Thời gian như thoi đưa, thoáng một cái, mùa thi khí mát đã sắp
qua. Từng nhánh cây lẫm liệt trong gió rét, nghênh đón mùa đông lãnh khốc nhất
trong bốn mùa.
Hậu cung thanh tĩnh, nhưng triều chánh, lại là bộ dạng tươi
tốt phồn thịnh, sức sống bừng bừng.
Trên triều chánh, Đông Ly Thuần dứt khoát hẳn hoi phân công
người mới, đổi mới hoàn toàn cựu thần xử sự bảo thủ bởi vì đủ loại nguyên nhân
phần lớn cũng cáo lão về quê, nhóm phụ tá ngày xưa tranh đấu giành thiên hạ với
Đông Ly Thuần đều thăng quan tiến tước theo như công trận, trong đó Mã Văn Trọng
thân phận quân sư rất là một bước lên mây, Đông Ly Thuần vừa đăng cơ, đã là thần
tử đứng đầu, dưới một người, trên vạn người, uy phong lẫm lẫm, không gì làm
không được.
Đáng tiếc, Tể tướng trung niên được kính ngưỡng và hâm mộ
trong mắt ngàn vạn người lại chỉ ngồi ở vị trí tể tướng không tới năm tháng, liền
bị Đông Ly Thuần bãi nhiệm chúc quan.
Mã Văn Trọng hết sức phản đối xuất binh giao chiến với Hoa
quốc, nhưng lại không cách nào phản đối ý kiến của Đông Ly Thuần, vô cùng bất
mãn, sau đó lại nghe nói chủ trương dụng binh đối với Hoa quốc là chủ ý của
hoàng hậu sinh ra, càng thêm giận dễ sợ. Giống như rốt cuộc tìm được bài lật đổ
quả cân lợi hại như hoàng hậu, suốt ngày kích động một đám Nho Thần đại náo triều
đình, nói hậu cung không thể tham gia vào chính sự, hoàng hậu muốn can chính,
không hợp quy củ tiên đế lập ra, muốn Đông Ly Thuần nghiêm trị nàng, huỷ bỏ vị
hoàng hậu của nàng, nhốt lãnh cung, không bao giờ gặp vua.
Đông Ly Thuần cũng không tỏ thái độ, lại càng thêm chọc giận
những quan văn này, sở trường nhất của các quan văn đúng là cán bút, công phu miệng
rất cao, Đông Ly Thuần không tỏ vẻ gì, bọn họ càng thêm vùi đầu khổ duy trì, mỗi
ngày dâng sớ chất đầy bản của Đông Ly Thuần, liên tiếp mấy ngày, cũng không được
hồi âm, đám người Mã Văn Trọng cả giận, tới một chiêu cuối cùng, tuyên bố nếu
như không nghiêm trừng Sở Liên Nhi, hắn liền bãi quan. Mã Văn Trọng đoán chừng
lấy thân phận Thừa tướng của hắn, hơn nữa uy lực của mười mấy quần thần, cũng
không tin lật Sở Liên Nhi không ngã.
Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, Đông Ly Thuần cư nhiên
không nói hai lời liền phê chuẩn hắn, còn có thư từ chức của những quan viên
khác. Lý do là: Thừa tướng ngay cả chuyện nhà của trẫm và quốc sự cũng phân
không ra, có tài đức gì tiếp tục thống lĩnh văn võ bá quan?
Đám người Mã Văn Trọng có tâm tình gì, Sở Liên Nhi cũng không
biết, dù sao, vị Thừa tướng của hắn bị bãi miễn là sự thật. Cả một đám nho thần
lấy hắn làm chủ cũng mắt choáng váng, đều bị bãi nhiệm quan chức. Mà Đông Ly
Thuần rất nhanh liền đề bạt một nhóm người mới thay thế vị trí của bọn họ. Đáng
thương bọn này tự nhận địa vị vững như bàn thạch ở trong triều, nếu như triều
đình không có nho thần bọn họ Đông Ly quốc thì không thể xoay tròn, cho tới bây
giờ mới phát hiện, bị bãi nhiệm chính bọn họ, nhỏ bé cỡ nào, nhỏ bé đến như một
viên đá quăng vào mặt hồ, chẳng qua là kích lên một chút xíu bọt nước, trong
nháy mắt liền dần dần biến mất hẳn trong hồ nước mịt mờ.
Mà bọn họ ngay cả Hoa quốc cũng không kích động được, liền bị
người phía sau thay thế. Nhắc tới cũng thật đáng buồn.
Đám người Mã Văn Trọng đã gây, cũng đã mắng, nhưng sau đó
không được biết, không biết Đông Ly Thuần dùng cách gì để cho hắn câm miệng. Hiện
tại, trên triều đình không còn có đại thần dám lên tiếng phê phán hoàng hậu.
Sở Liên Nhi rất cảm kích sự bảo vệ của Đông Ly Thuần, mình
tâm ý hắn đối với, nàng hoàn toàn hiểu, nhưng nàng không nghĩ ra, vì sao hắn
không thích hài nhi trong bụng nàng, thậm chí ngay cả đụng đều không đụng.
Đứa nhỏ trong bụng sáu tháng rồi, Sở Liên Nhi vẫn ăn ngon ngủ
ngon, không có dấu hiệu nôn oẹ, cũng không có bất kỳ khó chịu nào, kỳ quái duy
nhất của nàng là, nàng bắt đầu nằm mơ thật nhiều. Tình cảnh trong mộng rất loạn,
liên quan với mình, cũng có cảnh nàng mặc cung trang hoa lệ, còn có một số trường
hợp nàng thấy xa lạ hoặc quen thuộc. Nàng cũng nằm mơ thấy Đông Ly Thuần, hắn
trong mộng, không còn là nam nhân ôn nhu săn sóc nàng trong cuộc sống hiện thực,
mà là mặt khinh bỉ lạnh lùng băng sương. . . . . .
Mỗi khi từ trong mộng tỉnh lại, nàng sẽ cảm thấy mờ mịt, bất
an, sau đó sẽ ôm chặt lấy Đông Ly Thuần, tựa như bạch tuộc.
Đông Ly Thuần bị thức tỉnh, thanh âm hắn mang theo lo lắng,
“Thế nào? Liên Nhi, gặp ác mộng?”
Nàng ôm hắn thật chặt, thân thể gầy mỏng của hắn có lực lượng
trấn an thần kỳ, ôm hắn, nàng cảm thấy vô cùng an tâm.
“Thuần, ta lại nằm mơ thấy ngươi.”
Thân thể Đông Ly Thuần cứng đờ, vội hỏi: “Liên Nhi nằm mơ thấy
cái gì?”
“Ta nằm mơ thấy trong mộng ngươi thật lãnh đạm, không thèm
quan tâm đến ta, còn rất hận ta. . . .” Nàng nói không được nữa, nàng không dám
nói cho hắn biết, nàng còn nằm mơ thấy nhiều chuyện khiến cho nàng hoảng sợ bất
an hơn.
Đông Ly Thuần hỏi: “Liên Nhi, xin lỗi, trước kia chúng ta vẫn
đối địch. . . Cho nên, khi đó chúng ta. . .”
Nàng dựa vào lồng ngực của hắn, đưa tay giao nhau mười ngón
với hắn, “Ta hiểu rõ, ta cũng không trách ngươi. Ta chỉ rất khó chịu mà thôi.
Trong cuộc sống hiện thực, ngươi đối với ta tốt như vậy, ôn nhu như vậy, ở
trong mộng, chợt lãnh đạm với ta như vậy, trong lòng ta liền vô cùng khó chịu.”
Hắn ôm chặt nàng, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, thì thầm: “Liên
Nhi, đây chẳng qua là mộng. Giống chuyện đã xảy ra trước kia, mộng không thể
làm thật. Về sau ta sẽ rất tốt, rất tốt đối với ngươi, quyết sẽ không để cho
ngươi cảm thấy bất an.”
Nàng cười, đan xen mười ngón tay với hắn, cảm thụ ấm áp nhất
cũng nhu tình nhất.
Qua một hồi lâu, nàng cho là Đông Ly Thuần ngủ rồi, không
nghĩ tới hắn lại lên tiếng. “Liên Nhi?”
“Ừ.”
“Ngươi còn nằm mơ thấy cái gì?”
“Không có.”
“Liên Nhi, bất kể ngươi còn nằm mơ thấy cái gì, ngươi đều phải
tin tưởng, đều đã qua. Chuyện trước kia, ta chỉ có thể nói xin lỗi, nhưng từ giờ
trở đi, ngươi nên hiểu, ta yêu ngươ, vĩnh viễn cũng yêu ngươi.” Thanh âm Đông
Ly Thuần rất trịnh trọng, cũng rất nghiêm túc.
Mặc dù ở trong bóng tối, Sở Liên Nhi vẫn dùng sức gật đầu,
nói: “Ừ, ta cũng yêu ngươi. Vĩnh viễn vĩnh viễn yêu ngươi. Bất kể trước kia ta
làm bao nhiêu chuyện làm ngươi chán ghét.”
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng vòng quanh thân thể của
nàng, “Đều đã qua, không cần suy nghĩ nữa, được không?”
“Được!” Nàng trịnh trọng cam kết.
. . . . . . . . . . . . .
Đã là mùa đông rồi, chiến sự với Hoa quốc cũng vừa bắt đầu,
bất quá Sở Liên Nhi cũng không lo lắng. Bởi vì, mỗi ngày nhìn Đông Ly Thuần nụ
cười đầy mặt, liền biết Hoa quốc đã không còn uy hiếp.
Chưa tới nửa tháng chính là mùa đông rồi, khí trời ngày càng
rét lạnh, nhưng Sở Liên Nhi được chiếu cố cực hảo ở trong cung không có việc
gì, liền muốn làm một buổi tiệc tối. Bởi vì, đông chí tới, chính là sinh nhật
hai mươi sáu tuổi của Đông Ly Thuần.
Nàng muốn làm lớn cho hắn, đây cũng là bữa tiệc duy nhất từ
lúc lên ngôi đến nay. Hỏi thăm ý tứ Đông Ly Thuần, hắn rất ủng hộ nàng, vuốt
mái tóc của nàng cười nói: “Chỉ cần Liên Nhi thích, đều tùy ngươi. Chẳng qua
là, phải chú ý thân thể.”
Có Đông Ly Thuần ủng hộ, nàng càng hăng say, sai phủ Nội Vụ
chuẩn bị, sau đó theo hóa đơn, tính toán ngày đó cần bao nhiêu bạc.
Mặc dù quốc khố dần dần đẫy đà, nhưng quốc gia vẫn khốn khổ
không chịu nổi, hơn nữa chiến sự Đông Lăng, càng thêm hoạ vô đơn chí, tuy nói
Hoa quốc đã theo chủ ý của Đông Ly Thuần chui vào trong bẫy hắn bày ra, đã là
sa cơ lỡ vận, tin tưởng chưa tới không lâu, Hoa quốc sẽ chủ động phái người cầu
hòa, sau đó, Đông Ly mới có thể bày ra công phu sư tử ngoạm khoan dung làm cho
đối phương bồi thường tất cả tổn thất của Đông Ly quốc.
Sở Liên Nhi không sợ quân chủ Hoa quốc không đồng ý, bởi vì,
trước mắt, trên đất Đông Lăng, vây khốn hai phần ba quân đội Hoa quốc, nếu như
đánh tan một lần, chẳng những Hoa quốc mất mười năm không trở người được trong
lĩnh vực quân sự. Hơn nữa càng nghiêm trọng hơn chính là, còn có thể đưa tới phẫn
uất và làm phản của dân chúng. 30 vạn binh sĩ, liên hệ bao nhiêu gia đình? Chỉ
vì dã tâm nhất thời của hoàng đế Hoa quốc mà mai táng toàn bộ.
Mắt thấy ánh rạng đông thắng lợi đã chiếu đông Ly quốc, tâm
tình Đông Ly Thuần thật tốt, cũng có rảnh rỗi rãnh đi dạo Ngự Hoa Viên cùng với
Sở Liên Nhi, hoặc là thỉnh thoảng xuất cung du ngoạn.
Quả nhiên, qua chừng mười ngày, hoàng đế Hoa quốc không ngồi
yên, 30 vạn binh lính Hoa quốc tổn thất thảm trọng ở trên đất Đông Lăng, những
tướng sĩ kiêu ngạo này, oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang công phá Đông
Lăng cửa thành, nhưng chờ đợi bọn họ cũng là một tòa thành trống không bị dọn sạch
sẽ, không có bóng người, không có lương thực, không có mỹ nhân, cũng không có vật
phẩm đáng tiền, nhưng vui sướng dần dần bị như đưa đám thay thế. Mà càng làm
cho bọn họ khủng hoảng chính là, một chi lại một chi binh lính du kích Đông Ly
quốc ẩn thân ở trong bóng tối xuất quỷ nhập thần đánh lén doanh trướng bọn họ,
đốt rụi lương thảo của họ, càng nghiêm trọng hơn chính là, trên đất Đông Lăng,
còn mai phục núi đao biển kiếm chung quanh, chung quanh đều là bẫy rập. Không cẩn
thận, sẽ tan xương nát thịt.
Tướng sĩ Hoa quốc khiếp đảm, biết đã trúng kế, vội vàng rút
lui, đáng tiếc, cửa thành Đông Lăng, con đường duy nhất thông qua Hoa quốc cũng
bị đóng.
Tướng sĩ Hoa quốc cũng biết trúng mai phục kẻ địch, đáng tiếc
biết thì đã trễ, ra lại không được, vừa không có thức ăn lót bụng, khí trời lạnh
dần, không có y phục chống lạnh, còn thường xuyên đề cao cảnh giác, bởi vì,
binh lính du kích ẩn thân ở trong bóng tối luôn đánh lén họ bất ngờ, chọc bọn
kiêu binh này nơm nớp lo sợ, kêu khổ thấu trời.
Vừa mới bắt đầu hoàng đế Hoa quốc cũng phái mười vạn đại
quân đến cứu, đáng tiếc, đại quân còn chưa đến biên giới Đông Lăng, trong nước
đã xảy ra chuyện.
Cửu vương gia Hoa quốc thừa dịp lỗ hổng trong nước, đột
nhiên binh phát Hoàng Thành, bức vua thoái vị tạo phản.
Hoàng đế Hoa quốc cuống quít dưới, lại vội vàng điều tới năm
vạn đại quân còn sót lại trong nước đối kháng, lại thêm gấp tiến về phía biên
quan, khẩn cấp triệu hồi mười vạn đại quân đang đến Đông Lăng về kinh thành, trấn
áp Cửu vương.
Thật vất vả đem tiêu diệt Cửu vương, nhưng mười lăm vạn đại
quân vốn có chỉ còn dư lại không tới năm vạn, càng không thể nào đi cứu 30 vạn
đại quân bị vây.
Hoàng đế Hoa quốc biết, trận chiến dịch này, hắn thua, chẳng
những thua mất mấy chục ổn định phát triển kinh tế, cũng thua mất căn bản đất
nước, càng thua mất địa vị và uy tín của hắn trong nước.
Ngày thứ hai mươi tướng sĩ Hoa quốc bị vây, cả quân đội Hoa
Quốc đã hết đạn hết lương, cả chiến mã chém giết mà ăn, binh sĩ đói chết hoặc bị
giết chết đếm không hết, có đồng bọn còn sống ăn cả thi thể đồng bọn, ngày thứ
hai mươi, 30 vạn tướng sĩ Hoa quốc chỉ còn dư lại không tới một nửa, tất cả đều
hấp hối.
Hoàng đế Hoa quốc cũng không ngồi yên nữa, phái người đến cửa
thành Đông Lăng, hi vọng nghị hòa.
Hồi này, Đông Ly Thuần không cần tự mình ra mặt, chỉ phái sứ
thần ra, Tĩnh Vũ Hầu Hoàng Duẫn Phong, Binh Bộ Thượng Thư và Hộ bộ thượng thư
tiến về phía Đông Lăng hiệp thương với sứ thần Hoa quốc rồi ký kết minh ước sau
khi chiến đấu.
Trận chiến này, Hoa quốc sai lầm, chẳng những phải gánh chịu
tổn thất vô tận, còn phải gánh chịu tất cả hao tổn Đông Ly quốc.
Hoàng Duẫn Phong không hổ là đại thần đắc lực của Đông Ly
Thuần, chẳng những lòng dạ độc ác tịch thu đao kiếm vũ khí của binh lính Hoa quốc,
còn đòi Hoa quốc tất cả tám trăm ngàn lượng hoàng kim bạc trắng và năm ngàn vạn
thạch lương thực bồi thường. Càng công phu sư tử ngoạm, khiến Hoa quốc cắt nhường
ba nghìn dặm đất gần sát biên cảnh Đông Lăng. Không tính tám trăm dặm đất phì
nhiêu trước kia Đông Ly Thuần tự mình lãnh binh chiếm lĩnh, bây giờ, là toàn bộ
ba nghìn dặm, tất cả đều là vô số ruộng lúa phì nhiêu, tính được, riêngy ba
nghìn dặm nà, đủ một nửa dân số lương thực Đông Ly quốc rồi.
Mà Hoa quốc một khi mất đi đất phì nhiêu này, sẽ mất đi
lương thực xuất khẩu các nước lớn, về mặt quân sự, trên kinh tế càng thêm tổn
thất thảm trọng. Sứ thần Hoa quốc không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, Hoàng Duẫn
Phong cũng không buộc hắn, lại hạ lệnh, nếu như một ngày Hoa quốc không đồng ý,
hắn liền một ngày giết chết 1000 tù binh Hoa quốc, cho đến giết sạch mới thôi.
Mà Hoàng Duẫn Phong cửu kinh sa trường, nhìn quen máu tanh
thật không chút nào hàm hồ, quả quyết hạ lệnh, một ngày giết một ngàn chiến
phu, đến ngày thứ ba, cả Đông Lăng thành đã máu tanh khắp nơi, từng cái đầu bị
giắt trên tường thành tuyệt vọng mà oán hận nhìn chằm chằm phương xa, giống như
đang oán hận vô tình của bọn họ hoàng đế.
Coi như hoàng đế Hoa quốc không để ý những binh lính này chết
hay sống, nhưng phải cố kỵ sự nổi loạn và tức giận của dân chúng trên dưới cả
nước, bởi vì quan phủ các nơi báo lại, các nơi cả nước đã lục tục bộc phát khởi
nghĩa nông dân quy mô nhỏ, nguyên nhân những nông dân này tạo phản cũng chỉ vì
người thân của bọn họ đang làm con tin ở Đông Lăng phía xa.
Trong ngoài đều khốn đốn, hoàng đế Hoa quốc cũng không cứng
rắn nổi nữa, chỉ đành phải tự mình tiến về phía Đông Lăng, ngồi ngang hàng ký đủ
loại hẹn ước bất bình đẳng với Hoàng Duẫn Phong.
Mà Hoàng Duẫn Phong cũng thật là độc, ký điều ước cũng không
thả người, lấy đất đai, ngân lượng hoàng kim lương thực của Hoa quốc trước.
Chờ gom đủ tất cả ngân lượng hoàng kim và lương thực, lúc
này mới thắng lợi hồi kinh.
Đông Ly quốc ở cuộc tự vệ phản kích chiến đấu này, lấy được
thắng lợi huy hoàng trước nay chưa có, cả Đông Ly cũng sôi trào. Uy võng cá
nhân của Đông Ly Thuần càng thêm đi lên đỉnh điểm. Cũng không biết là người nào
tuyên dương ra ngoài, nói mưu kế “Đóng cửa đánh chó” này, là chủ ý ra từ Đương
Kim hoàng hậu. Bách tính cũng bắt đầu sùng bái đối với hoàng hậu. Xưng hai vị đế
hậu tình cảm quá sâu này là Đông Ly Song Thánh.
Đánh giá của dân chúng bên ngoài đối với Sở Liên Nhi khiến
nàng mím môi cười, nụ cười có thỏa mãn, còn có đắc ý, nhiều hơn còn là cảm
kích. Bởi vì, đưa cái tin tức này ra ngoài, chính là người của Đông Ly Thuần. Hắn
chỉ muốn mượn việc này rửa sạch vết bẩn trước kia của nàng, khiến cho nàng ở
trước mặt văn võ bá quan ngửng đầu ưỡn ngực lên lần nữa.
Chiến tranh lần này, Đông Ly quốc dễ dàng không uổng người
nào liền thanh trừ hoàn toàn uy hiếp trên dưới một trăm năm qua của Đông Ly quốc,
còn khiến quốc khố kiếm đầy bồn đầy bát, chẳng những dân chúng được phấn chấn,
văn võ cả triều còn ai dám ngu ngốc nói tới hoàng hậu?
Chuyện Mã Văn Trọng đệ nhất tài tử tiếng tăm lừng lẫy thiên
hạ có chức Tể tướng, tự ý trông nom chuyện nhà đế vương bị thôi quan chức quy ẩn
rừng núi rất nhanh liền truyền khắp thiên hạ, còn ai dám tự tìm đường nấm mốc
trông nom chuyện nhà của hoàng đế? Hoàng đế lập phi hay không là chuyện riêng của
hoàng đế, chỉ cần hoàng hậu có thể sanh ra hoàng tử tương lai còn trông nom
chuyện nhà của người ta làm cái gì? Sống không nhịn được mới đi tự tìm tội chịu.
Mà trong bụng hoàng hậu đã có mang long chủng, ở tương lai
không lâu, Đông Ly quốc sẽ có người thừa kế ra đời, chỉ cần hoàng thất có người
nối nghiệp, còn trông nom nhiều như vậy làm gì? Mình nên làm gì liền làm cái đó
đi.
Văn võ bá quan rốt cuộc không quan tâm chuyện nhà của Đông
Ly Thuần, Sở Liên Nhi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, trượng phu của mình cả ngày
bị người ngoài nghĩ tới, bất kỳ nữ nhân nào sợ rằng cũng sẽ không ngủan ổn.
Mà nàng thật có thể ngủ ngon an ổn sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT