Hồi học tiểu học, Trần Mặc Đông thường
cùng đám bạn trong đại viện chơi trò “võ nghệ phi thường”, “trèo lên
đỉnh cao”, không có trò nào mà cả đám chưa từng chơi. Bức tường của sân
đại viện không thấp, nên có một thời gian, việc trèo lên bức tường đó đã trở thành một cách thể hiện sự dũng cảm của đám trẻ.
Bạn nhỏ Trần Mặc Đông, Cố Dịch Hiên, Lỗ
Mạn và Lưu Uyên Thư ở chung trong khu đại viện lâu nhất vì mấy nhà họ ở
gần nhau, mấy đứa trẻ lại bằng tuổi. Bình thường họ đều tập hợp nhau
trước, sau đó cùng nhau đi tìm “tổ chức”.
“Lỗ Mạn, cậu đừng đi theo bọn mình nữa,
cậu nhảy không cao, chạy không nhanh, lại không can đảm. Cậu học Lưu
Uyên Thư đi. Cậu vừa mới nghe thấy trò chơi khó đã chạy về nhà, cậu mau
đuổi kịp cô ấy, còn không thì về nhà đi.” Bạn nhỏ Mặc Đông ghét nhất đứa con ghẻ này.
“Trần Mặc Đông, ai đi theo cậu, mình theo Cố Dịch Hiên đấy chứ.”
“Cậu ta không thèm để ý cậu đâu, mình rảnh rỗi mới suy nghĩ cho cậu thôi.”
“Cậu đừng nói bậy, cậu mà nói bậy nữa thì mình sẽ nói với chú Trần, để chú ấy dạy dỗ cậu như lần trước.”
“Cậu mà nói thì mình sẽ dạy dỗ cậu trước.”
Sau trận cãi nhau, Trần Mặc Đông bỏ lại Lỗ Mạn và đám con trai, trèo vút lên bờ tường cao. Lỗ Mạn cúi đầu đứng dưới tường.
Bạn nhỏ Trần Mặc Đông trèo lên bức tường
cao mà không hề có cảm giác sợ hãi. Những cậu bé khác thường ngồi trên
tường thăng bằng, nhưng cậu lại đứng lên, nhìn quanh bốn phía.
Bạn nhỏ Tiểu Trần nhìn sang bên cạnh đại
viện, thấy một cô bé đang chơi dưới đất, cầm một cái xẻng bé xúc đất vào một chiếc thùng nhỏ, đến lúc đầy lại đổ ra. Cậu bé nghĩ trò này thật ấu trĩ.
Tối hôm đó, bạn nhỏ Tiểu Trần phải nhận
sự phê bình nghiêm khắc từ bố mẹ, bị phạt cấm đoán hai tiếng đồng hồ.
Tiểu Trần ghét nhất phải ở trong phòng tối đen mà không được làm gì, vì
thế trước khi bước vào nhà đã lấy điện thoại của bố, gọi cho mẹ cầu cứu, nửa tiếng sau quả nhiên đã được thả ra thành công. Có điều bố Trần rất
tức giận, đổi hình phạt thành viết một nghìn chữ, Tiểu Trần hối hận vô
cùng. Khi đó, cậu mới học lớp sáu, phải viết một nghìn chữ khó như đi
lên trời.
Tuy sự dạy dỗ lần này rất thê thảm, nhưng nó không thể thay đổi bạn nhỏ Tiểu Trần. Sau đó, cậu vẫn trèo lên tường rất nhiều lần, mỗi lần đều nhìn thấy cô bé bên cạnh đại viện. Về sau,
Tiểu Trần cũng có chút bội phục cô bé, vì lần nào cô bé cũng đều chơi
một mình, đồ chơi rất đơn giản, ví dụ như một túi cát, mấy cục gỗ. Có
một lần, Tiểu Trần ngồi trên tường, thấy cô bé cầm một chiếc nút chai
ngồi chơi cả buổi chiều.
Lúc cô bé ngẩng đầu lên, Tiểu Trần thấy một đôi mắt rất to, khuôn mặt phúng phính, có cảm giác rất muốn véo đôi má ấy.
Sau khi lên trung học, bạn nhỏ Tiểu Trần bỗng trở nên đam mê môn bóng rổ, vì thế chuyện trèo tường cũng coi như không vô ích.
Tiểu Trần thi đỗ trường trung học trọng
điểm, vì thế cậu rất vui vẻ. Trường học gần nhà, sau khi học xong có thể nhanh chóng chạy về đánh bóng rổ cùng anh em trong đại viện.
“Anh, có người bắt nạt em, anh có để ý không?”
“Không.”
“Em nói cho bố biết là anh không quan tâm em.”
“Vậy mau đi nói đi.”
“Anh, nếu anh không để ý, vậy em sẽ nói chuyện anh thích chị Lỗ Mạn với chị ấy.”
“Em xem trộm đồ của anh?”
“Đúng vậy, em còn thấy anh để ảnh chị Lỗ Mạn trong sách cơ.”
“Em muốn bị đánh à?”
“A… Mẹ ơi, anh đánh con.”
Tiểu Trần bị mẹ giáo huấn một trận. Mấy
ngày sau đó, bạn nhỏ Trần Nhiễm Mộng lại ép buộc Tiểu Trần, khiến cậu
cuối cùng cũng phải gật đầu đồng ý.
Tiểu Trần đứng đợi ở con đường giữa hai
viện, hai bên là tường xám cũ, có những tán cây dương cao lớn. Vừa vào
mùa hạ, không khí ở đây rất mát mẻ.
Cậu thấy một cô bé tết tóc hai bím đi về
hướng cậu, càng đến gần cậu càng kinh ngạc. Cô bé có đôi mắt to, đôi má
phúng phính, lúc khóe miệng khẽ cong hiện lên đôi má lúm, hoàn toàn
giống với miêu tả ác ma của Trần Nhiễm Mộng. Có điều anh nhìn cô bé lại
có một cảm giác rất quen thuộc.
“Em, sau này không được phép bắt nạt Trần Nhiễm Mộng nữa, biết không?”
“Em không hề bắt nạt bạn ấy.”
Bạn nhỏ Tiểu Trần rất kinh ngạc, ánh mắt của cô bé này chất chứa sự gan dạ.
Cô gái nhỏ nhân lúc Tiểu Trần thất thần
bèn đá chân cậu một cái, tuy Tiểu Trần đau nhưng không đến mức không
nhúc nhích được, để một cô gái thấp hơn mình một cái đầu bắt nạt đúng là mất mặt.
Một tay bạn nhỏ Tiểu Trần tóm lấy cô bé,
tay kia giơ lên định tát cô một cái, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt sợ hãi
của cô bé, tâm tình cậu đột nhiên vui vẻ, ký ức bỗng ùa về, nhớ tới dáng vẻ của cô gái nhỏ trước đây, nhất là đôi mắt.
Không nỡ đánh, nhưng cậu không thể dễ
dàng bỏ qua cho cô. Vì thế cậu bèn nhéo má cô, đến khi đôi mắt của cô bé đẫm lệ. Sau khi buông tay cậu mới phát hiện mình dùng lực hơi mạnh,
khuôn mặt trắng nõn còn hằn dấu tay.
Bạn nhỏ Tiểu Trần đang định xin lỗi thì
cô gái nhỏ kia lại lần nữa tấn công, cô bé hung hăng cắn bả vai cậu.
Tiểu Trần quyết định nhẫn nhịu, nhưng trước lúc rời đi, cậu còn bị cô bé mắng một câu: “Đồ xấu xa.”
Tiểu Trần vốn cho rằng cô bé sẽ khóc lóc
chạy về nhà, nhưng điều cậu nhìn thấy lại là cảnh cô bé chầm chậm đi về
phía trước, rồi ngồi xổm trước một nơi gần giống như một chuống chó.
Sau đó, một chú chó con nhô đầu ra, cô bé đút từng miếng bánh qui cho
chú chó nhỏ.
Đợi sau khi cô bé đi, bạn nhỏ Tiểu Trần
cũng bước đến bên cạnh con chó nhỏ, muốn đi đùa nghịch với con chó nhưng không ngờ cậu lại bị con chó nhỏ cắn đầu ngón tay. Vì thế bạn nhỏ Tiểu
Trần vốn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ kim tiêm lần này phải trải
qua đợt thử thách gay gắt vì mẹ Trần đã dẫn bạn nhỏ đến bệnh viện tiêm
phòng.
Ngày hôm sau, trong lòng bạn nhỏ Tiểu
Trần cảm thấy khó chịu, càng nghĩ càng thấy mình không đúng, vì thế sau
khi tan học đã cầm hộp jăm-bông để dụ dỗ chú chó nhỏ đến một góc, đợi cô bé xuất hiện. Đúng như Tiểu Trần dự liệu, mấy phút sau, cô bé xuất
hiện.
“Đông Đông, Đông Đông, em ở đâu? Chị mang bánh qui cho em này.” Cô bé vừa tìm vừa gọi tên. Bạn nhỏ Tiểu Trần
nghe thấy tên gọi, bỗng cảm thấy không thoải mái, cậu quyết định giữ con chó nhỏ này làm của riêng. Cuối cùng, Tiểu Trần nhìn cô bé nhòe nhoẹt
lau nước mắt, trước khi rời đi còn để lại toàn bộ bánh qui trước cửa
chuồng chó.
Về đến nhà, Trần Mặc Đông nhờ bác gái
trong nhà tắm rửa cho chú chó, sau đó tiêm phòng, chú chó thành công
trong việc an cư tại nhà họ Trần.
“Trần Nhiễm Mộng, cô bé bắt nạt em tên là gì?”
“Lộ Nghiên.”
Bạn nhỏ Tiểu Trần thầm suy nghĩ, quyết
định gọi tên chú chó nhỏ này là Nghiên Nghiên. Bạn nhỏ không biết chú
chó là đực hay cái, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không sao cả, vẫn
quyết định đặt tên Nghiên Nghiên. (Chữ “Nghiên” trong tên của Lộ Nghiên có nghĩa là xinh đẹp ^^)
“Anh, nó vẫn bắt nạt em.”
“Chắc chắn là em bắt nạt người ta trước, người ta mới bắt nạt lại em.”
“Anh trai đểu, anh trai thối, anh không bênh em, anh lại nói hộ nó, em đi kể cho chị Lỗ Mạn.”
“Đi đi, đi đi. Dù sao chị ấy cũng không thích anh.”
….
Dưới mọi cách cản trở của mẹ, Trần Mặc Đông không được đi học đại học ngoài tỉnh. Cuối cùng anh lựa chọn ở ký túc.
“Mặc Đông, cậu chọn môn học của thày Lộ rồi sao?”
“Thày Lộ nào cơ?”
“Chính là người rất nghiêm khắc, vừa vào
lớp đã điểm danh, bất chợt gọi sinh viên trả lời ấy. Qua được môn của
thày ấy quả thực không dễ.”
“Mình chỉ chọn môn học mình thích thôi, không nghĩ đến chuyện khác.”
Khi ấy, Trần Mặc Đông đã giả vờ nói như vậy.
Trên đường từ canteen tới thư viện, Trần
Mặc Đông nhìn thấy một nữ sinh đang chơi nhảy ô giữa đường, anh không
kìm nén được mà ngắm nhìn. Sao trong trường đại học lại có thứ ngây thơ
dễ thương như vậy xuất hiện? Lúc này anh mới phát hiện cô bé đó vẫn mang dáng vẻ của học sinh trung học.
Lúc cô bé nhảy, mái tóc ngắn bay lên. Bất ngờ cô bé ngẩng đầu, anh liếc nhìn dung mạo, đôi mắt ấy khiến người ta
có cảm giác rất quen thuộc. Tuy nhiên, Trần Mặc Đông không nghĩ nhiều,
anh đi thẳng đến thư viện.
Sau đó một thời gian dài, vào một giờ cố
định mỗi tuần, anh đều nhìn thấy cô bé đó xuất hiện, đôi khi là ngồi bên đường đùa nghịch với chính bàn tay của mình, đôi khi lại chơi nhảy dây.
Mỗi ngày, vào giờ đó, Trần Mặc Đông đều đi đến thư viện, lộ trình chưa hề thay đổi.
“Xin lỗi, em không cố ý.”
Lúc Trần Mặc Đông qua đường, Lộ Nghiên đang nhảy dây đụng phải anh, cô ngã lên người Trần Mặc Đông.
“Em không nên nhảy ở đây. Đây là đường đi, thường có xe đạp chạy qua, em đang cản trở giao thông đấy.”
“Sao có thể. Em đứng ở bên đường mà, đâu cản trở ai ạ.”
“Nếu không cản trở, thì sao lại đụng phải anh?”
“Đúng là nhỏ mọn. Em xin lỗi rồi mà.”
“Anh chấp nhận lời xin lỗi của em, nhưng anh cũng đề nghị bạn nhỏ nên đi chỗ khác chơi.”
“Anh nói ai là bạn nhỏ?”
“Lẽ nào em là bạn lớn?”
Trần Mặc Đông nhìn cô bé cong môi lại,
hai lúm đồng tiền hiện ra. Thì ra, đây chính là cô bé đó, thịt hai bên
má sao lại nhiều như vậy, thật là muốn véo một cái.
Tối hôm đó, Trần Mặc Đông nhận được lời
tỏ tình của Lưu Uyên Thư. Sau khi do dự, Trần Mặc Đông vẫn đồng ý, tìm
một cô gái không quen biết làm bạn gái vẫn không bằng tìm một người
quen.
Ngày hôm sau, Trần Mặc Đông định đi xe
đạp đến hiệu sách, nhưng vừa mới đi một đoạn thì phát hiện lốp xe bị
thủng, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện khuôn mặt cô bé kia, anh lắc
đầu, cuối cùng đành bắt xe đi mua sách.
Từ thời đại học đến lúc trở về sau thời
gian du học, tình cảm của Trần Mặc Đông và Lưu Uyên Thư đã tan hợp nhiều lần. Trong mắt Trần Mặc Đông, Lưu Uyên Thư chính là người bạn ưu tú
nhất, nhưng nếu là người yêu, anh lại có cảm giác không thoải mái khó
nói ra được. Nhưng trải qua những thăng trầm của thời gian, tình cảm kéo dài mấy năm, dường như Trần Mặc Đông cũng không nghĩ đến những chuyện
khác nữa.
“Trần Mặc Đông, sao anh luôn xa cách với em như vậy? Lần này em sẽ không thay đổi nữa, chúng ta chia tay.”
“Lần này em chắc chắn chứ?”
Trả lời Trần Mặc Đông là một cái gối bay tới.
Một tháng sau, Lưu Uyên Thư lại xuất hiện trước mặt Trần Mặc Đông.
“Em mang thai rồi, phải làm sao đây?”
“Sau khi về nước, chúng ta sẽ kết hôn.”
“Được.”
Hai người ở nước ngoài đã trải qua rất
nhiều thời gian hạnh phúc, bao gồm cả giai đoạn trước khi Lưu Uyên Thư
mang thai. Sau này, bụng của Lưu Uyên Thư càng lúc càng rõ, trong lòng
cô cũng rất sợ hãi, vì thế hai người bèn về nước. Dù sao có bố mẹ bên
cạnh, cô cũng yên tâm hơn một chút. Sau khi về nước không lâu, một tai
nạn giao thông đã lấy đứa bé đi mất, hơn nữa đứa bé sắp ra đời cũng chỉ
vì hai người cãi nhau trên ô tô mà ra đi.
Trần Mặc Đông phần lớn vì trách nhiệm mà
vẫn ở cạnh Lưu Uyên Thư. Kìm nén lâu ngày, cuối cùng Lưu Uyên Thư cũng
khóc to một trận.
“Trần Mặc Đông, từ lâu anh đã không yêu
em nữa. Có lẽ ngay từ khi bắt đầu, anh đã không yêu em. Anh và em ở cạnh nhau chỉ vì thói quen mà thôi.”
Hai người trải qua một thời gian bình
lặng, cuối cùng Lưu Uyên Thư vẫn khăng khăng rời đi, Trần Mặc Đông cũng
trở nên chán nản vì đứa con và chuyện với Lưu Uyên Thư. Vì thế sau này,
anh đem tất cả tinh thần vào làm việc.
Công việc ở thành phố S kéo dài thời
gian rất lâu, trong thời gian này anh quen được rất nhiều bạn bè, sau
giờ làm việc đều tiệc tùng.
Tuy Trần Mặc Đông ở giữa không gian náo
nhiệt, nhưng vẫn luôn lặng lẽ chìm trong suy tư của riêng mình. Cửa căn
phòng bị đẩy ra, một bóng hình gầy nhỏ chầm chậm bước vào, cả căn phòng
bỗng yên lặng, mọi người đều ngừng mọi động tác của mình, chỉ còn làn
khói thuốc lá quẩn quanh trong không gian. Sau đó người phục vụ vội vàng theo sau bước vào, liên tục giải thích: “Cô gái này nói muốn tìm anh
Thẩm…”
Cô gái chầm chậm bước về phía Thẩm Nham,
sau đó lặng lẽ đứng trước mặt anh. Thẩm Nham đứng dậy, cô gái gợi cảm
bên cạnh cũng đứng dậy theo anh, cánh tay vẫn vòng qua tay Thẩm Nham. Cô gái đứng lặng một hồi, rồi ánh mắt dừng ở chỗ hai cánh tay đang quấn
lấy nhau, sau đó cô đưa tay kéo tay Thẩm Nham ra khỏi tay cô gái kia,
Thẩm Nham không phản kháng. Từ đầu đến cuối, hai người không hề nói gì,
cô gái tiếp rượu khiêu gợi dường như cũng cảm thấy đối phương giống như
một đứa trẻ, chán ghét nói: “Nha đầu thối, làm gì đấy?” Cô ta vừa nói
vừa giơ tay về phía cô gái, định đẩy cô gái ra, nhưng Thẩm Nham đã nhanh hơn cô ta một bước, kéo cô gái về phía mình, cô ta không ngờ Thẩm Nham
lại bảo vệ nha đầu thối đó, cô ta hừ một tiếng, rồi ngồi phịch xuống
ghế.
“Đây không phải là nơi em nên tới, mau về đi!” Thẩm Nham mang vẻ mặt lãnh đạm nói.
“Thật sự muốn chia tay sao?” Giọng cô gái hơi run rẩy.
“Đúng.”
Cô gái nhìn Thẩm Nham, sau đó gạt tay
Thẩm Nham ra, từng bước đi về phía cửa. Lúc cô gái đi đến cửa, Trần Mặc
Đông nhìn rõ trên mặt cô gái đầy nước mắt, nhưng cô cúi đầu bước đi. Sau đó, cả căn phòng lại quay trở về những hoạt động trước đó, nhưng bầu
không khí không thể sôi động như cũ.
Sau đó, khi ra khỏi câu lạc bộ, Trần Mặc
Đông lại lần nữa gặp cô gái kia. Cô gái ngồi xổm cách cửa câu lạc bộ
không xa lắm, một tay cầm chiếc túi vải xinh xắn, tay kia vẽ vời gì đó
trên đất. Cô gái rất gầy, vì thế khi ngồi xuống bỗng biến thành một hình bóng rất nhỏ. Dường như cô cảm nhận được ánh mắt của họ nên ngẩng đầu,
sau đó cô cũng chầm chậm tiến tới trước mặt Thẩm Nham như vừa nãy. Cô
gái mặc quần jeans bạc màu, trên người là chiếc áo T-shirt màu trắng,
mái tóc bay trong gió.
“Những thứ đồ này đều trả lại anh, anh
đừng nói là không cần. Tuy đàn ông các anh cảm thấy nhận lại những thứ
đồ này rất mất mặt, nhưng em không dùng đến chúng. Cái này em giữ lại,
dù sao nó cũng chẳng có giá trị gì.” Khóe miệng cô gái khẽ cong lên, cô
vừa chỉ chiếc dây chuyền trên cổ, vừa giơ cao chiếc túi trong tay, đưa
đến trước mặt Thẩm Nham, nhưng Thẩm Nham lại không hề có bất cứ phản ứng nào.
Cô thấy Thẩm Nham không phản ứng lại,
cũng không miễn cưỡng nữa, hạ cánh tay đang giơ cao xuống: “Nếu anh
không lấy lại, vậy em sẽ bỏ chúng đi.” Cô dừng một chút: “Thẩm Nham, em
biết chúng ta chia tay vì muốn tốt cho em, nhưng em không cần. Nếu anh
đã quyết định như vậy, có nghĩa anh sẽ không có cơ hội đổi ý nữa.” Giọng cô gái khẽ run rẩy: “Thực ra uất ức hay không do em nói là được rồi,
anh nói em uất ức, nói em khổ cực, nhưng em lại không hề thấy vậy. Anh
quá coi thường em, em biết chuyện này mới một tháng, nhưng em cũng đã
chịu đựng một năm rồi. Một năm đã trôi qua như vậy, anh nói xem, em còn
sợ nhiều hơn một năm nữa sao? Em đi đây, chúng ta hãy chúc phúc nhau!”
Cô gái bình tĩnh nói hết, sau đó đi qua người Thẩm Nham, bước về phía
trước.
Tại một nhà hàng Tứ Xuyên nồi tiếng, Trần Mặc Đông đã mấy lần gặp Thẩm Nham và cô gái này. Mỗi lần Thẩm Nham thấy đoàn người họ, đều chủ động ra chào hỏi, cũng không để họ có cơ hội
tiếp cận trước. Anh không quen Thẩm Nham, cậu ta chỉ là bạn của một
người bạn, nói chuyện cũng chỉ giới hạn trong vài câu chào hỏi. Lúc Thẩm Nham đến chào hỏi, Trần Mặc Đông nhìn cô gái kia, lúc nào cô ấy cũng
mặc áo T-shirt trắng, hoặc là đang ăn đồ, hoặc là đang nghịch điện
thoại, cũng không thèm nhìn sang bên này.
Vừa rồi dưới ánh đèn, Trần Mặc Đông đã
chắc chắn cô gái ấy chính là cô bé trong ký ức, đôi mắt vẫn rất to, chỉ
là đám thịt trên mặt không còn phúng phính như trước nữa.
Trần Mặc Đông là người theo chủ nghĩa duy vật đơn thuần, nhưng lần này anh không thể không cảm thấy ông trời
đang trêu chọc mình. Con chó nhỏ anh nuôi mấy năm trước bị chết, khi ấy
trong lòng anh rất thương nhớ và đau buồn, trong lúc anh rơi vào tình
thế bệnh tật nguy kịch, chính cô gái này đã dành cho anh sự ấm áp. Anh
tin cô gái này so với trước kia lại càng đáng yêu và khiến người khác
yêu thương hơn.
Sau khi ở cạnh nhau, Trần Mặc Đông
mới phát hiện cô hoàn toàn không có ấn tượng gì về anh. Có lẽ vì nhìn cô lớn lên từ nhỏ nên Trần Mặc Đông thích so sánh cô như một đứa trẻ, nếu
chuyện xảy ra không quá đáng, anh sẽ dùng phương pháp mặc kệ, vì thế có
một số sự việc anh áp dụng cách xử lý là không giải thích, giống như
người lớn không giải thích với trẻ con.
Sự chiều chuộng, yêu thương của anh dành
cho cô là tình yêu nam nữ, nhưng cũng giống như sự chiều chuộng trẻ nhỏ, đôi khi chính anh cũng bị lẫn lộn cảm xúc. Nhưng tóm lại, anh yêu cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT