Từ nay về sau kính xin chủ tử không nên đùa với nô tỳ.” Sở Liên Nhi giơ lên ngón tay giữa với hắn trong lòng, trong miệng lại khen tặng hắn, đặt mông ngồi vào đối diện hắn, không đợi hắn phản ứng, đã cầm lấy chiếc đũa, như gió cuốn mây tan, bắt đầu ăn cơm.

Đông Ly Thuần bị lời của nàng chắn phản đối cũng không phải, không phản đối cũng không phải, chỉ phải mặt lạnh nhìn nàng ăn như hổ đói mà đem thức ăn trên bàn quét qua rồi biến mất.

Mà Lý Hoa đứng ở một bên thì trừng một đôi mắt hổ, trình độ trừng trừng giống như muốn phun ra lửa, Sở Liên Nhi lấp bụng no bảy phần! Lúc này mới phát hiện Lý Hoa đang trừng nàng. Vì vậy, nàng thu hồi chiếc đũa, khiêu khích liếc hắn, vẻ mặt cười mỉa: “Ơ, Lý thị vệ, nước miếng đều chảy ra, có phải là bụng cũng đã đói?”

Lý Hoa hung dữ trừng nàng, mặt lạnh không lên tiếng.

Sở Liên Nhi cũng không để ý tới hắn, ăn uống no đủ xong, đang chuẩn bị cầm khăn mặt lau khóe miệng, chợt thấy ánh mắt Đông Ly Thuần đang không hề chớp mắt nhìn mình chằm chằm, không khỏi thầm mắng một tiếng, tranh thủ thời gian đứng dậy, vẻ mặt cười lấy lòng: “Chủ tử, nô tỳ hầu hạ ngài dùng bữa.”

Đông Ly Thuần lạnh lùng quét mặt nịnh nọt của nàng, thu hồi ánh mắt, nhìn thức ăn trên bàn, lạnh lùng mở miệng: “Phân phó phòng ăn, truyền đồ ăn một lần nữa!”

Sở Liên Nhi ngơ ngẩn, món ăn đầy bàn, suốt bảy bàn, còn chưa đủ hắn ăn sao? Lại muốn truyền đồ ăn? Thật sự quá lãng phí.

Bất quá, những người hoàng gia này đều là chủ nhân cướp đoạt dân chúng lợi hại, bóc lột dân chúng là giải trí của bọn họ, lãng phí là thiên tính của bọn họ, trước kia Sở Liên Nhi cũng được chứng kiến loại nhân vật thượng lưu cao cao tại thượng không coi ai ra gì, những điều nhỏ mọn của Đông Ly Thuần, thấy nhưng không thể trách, dù sao, cũng không phải ăn máu mồ hôi của nàng.

Dùng qua bữa tối, Sở Liên Nhi hầu hạ Đông Ly Thuần lên giường nghỉ ngơi.

Phân phó thủ hạ là đại nha hoàn Lục Liễu đem nước ấm tới, nàng quỳ trên mặt đất, đem một tinh dầu trong một bình sứ tinh sảo đổ vào trong chậu, trộn lẫn xong, nàng mới đem đôi chân tuyết trắng hồng hào của Đông Ly Thuần để vào trong chậu ấm áp, nhìn đôi bàn chân không hề tỳ vết nào trước mắt này, Sở Liên Nhi âm thầm chửi bới trong lòng, một đại nam nhân, không có việc gì học nữ nhân bảo dưỡng da thịt làm gì? Diện mạo của hắn đã hại nước hại dân rồi, còn dám lửa đổ thêm dầu bảo dưỡng da thịt, cố tình không cho nữ nhân dễ chịu a?

Đang lúc nàng căm giận bất bình thầm mắng, Đông Ly Thuần bỗng dưng mở miệng, “Đầu gối còn đau không?”

“Ách?” Sở Liên Nhi ngốc trệ con ngươi, ngẩng đầu, nhìn qua con ngươi lạnh lùng của Đông Ly Thuần.

Đông Ly Thuần quét mắt hai đầu gối dưới làn váy hồng nhạt của nàng, khóe miệng lạnh lùng cong lên, thanh âm chế nhạo như có như không: “Phạt quỳ gạch nửa ngày! Đầu gối khẳng định rất đau a?”

Đầu ngốc trệ nửa ngày của Sở Liên Nhi rốt cục hoàn hồn, trên mặt xinh đẹp của nàng bày ra một bộ gương mặt điềm đạm đáng yêu của người bị hại, lại “mạnh mẽ” cười nói: “Tạ chủ tử quan tâm, nô tỳ xúc phạm phủ quy, lý nên bị phạt.”

Đông Ly Thuần “uh” một tiếng, giương giọng kêu lên: “Người tới!”

Bên ngoài lập tức xuất hiện một nam tử toàn thân hắc y, hông đeo trường kiếm, một thân khắc nghiệt, Sở Liên Nhi trợn tròn mắt, đây chẳng phải là thị vệ sát người Lý Hoa một tấc cũng không rời Đông Ly Thuần sao?

Ai ya đã buổi tối, hắn còn làm hết phận sự tận chức như thế, Đông Ly Thuần làm người quá thất bại, thế cho nên kẻ thù quá nhiều, Lý Hoa này quả thật trung thành và tận tâm đến có thể ban cái đền thờ trung tâm cho hắn?

Trên mặt lãnh khốc của Lý Hoa không có chút biểu lộ nào, hắn nhắm hướng Đông Ly Thuần quỳ một chân trên đất, thanh âm lạnh như băng cứng nhắc: “Chủ tử có gì phân phó?”

Đông Ly Thuần nói: “Lấy thuốc bị thương trên người ngươi ra.”

Lý Hoa trừng Sở Liên Nhi, không cam lòng không muốn từ trong lòng móc ra một bình sứ nhỏ, hai tay đưa cho Đông Ly Thuần.

Đông Ly Thuần ngồi ở mép giường, chỉ mặc áo đơn tiếp nhận cái chai, hướng Lý Hoa khoát tay, ý bảo hắn xuống dưới, sau đó, hắn mới nói với Sở Liên Nhi: “Ngươi tới, ta thay ngươi bôi thuốc.”

Chủ tử tự mình quan tâm thương thế nô tài, còn hạ thấp thân phận bôi thuốc thay nàng, theo lý thuyết, người thân là nô tài phải cảm động đến rơi nước mắt, sau đó hô lớn tạ chủ long ân mới đúng.

Nhưng, Sở Liên Nhi lại vẻ mặt chột dạ, vải bông kê trên gối nàng còn chưa kịp gỡ xuống, nếu như làm cho hắn thấy cơ quan trên gối nàng, nói không chừng. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play