Mùa thu không khí dần dần nồng đậm lên, khí trời thay đổi
xào xạc mà cô độc, bên trong thành cung cao lớn, lá cây trên đầu cành không có
lúc nào không bị gió thu vô tình thổi xuống, bay bổng rơi xuống trên đất mặt,
rơi vào trên người Sở Liên Nhi. Vươn tay tiếp nhận, nhìn cành lá càng lúc càng
khô vàng, nhìn bầu trời âm u thở dài.
Sắp đến Trung thu rồi, trong cung bởi vì không có nữ nhân tiến
vào chiếm giữ nên vẫn thái bình, vị hoàng hậu như nàng tuyệt không xứng chức,
không có chuyện vụn vặt trong hậu cung phiền não nàng, trong cung có phủ Nội Vụ
phân ưu thay nàng. Mỗi ngày nàng chỉ cần ăn ngon mặc ấm, sau đó ăn mặc đẹp, chờ
đợi Đông Ly Thuần lên triều hạ triều mỗi ngày, tựa như một đôi vợ chồng bình thường,
trải qua cuộc sống bình tĩnh mà ngày càng bình thản.
Loại cuộc sống này không có gì không tốt, không có phân
tranh, không phiền não tranh thủ tình cảm với những nữ nhân khác, cũng không có
thứ gì uy hiệp địa vị, đáng tiếc, nàng vẫn không vui.
Bụng đã lớn cỡ năm tháng, mặc váy gấm khoác áo lông mỏng, thật
cũng không lộ vẻ lớn, nhưng nàng luôn có bất an quanh quẩn trái tim.
Theo bụng nổi lên, nàng cũng càng ngày càng thích ngủ, mỗi
ban đêm đều ngủ sớm, cũng không kịp đợi Đông Ly Thuần xử lý xong công vụ nữa.
Vì không tổn hại bào thai trong bụng, bọn họ hồi lâu chưa
bao giờ làm rồi, Sở Liên Nhi cảm giác được sự cứng ngắc của thân thể hắn, mỗi
lúc này, nàng luôn rất áy náy, hắn là hoàng đế a, vua một nước, muốn nữ nhân
nào không được? Đáng tiếc là hắn không nạp Tần phi, cả người để sai khiến bên cạnh
cũng đều đổi thành nội thị hết. Chỉ sợ nàng ghen.
Nam nhân thương yêu nàng như thế, nhưng vì cái gì không
thích hài tử của nàng đây?
Mặc dù hắn biểu hiện không chê vào đâu được, nhưng nàng vẫn
từ chỗ sâu nụ cười của hắn tìm được dấu vết, hắn thật, không thích hài tử của bọn
họ.
Áy náy? Trong mắt của hắn thường mơ hồ sinh ra áy náy, chuyện
gì xảy ra?
Còn có một loại tuyệt vọng, mỗi khi đêm khuya yên tĩnh nửa
đêm tỉnh lại, nàng sẽ cảm giác tay của hắn đang chậm rãi vuốt ve ở trên bụng, động
tác êm ái, che chở, jhiến cho nàng cảm thụ mong đợi của người phụ thân như hắn
đối với hài tử, nhưng, vì sao đáy mắt hắn luôn thoáng hiện tuyệt vọng mãnh liệt?
Hỏi hắn nguyên nhân.
Hắn không nói lời nào, chẳng qua là ôm nàng thật chặt, từ
trong lòng sinh ra khí lực, ôm nàng chặt chết, dường như muốn khảm nàng vào
trong người hắn.
Hắn như vậy, nàng có thể nào hoài nghi hắn không thương nàng
đây?
Nàng ép hỏi hắn, ép nóng nảy, hắn cũng chỉ biết nói một câu:
“Liên Nhi, ta sợ ngươi sinh hài tử rồi sẽ hận ta.”
Thanh âm của hắn lúc đó thật vô dụng, thật kinh hoàng, vô luận
nàng an ủi hắn thế nào, bảo đảm thế nào, cũng không thể tiêu trừ nội tâm bất an
ở nội tâm hắn, điều này làm cho nàng vô cùng khổ não. Chẳng lẽ đây chính là hội
chứng bệnh của người làm cha?
Nhưng, nàng thật sự không nghĩ ra, một nam nhân bất kể đối mặt
bao nhiêu khó khăn cũng mặt không đổi sắc nghênh đón, lại hoảng sợ với một hài
tử còn chưa ra đời, nghĩ đến thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Nhất định còn có những nguyên nhân khác.
Nhưng, nàng nghe ngóng, quốc sự mặc dù bận rộn, cũng có thể
giải quyết. Quốc khố mặc dù trống không, nhưng bởi vì triều đình gia tăng coi
trọng phát triển buôn bán, dự tính nhiều nhất qua sang năm, quốc khố sẽ đẫy đà.
Nông nghiệp mặc dù thế đầu chậm chạp, nhưng cũng đang phát
triển tốt.
Có cục diện quân phiệt cắt cứ, không có phiên vương các nơi
và hoàng thân quốc thích làm cái đuôi của triều đình, cũng không có võ tướng cầm
binh tự trọng, tất cả khó khăn lúc mới bắt đầu dựng nước đều biến mất không thấy
dưới cổ tay anh minh quả quyết của hắn.
Nhưng hắn rốt cuộc đang lo cái gì, hoặc là đang sợ hãi cái
gì?
Sở Liên Nhi muốn đau đầu, vốn định lấy hết dũng khí hỏi hắn,
nhưng mỗi ngày hắn bận túi bụi, mỗi khi nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn từ Ngự
Thư Phòng trở lại lúc đêm khuya, lời nói lăn đến khóe miệng lại nuốt trở vào.
Nghe nói dân chúng Đông Ly quốc trải qua chiến loạn và nội
loạn, rốt cuộc đến mùa thu hoạch, khoai lang được Đông Ly Thuần mở rộng đến các
nơi cả nước mọc tốt, giải quyết vấn đề ấm no của các lão bách tính. Nhưng những
vấn đề mới lại tới, những khoai lang này bởi vì là mới thu hoạch, mặc dù thu hoạch
phong phú, nhưng không biết tồn trữ. Rất nhiều khoai lang của nhà nông đều hư
thúi, vì vậy, Đông Ly Thuần lại khẩn cấp thương nghị với các triều thần, phải
như thế nào mới có thể đựng khoai lang.
Đáng tiếc, lũ triều thần không hiểu rõ lắm đối với cây nông
nghiệp hoàn toàn đổi mới này, võ tướng trong triều chỉ biết mở rộng đất đai,
các quan văn chỉ biết lo cho mình, trọng văn kihnh việc tay chân, sao có thể có
sở trường ở phương diện này.
Thật may là trước kia Sở Liên Nhi hiểu rất nhiều về khoai
lang, biết biện pháp chứa đựng loại thu hoạch này, trải qua đề nghị của nàng,
nhóm cây nông nghiệp do nàng phổ biến này mới miễn số mạng rục nát.
Giải quyết chứa đựng khoai lang, nghe Đông Ly Thuần nói,
khoai lang được thu hoạch trên diện tích lớn, đủ để chống đỡ đến mùa xuân sang
năm, về cây nông nghiệp khác, quá khứ ở mùa xuân hàng năm đều sẽ xuất hiện thiếu
lương thực.
Giải quyết vấn đề ấm no, trước mắt chủ yếu uy hiếp nhất
chính là uy hiếp đến từ chính Hoa quốc.
Trước mắt dân chúng ở Đông Lăng đã bắt đầu rút lui ở diện
tích lớn, mỗi ngày Đông Ly Thuần và chúng tướng Binh bộ thương nghị quân vụ, đã
từ từ nhất trí chọn lựa phương án “Đóng cửa đánh chó” của Sở Liên Nhi. Đông Ly
Thuần nỗ lực chống lại ý đám đông, không để ý Mã Văn Trọng cầm đầu nho thần hết
sức phản kháng, bổ nhiệm Tĩnh Vũ Hầu Hoàng Duẫn Phong làm Uy Vũ Đại Tướng Quân
lần nữa, Tống Hưu Thần Cơ Doanh, và Hồng Uy tướng quân Liễu Nhất Thanh lãnh năm
vạn binh đến Đông Lăng, cũng với dân chúng địa phương cùng chung luyện tập
phương pháp đánh lén lui địch.
Sở Liên Nhi biết mưu kế “Đóng cửa đánh chó” của nàng tốt thì
tốt, nhưng bứt dây động rừng, mỗi ngày Đông Ly Thuần thương nghị với người
khác, mới nghị ra một hành động quân sự đầy đủ không sứt mẻ. Đây cũng chính là
nguyên nhân chủ yếu liên tiếp hơn mười ngày rất khuya Đông Ly Thuần mới hồi
cung nghỉ ngơi.
Một hồi gió thu thổi qua, lay động hạt châu trên trâm phượng
lưu ly vàng trên đầu Sở Liên Nhi vang leng keng, “Nương nương! Khí trời chuyển
lạnh, gió lớn, coi chừng lạnh, chúng ta nên hồi cung thôi.” Thanh âm Xuân Hồng
truyền đến từ sau lưng.
Sở Liên Nhi quay đầu lại, nhìn thần sắc cung kính của Xuân Hồng,
nha đầu này, từ Tây Lăng vẫn đi theo bên cạnh mình, vào cung rồi, bởi vì nàng
là nha đầu duy nhất bên cạnh để mình sai khiến, rất nhanh thành nữ quan chưởng
sự chính tam phẩm trong Thanh Âm điện. Bởi vì nàng tín nhiệm và trọng dụng
nàng, Xuân Hồng nghiễm nhiên đã là nữ chưởng sự dưới một người trên vạn người
trong cả hoàng cung, ngay cả một đám Thái hậu Thái phi ở tại phía bắc thấy nàng
đều khuôn mặt tươi cười chào hỏi.
“Không lạnh, tí nữa thôi.” Lắc đầu, nhìn Xuân Hồng mặt chững
chạc trước mắt, bất quá mới mười tám tuổi, lại chững chạc như 50, thay đổi cứng
nhắc. Không bao giờ trở lại ngây thơ lung linh trong quân doanh trước kia. Sở
Liên Nhi có chút cảm thán, cuộc sống trong hoàng cung, người vui vẻ cỡ nào, đều
thay đổi chững chạc.
Bao gồm chính nàng, lấy Đông Ly Thuần bất quá bốn tháng ngắn
ngủn, nhưng nàng cảm thấy qua mười năm tám năm, mỗi ban đêm luôn ngắn, nhưng giữa
ban ngày, thật dài.
Chờ đợi trượng phu trở về tư vị, cũng chỉ có mình mới có thể
cảm nhận được.
Hoàng cung rất lớn, cũng rất hoa lệ, người hầu hạ nàng trong
mỗi ngày nói ít cũng mười người, này còn không bao gồm cung nhân đặc biệt làm đồ
vật, an bài đồ ăn cho nàng. Nhưng nàng lại có loại cảm giác hít thở không
thông, Đông Ly Thuần gượng cười khi đối mặt nàng, chúng cung nhân một mực cung
kính, khúm núm với nàng, văn võ bá quan khen chê không đồng nhất với nàng, đều
làm cho nàng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT