Từ ngày gặp lại mẹ anh, tôi cứ sống trong một thứ cảm giác lơ lửng trên một tầng mây nào đó. Tôi muốn ngay lập tức chạy đi tìm anh. Tôi muốn gọi lại số điện thoại đó của anh, số điện thoại cũ mà từ khi sang Mỹ anh đã không còn dùng tới. Sẽ có một vài phần trăm cơ hội rằng anh vẫn giữ số điện thoại kia, nghĩa là anh vẫn còn là Khang, người con trai mà tôi yêu thương năm đó, nghĩa là anh vẫn còn nhớ đến tôi. Thế nhưng mỗi khi cầm điện thoại, mở danh bạ ra, nhìn thấy số của anh hiển thị trên màn hình, tôi lại ngăn mình không được bấm nút, không được gọi cho anh.

Tự đặt ra cho mình cái gọi là tự tôn của một người con gái, tôi luôn tự bảo với mình rằng, người chia tay tôi là anh, tôi việc gì phải mặt dày mà gọi cho anh nữa chứ? Tôi phải tin rằng anh sẽ tới tìm tôi. Tôi đã từng có cảm giác kỳ lạ nào đó rằng anh sẽ tự tìm đến nơi tôi đang sống, gật đầu với tôi, đứng nhìn tôi mỉm cười, rồi nhẹ nhàng tiến tới bên cạnh tôi, ôm tôi vào lòng, thủ thỉ vào tai tôi những lời êm dịu.

Thế nhưng thứ tôi từng mơ khá nhiều lần trong những giấc mộng của mình thì vĩnh viễn không thể nào trở thành sự thật, cũng như tiểu thuyết thì cũng chỉ là tiểu thuyết, bởi vì anh không bao giờ chịu trực tiếp đến gặp tôi.

Trong vòng một tuần dài chờ đợi đằng đẵng đó, thứ cảm giác có một thứ gì đó vô hình đang theo dõi mình cứ lởn vởn trong tâm trí tôi.

Tối hôm đó, lần thứ hai tôi nhìn thấy bóng đen kia.

Bất chấp giọng nói tò mò cùng lo lắng của Phong sau lưng tôi, tôi nhanh chóng chạy tới nơi góc đường. Đột nhiên tôi có một dự cảm chợt xuất hiện trong đầu. Có khi nào người đàn ông bí ẩn nơi góc đường tối bên kia chính là anh?

Thế nhưng như một kẻ không bao giờ đuổi kịp bước chân anh trước đây, sau này và bây giờ cũng vậy, tôi cứ chạy tới, cố hết sức lực chạy tới, chỉ đổi lại một bóng người mờ nhạt rồi dần dần mất hút trong màn đêm mờ mịt.

Khi tôi tới được nơi góc đường, kẻ giấu mặt đó đã nhanh chóng rời đi.

Thất vọng vì mình lại không thể nào tìm ra bất kỳ một sự thật gì, hay đúng hơn là thứ mình hy vọng tìm ra đã không còn tung tích, tôi ủ rũ ngồi xổm xuống đường. Tôi lại bắt đầu tự chửi rủa cái thói tự cao tự đại, mơ mộng viễn vông của chính bản thân mình. Tại sao tôi lại vô dụng như thế, ngay cả một người mà cũng không quên đi được, lại còn tự cho là mình giá trị tới mức người ta sẽ tự đến tìm mình cơ chứ?

Đang chuẩn bị đứng dậy ra về thì bỗng nhiên tôi lại phát hiện có một thứ gì đó hơi chói từ phía dưới nền đường, được phản chiếu bởi những ngọn đèn mờ nhạt xung quanh đây. Hiếu kỳ ngồi xổm xuống nhìn cho thật kỹ, tôi bỗng chốc giật mình.

Ngực tôi như nghẹn lại, như có thêm một quả cân nặng đè lên, không tài nào thở được.

Một tấm ảnh nhỏ xíu mờ nhạt đang nằm trơ trọi dưới nền đường. Bất ngờ là dù chỉ dưới ánh đèn màu vàng nhạt trong đêm tối, tôi vẫn nhanh chóng nhận ra ngay gương mặt nhạt nhòa cũ kỹ, nụ cười hạnh phúc của người con gái trong tấm ảnh kia.

Hốc mắt tôi dần dần cay nóng.

Cầm lấy tấm ảnh trong tay rồi lại lấy tay áo mình chà chà lên tấm ảnh, tôi cẩn thận bỏ tấm ảnh đó vào trong túi áo.

Về đến nhà, tôi nhanh chóng vứt bỏ mọi thứ áo khoác giày dép vướng bận ra, nhanh chóng nằm bẹp xuống giường. Lôi tấm ảnh từ trong túi ra, tôi chậm rãi thưởng thức khoảnh khắc tươi đẹp của đời mình. Cô gái trong bộ váy màu hồng phấn, môi đang mỉm cười hạnh phúc, tựa đầu mình lên vai người con trai kề bên cô gái. Anh chàng cũng thật là không biết ý, người ta đã cười tươi như thế, nhưng anh chàng cũng chỉ biết nhoẻn môi cười nhè nhẹ. Cái cách hai người tạo dáng cho bức ảnh độc nhất này quả là nhàm chán và ấu trĩ biết bao. Nhưng nhàm chán và ấu trĩ như thế cũng đã là thứ vĩnh viễn không thể nào có lại, không còn cách nào để trở lại nữa rồi.

Mãi mê nhìn tấm ảnh, tôi lại chợt nhớ về lúc chúng tôi ở cạnh nhau khi đó. Nếu như tôi nhớ không lầm thì ở mặt sau của tấm ảnh, anh từng viết lên đó chữ gì đấy mà anh không bao giờ chịu khai báo cho tôi.

Vừa chua chát tiếc nuối vừa hồi hộp lật lại mặt sau, tôi phút chốc thất vọng tràn trề.

“My girl”, chỉ đơn giản thế ư?

Nét chữ của anh, nét chữ cong vút đẹp đẽ kia vẫn không thể nào phai nhạt, dù màu chữ đã bị hoen mờ, cũng như tình cảm giữa tôi và anh, nhạt nhòa theo năm tháng.

Tấm ảnh duy nhất của tôi và anh, tấm ảnh ghi lại đoạn thời gian hạnh phúc đó của tôi lại thê thảm rơi trên nền đường, nhưng trớ trêu thay nó lại nói cho tôi biết một sự thật vô cùng quan trọng.

Nghĩ tới đây, ngay lập tức tôi không thể kìm lòng được nữa. Tôi rất muốn cười nhạo anh, cười nhạo chính bản thân mình. Tôi mặc kệ cái thứ tự tôn sỉ diện chết tiệt kia. Vì hai chữ “My girl” cùng tấm ảnh của hai chúng tôi, tôi trơ trẽn cầm lấy điện thoại, từng ngón từng ngón bấm ra dãy số mà tôi đã thuộc nằm lòng từ những năm về trước.

Ngay lúc đó, khi mà chỉ số thông minh của con người bỗng chốc tiến về zero, tôi cứ ngu si nghĩ rằng mình không lên tiếng thì anh sẽ chẳng thể nhận ra mình. Tôi hoàn toàn không thể nghĩ ra rằng số điện thoại của tôi đang sờ sờ hiện ra trước mặt anh, tố cáo với anh cái kẻ không biết sỉ diện mặt dày vẫn luôn cố gắng đeo bám anh mà nuôi hy vọng.

Chờ đợi anh từ những tiếng tút tút vang dài, tôi tự hỏi rằng mình sẽ nghe được câu nói gì trước tiên?

“Thu, là em phải không?” Khi nghe anh lên tiếng, tôi giật mình hoảng hốt. Tôi nhanh chóng tắt máy.

Sau khi tắt máy, tự tôi lại hối tiếc vô cùng. Tôi cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Kẻ ngu ngốc đần độn không biết bắt lấy cơ hội như tôi đúng là đang bị trời phạt, cứ để vụt mất từ cơ hội này đến cơ hội khác.

May mắn là điện thoại còn có thể nhắn tin.

Soạn xong tin nhắn, tôi lập tức gửi cho anh: “Anh về nước rồi sao?”

Chờ đợi anh trả lời, tôi hồi hộp mở tin nhắn ra, và rồi ngay lập tức bỗng chốc lại thất vọng khi nhận được vẻn vẹn chỉ có một từ.

“ừ”

Chỉ “ừ” thôi sao? Tôi chỉ đáng nhận được có bấy nhiêu thôi sao? Anh sao lại chẳng biết trả lời tôi bằng một cách thức quan tâm hơn cơ chứ?

Tức tối cái thói khinh người đó không biết từ đâu mà anh học được, tôi bực bội nhắn lại anh: “Anh sắp xếp đi, em có một thứ muốn trả lại cho anh.”

“Là cái gì?”

Thở mạnh một hơi, tôi đánh bạo một lần.

“Tấm hình anh mới đánh rơi.”

Chờ đợi thật lâu cũng không thấy anh trả lời lại, tôi điên tiết vùi vào chăn. Chỉ trong chốc lát, tôi bật dậy khỏi giường.

Một tiếng sau, tôi trở lại giường chuẩn bị đi ngủ. Dù tự bảo mình phải nhanh chóng ngủ đi nhưng tự tôi lại phản bội chính tôi. Tôi vẫn không tài nào ngủ được. Rồi tôi lại như con chó nhỏ nhặt được khúc xương, giật mình mừng rỡ chớp lấy điện thoại khi nhận được tin nhắn từ anh.

“Khách sạn X, thứ bảy tám giờ tối. Anh và bạn gái anh sẽ ngồi ở cafe nơi đại sảnh chờ em.”

Ngã xuống giường, nghẹn ứ nơi cổ họng, tim tôi lại như rơi xuống vực sâu.

Người con gái kia chắc chắn phải là người con gái tốt đẹp biết bao nhiêu. Chỉ là tôi thật sự muốn biết người khiến tôi bị vứt bỏ kia tốt đẹp hơn tôi gấp bao nhiêu lần. À không, phải là người mà anh dùng làm kẻ thứ ba để tỏ ra rằng anh không cần tôi nữa.

Đã chịu đau khá nhiều lần rồi thì thêm một lần nữa bị anh làm cho đau đớn cũng có đáng là gì đâu. Vả lại ngày mai, tôi không tin rằng chỉ mình tôi đau đớn. Còn giữ tấm ảnh của hai chúng tôi, anh lại đang muốn trốn tránh tình cảm của chính anh ư? Anh lại muốn bày thêm trò gì cho tôi xem cơ chứ?

Anh bày trò đi, được, tôi cũng sẽ bày trò hay cho anh xem. Kẻ nào đau ư? Không tới phút cuối cùng thì làm sao biết được. Kỳ này, tôi nhất định phải là người chiến thắng anh. Trò chơi giữa hai chúng tôi, anh đừng hòng làm kẻ vinh quang mà chiến thắng.

Nghĩ tới đây, tôi bỗng chốc cười to một trận. Thật bất ngờ, tôi không phải kẻ thứ ba.

***

Để gặp lại anh, tôi nhanh chóng chuẩn bị cho mình những thứ cần thiết. Trong số đó đột nhiên có Phong.

“Làm bạn trai của Thu trong vòng một ngày được không?”

Được tôi yêu cầu như thế, Phong rất bất ngờ, sững sốt nhìn tôi rất lâu.

“Thu sẽ trả tiền bao Phong bao nhiêu?”

Tôi liếc liếc Phong một lát. Tự nhận mình là trai bao, tôi rất muốn chiều theo ý Phong, nói rằng tôi bao không nổi, nhưng thiết nghĩ mình không nên nói như thế làm gì. Tôi thực sự rất muốn biết bạn Phong của tôi đây sẽ trị giá bao nhiêu.

“Ha ha, nói đùa thôi mà.”

Thất vọng thật, sao Phong không đùa thêm nữa chứ?

Trước khi tới khách sạn, biết tôi gặp lại Khang, bé cùng phòng của tôi rất tức tôi.

”Em nói chị nghe nè, cái người như vậy mình còn tới gặp làm gì hả chị?”

Tôi mỉm cười nhàn nhạt.

Lúc tôi chuẩn bị quần áo để tới khách sạn gặp Khang, tôi nghe thấy tiếng bé cùng phòng mình đang nói chuyện cùng với ai đó qua điện thoại. Chỉ trong vòng vài giây nghe trộm, tôi hiển nhiên nhận ra người đó là ai.

“Anh yên tâm đi, em nhất định giúp anh mà. Em sẽ lo cho chị Thu mà, anh đừng lo.”

Một lát sau, tôi mới đau khổ nhận ra là cái “Lo cho chị Thu” trong mắt của con bé, chính là xịt cho tôi một đống keo xịt tóc cùng nước hoa, bắt tôi phải thoa son, lại còn chọn cho tôi một bộ đồ đẹp nhất nữa.

Thật là, tôi đi gặp người yêu cũ thôi mà, có phải đi dự tiệc xa hoa gì đâu cơ chứ?

“Chia tay người yêu, độc ác nhất chính là cho người đó thấy mình càng ngày càng đẹp, cho người đó tiếc nuối khôn nguôi vì đã bỏ mình mà chọn người khác, như vậy mới là báo thù đó chị.” Nói xong, bé cùng phòng nhanh chóng xịt xịt lên người tôi.

“Có báo thù gì đó cũng là chuyện của chị, ai cần em lo. Còn nữa, độc ác nhất không phải là báo thù, mà là không thèm báo thù, vì người đó không xứng.”

Sau khi xỉa xói xong bé cùng phòng, cũng là lúc mọi thứ chuẩn bị đã xong, tôi nhanh chóng bước ra khỏi cửa, đợi Phong nơi góc đường. Khi từng giây từng phút chậm chạp trôi qua, tôi lại lơ đãng giật mình nhìn thấy bản thân mình của những năm về trước. Thứ cảm giác hồi hộp chờ đợi anh nơi góc đường năm đó chắc sẽ không bao giờ lập lại, bởi vì lúc này đây, khi chờ đợi Phong đến đón tôi, trong lòng tôi chỉ có một cảm giác chờ đợi nhạt nhẽo vô vị mà thôi.

Ngay khi Phong từ từ chạy xe tới chỗ tôi, nhìn thấy tôi, Phong bỗng chốc nở nụ cười khó hiểu rồi nhìn tôi đầy mâu thuẫn. Thế nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn nhận ra được rằng, ở trong ánh mắt Phong nhìn tôi khi đó, tôi nhất định đã có một giây hoặc một thời khắc nào đó được Phong nhìn bằng ánh mắt yêu chiều cùng trân trọng. Chỉ bấy nhiêu đó thôi là tôi đã cảm thấy nặng lòng.

Tôi biết, tôi nợ Phong, một món nợ đã hình thành một cách âm thầm lặng lẽ tự bao giờ mà tôi không hề hay biết, cũng có thể không khi nào trả được.

Vì chỉ gặp nhau tại khách sạn ở góc cà phê, Phong và tôi đều ăn mặc khá bình thường.

Khi bước vào khách sạn, với vai diễn là bạn trai của tôi, Phong nhanh chóng nắm lấy tay tôi. Chúng tôi chậm rãi tay trong tay, đến gặp người tôi muốn gặp.

Đảo mắt chung quanh góc cà phê, tôi hồi hộp như nghẹt thở, rồi lại chợt sững người và đứng chôn chân khi nhận ra anh.

Vẫn là một vị trí mà anh yêu thích, chiếc bàn gỗ phủ khăn nhung trắng kề bên cửa sổ. Vẫn là thói quen của anh khi xưa, lơ đễnh nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn vạn vật xung quanh một cách suy tư trầm mặc. Vẫn là chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc đồng hồ bằng bạc anh luôn đeo bên tay phải của mình. Chỉ là người bên cạnh anh, cô gái mặc chiếc váy xanh sang trọng đang ngồi đọc tạp chí kia, không phải là tôi.

Tim tôi đột nhiên thắt lại, tôi nắm chặt lấy tay Phong.

Nhận ra tôi cứ nhìn chăm chăm về hướng cửa sổ, nhận ra cảm giác bất thường từ bàn tay tôi truyền tới, Phong quay sang hỏi tôi: “Là cái người ngồi kế cô gái mặc váy xanh kề bên cửa sổ sao?”.

Tôi gật đầu, nhưng vẫn không dời tầm mắt. Lần này, đến lượt Phong siết chặt lấy tay tôi.

————————————–

PS: Mô típ cũ kỹ, nhưng nam chính (hoặc có thể là nam phụ) sẽ không phải bị bệnh nan y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play