Sau lần lỡ điện thoại ấy, mấy ngày sau Lộ Nghiên cũng không gọi lại. Trong thời gian này, Trần Mặc Đông lại gọi tới bốn lần. Không biết ông trời trêu đùa hay là ông ấy nghiêm túc mà bốn lần Trần Mặc Đông gọi thì ba lần Lộ Nghiên không biết, chỉ có một lần khi cuộc gọi vừa tới, Lộ Nghiên đang cầm điện thoại trên tay, cô chết lặng không biết có nên trả lời không. Trong phút chốc suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại cũng ngưng ngoài dự liệu. Lộ Nghiên suy nghĩ, rồi khẽ mỉm cười; sau đó cô lại tiếp tục công việc.

Ban ngày làm việc, cô gặp Lâm Hướng. Cả hai đều đang làm việc nên không tiện nói nhiều. Lâm Hướng hẹn Lộ Nghiên hết giờ làm đi ăn. Lộ Nghiên căn bản không muốn đồng ý vì mấy buổi tối gần đây cô thường cùng đồng nghiệp hoặc bạn học gần đó đi chơi về rất muộn, thực sự cảm thấy rất mệt. Nhưng cuối cùng cô vẫn đi.

Tới nhà hàng, Lộ Nghiên mới phát hiện bên cạnh Lâm Hướng là Thẩm Tiêu, nhất thời như mở cờ trong bụng.

Lộ Nghiên dùng ánh mắt mờ ám đánh giá hai người đối diện, Thẩm Tiếu thấy vậy liền cảnh cáo.

“Chị dâu, cẩn thận ánh mắt đấy.”

Lộ Nghiên lấy lại tinh thần, nhưng vẫn muốn trêu chọc một chút.

“Lâm Hướng, em đoán chắc chắn anh chỉ mượn em làm cớ để mời Thẩm Tiếu thôi.”

“Mặc Đông nói đúng, em quả thật quá thông minh.” Anh nói xong liền phá ra cười.

Nghe thấy tên người này, Lộ Nghiên có chút bỡ ngỡ, cô hơi cau mày.

“Chị dâu, anh ta đang dùng cách nói ý tại ngôn ngoại đấy. Vậy là trước kia anh ta cảm thấy chị rất ngốc.”

“Cô gái này, một ngày không dạy em đã hư thân rồi phải không?”



Lộ Nghiên nghe họ đấu võ mồm.

Tranh cãi như vậy không có gì là không tốt.

Lộ Nghiên cảm thấy cách miêu tả của cụm “ý tại ngôn ngoại” rất hay, rõ ràng chữ “ngôn” kia đã được hiểu theo một cách tiêu cực. Lần nói chuyện điện thoại trước, Lộ Nghiên nhất thời cao hứng, cô tưởng tượng câu trả lời của Trần Mặc Đông đơn giản sẽ là phủ nhận quan hệ của hai người, nhưng cô không ngờ hiện tại lại thế này. Nghi vấn của Lộ Nghiên bị Trần Mặc Đông hiểu thành “ý tại ngôn ngoại” nào đó. Cô không hiểu Trần Mặc Đông nghĩ gì mà vặn vẹo suy nghĩ của cô biến thành như vậy, tuy nhiên cô cũng không muốn giải thích với anh. Lộ Nghiên tự cười mình, trí óc mình có chỗ nào thông minh mà biết tiên đoán sự việc để tự tìm đường lui? Chẳng qua tình huống khi đó khiến một người ngốc nghếch như Lộ Nghiên cũng phải biết thời biết thế, tìm cách bảo toàn chính mình – nhưng cũng chỉ là lúc đó mà thôi.

Bữa ăn rất náo nhiệt. Thẩm Tiếu và Lâm Hướng giống hai oan gia gặp nhau, cãi nhau hết chuyện này đến chuyện khác, Lâm Hướng nói tây thì Thẩm Tiếu kiên quyết nói đông, anh bị cô làm cho tức dựng tóc gáy, cuối cùng phun ra một câu: “Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó sống với nhau”, sau đó anh lại bị rơi vào trận công kích của Lộ Nghiên và Thẩm Tiếu.

“Em và Trần Mặc Đông vẫn liên lạc với nhau à?” Trên đường đưa Lộ Nghiên về, Lâm Hướng hỏi vậy. Thẩm Tiếu từ ghế phụ cũng quay lại nhìn Lộ Nghiên.

“Không liên lạc nữa.” Cách trả lời hoàn toàn ngược với lúc trước, Lộ Nghiên chỉ nhẹ nhàng trả lời rồi khẽ mỉm cười.

“Thẩm Tiếu, cậu nhìn đôi tình nhân bên đường kia đi.” Lộ Nghiên chỉ sang bên phải đường.

Hình như hai người đang cãi nhau, người con trai đứng sau cô gái, nắm tay cô gái nhưng bị hất ra, vài lần đều như vậy. Tuy có thể thấy rõ hai người đang giận dỗi, nhưng Lộ Nghiên vẫn cảm giác hai người rất hòa hợp. Sau khi xe chạy qua, không biết tình hình hai người đó thế nào, Lộ Nghiên hơi tiếc vì đã bỏ lỡ một vở kịch lãng mạn.

Lộ Nghiên xuống xe, Lâm Hướng cũng đi theo.

“Lộ Nghiên, công ty của Mặc Đông xảy ra chút chuyện, có lẽ gần đây cậu ấy rất bận.”

“Ừm.” Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Chăm sóc Thẩm Tiếu cho tốt. Nếu không phải Thẩm Nham đã đi rồi thì anh cũng không có cơ hội đâu.” Đây là lần đầu tiên Lộ Nghiên nhắc đến tên Thẩm Nham, nhưng nói ra một cách bình thường như vậy không hề có chút run rẩy, dậy sóng lòng như Lộ Nghiên từng nghĩ.

Lâm Hướng định nói gì đó lại thôi, cuối cùng anh khẽ gật đầu, rồi lái xe đi.

Lúc nhận được điện thoại của Lộ Hi, Lộ Nghiên đang nói chuyện với Triệu Phàm.

Lộ Hi là em trai của Lộ Nghiên, thường xuyên bắt nạt cô, nhưng đó là chuyện trước khi Lộ Hi lên trung học, hiện tại không như vậy. Lộ Hi rất thông minh; tất cả sự hấp dẫn, trọng nghĩa và đẹp trai của một người đàn ông, cậu đều không thiếu, vì thế cậu khá nổi bật trong đám bạn cùng tuổi. Đương nhiên sự nổi bật đó không chỉ bao gồm những mặt tốt mà còn bao gồm cả những mặt xấu. Từ nhỏ cậu đã nghịch ngợm hư hỏng, mà Lộ Nghiên là người thân nên cũng chịu hại nhiều.

“Đồ trẻ con.”

“Sao ngươi lại ngốc thế.”



Đó đều là những câu hồi nhỏ Lộ Hi hay nói với Lộ Nghiên.

Hồi học tiểu học, Lộ Nghiên rất còi, lớp ba mới bắt đầu đến trường. Mà một người học lớp ba như cô lại chỉ có vóc dáng bằng những bạn nhỏ học lớp một. Những bạn nhỏ kia cũng có bắt nạt cô, nhưng các thày cô lại thích Lộ Nghiên, nên ở trường vẫn có thể tránh được chuyện đó. Tuy nhiên ở nhà, tên quỉ Lộ Hi lại hay tránh những lúc có bố mẹ mà bắt nạt cô.

Ví dụ cậu ta sẽ lấy hết tiền tiêu vặt của cô; dẫn cô vào nhà vệ sinh nam; cố ý làm vỡ bát rồi vu oan cho cô; hoặc kéo tóc đuôi sam của cô, xé rách quần áo của cô.

Vóc dáng của con trai con gái khi còn nhỏ không khác nhau lắm. Mà Lộ Nghiên hơn Lộ Hi hai tuổi, nhưng có một thời gian chiều cao của họ tương đương nhau, vì thế dù Lộ Nghiên là chị cũng không có lấy một chút ưu thế nào.

Lộ Nghiên cho rằng Lộ Hi vẫn luôn coi cô là “em gái” để bắt nạt, nhưng đến năm cuối cấp hai, Lộ Hi dường như đã xa cách Lộ Nghiên đi nhiều. Khi đó Lộ Nghiên học lớp mười một, bên cạnh cô có thêm bạn bè, nhưng Lộ Hi cũng không nói gì. Hai người đều dựa vào thứ tình cảm nhỏ bé đó trải qua thời thanh xuân của mình. Đến khi Lộ Nghiên học năm ba đại học, Lộ Hi dùng hết số tiền làm thêm trong kỳ nghỉ mua một con búp bê cho Lộ Nghiên. Sự ngại ngùng của hai người vỡ tan, trải qua mười mấy năm hai người mới đem mối quan hệ chị em trở lại đúng vị trí.

Ở thành phố S, mỗi tuần Lộ Nghiên đều gọi điện cho bố mẹ hai lần, lúc ngắn lúc dài, chưa hề đứt đoạn.

Đôi khi cô và Lộ Hi cũng gọi điện cho nhau, nhưng đã gọi là nấu cháo điện thoại. Thường là buổi tối mới nói chuyện, gọi điện ban ngày thế này thì đây mới là lần đầu.

“Lộ Nghiên, bố ốm rồi, chị xin nghỉ phép về đi.” Lộ Hi thẳng thắn nói ra nguyên nhân gọi điện, giọng nói hiện rõ vẻ mệt mỏi.

Lộ Nghiên xác nhận lại lần nữa, đến khi nhận được đáp án như cũ, cô không biết nên nói tiếp thế nào, nên hỏi bệnh gì hay tình hình hiện tại thế nào, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói được gì.

Lộ Nghiên hiểu rõ nếu chỉ đau ốm bình thường, Lộ Hi sẽ không gọi điện thế này.

Hiện giờ Lộ Nghiên có chút hối hận, bố mẹ đã mấy lần khuyên cô trở về, nhưng cô chỉ luôn nói rằng phải đợi mấy tháng nữa.

Lộ Nghiên bối rối nói tình hình cho Triệu Phàm nghe, rồi cũng không làm thủ tục nghỉ phép, về nhà thu dọn đồ đạc ngay. Hành lý của cô rất đơn giản, chỉ có mấy bộ quần áo, những thứ khác ở nhà đều có. Thời gian còn sớm, cô ngồi trên sô pha, suy nghĩ đã tỉnh táo hơn so với lúc trước. Cô gọi điện về cho Lộ Hi, hỏi bệnh tình của bố và tâm tư hiện giờ của mẹ. Lúc sắp ra khỏi cửa, cô nhớ đến sợi dây chuyền treo trên chiếc đèn bàn, lại đi lấy xuống nhét vào trong túi, sau đó ra khỏi nhà.

Vé máy bay Triệu Phàm đã đặt, đưa cô đến sân bay cũng là Triệu Phàm. Trong lòng Lộ Nghiên vô cùng cảm kích, nhưng dường như lại mất đi năng lực nói, cô không nói được điều gì với Triệu Phàm.

Lúc máy bay cất cánh, Lộ Nghiên không ngừng nuốt nước bọt để giảm bớt cảm giác kỳ lạ trong tai khi máy bay tăng độ cao. Sau khi máy bay đã ổn định, Lộ Nghiên nhắm mắt dựa vào ghế, đầu óc cô trống rỗng.

Trán Lộ Nghiên lấm tấm mồ hôi, người bên cạnh hỏi cô không khỏe sao, Lộ Nghiên mở to mắt nhìn về phía người đàn ông vừa nói chuyện, hơi mỉm cười lắc đầu. Cô nhớ chỗ ngồi khi này là hai mẹ con mà. Lộ Nghiên lại nhắm mắt lần nữa, cô cảm thấy nhắm mắt lại, thời gian sẽ trôi nhanh hơn một chút.

Bên tai vang lên tiếng tiếp viên hàng không.

“Cô à, cô có cần giúp đỡ gì không?”

“Phiền cô cho tôi ly nước.”

Có lẽ lúc đưa ly nước, tiếp viên hàng không thấy tay Lộ Nghiên lạnh quá, nên rất nhanh sau đó cầm đến một tấm chăn mỏng đặt lên người cô.

Bụng Lộ Nghiên khó chịu vô cùng, cô mở to mắt nhìn đồng hồ mới thấy mình ngủ mơ màng chưa quá mười lăm phút. Trán và lưng đều toát mồ hôi, Lộ Nghiên kéo chiếc chăn mỏng, cuộn lại đè lên bụng.

“Cô như vậy sẽ cảm đấy.” Người đàn ông bên cạnh lại lên tiếng.

Trời tháng chín rất nóng, trong khoang mở điều hòa, với người đang toát mồ hôi như Lộ Nghiên quả thực rất dễ bị cảm.

Lộ Nghiên lại kéo cái chăn xuống dưới, cô thật sự không muốn nói chuyện, chỉ có thể mỉm cười đáp lại.

Hành trình vài tiếng đồng hồ, nhưng Lộ Nghiên phải chịu đau đớn gấp bội, bụng cô vẫn gào thét ầm ĩ khiến trí óc cô hỗn loạn, quên mất vì sao mình quay về Bắc Kinh, chỉ nhớ trong lòng có chuyện rất quan trọng khiến cô lo lắng.

Lúc xuống máy bay, Lộ Nghiên đứng dậy đợi người bên cạnh rời đi.

“Cô gái, nếu không ngại, lấy chiếc áo này quấn vào lưng đi.” Người đàn ông ngồi sát cửa sổ lại lên tiếng, đồng thời giơ chiếc áo ra trước mặt Lộ Nghiên.

Lộ Nghiên bỗng nhiên cảm thấy một dòng chảy nóng trong người, cuối cùng cô đã hiểu nguyên nhân bụng mình đau. Cô quay người nhìn qua chiếc ghế, may mà chưa có gì, nhưng Lộ Nghiên lại đang mặc quần sáng màu, cô không khỏi có chút xấu hổ, nhận sự giúp đỡ của người đàn ông kia.

Sắp ra khỏi sân bay.

“Không biết làm sao để trả lại áo cho anh?” Lộ Nghiên muốn mang hành lý đến nhà vệ sinh thay chiếc áo ra, sau đó lại nghĩ thời gian lúc này quan trọng hơn, nên từ bỏ suy nghĩ đó.

“Một chiếc áo không cần quá cẩn trọng như vậy. Tôi vẫn chưa giới thiệu, tôi là Trương Lộ Viễn.”

“Tôi họ Lộ, anh để lại số điện thoại, sau khi giặt sạch tôi sẽ đem trả.”

Hai người bắt tay nhau. Lộ Nghiên không muốn để lại đầy đủ tên họ, dù như vậy là không lễ độ. Người đàn ông kia không nói nhiều, đưa cho cô tấm danh thiếp, rồi mỗi người một ngả.

Lộ Nghiên đến bệnh viện XX. Phòng bệnh có bốn chiếc giường, bố Lộ đang nằm trên chiếc giường gần cửa sổ, mẹ Lộ đang ngồi cạnh, nhìn chằm chằm ra khoảng không ngoài cửa sổ.

Lộ Nghiên khẽ gọi mẹ, mẹ Lộ quay đầu nhìn thấy Lộ Nghiên.

“Sao con đã về rồi? Tên tiểu tử thối Lộ Hi đã gọi con về rồi.” Vẻ mặt mẹ Lộ mang theo trách cứ, nhưng không hiện vẻ đau thương, thống khổ.

“Tuổi đã lớn cũng phải trải qua chuyện này thôi. Tuy là ung thư nhưng phát hiện sớm, bác sĩ nói tỉ lệ phẫu thuật thành công rất lớn. Con xem, trong phòng này đều là những bệnh nhân như bố con, làm gì có người thân nào mặt mũi buồn rười rượi như con đâu. Mẹ và bố con cân nhắc rồi, cảm thấy không cần gọi con về, đợi con nghỉ phép rồi về cũng thế.” Mẹ Lộ kéo tay Lộ Nghiên đi ra bên ngoài.

Lộ Nghiên nghe mẹ nói về tình hình gần đây, từ khi ba Lộ phát bệnh rồi nhập viện, từ cuộc sống ăn uống hàng ngày đến trạng thái tinh thần, trong lòng cô cũng dần dần nhẹ nhõm, nhưng cô không dám hoàn toàn buông lỏng. Mẹ Lộ là một người phụ nữ nhã nhặn trầm tính, trước tất cả sự việc đều luôn “tĩnh”, cho dù lòng bà lo lắng vẫn thể hiện rõ sự bình tĩnh lặng lẽ.

Lúc quay lại phòng bệnh, bố Lộ đã tỉnh, đang nói chuyện với người nhà của bệnh nhân khác trong phòng. Ông ngẩng đầu thấy Lộ Nghiên, nét mặt tươi cười, giới thiệu với người bên cạnh: “Con gái nhà tôi đây.” Lộ Nghiên cúi đầu chào hỏi người đó.

“Cô gái này thanh tú y như chị Nguyễn vậy.” Người nhà của bệnh nhân nói xong lại cúi đầu gọt táo.

Lộ Nghiên nhìn bố xem có phải mình đang tưởng tượng không, thấy cả giọng hài hước của người mang khẩu ngữ Hà Bắc kia, cuối cùng cô mỉm cười.

Muộn một chút, Lộ Nghiên và bố nói chuyện phiếm, tán gẫu về cuộc sống, công việc, bạn bè ở thành phố S. Cuối cùng Lộ Nghiên còn nói với bố rằng cô có khả năng phát triển tiềm lực nói nhiều, bố cô cười nói: “Công năng của miệng ngoài ăn là nói, cố gắng nói thật nhiều vào, phải tận dụng ưu điểm của mình.” Sau đó, ông xoa tóc Lộ Nghiên: “Lộ Nghiên à, bố chắc chắn không sao đâu, lẽ nào con không tin bố nữa sao?” Dây đàn Lộ Nghiên cố giữ căng trong lòng cuối cùng cũng đứt phựt, nước mắt cô chảy ra không ngừng, không sao dừng lại được: “Bố, con biết chắc chắn bố sẽ không sao, nhưng con vẫn muốn kể cho bố nghe những chuyện của con ở thành phố S, con muốn để bố biết.”

Lúc Nguyễn Minh Ngữ đi vào, Lộ Nghiên đã lau khô nước mắt, nhưng đôi mắt vẫn còn đỏ, Nguyễn Minh Ngữ bảo Lộ Nghiên về nghỉ ngơi nhưng cô không chịu.

“Con ở đây có thể giúp gì, cũng không thuận tiện nữa, mau về nhà dọn dẹp đi.” Nguyễn Minh Ngữ nói xong liền cầm lấy hành lý của Lộ Nghiên.

Lộ Nghiên nghĩ mình cũng nên về nhà thay quần áo, vì thế bảo với mẹ sáng mai sẽ đến sớm, rồi đi về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play