Điện thoại trong túi rung lên, Lộ Nghiên
móc ra, thấy hai chữ “Lâm Hướng”. Lúc làm việc không thể nghe điện
thoại, Lộ Nghiên mặc kệ, nhưng ba phút sau điện thoại lại rung lên, cuối cùng cô cũng nghe.
“Không phải em cố ý không nghe điện thoại của anh đấy chứ?”
“Sao lại thế, em đang làm việc, vừa mới rảnh được chút đây.”
“Tối nay có rảnh không? Tề Bưu mời tiệc,
đặc biệt bảo anh phải mời người bạn nhỏ cùng chí hướng này.” Tề Bưu là
người sưu tập tem, là một người có học vấn, nhưng chỉ vì ham vui và nói
nhiều mà thường bị người ta hiểu nhầm là một kẻ ăn chơi trác táng.
“Thôi đi, lát nữa em sẽ hỏi anh ấy cho
coi!” Trực giác mách bảo Lộ Nghiên chuyện này không đơn giản như vậy, từ chối là phương pháp tốt nhất.
“Vậy chỉ có thể bảo cậu ta trực tiếp gọi điện cho em thôi. Đúng rồi, cậu ta còn nói sẽ tự mình đi đón em nữa đấy.”
“Đừng. Như vậy thật phiền phức, em tự đi được rồi.”
Lộ Nghiên không muốn vòng vèo, trước tiên cô sẽ đồng ý, sau đó đến giờ phải đi sẽ nói là không thể đi. Thời gian
vào đời không ngắn, cuối cùng cũng coi như cô đã học được một chút “thủ
đoạn” của người khác.
Hết giờ làm, Lộ Nghiên vừa định cầm điện thoại gọi điện, một chiếc xe thình lình dừng trước mặt cô.
“Lên xe đi, anh cũng tìm Lâm Hướng.”
Lộ Nghiên hoàn toàn bế tắc, tất cả lý do đều trở thành vô nghĩa với hiện tại trước mắt.
Từ lần chạm mặt ở đại sảnh, hai người
chưa gặp nhau. Thời gian Lộ Nghiên và đồng nghiệp làm việc đều không
phải có ý tránh né ai, nhưng lâu dần thời gian làm việc ấy khiến Lộ
Nghiên cảm thấy nhàm chán, vì thế khi đồng nghiệp đề xuất ý kiến, Lộ
Nghiên đã vui vẻ đồng ý; còn điện thoại, mấy ngày nay buổi tối nào Lộ
Nghiên cũng tắt máy, bạn bè cô không nhiều, bình thường chỉ có Lộ Hi
hoặc bố mẹ gọi điện, thi thoảng nhận được điện thoại của Lỗ Mạn, hai
người chỉ tán dóc linh tinh, không có chuyện gì đặc biệt.
Sau khi lên xe, Lộ Nghiên phát hiện người lái xe là cô gái xinh đẹp hôm trước. Phục vụ đúng là vẹn toàn, Lộ
Nghiên thầm cảm thán.
“Trợ lý của anh, Tiêu Mông. Còn đây là Lộ Nghiên.” Trần Mặc Đông giới thiệu hai người.
Hai người gật đầu mỉm cười với nhau, xem như lời chào hỏi.
Lộ Nghiên nhắm mắt nghỉ ngơi, Trợ lý thôi, hay là Thư ký, hay là Tiểu Mật (Ngày trước, nữ giới có quan hệ mờ ám với nam giới thường được gọi bằng cụm
“nữ thư ký”, mấy năm gần đây mới hay dùng từ “Tiểu Mật”). So với
cách gọi “Tiểu Mông” thì cách gọi “Lộ Nghiên” đâu có chút gì mờ ám. Lộ
Nghiên mở mắt nhìn đèn sáng bên đường lao vút về phía sau rất nhanh, cô
nghĩ thứ đã trôi qua rồi là trôi qua rồi, mà đèn bên đường còn rất
nhiều, trong khi mắt thì vẫn bị ánh đèn phía trước nhức nhối.
Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông vào gian
phòng, trong phòng vang lên những tiếng xuỵt, thì ra ở đây đang có một
trò chơi. Trò chơi qui định người đến cuối cùng, bất luận là trai hay
gái, phải hôn người có sinh nhật hôm nay, mà người đó đương nhiên là Tề
Bưu. Người đến cuối cùng là Lộ Nghiên. Vốn dĩ do sự ưu tiên phụ nữ, Trần Mặc Đông mở cửa mời Lộ Nghiên bước vào, nhưng Lộ Nghiên lại ngại ngùng, chậm chạp bước đi, mà tính nhẫn nại của Trần Mặc Đông không tốt, vì thế cuối cùng anh tự mình đi vào, rồi vào giây sau Lộ Nghiên mới bước vào.
“Đến đây, mau hôn đi.” Mọi người ồn ào.
Lộ Nghiên không biết làm sao, ngơ ngác bị mọi người kéo vào đám đông, cô vẫn không hiểu trò chơi này. Lộ Nghiên
là một cô gái không biết đùa, cô hoàn toàn không thể chơi được trò này.
Lộ Nghiên nhìn nửa vòng, cuối cùng vẫn
dừng lại nhìn Trần Mặc Đông, nhưng sau đó cô từ bỏ. Cô nhận thấy Trần
Mặc Đông đứng lên từ chỗ ngồi, sau đó thấy bả vai mình bị người bên cạnh giữ chặt, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ của Trần Mặc Đông.
Cả đám đông vang lên những tiếng “Xuỵt”, tất cả đều tập trung vào Lộ Nghiên và Trần Mặc Đông.
“Được rồi, cứ hôn Mặc Đông cũng được, đến đi.”
Lộ Nghiên cầu cứu Trần Mặc Đông, nhưng Trần Mặc Đông không nhìn cô, từ đầu đến cuối chỉ khẽ mỉm cười.
“Trần Mặc Đông, không phải anh nói Lộ Nghiên chỉ là bạn sao?” Tề Bưu không cam tâm.
“Thì ra thiếu gia Tề vẫn luôn có tình ý
với cô gái nhỏ kia nha.” Người nào đó ồn ào, những người khác lại rất
vui vẻ khi xem được kịch hay.
“Mặc Đông, chăm sóc tốt vợ cậu đấy. Thiếu gia Tề không dễ đối phó đâu.” Mọi người vui đùa.
Lộ Nghiên càng lúc càng cảm thấy những
người này nhàm chán, trong lòng tức giận, nhưng ở đây không thể bộc lộ,
cuối cùng cô ngẩng đầu hôn má Trần Mặc Đông. Trong nháy mắt, Trần Mặc
Đông nghiêng đầu, môi Lộ Nghiên rơi xuống khóe miệng Trần Mặc Đông.
Mọi người xôn xao lên, cuối cùng ai cũng
rất vui vẻ. Khuôn mặt Lộ Nghiên trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng trở nên cảnh giác. Đám người này cũng không để ý đến trò chơi đó nữa vì nó chưa đến mức quá đáng lắm, nhưng Lộ Nghiên dù sao cũng không thuộc số đông
này.
Lộ Nghiên lặng lẽ ngồi xuống, nhìn đám
người quần áo bảnh bao, đột nhiên hiểu được vì sao Thẩm Nham không hòa
mình vào đám người này. Ngày đó Thẩm Nham từ chối đến hội hè với bạn bè, Lộ Nghiên luôn nói anh trọng sắc khinh bạn, nhưng Thẩm Nham chỉ bảo cô
quá đơn giản, còn cô khi đó vẫn không hiểu tính đơn giản và bạn bè có
liên quan gì.
Tình yêu của Thẩm Nham dành cho Lộ Nghiên là chiều chuộng, bảo vệ, bao dung, là những gì tốt đẹp nhất mà một
người con trai dịu dàng mang đến cho người con gái của anh ta. Lộ Nghiên hiểu rằng thiên đường ấy đã sớm tan vỡ, không tồn tại nữa, mãi mãi là
đống hoang tàn.
“Em cần phải thích nghi với tình cảnh này.” Trần Mặc Đông kề sát tai Lộ Nghiên.
Lộ Nghiên dựa người về phía sau, không muốn giữa hai người hiện ra điều gì mờ ám nữa.
“Em không cần thích nghi, sau này em sẽ không đến nữa.”
“Mọi người không có ác ý.”
“Phải, mọi người không có ác ý, chỉ có anh thôi.”
“Anh hôn em một lần, em trả lại anh một lần, như vậy là công bằng còn gì.”
“Em vẫn cho rằng anh là một người đàn ông rất nghiêm túc, cương trực, không ngờ anh cũng… cũng không đứng đắn như vậy.” Lộ Nghiên suy nghĩ một chút mới tìm được từ ngữ thích hợp.
“…” Trần Mặc Đông không nói gì, chỉ cười cười.
Trần Mặc Đông không cùng họ chơi những
trò chơi ồn ào đó, có người gọi anh, anh chỉ nâng ly rượu với người đó, ý là anh uống rượu được rồi. Lộ Nghiên ngồi một chỗ nhìn họ, tâm tình dần bình tĩnh lại, cô không phải người để tâm lâu một chuyện nào đó, vô
tình nhìn thấy gì buồn cười cô cũng cười, không thèm để ý đến Trần Mặc
Đông đang ngồi cạnh chăm chú nhìn mình.
“Anh không biết rằng nhìn chằm chằm người khác là không lịch sự sao? Như vậy sẽ tổn hại hình tượng cao quí nho nhã của anh đấy.”
“Em không nhìn anh sao biết anh nhìn em?”
“Em mắt lé, anh quản được sao?”
“Mắt anh cũng lé.”
“Trần Mặc Đông, em mới phát hiện ra anh có tố chất vô lại.”
“…”
“Em nói anh vậy mà anh không tức giận,
anh thật là rộng lượng.” Nói xong, cô liếc mắt lướt Trần Mặc Đông, nhưng đáng tiếc không nhìn thấy dáng vẻ mình muốn.
“Đối với những lời không hay, anh có thể lựa chọn mình khù khờ.”
Lộ Nghiên càng thêm phát hiện tài ăn nói của mình quá thấp.
“Anh từng tham gia thi biện luận à?”
“Đã từng, luôn luôn đạt được giải.”
“Anh thật không khiêm tốn. Vậy sao bình thường anh lại nói ít vậy?”
“…”
“Không phải anh chỉ ăn hiếp những người
có tài ăn nói kém như em đấy chứ? Em thấy với những người khác, anh đều
kiệm lời như cất giữ vàng ấy.”
“Quả thật anh chỉ đối xử với em khác thôi.”
“Anh có thể đừng thẳng thắn như vậy chứ? Cứ như em với anh có gì ấy.”
“Nếu em không thích, khi vẫn rõ ràng, anh có thể tác thành cho em và Tề Bưu.”
Lộ Nghiên quyết định im lặng là điều tốt nhất.
Đối với sự “giúp đỡ” ấy của Trần Mặc
Đông, sau đó Lộ Nghiên không nhắc lại, gặp dịp thì chơi thôi mà, nếu
lòng cứ canh cánh điều đó thì chính mình cũng sẽ khó tránh khỏi áy náy
băn khoăn.
Qua nửa thời gian của cuộc tụ họp, Lộ
Nghiên đã nghĩ thoáng đi nhiều, lặng lẽ ngồi uống nước hoa quả. Vì đây
là lần thứ hai tham gia nên đa số mọi người cô đều gặp qua, cô nghĩ chắc nhiều người cũng nhớ cô, và họ cũng đã xác nhận về phỏng đoán quan hệ
của cô với Trần Mặc Đông.
Bọn họ đều không phải người như Lộ Nghiên nghĩ ban đầu. Họ có thể không kiêng nể gì trước mặt bạn bè, chơi đùa
những trò vô vị nực cười, mạnh miệng nói, tán gẫu linh tinh, người thua
sẽ than phiền oán hận, người thắng thì vui vẻ, có thể do đối diện với
càng nhiều áp lực, bọn họ càng có nhiều cách khác nhau giải tỏa áp lực.
Họ đều là người bình thường, nhưng cũng khác người bình thường, mà người như Lộ Nghiên không muốn ra nhập. Cuộc sống của họ cuối cùng không phải bình thường hoàn toàn.
Thẩm Nham như thế, Lâm Hướng như thế, Trần Mặc Đông đương nhiên cũng như thế.
Lúc kết thúc, đám người dần tan ra, Trần Mặc Đông tiễn Lộ Nghiên về nhà.
“Em không cảm thấy hôm nay anh đã giúp em chứ?” Sau khi đến dưới nhà Lộ Nghiên, Trần Mặc Đông không đưa Lộ Nghiên lên nhà luôn.
“Không thấy.”
“Vậy em thấy hôm nay anh đã không giúp được em?”
Lộ Nghiên nhìn thẳng Trần Mặc Đông, anh vẫn tựa như cười như không, cô hung hăng trừng mắt lườm anh một cái, rồi lại cúi đầu.
“Hình như anh gầy đi.” Lộ Nghiên nói sang chuyện khác.
“Nhiều việc quá.”
“Đúng vậy, em cũng nhận ra, ngay cả Tiểu Mật cũng mang đến là đủ chứng minh anh bận rộn vô cùng.”
“…”
“Cảm ơn anh Trần đã hạ giá đưa tiễn, tiểu nữ cảm ơn, anh về cẩn thận ạ!”
Lộ Nghiên quay người bước đi, đến khi
quay đầu lại chỉ thấy bóng dáng Trần Mặc Đông trong đêm hiện rõ vẻ vô
cùng mệt mỏi. Lộ Nghiên nghĩ làm lãnh đạo đúng là rất mệt, làm thường
dân vẫn thoải mái hơn nhiều.
Ánh trăng sáng soi rọi và ánh đèn khu nhà phản chiếu bóng dáng Lộ Nghiên. Góc độ sáng của ánh trăng và ánh đèn
khác nhau làm hiện ra hai chiếc bóng, một đậm một nhạt, hư ảo, không
phân biệt được cái nào giống người hơn, nhưng bất luận thế nào, lúc này
nó không cô đơn.
Lộ Nghiên về nhà, cảm thấy từ đầu đến
chân, từ trong ra ngoài đều vương vấn mùi thuốc. Cô mở to TV trong phòng khách rồi đi vào phòng tắm, kênh nào đó đang nói về sự kiện Hitler bị
ám sát.
Lộ Nghiên vẫn luôn không hiểu biết lịch
sử. Giáo viên chủ nhiệm năm lớp 10 là giáo viên dạy lịch sử, theo bảng
thành tích năm học của Lộ Nghiên, các môn của cô đều xuất sắc, chỉ trừ
môn Lịch sử. Vì điều này mà giáo viên lịch sử rất thất vọng, đã vài lần
tìm cô nói chuyện. Cô phát hiện cô giáo còn hấp tấp vội vàng hơn cô.
“Không phải chuyện trốn tránh là xong đâu, sao lại không học được chứ?”
“Vốn dĩ thành tích của em rất tốt, nhưng lại bị môn lịch sự kéo xuống rất nhiều.” Cô giáo hung hăng chỉ bảng thành tích.
“Lộ Nghiên, cô thấy cái gì em cũng tốt, sau này giờ nghỉ trưa đến văn phòng của cô.”
Mỗi lần có bảng thành tích, cô giáo luôn “mời” Lộ Nghiên vào văn phòng giáo huấn, nội dung như trên, cơ bản không thay đổi.
Cho nên khi đó để giáo viên chủ nhiệm và chính mình sống lâu hơn vài năm, cô đã chọn khoa tự nhiên.
Sở dĩ hiện tại Lộ Nghiên có sở thích này
vì cô không coi nó là lịch sử, mà là một chuyện xưa. Cô luôn thích để
mình rối rắm giữa những chuyện cổ, ví dụ như một cô gái đóng vai phụ
đáng thương nào đó không có kết cục tốt đẹp, hoặc nữ nhân vật chính có
thời thơ ấu đáng thương cuối cùng cũng không có được sự bù đắp… Tất cả
khiến cô không cách nào tiêu tan, nhưng những chuyện này đều có lịch sử
của nó, và đã được người ta xác định rõ ràng, ví dụ như người tốt thì có xu hướng đẹp, đáng tuyên dương, còn ngược lại những người xấu xa sẽ bi
thảm, bị phê phán, bức bách, cảm giác lấy thiện trừ ác khiến tinh thần
Lộ Nghiên rất thoải mái.
Điện thoại trên bàn trà rung lên, Lộ Nghiên lau qua người rồi chạy tới nhận điện thoại.
“Cậu nhận điện thoại mà thở hổn hển cái gì?” Thì ra là Lỗ Mạn.
“Vừa bận tí, không có gì.”
“Sao TV mở lớn thế?”
“Vừa tắm vừa nghe ấy mà.”
“Vừa tắm á?”
“Ừ.”
“Ăn cơm chưa?”
“Muộn thế này, ai còn chưa ăn chứ?”
“Cậu đã mua quần áo chưa? Chụp ảnh rồi gửi cho tớ xem. Đúng rồi, tên tiểu tử Thẩm Nham vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn… mà.” Lộ Nghiên nói chữ cuối cùng rất nhẹ, cô không nói chuyện này với Lỗ Mạn.
“Lúc hai người làm chuyện xấu cũng đừng có quên phải có biện pháp phòng tránh đấy.”
“Cậu đi chết đi.”
“Nhưng cậu đừng uống thuốc, không tốt đâu.”
“Rốt cuộc cậu sao vậy?”
“Nghe dì Nguyễn nói năm tới cậu muốn quay về Bắc Kinh làm việc, mình giúp cậu liên hệ nhé. Cậu muốn tìm công việc thế nào?”
“Lỗ đại tỉ, cậu tự dưng quan tâm mình,
cũng không vòng vèo gì, mà chủ yếu là giọng cậu rất kỳ lạ, mình chắc
chắn tâm tình cậu đang không tốt, hơn nữa còn vừa khóc nhè đấy.”
Mỗi lần tâm tình Lỗ Mạn không tốt đều lảm nhảm những điều đẹp đẽ, nội dung nói chuyện cơ bản là tỉ mỉ hỏi thăm
dặn dò chuyện ăn uống ngủ nghỉ, rồi đối xử rất nhân từ bác ái với Lộ
Nghiên. Ví dụ như nói chuyện gần đây, khi Lỗ Mạn du học, đã mua loại
nước hoa thơm nồng được chế đặc biệt từ năm loại nước hoa, rồi gửi về
cho Lộ Nghiên ở quê nhà xa xôi, chỉ vì người con trai Lỗ Mạn thích nhiều năm đã có bạn gái; nói chuyện xa hơn, khi Lộ Nghiên học trung học, Lỗ
Mạn giúp cô hoàn thành bài tập lịch sử trong tuần, nguyên nhân vì Lỗ Mạn tỏ tình thất bại, hơn nữa còn thất bại một cách rất mất mặt thảm hại…
Những chuyện lớn nhỏ như này đã xảy ra nhiều lần, Lộ Nghiên đã tổng kết
ra lý luận trên, so sánh với những lúc bình thường, lần nào cô cũng
đúng.
“Lộ đại muội, xin cậu đừng để ý chuyện này. Mình nói chuyện phiếm được không?”
“Được. Cậu nói đi, mình nghe.”
……
Mỗi lần Lỗ Mạn đau lòng đều bảo Lộ Nghiên đừng để ý, và mỗi lần Lộ Nghiên đều đảm đương vai trò cái “thùng rác”
hoàn mỹ, nhưng cũng phải có phản ứng, vì mỗi lần Lỗ Mạn đem hết những
thương tâm trong lòng nói hết ra đều yêu cầu Lộ Nghiên phân xử. Mấy lần
đầu Lộ Nghiên rất chân thành giúp cô phân tích, giảng giải; nhưng sau đó Lộ Nghiên phát hiện người con gái này rất cứng đầu , bất luận người
khác khuyên thế nào, cô gái ấy nghĩ thế nào thì vẫn thế ấy. Cuối cùng Lộ Nghiên cũng lười mở miệng, chỉ lắng nghe thôi.
Nhưng đôi khi Lỗ Mạn cũng chống đối lại
chuyện Lộ Nghiên đau lòng cho có lệ như thế, Lộ Nghiên đành phải thuận
theo lời nói của cô ấy, khen người này tốt, chê người kia thối rữa, tóm
lại, tất cả đều dựa theo ý tứ Lỗ Mạn, cuối cùng cũng có hiệu quả là Lỗ
Mạn ngày càng cứng đầu, nhưng dù sao cô ấy và Lộ Nghiên cũng có một ưu
điểm chung là không để tâm một chuyện nào đó quá lâu.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, màn
hình điện thoại hiển thị thời gian là 1:07, mắt Lộ Nghiên cũng díu vào
nhau, không để ý đến tin nhắn trên điện thoại mà chìm vào giấc ngủ ngay
tức khắc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT