- Lệ Nhan cô nương xin hãy làm thê tử của ta!
Mặt nàng và Hiên
Phi cùng đờ đẫn tại tư thế đánh nhau, mắt nhìn một nam nhân chưa từng gặp quỳ
giơ ra trâm lễ vật cầu hôn nàng. Lệ Nhan run rẩy ngay trong khi Hiên Phi hận
không thể bò lăn ra cười lúc này. Trên đời này thật có người khùng đến mức đi cầu
hôn nha đầu Lệ Nhan đó!
Lệ Nhan thật sốc
vì bất ngờ đến không nói nên lời thì Hiên Phi đã nhanh chóng tỏ ra thương tiếc
gã nam nhân lạ đó thay cả nàng…
- Vị huynh đài đây xem ra bệnh tình khá trầm trọng
ở đầu và con mắt rồi đúng không? Hay là nhầm lẫn đó, bên kia có mỹ nhân kìa!
Hiên Phi ám chỉ
Thu Nguyệt vẫn còn đứng nơi thềm phủ họ Mạch. Lệ Nhan phùng mang trợn má liếc
cái tên khốn Thổ Phỉ này thật đáng ghét cứ phá cảm xúc lâng lâng của nàng mới
chịu được. Song gã nam nhân cầu hôn nàng xoay nhìn Thu Nguyệt xinh đẹp, lộng lẫy
cũng chỉ biết run lên rồi nuốt lệ quay trở lại nhìn Lệ Nhan.
- Lấy được Lệ Nhan cô nương mới là mục đích lớn
nhất của đời ta!
Hiên Phi thiệt bất
ngờ đến mức chút nữa sặc nước bọt tự mình chết rồi. Hắn không ngờ rằng trên đời
này có kẻ bệnh nặng đến mức mê đắm nha đầu Lệ Nhan. Trong khi Lệ Nhan bối rối tự
ôm ngay hai má đã sớm đỏ thẹn và nói vài câu tự mãn…
- Thì ra có người ái mộ ta đến vậy!?
Thấy nàng mơ
màng, sung sướng vì có người cầu hôn rồi khiến hắn vội chen vào nói ngay….
- Cái gã này từ đâu xuất hiện, chê cả Thu Nguyệt,
còn đòi thú ngươi làm vợ chắc chắn là có ý đồ bất chính rồi!
- Ngươi thấy ta có người ái mộ nên ghen tị đúng
không Thổ Phỉ? - Nàng không tức cũng lạ nha. Hiên Phi rõ ràng
kinh bỉ nàng xưa nay không được ai hâm mộ như hắn và Thu Nguyệt. Nhưng Hiên Phi
vội nhăn nhó đáp lời.
- Xìiii… Long Hiên Phi ta có người ái mộ xếp
hàng từ Vạn An này cho đến Kinh thành còn chưa hết nữa, đâu có rãnh rỗi ganh tị
với ngươi!
Lệ Nhan và Hiên
Phi lại bắt đầu liếc mắt nhìn nhau phóng ra lửa phẫn nộ. Chỉ thiếu chút nữa
thôi hẳn nàng cũng lao vào đánh hắn cho hả dạ rồi nhưng lại có thêm hai nam
nhân lạ xuất hiện đột ngột cũng lao đến trước nàng hét lên tranh giành.
- Lệ Nhan cô nương hãy làm thê tử của ta!
Giờ thì Hiên Phi
quá sức kinh hãi rồi. Hắn không tin lại có nhiều kẻ bị bệnh nặng như thế cố
tranh nhau cầu hôn Lệ Nhan. Thâm tâm hắn lúc này thật muốn đến an ủi từng người
một cách chia sẻ nhất có thể.
Lệ Nhan lúc này
không thấy khoái chí vì có người hâm mộ nữa. Nếu một người thì còn hi hữu xảy
ra nhưng cùng lúc nhiều người đến cầu hôn nàng đến vậy cũng thật bất thường như
lời Hiên Phi nói. Thu Nguyệt nhìn cũng lo lắng theo không biết chuyện này có gì
không ổn cho đại tỉ không.
Nhưng cả ba đứa
chưa ai làm gì thì từ phía xa ùn ùn kéo đến một nhóm nam nhân vô cùng náo loạn.
Họ hùa nhau vây quanh Lệ Nhan rồi quỳ xuống cầu hôn chân thành. Có thể nói đó
là cảnh tượng khủng khiếp nhất trong đời Hiên Phi từng chứng kiến qua.
- Đám người này điên hết rồi sao lại đi cầu hôn
đầu heo diễm lệ này chứ!?
Lệ Nhan đang
hoang mang trong đám nam nhân nghe hắn ta nói thế cũng phải tức lên nha. Nàng
giơ tay đấm cho Hiên Phi một cú làm hắn té ra ngoài đám đông. Trên đường lớn
cũng nhiều người xem cảnh cầu hôn Mạch đại tiểu thư của Cửu Nhật tiêu cục.
Lệ Nhan lúc này
không cảm thấy hay ho nữa rồi khi có cả chục người dâng lễ vật cầu hôn như thế.
Và cuối cùng nàng cũng biết ra lí do có nhiều kẻ khùng thế này.
- Ai có được Lệ Nhan cô nương sẽ có được Cửu Nhật
tiêu cục đó!
Nghe thế nhiều
nam nhân cũng gắng liều mình nhào vào cầu hôn để thử thay đổi tài vận khiến
nàng giận sôi máu, trào nước bọt. Nàng biết mình tệ, không ra dáng khuê nữ thật
nhưng có cần người ta vì chút lợi ích kia lại làm trò này không?
Làm trưởng nữ có
tiêu cục cũng tốt nhưng vì thế mà ra cảnh này thật không hay chút nào. Tất cả
chỉ do nàng thành thân với Vạn Sinh không thành, người ta đồn đại mới hỗn loạn.
Giờ dẫu Thu Nguyệt xinh đẹp đến vậy nhưng họ chỉ muốn có tiêu cục lớn nhất nhì
giang hồ thôi.
Thế là nàng hậm hực
giơ chân, đá tay vào đám nam nhân đang vây lấy mình để xua họ ra.
- Tránh ra!
- Cô nương xin hãy chọn tôi ak!
Cảnh tượng lúc
này cứ như một đám ruồi nhạn bâu lấy cục phân chất lượng cao khiến Hiên Phi thật
không nhịn cười nỗi nữa. Nàng đang bực lắm rồi vội liếc nhìn hắn cười càn rỡ chọc
mình hơn. Thậm chí thấy nàng mắt đỏ ngầu, mặt đen xì giận thì hắn càng cười đắc
ý lớn hơn nữa chứ. Đám nam nhân xoay nhìn mỹ nam cười đẹp đến mức khuynh quốc
khuynh thành chỉ muốn say sẫm hết.
Lệ Nhan cắn môi hận
không thể nhào lại đánh bầm mặt Hiên Phi lúc này do lỡ hứa giúp tiểu muội rồi.
Song nếu không phải nàng đánh có lẽ Thu Nguyệt không phàn nàn gì đâu. Thế là
nàng ở giữa đám nam nhân cầu hôn, dõng dạc nói…
- Ai muốn làm phu quân của Mạch Lệ Nhan này?
Toàn bộ đồng loạt
giơ tay lên trời như bé ngoan trả lời nàng. Nàng có chút nhếch mép cười gian tà
nhìn về phía Siêu cấp mỹ nam nhân. Hiên Phi tự dưng thấy có chút rùng mình sợ
nha khi nàng nói tiếp.
- Vậy thì ai có thể đánh Long Hiên Phi sống dở
chết dở, Mạch Lệ Nhan này sẽ lấy làm phu quân!
- Nàng vừa tuyên bố xong mọi người
đều chấn động. Dĩ nhiên kẻ sốc nhất chính là hắn rồi.
- Nè! Việc của ngươi sao lại lôi ta vào chứ nha
đầu?
- Tại ngươi chọc ta làm chi? Nếu không muốn bị
đánh thì liệu hồn dọn dẹp hết bọn người này cho ta đi Thổ Phỉ thúi!
Nói xong nàng phủi
tay đi đến kéo Thu Nguyệt cùng vào nhà bỏ Hiên Phi ở lại bơ vơ một mình với đám
nam nhân nhốn nháo. Nàng cười ác trong bụng dạ phúc hắc của mình. Làm thế vừa
chơi xấu Hiên Phi vừa khỏi mệt khi tự đánh nhau đuổi người nha. Lệ Nhan thật
hâm mộ đầu óc thông minh tuyệt vời của mình.
Khi đó, cả đám
người nhìn “siêu cấp mỹ nam nhân” đang tái xanh mặt lại càng xinh đẹp động lòng
người. Tuy nhiên Lệ Nhan đã công bố như thế, bọn họ không còn lựa chọn nào khác
đành rưng lệ nhìn Hiên Phi…
- Xin lỗi mỹ nhân… bọn ta muốn có Lệ Nhan cô
nương và tiêu cục thôi nên… - Cả đám cùng nhắm mắt lao lên đánh. Hiên Phi bị
ép vào đường cùn một cách lãng xẹt không thể không tức giận gào lớn.
- MẠCH LỆ NHAN!!! Ta quyết không tha cho ngươi!
Nàng bên trong
nhà dĩ nhiên nghe giọng hét thân quen của “hảo” hàng xóm rồi. Tiếp sau tiếng
đánh nhau nhanh chóng vang lên nghe thật là vui tai, hẳn là Hiên Phi có võ công
cao cường cũng phải vã mồ hôi với số lượng người như thế thôi.
Nàng chỉ cười, ngồi
run đùi ăn hạt dưa không thèm lo lắng gì trong khi Thu Nguyệt thật đứng ngồi
không yên, rưng rưng lệ hỏi.
- Sao tỉ nỡ làm thế với Hiên Phi ca ca chứ?
- Ây… tỉ nói giúp muội thành đôi với hắn chứ
đâu có nói sẽ đối xử tốt với hắn ta đâu!
- … tỉ không sợ sẽ có người thắng lấy được tỉ
và tiêu cục nhà mình sao?
- Nếu hắn ta thua thì tỉ càng không giao muội
cho loại nam nhân yếu đuối đâu. Nhưng Thổ Phỉ không thua đâu muội đừng lo mà!
Lệ Nhan lại ung
dung ăn uống trong khi Thu Nguyệt bồn chồn ngón ra vẫn còn nghe tiếng đánh
nhau. Dĩ nhiên Lệ Nhan biết năng lực của Hiên Phi đến đâu, lại cho rằng hắn ưa
sĩ diện càng không để thua.
Thế nhưng Thu
Nguyệt cảm giác Hiên Phi dốc sức đánh người chỉ vì đại tỉ. Nhưng nhìn lại Lệ
Nhan vô tư như thế, Thu Nguyệt tự gõ trán cố không nghĩ ngợi chuyện đó nữa vì
chính Lệ Nhan đã nói sẽ giúp cả hai thành đôi.
———————-
- Con ra ngoài gây sự với ai lại khiến hết kẻ
này đến kẻ khác cứ đến nhà ta đòi giao đấu với con, còn đòi phá nhà ta nữa hả
Hiên nhi?
Hiên Phi nghe cha
chửi chỉ giận đùng đùng ngồi bật dậy khỏi giường cạnh cửa sổ lớn rồi la ầm một
cách ấm ức…
- Con gây sự hồi nào? Nha đầu Lệ Nhan hại con…
không vì ra ngoài bị người ta đánh thì con cũng xông qua nhà họ Mạch đem bằm nhỏ
nha đầu đó ra thành tương đỏ rồi!
Vừa nói Hiên Phi
vừa giơ tay diễn tả cách bằm nhừ thịt khiến Long Bách Phi ớn lạnh che miệng thiếu
điều buồn nôn theo. Ông ấy nhăn mặt vì độ ác độc dã man của con mình nha.
- Xem ra hai đứa ghét nhau còn hơn cha và lão
già Mạch Kiểm nữa. Nhưng hai đứa có xung đột gì cũng lo giải quyết chuyện này
êm ngay đi có biết không?
Hiên Phi nghe chỉ
nhắm mắt ngửa đầu thở ra một cách bất lực. Số người muốn tiêu cục nhiều vô số,
đến nay đã qua ba ngày rồi vẫn còn người kéo đến tìm hắn như rồng như rắn. Chưa
kể cũng không ít cao thủ trong đó làm Hiên Phi mệt gần chết chỉ biết trốn luôn
trong nhà cho yên thân.
Đột nhiên gia
nhân hốt hoảng lao vào báo…
- Thiếu gia ơi có chuyện rồi! Đầu thành treo
toàn tên của người không đó!
- Cái gì???
Long Bách Phi
cũng đi theo con xem mọi chuyện rốt cuộc là sao? Và hắn vừa ra cổng thì bên kia
Lệ Nhan cũng vừa nghe tin cùng lúc. Chẳng nghĩ gì thêm, Hiên Phi lao đến giơ
tay quất ngay vào đầu nàng một cú tàn bạo trước rồi nợ nần gì tính toán sau.
Nàng ôm đầu, thiếu chút té nhào ra đáp đất bằng mặt rồi.
Tuy nhiên cả hai
không có thời gian trao dồi xung đột thêm bởi dân chúng Vạn An rủ nhau chạy ra
cổng thành lớn xem vui như hội. Một pháo đài thí võ lớn múa trống khua chiên được
dựng vững chắc. Bên trên còn treo cao mấy dòng chữ lớn “Ai đánh bại Long Hiên
Phi sẽ có Mạch Lệ Nhan và Cửu Nhật tiêu cục”.
Cả hai đứa đều
nghệch mặt khờ khạo ra chẳng ngờ bọn người cầu hôn tổ chức cả võ đài long trọng
như vậy. Xem ra ngang ngửa với thi võ trạng nguyên hoặc tranh chức võ lâm minh
chủ. Long Bách Phi nhìn thấy cũng run lên chửi hai đứa.
- Hai đứa làm cái trò gì thế hả? Mạch Kiểm sẽ giết
cha đó!
- Con nói là con bị hại mà cha!!!
Hiên Phi thật là
oan ức. Bản thân trong sáng, thanh bạch như vậy chỉ vì nha đầu Lệ Nhan ám hại
vùi dập thôi. Lệ Nhan cũng không ngờ chuyện sẽ xé ra “bự” đến mức này. Phía sau
truyền đến giọng chửi…
- Lệ Nhan! Chuyện này là sao mau giải thích cho
cha!
Đến phiên Mạch Kiểm
cũng kịp thời xuất hiện la tiểu nữ. Nàng thật là chủ mưu gây ra toàn bộ rắc rối
này không hề oan ức gì nhưng cũng làm mặt đáng thương lí nhí trả lời cha.
- Bọn nam nhân cứ đòi cầu hôn con, Hiên Phi lại
chọc con nên con định nhờ họ thay tay đánh Hiên Phi trả thù thôi cha!
- Trời ơi… tiêu cục cha gầy dựng cả đời mà con
nỡ đem ra làm sính lễ kén rễ như vậy sao?
- Mạch Kiểm thật là tức đến thổ
huyết vì cô con gái tính tình không giống ai của mình rồi. Thế mà nàng còn chu
môi biện hộ cho mình.
- Ây… cái này đâu phải kén rễ đâu cha!
Ban đầu Lệ Nhan
chỉ tính Hiên Phi đánh xong vài người sẽ ổn không ngờ lại có nhiều người “hâm mộ”
nàng đến thế nên sinh ra chuyện này. Mạch Kiểm mặc kệ lí do, chỉ muốn ngưng
ngay chuyện này.
- Lỡ có kẻ xấu xa đánh thánh Hiên Phi thì còn
cũng chịu làm phu quân rồi cho hắn cả tiêu cục nhà ta luôn sao?
Lệ Nhan mím môi
không biết nói ra làm sao nữa. Hiên Phi nghe thế chưa kịp lên tiếng thì cha
mình đã hùng hổ nhảy vào nói bảo vệ cho con trai cưng của mình.
- Ông đừng có khi dễ Hiên Phi nhà ta như vậy
nha Mạch Kiểm? Ai đủ sức đánh thắng nó ta bỏ cơm cho ông xem! - Hai
ông bố này oan gia lâu năm nên dù đang chốn đông người vẫn không ngại ngùng chửi
om xòm làm hai đứa bước lùi chút xíu lo ai đó nhận ra mình có bà con huyết thống
với hai ông cha này nha.
- Hứ!? Ông bỏ cơm kệ ông. Chuyện này liên quan
đến tiêu cục nhà ta, ai biết ông có giở trò kêu Hiên Phi giả thua trước một tên
khốn tệ hại hay không?
- Ông tưởng ai cũng lòng lang dạ sói như ông sao
Mạch Kiểm? - Bị nghĩ xấu Long Bách Phi không điên cũng lạ.
- Ông không lòng lang dạ sói chứ còn ai trồng
khoai đất này hả? - Mạch Kiểm cha nàng cũng không hiền lành gì
nhanh chóng túm lấy cổ áo Long Bách Phi.
Hai ông cha nghiến
răng nghiến lợi thật là quá ghét đối phương. Nếu Hiên Phi không lên tiếng có lẽ
cũng đã lao vào đánh nhau mở màn cho võ đài rồi.
- Cha! Mạch thúc! Con sẽ dốc hết sức không để
thua đâu. Vạn Sinh lần trước không tốt, con càng không để thêm một kẻ tệ hại lấy
Lệ Nhan!
Hai ông cha vẫn nắm
áo nhau đờ đẫn nhìn Hiên Phi. Còn nàng ngây người ra cả một lúc, trong lồng ngực
tim tự dưng có chút sai nhịp run run. Nét mặt Hiên Phi nghiêm túc như vậy càng
tuấn tú bất phàm. Nàng xấu xa đùn rắc rối lên đầu hại hắn như vậy vẫn rất quân
tử không hại nàng.
Giây phút này khiến
Lệ Nhan nhận ra một điều vô cùng quan trọng… chẳng lẽ Hiên Phi thánh thiện chỉ
có mình nàng lòng lang dạ sói thôi sao?
Nói xong Hiên Phi
đã nhanh chóng xoay người nhẹ nhàng như bóng ma xuất hiện trên võ đài bằng kinh
công siêu phàm. Hắn nhìn kệ binh khí, tùy tiện lấy một đoạn côn vừa tay rồi
quay người nói lớn.
- Ai muốn thì lên đây, Long Hiên Phi ta sẽ tiếp
đãi hết. Sau hôm nay không cho ai tìm ta để đòi lấy Mạch Lệ Nhan nữa!
Nhìn mỹ nam có
chút nóng giận, dáng vẻ dũng mãnh khiến vài cô nương thân thể nhu mềm té xỉu
hàng loạt do quá sức choáng ngộp sự hấp dẫn của hắn. Vài gã sợ, vài gã liều mạng
cũng lao lên đánh Hiên Phi ngay. Dĩ nhiên khi Long thiếu gia cầm đến binh khí
thì đồng nghĩa với việc sẽ đánh nhau nghiêm túc.
Lệ Nhan chỉ biết
nhìn Hiên Phi đánh đuổi người cho mình. Long Bách Phi cùng Mạch Kiểm nhìn nhau
ngay phút ấy. Lập tức cha hắn buông tay không thèm lo cho con trai đang bị nhiều
người vây đánh, đi về luôn. Cả Mạch Kiểm cũng xoay người nói với con gái…
- Xong hết về nhà chịu phạt, Nhan nhi!
- Đừng mà cha!!!
Mạch Kiểm nói rồi,
mắt nhìn Hiên Phi trên võ đài một cái mới bước về. Hiên Phi đánh hết một nửa bọn
người chỉ trong chớp mắt, xem ra không cần quá lo lắng. Số người trần lên bị
đánh te tua văng xuống nằm rên la liệt. Thật may các đại phu trong thành đã được
huy động đến cứu chữa ngay nhưng không ai nguy hiểm đến tính mạng trừ gãy vào bộ
phận trên người thôi.
Thế là số nữ nhân
hâm mộ “siêu cấp mỹ nam nhân” càng tăng không dứt trong khi số nam nhân cầu hôn
Lệ Nhan tỉ lệ nghịch không còn ai cả.
Xong việc, Hiên
Phi bỏ lại sau lưng vô số người nằm rên la. Hắn phủi tay bước đến thấy nàng mặt
rũ mày chau mang cả bàu tử khí thê lương.
Thấy cảnh nàng như thế Hiên Phi không thể ngăn nổi mình lên tiếng.
- Ta đuổi hết đám người “điên khùng” hâm mộ
ngươi nên buồn hả? Sau này chắc chẳng còn ai khùng đi hâm mộ ngươi nữa đâu nên
buồn kĩ một chút nha đầu heo diễm lệ háhá…
Cái gã này thiệt
là biết cách làm tâm tình của nàng biến chuyển. Nàng nhanh chóng nổi khùng la
lên biện hộ cho mình.
- Ta về sẽ bị cha phạt nên mới buồn chứ bộ!
- Xạo! Ta thông cảm cho người tệ hại không ai
hâm mộ mà!
- Đồ Thổ Phỉ thúi!? … đứng lại ngay cho bổn cô
nương!
Lệ Nhan tức điên
dí đánh Hiên Phi. Hắn cười co dò vừa chạy vừa chọc nàng hướng về nha. Trên một
tửu lâu có thể nhìn thấy bao quát toàn cảnh võ đài “kén rễ”, có một bạch y nam
nhân lặng quan sát cả hai chạy giỡn qua bên phía dưới đường lớn.
Vạn An tươi đẹp lại
có việc hay đến thế xảy ra, xem ra chuyến này đi đến thật không uổn phí. Nhan
Chí Bình đặt nhẹ ly trà thơm xuống bàn một cách nhẹ nhàng, tuấn mâu trông lại
phía võ đài vẫn còn nhốn nháo chưa xong. Chữ treo cao tên Hiên Phi vẫn còn bay
phất phất phía đó.
- Ra hắn chính là Long Hiên Phi mà cô nương ấy
nhắt đến. Ngươi thấy hắn ta có tuấn tú không A Thuần!?
- Không thể sánh bằng người thưa công tử!
- Haha… Hôm nay ngươi cũng biết nịnh bợ thật đó
A Thuần!
Chí Bình cười nhẹ
rồi nhìn theo bóng hai đứa phía xa trên phố đông. Mắt nhìn, môi lại cười mong
chờ lúc có thể tái ngộ với Lệ Nhan.
Về đến nơi sau
khi chuyện tỉ thí kết thúc, hai đứa đều bị cha mình mang ra xử phạt. Hiên Phi
thật là ấm ức, oan uổn vì mình là người bị hại vẫn bị tội. Cha bắt hắn quỳ trước
bài vị tổ tiên sáu đời nhà họ Long rồi chửi mấy câu thuộc nằm lòng. Hắn khổ sở
rên rỉ…
- Con biết mà cha. Con đâu có làm tổn hại danh
dự gì nhà mình đâu. Việc này có phải do con bày ra, tại nha đầu Lệ Nhan hết
thôi!
- Nhưng con cũng có liên quan. Cha lần trước đã
thấy nghi ngờ lắm rồi. Sau hôm nay cha càng thấy rõ vấn đề! - Long
bách phi nói xem ra rất căng thẳng, nghiêm trọng khiến hắn nhíu mày hỏi.
- Thấy gì cha?
Mặt Hiên Phi ngây
thơ, nhân lúc hỏi sẵn tiện rút chân ngồi luôn không thèm quỳ nữa. Cha hắn đang
lo chuyện lớn nên không chú ý chi tiết gian xảo của con nha, ông ấy chỉ vào mặt
con trai nói dứt khoát.
- Con thích Lệ Nhan!
Nghe ra hắn thiệt
hết hồn. Không hiểu sao tim đồng thời lại bay lung tung trong ngực cảm giác có
chút sợ hãi khi cải lại.
- Cha … cha nghĩ sao con đi thích nha đầu đó chứ?
Thiệt là tức cười! Ha ha… ha… - Hiên Phi
cười không hiểu sao gượng dã man. Hắn không nhận ra nổi chính mình đang lúng ta
lúng túng một cách bất thường.
- Không thích sao bối rối vậy con? - Cha
hắn tinh ý, vả lại chỉ có một thằng con trai chẳng lẽ không hiểu rõ nhưng Hiên
Phi vẫn cố nói.
- Không có! Con không có thích!
Hiên Phi cố khẳng
định. Hắn một lòng một dạ ghét Lệ Nhan xưa giờ ai ai cũng biết, không thể xảy
ra chuyện động trời như vậy. Nghe con khăng khăng đảm bảo, Long Bách Phi cũng
không dám nhẹ lòng vì chuyện kinh khủng đó vẫn có thể sẽ xảy ra.
- Tốt nhất là không có! Cha không muốn làm sui
gia với lão Mạch Kiểm ấy đâu. Cha đã nhờ người mai mối cho con để làm một buổi
thành thân hoành tráng trả thù lần trước Mạch Kiểm không mời cha sang dự!
Xem ra cha hắn
đang hưng phấn khi nghĩ đến vẻ mặt thèm thuồng dự hôn lễ của Mạch Kiểm. Tim
Hiên Phi vẫn còn run rẩy do cha nói mình thích Lệ Nhan nhưng thấy cha khoái chí
đến vậy lập tức nhăn nhó lên tiếng…
- Cha đừng có mang hôn nhân đại sự của con ra để
trả thù riêng của cha chứ!?
- Vợ này cha chọn cho con. Con không thích thì
vợ sau con tự chọn cha sẽ không nhúng tay vào!
- Cha chung tình chỉ một thê tử thì tại sao con
phải lấy nhiều vợ chứ!?
Hiên Phi hiểu cha
mình tuy bên ngoài lăng nhăng rất dữ nhưng là một lòng yêu nhớ mẹ mình. Lần nào
đến ngày giỗ cũng ôm chân bàn thờ lén khóc thiệt là thê thảm vậy mà cứ lên mặt
tỏ ra mạnh mẽ với con. Long Bách Phi bĩu môi nói với lại ngay.
- Ngốc tử này thật là… Nhiều vợ mới là sung sướng!
Cha thương con như vậy con đừng phụ tình cha nha con trai cưng!?
Long Bách Phi cười
khoái trá ôm con trai khiến hắn chỉ biết chán nản. Nếu ông ấy không phải là cha
ruột chắc Hiên Phi cũng quay đầu bỏ chạy vì hoảng sợ rồi.
Khi đó bên nhà họ
Mạch hàng xóm, Lệ Nhan cũng bị quỳ vì tội làm loạn gây ra sự việc chấn động
này. Mẹ nàng xót con con bị quỳ cả canh giờ nhưng không dám xin vì chồng vẫn
còn tức giận.
- Tối nay không cho ăn cơm. Cấm túc con một
tháng không cho bước chân khỏi phủ!
- Một tháng sao cha? Con sẽ chết mất… mười ngày
thôi cha ơi hic… con biết lỗi rồi thiệt mà!
- Lệ Nhan rỉ rỉ khóc không ra bộ
dạng động lòng người như người ta mà lại thành xấu thêm xấu nha.
- Ai biểu con quậy phá lôi cả Hiên Phi vào nữa!
Mạch Kiểm cứng rắn
không dễ vì cái mặt khóc xấu thê thảm của con gái tha cho dễ dàng. Nghe thế
nàng chu môi hít nước mũi vào nói….
- Dù sao hắn cũng giúp con đuổi hết đám người
đó rồi. Cha giảm phạt đi cha! Nha cha!
Lệ Nhan nước mắt
cá sấu, cố sức rơi lệ rõ xạo rồi lết đến gần năn nỉ thảm thiết. Mạch Kiểm hừ lạnh
cứng rắn nhưng rồi cũng không thể chịu nổi vì con gái cứ đem vạc quần mình ra
làm khăn chùi nước mũi.
- Được rồi! Mười ngày thôi nhưng sau này không
cho con được phép gây sự, đánh nhau với Hiên Phi như trước nữa!
Nghe đến đây nàng
có chút mừng rỡ vì phạt ít nhưng lại thêm thắc mắc lùi ra quẹt mũi hỏi ngây
ngô…
- Sao vậy cha?
- Nàng và Hiên Phi đánh nhau xung
đột là thế nhưng từ nhỏ đến lớn người lớn chưa bao giờ bắt nghỉ chơi như vậy cả.
- Hai đứa đều trưởng thành rồi cứ mãi như trẻ
con gây sự như vậy thật không ra thể thống gì cả.
- Chính cha và Long thúc già rồi cũng thế
mà! -
Lệ Nhan chu môi nói “lí lẽ” khiến cha nàng tức lên phất áo nói.
- Dám cải cha! Tăng lên mười lăm ngày phạt!
- Ah… Con đâu có ý đó! Mười ngày thôi cha ơi!
Lệ Nhan thật là
quá sức đau lòng có giả khóc lăn ra giữa nhà thì cha cũng không thèm xót xa tha
cho. Mạch Kiểm đi vào thì phu nhân đã dịu dàng đến bên hỏi mặc kệ Lệ Nhan vẫn
còn rên rỉ ở sau.
- Nhan nhi và Hiên Phi chơi chung từ bé. Chàng
không phải tự dưng cấm chúng như vậy!? Nói thiếp nghe có chuyện gì đi!
Quả là chỉ có thê
tử tinh ý hiểu Mạch tiêu chủ nhất. Mạch Kiểm nhanh chóng thở dài nhớ lại dáng vẻ
cùng lời nói của Hiên Phi lúc ngoài võ đài rồi trả lời vợ.
- Ta chỉ lo cấm Thu Nguyệt cuối cùng Lệ Nhan mới
có gì với Hiên Phi. Ta không muốn làm sui gia với Long Bách Phi, nàng biết
mà… -
Mạch Kiểm nói còn hơn than thở.
- Nếu bọn trẻ có thật thích nhau chàng càng
không thể ngăn chúng được. Nhưng điều khiến thiếp sợ chính là Lệ Nhan và Hiên
Phi có nhỡ thành một đôi… chúng nó sẽ phá nhà ra mất vì giành ăn. - Mẹ
nàng đã suy ra viễn cảnh vô cùng thê thảm mà ai biết rõ hai đứa cũng có thể
đoán được dễ dàng.
- Phải rồi… Dù sao lo xa vẫn tốt hơn đúng
không!?
Người lớn đâu thể
kiểm soát được hết mọi chuyện của con trẻ. Ai biết chừng lửa gần rơm ướt cũng
có thể cháy bùng, việc chưa xảy ra tốt nhất nên ngăn nó có thể xảy ra từ lúc đầu.
————————
Với hình phạt cấm
túc trong phủ, buổi hẹn đi chơi hoa đăng cho Thu Nguyệt xem như chấm hết. Lệ
Nhan bảo Thu Nguyệt tự mình đi với Hiên Phi nhưng cô nhóc mắc cỡ không dám.
Hiên Phi hình như cũng không có ý định đi nữa do biết nàng bị phạt.
Cha mẹ nàng phải
dẫn Dĩ Hồng đi nên dẫn theo cả Thu Nguyệt. Mẹ xin cho cả nàng nhưng Mạch Kiểm cứng
rắn phạt là phạt không cho ngoại lệ. Vì thế cả nhà đi hoa đăng chơi chỉ có mỗi
mình nàng ở nhà thôi. Dù sao năm nào cũng xem hoa đăng rồi, nàng cũng không buồn
tiếc lắm. Ở nhà ngủ một giấc sung sướng là quên ngay ý muốn đi chơi ngay thôi.
Nhưng nàng đang
nhắm mắt cố ngủ sớm thì lại có tiếng người gõ khẽ cửa sổ lịch sự. Lệ Nhan bật dậy
nhăn mặt nói vọng ra…
- Trèo tường vào nhà người ta rồi còn bày đặt
gõ cửa làm gì nữa Thổ Phỉ!? - Xem ra không cần lên tiếng nàng cũng biết
khách đến là ai nên Hiên Phi tự nhiên mở hai cánh cửa sổ. Vừa nhảy vào phòng hắn
vừa nói…
- Ây… Ta không gõ cửa lỡ ngươi hét toán lên thì
ai chịu trách nhiệm cho sự thanh bạch của ta chứ?
Hắn nói thấy ghét
nhưng nàng cũng không thèm quan tâm, nhanh chóng nằm bẹp ra giường bộ dạng
không chút đoan trang dù có nam nhân vào phòng. Dĩ nhiên nàng không cần giữ lễ
tiết gì với hắn. Hắn chỉ nhíu mày chút xíu không còn lời nào để nói thêm mức độ
tệ hại của nàng.
Hôm nay hắn biết
cả nhà nàng đều đi xem hoa đăng rồi nên mới mò sang. Nhưng không ngờ vào phòng
nữ nhi lại thấy chẳng có gì hay ho với bộ dạng lười biếng đó của Lệ Nhan cả…
- Cha ngươi lần này phạt nghiêm túc vậy? Không
dẫn theo ngươi đi với cả nhà luôn!
- Đem tiêu cục ra chơi thì cha ta giận đúng rồi! - Cái
quan trọng chính là nàng biết vẫn cố ý phạm sai nên cha mới điên hơn phạt cứng.
- Vậy có muốn lẻn đi chơi với ta không?
Hiên Phi ngồi tự
rót trà nói làm nàng đang nằm vật vờ bật dậy ngay lập tức…
- Ra hoa đăng lỡ cha mẹ thấy ta thì sao?
- Thì đi chơi nơi khác. Vạn An này chắc chỉ có
hoa đăng chơi thôi sao? Ta chỉ cho là ngươi sợ không dám đi thì có!
- Sợ cái đầu heo Thổ Phỉ nhà ngươi đó! - Lệ
Nhan hung hăng gào lên chỉ làm Hiên Phi cười đẹp nói.
- Vậy thì đi!
Hắn đứng lên vui
vẻ, nàng cũng hăm hở nhảy xuống giường chẳng nhớ chuyện cha cấm chơi chung với
Hiên Phi nữa. Giữa nàng và hắn như thế bao nhiêu năm rồi làm sao bảo không chơi
chung là làm được.
Nàng xếp gói cao,
đắp chăn giả mình ngủ sau đó thổi đèn trốn theo Hiên Phi. Nhưng hắn đang định
trèo khỏi cửa sổ trước thì nàng đã níu áo…
- Nè! Ta có một nơi chưa từng được đến. Ngươi dẫn
ta đến đó nha Thổ Phỉ?
- Chổ nào mà chưa đến!? - Nàng
nổi tiếng quậy phá, nói ra có nơi chưa đến khiến Hiên Phi có chút bất ngờ nha.
Lệ Nhan nhanh chóng nhe răng cười nham nhở nói.
- Thì là… thanh lâu đó! Dẫn ta đến mở rộng tầm
mắt có được không?
Xem nàng nói ra
không chút xấu hổ khiến Hiên Phi tái mặt nói cho một câu…
- Ngươi đúng là không phải nữ nhi mà!
Có nữ nhân đoan
trang nào muốn đi tham quan nơi chốn phong hoa tuyết nguyệt đó một cách trắng
trợn như nàng đâu. Nhưng tiếc là Mạch đại tiểu thư phức tạp hơn loại nữ nhi tầm
thường, nơi càng “khó vào” nàng càng muốn vào cho biết.
Thế là Hiên Phi
chiều ý nàng và tiện để tiện cho người ta không kinh sợ, hắn mang cho nàng áo hồi
nhỏ của mình cho nàng giả nam trang. Thế là như hai tiểu tử, nàng và hắn củng
nhau đi chơi kỹ viện.
Vào khu thanh
lâu, nàng níu cứng áo Hiên Phi để bước theo khi mắt ngẩn ngơ nhìn nơi trụy lạc
của nam nhân. Các kĩ nữ mặc xiêm y mong manh ít vải đua nhau kêu gọi khách vào
chơi.
- Long thiếu gia!
Các cô kĩ nữ thiếu
điều đạp nhau để chạy ra đón hắn đến. Cả Lệ Nhan xém chút cũng bị họ đẩy ra xa
tám trượng. Cũng dễ hiểu cho họ vì khách đến đây đa phần xấu xí, hỏi sao họ
không ham muốn nam nhân cỡ như “siêu cấp mỹ nam nhân của Vạn An chứ. Hiên Phi
thư thái nói…
- Cho ta một phòng hướng ra sông, dọn thêm đồ
ăn thịnh soạn không cần ai phục vụ cả!
- Sao lại không? Bọn thiếp tự nguyện nè!
Mấy cô kĩ nữ thật
muốn nhào đến lột áo hắn rồi “hưởng thụ” ngay nhưng Hiên Phi chỉ cười trừ. Dĩ
nhiên hắn dẫn theo Lệ Nhan làm sao gọi ai phục vụ mình chứ. Nàng lẽo đẽo theo hắn
vừa đi vừa xoay nhìn…
- Xem ngươi khiến họ buồn chưa kìa! - Nàng
bĩu môi vì vẻ mặt thất vọng hàng loạt của các cô kĩ nữ xinh đẹp.
- Không phải tại ngươi cả sao?
- Sao lại tại ta? Ngươi cứ ăn chơi hết mức để
ta mở rộng tầm mắt toàn bộ thú vị nơi thanh lâu chứ!?
- Ngươi không lấy được chồng không phải là
không có nguyên đâu!!!
Hắn vừa nói vừa
quất đầu nàng một cú choáng váng. Lệ Nhan rưng lệ ôm đầu đầu chỉ biết bước
theo.
Lên căn phòng hạng
sang trọng nhất, mắt Lệ Nhan sáng trưng nhìn cả bàn đầy thức ăn ngon. Đặc biệt
phòng này có cửa sổ lớn ngắm cảnh sông. Bên kia bờ chính là nơi tổ chức hoa
đăng nên lung linh các loại đèn màu đủ sắc. Cảnh đẹp, đồ ăn ngon càng khiến Lệ
Nhan hớn hở…
- Tuyệt quá! Ngồi đây xem ra hay hơn chen lấn
bên kia đông người.
- Xem ra ngươi thích thanh lâu rồi!
- Ưhm… ta thấy chổ này cũng bình thường mà tại
sao người ta không cho nữ nhi vào chơi nhỉ?
Nàng chạy lòng
vòng xem thấy không khác gì một phòng trọ đẹp có giường cùng hồ tắm cả. Hiên
Phi không nói năn gì cứ mặc kệ nàng ngốc nghếch như thế. Hắn tất nhiên hiểu sức
ăn của cả hai nên gọi bàn ăn hoành tráng.
- Không ăn thì ta ăn hết đồ ăn đó đầu heo diễm
lệ!
- Chờ ta ăn với!
Thế là cả hai
tranh nhau ăn cho thật no rồi tính tiếp. Chuyện giành ăn của cả hai dĩ nhiên diễn
ra rồi càng làm phòng đầy tiếng cười giỡn pha lẫn tí xíu xung đột. Cả hai không
uống rượu, cái chính là Hiên Phi lo nàng say sẽ quậy phá khắp nơi không kiểm
soát. Sau khi ăn uống no say, hai đứa trèo ra ngồi trên bệ cửa sổ ngắm thả
thiên đăng cùng liên đăng thả trôi sông.
Lệ Nhan hớn ha hớn
hở chỉ mấy cái đèn bay thật là cao vào bầu trời đêm sáng tỏa ánh trăng rằm
tháng tám.
- Năm nào cũng đẹp ha Thổ Phỉ! - Nàng
và Hiên Phi năm nào lễ hội mà không gặp nhau xung đột cũng thấy chẳng thú vị nữa.
Hiên Phi cũng cười.
- Ừhm. Hay năm sau ta với ngươi lại đến đây xem
nhé. Ta thấy bên kia động người vây theo ta cũng thật mệt!
Lệ Nhan bĩu môi
vì Hiên Phi lại tỏ ra mình là người nổi tiếng ở Vạn An rồi. Độ nổi tiếng của
nàng cũng không thua hắn tiếc là không bị bâu cứng như thế.
- Xem bên kia nhìn gần cũng hay vậy!?
- Ngươi thật lắm chuyện. Rốt cuộc thích xem gần
hay xa?
Cả hai lại hung
hăng đang nhau qua lại giống giỡn hơn xung đột. Nhưng trong không gian yên tĩnh
dễ nghe vài tiếng động mang chút kì lạ. Hiên Phi giật mình nhận ra âm thanh đó nhưng
không kịp ngăn Lệ Nhan ngóng tai nghe.
Căn phòng phía
bên trái có tiếng người kịch liệt rên rỉ từng hồi theo nhịp thở dốc, vách tường
mỏng ngăn phòng xem ra cũng không ngăn nổi chấn động run từng nhịp. Cả người
Hiên Phi căng thẳng trong khi Lệ Nhan ngơ ngác….
- Bên kia hình như có giọng nữ nhân rên la có
sao không?
- Không sao! Ngươi mặc kệ đi đừng chú ý!
Nghe thế nàng
ngoan ngoãn ngắm cảnh tiếp. Tuy không ra bộ dạng nữ nhi đoan trang nhưng thật sự
Lệ Nhan cũng chẳng biết chút gì về chuyện nam nữ cả. Hiên Phi đâu để nàng biết
hết toàn bộ thú vui ở kĩ viện chứ. Nhưng khi cả hai vừa tiếp tục ngắm cảnh đèn
tiếp thì lần này từ căn phòng bên phải….
- Đại gia… ghét quá …từ từ đã…
- Chúng ta chơi trò hôn nhẹ đi mỹ nhân!
- Ưhm… ghét quá hà! Đại gia hư thật!
Bên đó hình như
cũng mau chóng vang chút âm thanh cao trào kịch liệt. Lúc này Hiên Phi ngồi cứng
đơ cảm thấy căng thẳng vô cùng. Hắn ngồi cùng Lệ Nhan trong hoàn cảnh này cảm
thấy có chút không nên. Hiên Phi nghĩ đã đến lúc về rồi thì nàng đã chau mày
nhíu mi hỏi một câu rõ ngốc…
- Trò hôn nhẹ là trò chơi gì?
Nàng thật nghe
tên trò chơi lạ hoắc, không biết mới hỏi hắn. Hiên Phi thì đơ ra nhìn nàng.
Lệ Nhan không
xinh đẹp tuyệt sắc nhưng đôi mắt nhỏ cũng tròn sáng như sao đêm, mũi thấp cũng
dễ thương, cái miệng dẫu không mộng đầy nhưng mỏng mỏng xem ra không tệ chút
nào. Hiên Phi nuốt khan, chẳng thể động não ngay lúc này. Điều gì đó thôi thúc
kiểm soát lí trí của hắn lúc này.
- Ngươi không biết trò đó sao?
- Không! Ta với ngươi chưa chơi trò đó qua bao
giờ mà!
Nàng từ nhỏ chơi
với Hiên Phi là nhiều nhất. Thấy nàng thật ngốc nghếch không biết, hắn nuốt
khan nói…
- … để ta chỉ ngươi nha!
- Hay quá! Chơi làm sao chỉ lẹ đi!
Lệ Nhan hăm hở, vẻ
mặt tò mò nôn nóng muốn biết ngay. Hiên Phi càng nhìn càng như hoa mắt khi thấy
nàng phút chốc cũng khá đáng yêu. Mỹ nam xấu xa cứ vậy vùng lên trong hắn không
thể ngừng lại.
- Oẳn tù tì. Ai thua sẽ bị hôn nhẹ!
- Hôn nhẹ là làm sao mới được!?
- Chơi đi ta sẽ chỉ cho…
Lệ Nhan tin tưởng,
cười giơ tay oẳn tù ti ngay cùng hắn. Ngay lập tức mặt Lệ Nhan nhăn nhúm lại do
đó giờ oẳn tù tì toàn thua Hiên Phi. Hắn vì biết rõ nàng lúc nào cũng sẽ ra thứ
tự kéo-búa-bao nên nhớ, dễ dàng thắng liên tục. Nàng rầu rĩ vì thua ngay ván đầu…
- Ta thua rồi thì sao?
- Ngồi yên!
- Có đau như búng lỗ tai không Thổ Phỉ!?
Hiên Phi mà búng
lỗ tai lúc nào nàng cũng trào nước mắt vì đau. Hắn lúc này run run nghe tim đập
thình thịch trong ngực. Hắn chẳng nghĩ ngợi thêm dù là chút lí do ngăn mình làm
như thế này, cứ vậy chòm hướng về phía nàng.
Lệ Nhan bắt đầu
thấy có chút căng thẳng khi nhìn tuấn nhan của hắn gần sát. Thế là nàng vội hỏi…
- Trò này không dùng tay sao?
- …dùng miệng thôi!
- Miệng hả?
Lệ Nhan không biết
miệng có thể làm được gì thì chút kiên nhẫn của hắn cũng đã đến đích. Cánh môi
hồng nhuận đầy mộng cân đối phủ nhẹ lên môi nàng. Nàng nghe cả người tê dại
ngay lập tức, mắt mở tròn xoe cảm giác từ môi chạm môi sinh ra cảm giác thật lạ.
Môi Hiên Phi mềm mềm thơm thơm, môi nàng lại nho nhỏ chẳng đủ che lấp môi hắn.
Rồi Hiên Phi lùi ra, mặt sớm nóng rang đỏ ửng cố nói…
- Chơi như vậy đó!
- … cũng không đau nhưng sao ta thấy hơi kì kì
đó!
Nàng vẫn còn nghe
tim đập như chạy nhanh vậy làm hắn rụt rè hỏi ngay…
- Nghe thấy kì kì là kì kì ra sao?
- Tim ta đập rất nhanh nè! Có chút hơi sợ hơn
là búng lỗ tai nữa!
Hiên Phi thở ra
hơi mừng một chút xem ra vẫn còn có thể nhẹ lòng. Hắn biết mình đã lừa gạt để
hôn môi người ta nhưng xem ra Lệ Nhan miệng lưỡi không đoan trang lại khờ khạo
hơn hắn nghĩ. Ban nảy vì run quá hình như hắn làm nhanh quá, thật muốn thử lại
nên hỏi…
- Có muốn chơi tiếp không?
- Chơi chứ! Trò này lạ, ta về chỉ Thu Nguyệt và
Dĩ Hồng cùng chơi!
Hiên Phi nghe thế
lập tức nói…
- Không được… trò này nam nữ mới chơi được. Ta
chỉ ngươi đầu tiên, người chỉ được chơi với mỗi mình ta thôi!
- Sao kì lạ vậy?
Hắn cắm răng, thật
không muốn Lệ Nhan đem trò này ra chơi với nam nhân khác.
- Đó là luật chơi mà!
- Rồi… chơi tiếp đi!
Lệ Nhan thật vô tư
không biết là do ngu hay quá trong sáng không am hiểu chuyện người lớn. Dù sao
hắn cũng đã lỡ xấu xa rồi nên không do dự. Hắn cố ý thắng, lại hôn lâu thêm một
chút. Mỗi lần càng hôn dài ra thêm. Lệ Nhan thua liên tục càng tức, rất muốn
chiến thắng trả đũa với suy nghĩ đơn thuần như chơi búng lỗ tai.
Cuối cùng cũng thắng
làm nàng reo lên…
- Ta thắng! Đến ta hôn nhẹ ngươi!
Nàng nhỏm lên,
Hiên Phi ngồi yên nhìn nàng lao ụp đến. Môi nàng hăm hở áp lên bờ môi hồng tuyệt
mĩ. Hiên Phi thật sự thích cảm giác này khi chạm môi nàng như thế và lại có
chút thấy không đủ nên giơ tay giữ nhẹ người nàng lại, môi cũng hở ra thêm chút
cử động làm nàng bối rối lùi ra ngay.
- Sao ngươi lại muốn cắn ta?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT