Cuộc thi đệ nhất tiêu cục diễn ra tại Phong Châu, ba năm một lần. Có thể nói qui mô của cuộc thi này rất lớn, thu hút về gần hơn một trăm tiêu cục lớn nhỏ khác nhau. Như thường niên, hội tiêu cục và các thương gia sẽ đóng góp vào việc tổ chức và trao thưởng. Cuộc thi góp phần khẳng định ngành bảo tiêu càng thịnh hành và phát triển tốt trong đời sống dân chúng nói chung và thương nhân nói riêng .

Ba năm trước, đứng nhất chính là Long Môn tiêu cục, đó là lần đầu Hiên Phi ra thi cùng cha và đó cũng là lần thua khiến Mạch Kiểm về nhà ấm ức hết mấy tháng trời.

Năm nay, Cửu Nhật tiêu cục nhà nàng không có Vạn Sinh, còn dắt theo nha đầu Lệ Nhan làm chủ đạo thì Mạch Kiểm chỉ mong vẫn hạng nhì là rất may mắn rồi..

Ba tiêu cục lớn nhất có chổ để xe riêng, vẻ ngoài cũng bề thế hơn các tiêu cục thường khác. Thanh Vân tiêu cục của Tiều Chấn Hưng cũng đã đến kịp vị trí nhằm cạnh tranh với hai tiêu cục nhà nàng và nhà hắn.

Lệ Nhan đi đường xa, ngủ trong xe tư thế không tốt thế nên đến nơi mặt mũi bơ phờ, nhiều phần nhếch nhác. Nhưng khi vừa bước ra gặp ngay Hiên Phi cầm đồ vào lều thì nàng tỉnh táo luôn đưa tay quẹt ngang tinh hoa nước miếng còn đọng trên má.

Hắn cũng nhìn nàng bằng ánh mắt không cảm xúc. Người ta thích nàng, nàng thẳng thừng chối bỏ tình cảm của hắn như vậy nên đành chỉ biết giả điên thôi dù lòng cũng hơi khó chịu.

Nhưng có vẻ không chỉ có nàng và hắn ái ngại khi gặp nhau, vì phía sau, hai ông bố cũng đã nhanh chóng cải lộn ầm ỉ. Ông trời cũng thật bất công khi cha nàng ghét cha hắn đến thế, cả đi xa nhà rồi mà vẫn phải đóng trại dựng lều cạnh nhau cho khổ như thế chứ?

Lệ Nhan định trốn vào lều tạm tránh mặt Hiên Phi, cả Hiên Phi cũng không muốn nói gì nhưng đột nhiên giọng nói từ sau khiến cả hai đứa đồng loạt xoay nhìn.

- Cuối cùng cũng có duyên tái ngộ rồi!

Lệ Nhan nhíu mày nhìn Vạn Sinh cười bước đến. Nhìn cái mặt y là nàng muốn đá cho một cước rồi. Vạn Sinh sau lần đó bị Mạch Kiểm đuổi đi thê thảm, nay vẫn lại tuấn tú sáng láng như ngày nào. Ánh mắt y nhìn vào Lệ Nhan và Hiên Phi, môi cười ẩn nhiều tà ý hơn là hảo cảm.

Hiên Phi vạn phần bình tĩnh, bước qua cất giọng không vui vẻ gì khi tái ngộ người quen…

- Ngươi thì ra vẫn chưa chết nhỉ? - Giọng Hiên Phi khinh người, tuy nhiên Vạn Sinh cũng không hiền lành khi đáp trả…

- Nhờ phước của ngươi ta sống tốt là đằng khác. Ta nhất định sẽ trả thù ngươi Long Hiên Phi haha…

Cừu Vạn Sinh cười lớn rồi xoay bước về bên Thanh Vân tiêu cục. Tiêu chủ Tiều Chấn Hưng vui vẻ bước ra liếc mắt Long Bách Phi và Mạch Kiểm. Cha của hai đứa đang túm áo tranh cải chổ đậu xe ngựa cũng phải nhìn Vạn Sinh đã theo đầu quân bên Thanh Vân tiêu cục. Năm nay xem ra ba tiêu cục lớn nhất sẽ có cuộc đọ sức ác liệt lắm đây.

Hiên Phi bị dọa như thế chỉ nhếch mép cười, máu hiếu thắng trong hắn sục sôi khi thấy chút hơi hướm máu me vui vẻ phản phất từ đầu cuộc thi. Trong khi đó Lệ Nhan thì lại bực tức, mắt liếc bộ dáng đáng ghét của Vạn Sinh rồi lẩm bẩm…

- Hồi đó ta điên mới đi mê loại người đó!

Nàng chỉ cần nghĩ đến mình từng một thời chỉ có Vạn Sinh không còn biết thứ gì trên đời thì cũng tự muốn đi khắc bản vàng khắc nổi hai chữ “đại ngốc”thật hoàng tráng để về tự treo đầu giường rồi. Thấy nàng biểu tình như thế, Hiên Phi nhảy vào nói bâng quơ một câu…

- Phải rồi… ngươi có phải là loại nữ nhi có mắt có mũi để trên mặt đâu. Nếu không nhìn lầm nam nhân từ heo ra khỉ thì cũng là từ khỉ ra heo mà thôi!

Cái giọng mỉa mai nàng như thế chỉ có thể xuất phảt từ cái miệng thối của Long Hiên Phi ra thôi. Mắt nàng trừng lên, bộ dạng hung hăng không đoan chính lập tức phất áo giơ chân đá hắn mấy cước. Hiên Phi cũng như bản năng, né ngay nàng rồi vui vẻ quất đầu nàng thật tàn bạo.

Hai đứa đánh nhau, la lối hăng say khiến cha hai đứa rút khăn rơi lệ mừng. Cứ xung đột đánh nhau thế nào cũng tốt, miễn cả hai đừng yêu thích nhau rồi ép hai ông ấy thành sui gia là được.

Tuy nhiên lần này lại có bóng người từ sau đến. Dáng người nho nhã, thần thái bất phàm, long lanh sáng chói, người mà xuất hiện dù có là nhà xí hay gì đi chăng nữa thì không gian cũng sẽ trở nên cao quý, rạng ngời. Và dĩ nhiên, đây là gã nam nhân Hiên Phi đem lòng ghét nhất.

Lệ Nhan cũng thôi đánh Hiên Phi nữa để lúng túng nhìn Chí Bình cười bước đến gần nàng…

- Lệ Nhan cô nương!

- Nhan công tử!

- Ta thật rất mong gặp lại cô nương. Hôm nay thỏa lòng mãn nguyện có lẽ trong lòng ta sẽ thấy vui vẻ hơn.

Má Lệ Nhan mau chóng đỏ nhẹ vì lời nói ngọt ngào êm tai như kẹo mật. Chỉ có Hiên Phi đứng sau cũng nghe thấy chỉ biết hận mình không thể trào ngay nước bọt để tự chết đuối ngay cho rồi. Chứng kiến cảnh nam nhân khác rõ ràng đang muốn mê hoặc nàng, lòng hắn chua xót lắm nhưng không có cái quyền gì nhảy vào phá đám cả.

Chí Bình sau khi nhìn ngắm Lệ Nhan đủ rồi mới ngẩn lên mỉm cười chào nhẹ Hiên Phi. Thế nhưng Hiên Phi chỉ “hừ” một tiếng rồi quay mông bỏ đi một mạch không chút lễ độ. Lệ Nhan cũng nhìn theo nhưng Chí Bình đã sớm hỏi tiếp làm nàng không thể nhìn thêm hắn được. Lòng nàng chỉ thấy Hiên Phi thật là trẻ con.

———————–

Cuộc thi đệ nhất tiêu cục góp phần tạo nên uy danh cho các tiêu cục. Cửu Nhật tiêu cục nhà nàng có tiếng cũng là vì nằm trong ba tiêu cục đứng đầu cuộc thi này. Vì thế nhìn cha buồn bực than thở với mấy huynh gia nhân trong đội, nàng cũng rầu rĩ theo…

- Vạn Sinh thì theo Thanh Vân tiêu cục, xem chúng ta thất thế nhất. Các tiêu cục mới mấy năm gần đây cũng rất mạnh!

Mạch Kiểm dĩ nhiên không bao giờ xem thường Long Bách Phi, nay lại thêm một Long Hiên Phi lại càng khó tranh đua. Vạn Sinh tuy tâm không tốt nhưng cũng quen việc bảo tiêu nhờ công bao năm Mạch Kiểm đào tạo. Kể ra đứng dưới tình hình này, Mạch Kiểm không lo cũng lạ.

Lệ Nhan thấy vậy cũng khó chịu trong lòng, vội vã ôm lấy cánh tay cha và nói lí nhí mang chút thiểu não…

- Nếu con là con trai, giỏi giang hơn một chút thì cha cũng đỡ cực rồi!

Nàng bình thường cha dạy không thèm nghe nhưng hoàn toàn rõ sự vô dụng của mình có miễn cưỡng cũng không khá hơn. Nay thấy cha khổ tâm lại tự nhận biết lỗi do mình.

Mạch Kiểm nhìn con gái mình cũng biết mi cong ũ rũ, không những ông ấy không cảm động mà lại xanh mặt, giọng run rẩy hỏi ngay…

- Con ăn nhầm đồ khó tiêu hay sao mà lại có thể nói chuyện ngọt như thế chứ Nhan nhi?

Thu Nguyệt hay Dĩ Hồng còn có thể chứ Lệ Nhan thì nói ra được những lời như vậy khiến Mạch Kiểm sốc lắm nha. Nàng vì cha biểu hiện như thế, mặt liền co quắp, môi mím lại trả lời…

- Con thật lòng mà cha cứ trêu ghẹo nhi nữ! Con giận cha luôn!

- Haha… con cha cha biết! Con cứ là Lệ Nhan không ra bộ dạng nữ nhi đoan trang thì cha cũng hiểu con không phải phường đại nghịch bất đạo mà con gái cưng!?

Lệ Nhan thật tức quá thể hận không thể cắn ông cha đáng ghét của mình một cái rõ to. Xem ra Mạch Kiểm đem con gái ra làm trò cười thì tâm trạng cũng ổn hơn rồi. Dù sao cha nàng là người tài giỏi nhất trong mắt nàng nên ngày mai bắt đầu thi sẽ ổn cả thôi.

Lệ Nhan bước khỏi lều để cha hướng dẫn các huynh gia nhân chuẩn bị xe ngựa cho vòng thi đầu ngày mai. Nàng ngước mắt nhìn trên bãi đất lớn có đầy các ngọn đèn thưa cùng lều tạm của các tiêu cục dự thi. Không khí mát lạnh đầu thu, cảm giác gợi chút bình yên khiến nàng suy nghĩ mông lung về Hiên Phi.

Ban chiều khi Chí Bình đến, hắn bỏ đi như vậy cứ làm nàng bồn chồn lo hắn giận. Nhưng kể ra giờ hắn ta ra sao nàng cũng không cần bận tâm làm gì. Mãi đứng ngẩn ngơ nghĩ ngợi, bất thình lình có vòng tay ôm từ sau làm nàng giật thót tim sợ hãi. Vạn Sinh cười nói vào sau mang tai nàng…

- Nhớ huynh không biểu muội?

- Bỏ ta ra! Ta la lên thì ngươi chết đó! - Nàng hung hăng vùng thoát nhưng dẫu “sức trâu” của nàng vẫn là sức nữ nhi không sánh bằng sức mạnh của nam nhân.

- Làm gì dữ vậy? Chúng ta dù sao cũng từng thành thân, dù có không thành nhưng nếu muội vẫn còn nặng lòng thì chỉ cần năn nỉ ta sẽ trở lại với muội!

Tay Vạn Sinh ôm vòng đụng vào người khiến nàng rùng mình không biết làm sao thoát ra. Thấy sức mình không đọ lại, nàng đành dùng trò một chút là giơ cao gót chân dẫm mạnh xuống chân gã ta. Vạn Sinh đau điếng liền buông ngay nàng ra. Lệ Nhan thoát ra giận dữ nhìn gã, tay thủ thế đánh nhau không hề tỏ ra yếu đuối.

Nàng vẫn còn giữ bụng chuyện hắn dám lừa nàng lần đó nên nói rất cứng rắn.

- Loại nam nhân hèn hạ như ngươi ta không thèm!

Nghe khẩu khí tự cao của Lệ Nhan, Vạn Sinh càng giận run lên, lại thêm chân đau nên nét mặt nhăn nhúm đau khổ còn hơn đang đau bụng vì kiết lỵ nữa nha.

- Xú nha đầu ngươi xấu xí không ai thèm động vào, vậy mà còn ở đó chê bai ta. Cả đời ngươi đừng có mơ sẽ có người thương! - Vạn Sinh vốn cũng chẳng có tình ý với nàng, khi xưa cũng vì lợi dụng. Đụng chuyện cũ thành thân không thành, gã ta mất trắng đâm ra không chửi được nàng cũng buồn bực mất ngủ nha.

- Không ai thương kệ ta!!!

Nàng điên lên, tức đến thở phì phò định lao người lên quyết sống chết với Vạn Sinh một trận hoành tráng cho hả tức. Nhưng đột ngột từ đâu ra một thân ảnh cao lớn cản đầu nàng. Lệ Nhan mất hứng, tính né khỏi cái lưng của Hiên Phi thì đã nghe tiếng Vạn Sinh la lên.

Vạn Sinh cũng mới chỉ nhìn cái mặt đẹp của hắn thì đã ăn một cú đấm té ngửa ra, chảy máu hết mấy cái chân răng.

Nàng thậm chí không thấy thế là đủ vẫn quyết tâm vượt lên phi thân giơ chân đá thêm Vạn Sinh hai cước. Hiên Phi nín thinh, hắn thật cũng không chờ đợi cảnh nàng sẽ như nữ nhi yếu đuối khác chỉ biết khóc khi hắn đến cứu nhưng cứ thế cũng tội cho Vạn Sinh quá nên hắn bước lại ôm xách nàng ra.

- Đủ rồi thím hai!

- Đủ gì mà đủ, hắn dám chọc tức bổn tiểu thư!?

Vạn Sinh bị hai đứa đánh đau vẫn nhìn lên không sợ Lệ Nhan hung hăng động tay động chân mà lại sợ ánh mắt lãnh khốc của Hiên Phi đứng sau. Tuy ôm cản Lệ Nhan lại nhưng Hiên Phi vẫn nhìn như đe dọa Vạn Sinh không được động vào dù chút xíu vạc áo của nàng. Và Hiên Phi dửng dưng nói không chút đắn đo.

- Lệ Nhan là của ta, cả đời có ta thương. Ngươi lần sau còn dám bén mạng đến gần nha đầu này thì ta cho ngươi mất cả hàm răng chứ không “nhẹ tay” như hôm nay đâu Vạn Sinh!

Nàng nghe, cả người đầy hỏa khí muốn sinh sự xìu xuống ngay lập tức. Hiên Phi vừa nói cái gì đó mà cả nàng nghe cũng hơi lùng bùng lỗ tai, huống chi Vạn Sinh kia nghe có lẽ sẽ thấy buồn nôn nha..

Tim nàng lại đâp loạn lên. Dù lúc nảy mới bị Vạn Sinh ôm nhưng cảm giác lúc này được Hiên Phi ôm trong tay cho nàng cảm giác hoàn toàn khác vô cùng thoải mái dễ chịu. Lập tức nàng lấy tay ôm lấy hai má bơ phờ cố ngăn mình không thể rung động vì chút hàng động và lời nói của hắn.

Vạn Sinh mặt rất giận, dẫu e dè không dám làm gì Hiên Phi vẫn chưa phục. Hiên Phi chẳng nói chẳng rằng “mang” nàng đi. Nàng không quên lè lưỡi với Vạn Sinh nữa. Vạn Sinh phun máu đi, ánh mắt càng cháy rực lửa hận với Hiên Phi.

- Bỏ ta ra Thổ Phỉ!?

Lệ Nhan vùng vẩy như con trùng đáng thương trong tay hắn. Hiên Phi đem nàng về lều của nàng mới cho tự đứng xuống. Lập tức nàng hậm hực định bụng xử hắn cái tội cản nàng đánh nhau nhưng mới nhác trông mặt đẹp của Hiên Phi lại nhớ đến lời nói ban nảy hắn nói với Vạn Sinh.

Tim nàng vẫn chưa thể đều nhịp, không khéo hắn thấy cái mặt bánh bao ngốc nghếch của nàng đỏ lên nên nàng hướng cửa lều để trốn vào. Nhưng nàng vừa mới bước có hai bước hắn đã nắm sau cổ áo của nàng kéo ngược.

- Cám ơn ta chưa? - Hiên Phi nói thế nàng không thể im lặng nhịn nhụt được nên cố tự nhiên khi xoay lại lên giọng.

- Tự ngươi từ đâu xuất hiện tại đó chứ ta đâu có mời trà nhờ vả ngươi gì đâu sao phải cám ơn ngươi chứ? - Để nàng xem nàng hung dữ như vậy hắn có còn thích nàng hay không? Nhưng Hiên Phi rất bình thản, mắt nhìn vào nàng và nói ngắn gọn súc tích.

- Đúng là nữ nhi không được dạy dỗ cẩn thận mới thế đó!

- Ểh!? Nói thế là xúc phạm phương pháp dạy con của cha mẹ ta nha!

Nàng phùng mang trợn má không thể nén giận với hắn. Ai chứ Hiên Phi đã chọc thì nàng không thể nhịn nổi. Nhưng hắn không nói gì, từ ban nãy đến giờ vẫn nhất mực nhìn nàng bằng ánh mắt có ẩn chút tình cảm.

Lệ Nhan hơi run, bước lùi một chút, không hiểu sao đứng riêng với Hiên Phi như thế mang đến cảm giác nguy hiểm còn hơn bị Vạn Sinh tấn công ban nảy. Long thiếu gia đây mà ra tay, nàng chỉ còn đường chết là cái chắc nha.

Song hắn chỉ nhẹ nhàng nói.

- Không thích ta thì thôi đừng có né tránh ta như thế! - Vừa nói, ánh mắt hắn mang chút đau khổ khiến tim nàng cũng nhói lên.

- Ta không có… tại… tại ta ngại thôi! - Lệ Nhan không hiểu sao mình trả lời lắp bắp như vậy. Thật sâu trong lòng nàng cũng thấy rất sợ làm Hiên Phi tổn thương.

- Ngươi đừng ngại ta! Là ta tự nguyện thích ngươi. Ngươi có không thích lại cũng không cần áy náy trong lòng.

Chuyện như thế mà hắn cũng có thể nói ra làm nàng ôm đầu khổ sở không dám nhìn thẳng vào hắn. Biết bản thân làm người khác đau làm gì có người không cảm thấy xót xa chứ. Ngoại trừ loại người có tim sỏi đá, tuy nhiên trường hợp tim đá không rơi trúng nàng nha. Thật là may mắn!

- … ngươi nói thế ta càng khổ tâm hơn đó!

- Ngươi xem như không biết ta thích ngươi cũng được, ta sẽ thích ngươi như vậy không đòi hỏi đáp trả gì đâu… chỉ mong ngươi vui vẻ thoải mái bên ta như trước!

Hiên Phi nhìn vào mắt nàng nói ra những lời làm tim nàng run lên. Song nàng thấy cảm động không bao nhiêu còn thấy quái lạ lại nhiều hơn. Hiên Phi có lúc lại thể hiện sự chửng chạc bao dung của người trưởng thành như vậy sao?

Lệ Nhan khoanh tay trước ngực, đưa mắt hoài nghi nhìn trán hắn đang lấm tấm mồ hôi lạnh xanh xao…

- Ngươi ăn lộn gì hả hay sao lại có thể nói chuyện hay như vậy chứ Thổ Phỉ?

- Ta… Nhưng ngươi nghe không thấy cảm động sao?

Giờ thì mặt Hiên Phi bớt nghiêm chỉnh tí xíu khi hỏi lại. Nàng nhíu mày ngẫm lại lời ban nảy của hắn chỉ cảm thấy trong bụng cồn cào muốn nôn hơn là cảm động nha. Hiên Phi cuối cùng thấy mặt nàng biểu hiện “không đúng” nên lén xoay người lén xem gì đó không làm ra đáng vẻ thanh tao, không cảm xúc nữa.

Lệ Nhan tò mò chòm nhìn Hiên Phi mang sách giấu trong người ra xem kĩ lại. Nàng tròn mắt kinh hô…

- Gì mà sách “Giúp ý trung nhân hồi tâm chuyển ý Toàn thư”? Còn là quyển thứ hai nữa chứ? Ngươi tìm đâu ra sách này vậy? - Bị nàng phát hiện rồi, Hiên Phi chỉ biết nhăn mặt thú thật.

- Ây… lão bán sách trên đường nói sách này hay lắm đó, cứ làm theo các bước trong đây sẽ làm cho ngươi chịu suy nghĩ lại và thích ta!

Mặt Hiên Phi thiệt là khốn đốn trông đến tội nghiệp. Phải như thế này mới chính là Long Hiên Phi nàng biết, không nghiêm túc và không chửng chạc. Thì ra là hắn vẫn chưa bỏ cuộc chuyện thích nàng, còn làm ra mấy chuyện xấu hổ thế này nữa!?

Lệ Nhan run lên, cả mặt đỏ dần rồi cười phá lên hận không thể bò lăn ra đất để cười thỏa mãn một lần. Hắn từ xấu hổ đến giận nha khi bị nàng cười trước mặt mũi của mình như vậy. Tại sao vì một nha đầu không ra nữ nhi thế này mà hắn phải làm mấy trò vớ vẩn theo sách như thế chứ?

Giận nàng không bao nhiêu, hắn giận mình quá đành hậm hực xoay đi nhưng Lệ Nhan mắt vương lệ do quá khích níu áo hắn…

- Nè!!! Giận hả? - Chuyện này có thể khiến nàng cười mười ngày mười đêm ấy chứ. Nếu không nghĩ đến viễn cảnh sẽ bị Hiên Phi thiêu sống, có lẽ nàng còn đem chuyện cười này kể cho thiên hạ cùng nghe nha.

- Ta không trẻ con như ngươi lại đi giận dỗi chuyện cỏn con! - Hiên Phi cố ngẩn cao đầu giữ lại chút phẩm giá mỹ nam của mình nhưng Lệ Nhan thẹn thùng lúc lắc tay hắn năn nỉ một cách… nham nhở…

- Vậy thì…ít ra cũng để lại quyển sách cho ta được mở rộng tầm mắt chứ Hiên Phi ca ca!?

Hiên Phi trừng mắt nhìn nàng cười khinh khỉnh chọc mình, sau đó giận chịu hết nổi đành quăng sách vào mặt nàng trước khi bỏ đi luôn. Lệ Nhan ôm mặt đau hằn đỏ hình thù quyển sách nhảm của hắn nhưng chỉ nhe răng cười cười.

Nàng cầm sách vào lều để đọc ngay cho biết.Nàng không ngờ có loại người rãnh rỗi đến mức viết ra loại sách này và càng không tin nổi có người mua về làm theo. Lệ Nhan đọc mà cười ầm lên khiến Mạch Kiểm cũng phải lo cho con gái nha.

Giúp ý trung nhân hồi tâm chuyển ý Toàn thư – Trọn bộ ba quyển. Có thể dễ đàng tìm đọc tại các nơi bán sách lớn nhỏ trong toàn Kỳ Mạc nha.

——————-

Hôm sau là ngày thi đầu nhưng Long Bách Phi còn phải kinh hãi né xa không dám đứng gần hỏi han con trai trước thi. Hiên Phi vì ai đó chọc tức nên cả đêm ngủ không ngon, mặt đẹp đằng đằng sát khí u ám vô cùng kinh dị. Lại thêm một phần giám khảo năm nay có Nhan Chí Bình đáng ghét.

Hiên Phi thật không rõ thân thế của tên công tử ấy là sao nhưng chắc chắn không tầm thường chút nào. Mọi năm có bốn giám khảo đại diện cho các thương gia và tổng hội tiêu cục. Nhưng năm nay lại có thêm Thất vương gia cùng Nhan Chí Bình đồng giám khảo mới kì lạ.

Dường như Thất vương gia vẫn còn ghi nhớ nhan sắc của Hiên Phi sau lần bảo tiêu nên cứ vẩy tay làm mặt Hiên Phi tái mét. Lệ Nhan thầm đóa ch8ác Hiên Phi không muốn dừng lại tại vị trí “áp trại phu quân” mà còn có ước mơ cao hơn là “vương phi mỹ nam tử” nha. Nhưng nàng mới định bụng cười nghĩ cảnh Hiên Phi e thạn lăn vào lòng vương gia là hắn đã liếc mắt dọa giết nàng trước rồi.

Nàng cũng thôi chọc tức hắn vì cha nàng cũng sắp ra thi…

- Cẩn thận nha cha!

Lệ Nhan chu cái miệng nhỏ hôn má cha khiến ông ấy cười tươi vì có con gái cổ vũ. Hiên Phi nhìn miệng nàng trên cái mặt mang chút nhan sắc khó tả của Mạch Kiểm liền cảm thấy thật ganh tị với Mạch thúc.

Song con cái làm sao qua mặt được các bậc phụ huynh, Long Bách Phi cũng nhìn thấy hết nên túm lấy mặt hắn và chu môi lên nói…

- Để cha “hun” con một cái may mắn nha!

- CHA BIẾN THÁI VỪA THÔI!!!

Hiên Phi rùng mình vội đánh xe đến vạch xuất phát tránh xa cha mình càng xa càng tốt khiến Long Bách Phi cắn khăn lệ hai hàng đau lòng khôn siết. Con trai lớn rồi không cho cha hun nữa hỏi ai chịu nổi.

Thanh Vân tiêu cục cũng tự tin cho Vạn Sinh ra thi đấu. Vạn Sinh mặt vẫn bầm tím, mắt liếc nhìn Hiên Phi. Thế mà Hiên Phi chỉ đáp lại bằng một nụ cười đểu hoa nhường nguyệt thẹn khó ai sánh bằng. Cả hai cũng như tất cả các tiêu chủ chuẩn bị xuất phát phi.

Vòng đầu tiên khá đơn giản: các xe ngựa của các tiêu cục chỉ cần vượt con đường thẳng đến nơi lấy nước và quay về không có bất cứ chướng ngại vật nào. Tuy nhiên ngoài về nhanh nhất thì xô nước ai còn nhiều nhất sẽ chiến thắng vòng đầu. Thứ hạng chiến thắng các vòng sẽ tính điểm vào việc công bố thứ bậc cuối cuộc thi.

Cái khó ở đây chính là điều khiển xe vừa nhanh vừa “êm ái” nhất có thể để không mất nước trên đường. Chưa kể các xe tranh đua chỉ có năm tiêu cục có xe và ngựa tốt mới đến lấy nước trước. Hai mươi tiêu cục kia vướn vào mấy xe ngựa đổ xem ra còn bị bỏ khoảng xa.

Vạn Sinh đến lấy xô gỗ thấy một gã cản đường nên thuận tay dùng xô đánh gục té người đó khỏi xe. Hiên Phi đã lấy được xô nước, nhìn thấy chướng mắt nên xông qua giao đấu.

Cuộc thi này không cấm đánh nhau nhưng tuyệt đối không cho gian lận và gây thương tích chí mạng nên cả hai vì thù riêng tiện đấu một trận.

Vạn Sinh hận ghét Hiên Phi nhiều chuyện cộng lại nên cố sức đánh cho bầm được cái mặt đẹp của hắn mới thỏa lòng. Nhưng Hiên Phi cũng không nhẹ tay nhường nhịn gã ta. Một đòn Vạn Sinh dồn sức đánh hụt, hắn sẽ nhẹ nhàng đáp trả hai ba đòn mạnh tay hơn.

Thân thể cả hai nhanh không kém nhau là bao nhiêu, tay đỡ, chân tung cước không nhìn kịp. Trong khi thanh niên bận rộn trả thù riêng thì Mạch Kiểm chậm mà chắc lấy xô đi trước cả đoạn xa. Theo sau có một tiêu cục khác.

Long Bách Phi đứng ở vạch đích nhìn thấy con trai mãi mê háo thắng đánh nhau chưa đi đoạn nào về nên hét ầm lên chửi…

- Hiên nhi! Thắng rồi đánh sau!

Hiên Phi nghe giọng cha, tay đỡ đòn nhưng mắt nhìn xe của Cửu Nhật tiêu cục dẫn đầu cùng một xe ngựa khác đi rồi nên không thèm đánh nữa thành thạo đưa xe vòng khỏi nơi lấy nước. Vạn Sinh lập tức lao theo không thể thua Hiên Phi.

Xe ngựa của cả hai đều làm bằng kim loại đúc rỗng vừa cứng lại nhẹ hơn gỗ, thêm toàn là ngựa tuyển nên nhanh chónh bắt kịp tiêu cục theo sau Mạch Kiểm.

Xe của Long Môn và Thanh Vân đi song song, Hiên Phi và Vạn Sinh không bỏ qua vẫn từ xe mình đánh với xe đối phương ngay sát. Bên ngoài không khí mọi người nóng lên hết mình cổ vũ cho tiêu cục mình. Lệ Nhan nhìn thấy cha dẫn đầu, bỏ xa mọi người một khoảng xa an toàn nên nhảy cẩn lên phấn khích…

- Cố lên cha ơi!!!

Long Bách Phi nhìn ngang qua bộ dạng của nàng cổ vũ cho Mạch Kiểm. Chẳng lẽ ông ấy chịu thua hậu bối sao nên ngay lập tức mắt cũng hướng phía Hiên Phi và bắt chước nhảy tưng tưng lên…

- Cố lên con trai!!!

Hiên Phi nhìn cha mà xấu hổ chết được. Lệ Nhan làm thế đáng yêu biết bao nhiêu, còn cha hắn thân già nhảy nhót thật khiến hắn muốn quay đầu bỏ chạy khỏi vạch đích càng xa càng tốt nha.

Cuối cùng Cửu Nhật tiêu cục đến nhất, Long Môn và Thanh Vân hòa nhau suýt xao đồng hạng nhì. Hiên Phi và Vạn Sinh không quên liếc nhìn nhau. Rồi thì cũng phải đánh nhau một trận đàng hoàn mới giải quyết hết chuyện này.

Lệ Nhan thì chỉ vui hớn hở với cha…

- Cha con thật giỏi! Cha là tiêu chủ giỏi nhất đó!

- Nhờ có con gái cha cổ vũ nhiệt tình thôi!

Hai cha con Mạch Kiểm đang hớn ha hớn hở vì chiến thắng đầu thì Nhan Chí Bình đến chúc mừng. Hiên Phi lại chuyển sang nhìn Chí Bình ngay vì không ngờ gã công tử đó thật còn có ý với Lệ Nhan.

Mạch Kiểm cũng lúng túng không biết nói gì dù biết rõ Chí Bình chỉ vì muốn lấy lòng con gái mình thôi. Chí Bình cười hiền nói.

- Tối nay mời Mạch tiêu chủ cùng Lệ Nhan sang dùng tiệc bên hội tiêu cục tổ chức vì vương gia!

- Chúng tui đến có kì không? - Mạch Kiểm nhìn quanh thấy hình như không có tiêu cục nào được mời cả.

- Không đâu! Mạch tiêu chủ và Lệ Nhan là khách quý của ta!

Nhan Chí Bình nói khi chỉ nhìn mỗi mình Lệ Nhan cứ như Mạch Kiểm – cha nàng chỉ là cục đất bự bự đặt cạnh cục đất nho nhỏ là nàng. Long Bách Phi đứng bên đây nhìn liền bĩu môi ganh tị.

- Có con gái cũng tốt thật!

Hiên Phi liếc mắt nhìn cha một cái ngay làm ông ấy chớp mắt ngây thơ…

- Sao? Cha có nói cái gì sai đâu!?

Hắn chẳng nói gì, bỏ đi luôn làm ông cha lẽo đão chạy theo chăm cho con trai ăn uống hồi sức sau khi thi cực khổ. Lệ Nhan cũng nhìn theo hướng hắn bỏ đi rồi mới xoay lại cười cười với Chí Bình.

Tối đó có tì nữ đến dâng nàng áo lụa cùng trang sức vô cùng quý giá. Nàng cảm thấy thật không thoải mái tí nào dẫu có người phục vụ không cần động tay động chân.

Nhan Chí Bình có bề ngoài lẫn tiền tài như vậy cần mỹ nhân là có mỹ nhân, tại sao lại quan tâm nàng đến thế chứ? Nàng thật là nghĩ cũng không ra điềm tốt của mình nha thì nhìn vào gương động thoáng hết hồn té ngửa.

Cô nương trong gương không chắc là xinh đẹp nhưng chân mày có chút tỉa gọn trông thanh tú hẳn ra. Chưa kể dặm thêm chút son phấn trông nàng thật “khác biệt”.

Mạch Kiểm nhìn tiểu nữ áo lụa bước ra liền đứng trơ tại chổ. Trong lòng nàng cũng hơi vui vì ngỡ cha thấy mình đẹp nên mừng đến sững người như thế.

Nhưng Mạch Kiểm không chỉ thế còn run run lệ hai hàng tự hận không giấy bút vẽ lại nàng lúc này mang về cho mẹ nàng xem cảnh tượng hãi hùng này. Lệ Nhan giống ông ấy cũng không ngờ có thể bớt xấu nhiều như vậy hỏi sao kẻ làm cha không rơi lệ vì cảm xúc quá khích chứ.

Nàng không cười nổi, cứ xem đó là kiểu yêu thương dễ tổn thương của cha nàng vậy. Thế là nàng cùng cha theo người hầu của Chí Bình dẫn đến buổi tiệc.

Long Bách Phi nhìn cảnh chỉ biết nhăn nhó vô cùng đau khổ, chỉ vì Hiên Phi bực mình quá nên tay nắm chặt vai cha. Lệ Nhan đi gặp Chí Bình trông bộ dạng “giống nữ nhi” như thế thì thể nào gã Chí Bình kia cũng nổi thú tính cho xem.

Nhưng có lẽ do anh chàng bị hoa mắt do thích nàng chứ bộ dạng của nàng cũng không thướt tha bao nhiêu.

Cảm thấy bản thân không làm nàng thích mình được lại có nam nhân ve vãn quanh nàng khiến Hiên Phi không vui muốn bỏ về thì cha hắn ngăn…

- Không theo lỡ lão già Mạch Kiểm dùng con gái để mua chuộc giám khảo chiến thắng thì sao!?

- Chẳng ai hèn hạ như cha đâu cha ơi! - Hiên Phi thẳng thừng nói ra cái vẻ mặt gian ác trên mặt cha mình cho ông ấy rõ nha.

- Con dám nói cha con hèn hạ sao Hiên nhi!?

Long Bách Phi hùng hổ la con thì Hiên Phi giơ ngón cái tự hướng về mình nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng chính sát…

- Chứ không phải nếu gã công tử kia thích nam nhân thì cha cũng dâng con cho hắn để thắng rồi đúng không cha!?

- Bởi vậy mới nói… con trai cha hiểu ý cha ghê àh! Thương ghê!

Long Bách Phi cười nựng má con một cách tàn bạo nhưng Hiên Phi chỉ bực mình gạt tay ông ấy ra rồi mắt hướng về lều lớn nàng vừa vào. Thật sự hắn rất lo lắng sẽ mất nàng vào tay tên Nhan công tử đó.

Tiệc bên trong chỉ có những người trong hội tiêu cục, toàn là thương gia giàu ngất ngưỡng. Lệ Nhan không quen gò bó làm tiểu thư đoan trang nên chán gần chết. Cả ăn gà cũng không dám cằm cắn thì còn đâu niềm vui chuyện ăn uống cơ chứ.

Mạch Kiểm cũng không thích cái kiểu xã giao giả tạo khen qua khen lại vô dụng. Ông ấy thà chịu sự đệ tiện trắng trợn như Long Bách Phi còn hơn.

Khổ cực trôi qua, tiệc cuối cùng cũng xong. Lệ Nhan mừng quá định hối cha về để cởi cái áo xuề xòa vải này ra thì Chí Bình đã bước đến nho nhã cẩn thận nói…

- Mạch tiêu chủ! Ta có thể mượn Lệ Nhan đi dạo một vòng rồi sẽ đưa về an toàn được không?

Lệ Nhan căng mặt lên đá mắt với cha ngay có ý bảo cha không cho. Nhưng người ta công tử lịch thiệp đến như vậy làm sao ông ấy có lí do từ chối chứ. Huống chi tiểu nữ của ông ấy cùng một công tử đẹp khuynh nước khuynh thành như vậy có mà Nhan công tử khó về “an toàn” thì đúng hơn.

Thế là cha bán rẻ nàng không quan tâm làm nàng chỉ biết cười ngây ngốc đi với chả dạo. Nhan Chí Bình thật sự rất vui khi được đi riêng cùng nàng nên nụ cười rạng ngời cứ sáng tỏa trên môi. Chỉ lo đi chung với mỹ nhân trong đêm hôm khuya khoắt thế này, nàng nổi thú tính thì tiêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play